Một Mình Ta Mỹ Lệ
Chương 18: 18: Huấn Giới
*Tựa như giáo huấn, khuôn mẫu, gia quy
Dịch Tuyết Phùng từ trên tường nhảy xuống, nhanh chóng xông ra ngoài.
Nghĩ kỹ lại mới nhận ra, từ sau khi trọng sinh gặp lại Ninh Ngu, hắn vẫn luôn chạy trốn.
Hắn vô cùng lo lắng trở về phòng, vừa mở cửa ra Thiết Vân đợi cả một đêm lập tức bay nhào đến, nước mắt lả chả như một cái móc treo lên người hắn: “Cha!”
Thái độ Dịch Tuyết Phùng khác với trước đây tiếp được hắn, mà trực tiếp nắm cổ tay hắn hất ra, đồng tử có chút tan rã, vô thố nhìn chằm chằm vào hư không, hơi thở hổn hển: “Y đã biết…!Y đã biết!”
Thiết Vân: “Cái gì?”
Dịch Tuyết Phùng ấn lại trái tim đang nhức nhối trước ngực, giọng khàn khàn: “Y muốn mang ta đi Thanh tuyền Hàn Hoài Xuyên, y nhất định đã biết rồi, thương thế ta phát tác cả một đêm, chỉ cần không phải kẻ ngu si nhất định có thể nhìn ra đầu mối, Ninh Ngu…!Ninh Ngu!”
Thời điểm Ninh Ngu đưa tay dìu hắn, trong lòng Dịch Tuyết Phùng kịch liệt nhảy dựng, một loại dự cảm xấu xông lên đầu.
Mà loại dự cảm đó đúng lúc Ninh Ngu thần sắc phức tạp nói dẫn hắn đi Thanh tuyền đã đạt tới đỉnh điểm.
Trước kia Dịch Tuyết Phùng cũng không biết Thanh tuyền Hàn Hoài Xuyên là địa phương nào, thế nhưng trong nháy mắt linh quang lóe lên, đột nhiên nghĩ đến nội dung quyển sách đại điển Tiên đạo hôm qua hắn đọc được.
Thanh tuyền vốn là nơi đệ tử Hàn Hoài Xuyên thời điểm cập quan thụ huấn giới, thanh tuyền ngụ ý là địch thanh tạp niệm, một lòng hướng đạo.
Nhưng sau khi đại điển Tiên đạo đổi thành Vân Hồ Thành, thanh tuyền kia nhiều thêm một tầng ngụ ý.
Phàm là người tham gia đại điển Tiên đạo, nhất định phải đứng dưới thác thanh tuyền để dòng nước xối qua toàn thân, chứng minh đạo tâm.
Cuối cùng là một đoạn chữ nhỏ có cũng được không có cũng không sao, Dịch Tuyết Phùng qua loa liếc mắt một cái —— thanh tuyền có thể nghiệm ra hơi thở của quỷ.
Cho dù một trăm năm trước ở niên đại của Dịch Tuyết Phùng, đoạt xác cũng là việc mà toàn bộ tam giới khinh thường nhất, người người diệt trừ, so với ma tu quỷ tu còn khiến người ta chán ghét hơn.
Ninh Ngu vô duyên vô cớ muốn mang hắn đến Thanh tuyền, mục đích không cần nghĩ cũng hiểu.
Thiết Vân kêu hắn rất nhiều lần, thế nhưng Dịch Tuyết Phùng phảng phất như bất cứ cái gì đều không nghe thấy, chỉ hạ giọng gọi tên Ninh Ngu, không biết là sợ hãi hay là oán giận.
Thiết Vân không chịu nổi hắn như vậy, vươn bàn tay lạnh lẽo kề sát lên gò má nóng bỏng của Dịch Tuyết Phùng, cao giọng hô: “Dịch Tuyết Phùng!”
Dịch Tuyết Phùng bị xúc cảm lạnh lẽo chạm vào, đột nhiên giật cả mình, mờ mịt nhìn hắn.
Ngón tay Thiết Vân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt Dịch Tuyết Phùng, nhẹ giọng nói: “Y còn chưa biết gì cả, nếu không thái độ cũng sẽ không như thế này, hơn nữa Ninh Ngu là sư huynh ngươi, các ngươi tại Quy Hồng Sơn sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, y không có lý do gì muốn giết ngươi.”
Dịch Tuyết Phùng lẩm bẩm nói: “Nếu như…”
Thiết Vân cẩn thận hỏi: “Hả?”
Dịch Tuyết Phùng nói: “Nếu như y có thì sao?”
Thiết Vân ngẩn ra.
“Y hận ta…” Dịch Tuyết Phùng có chút suy sụp nhìn đầu ngón tay run rẩy của mình, “Nếu như y hận ta…”
Thiết Vân nhìn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của Dịch Tuyết Phùng, lại nghĩ tới câu Hận lạnh như băng tối qua của Ninh Ngu, trong lúc nhất thời không dám nghĩ tiếp năm đó hai người này đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Năm ấy Dịch Tuyết Phùng nhập ma, Thiết Vân kiếm bị thương, bị Thu Mãn Khê mang đi Quy Hồng Sơn tu chỉnh, mà vừa vặn ba ngày sau, Ninh Ngu mang theo Dịch Tuyết Phùng tiến vào Man Hoang.
Sau đó, Dịch Tuyết Phùng không quay trở về nữa.
Thậm chí Thiết Vân còn không biết rốt cuộc Dịch Tuyết Phùng nhập ma như thế nào, mỗi lần mở miệng dò hỏi, lại nhận được một đáp án mơ hồ, đáp cũng như không.
Trăm năm trước, tại Viêm Hải Man Hoang, Ngọc Ánh quân Dịch Tuyết Phùng quanh năm khoác áo choàng lông chồn trắng như tuyết, trong tay nâng thủ lô* cực kỳ hoa lệ do Trọng Tâm quân tặng cho, nằm trên giường mềm chợp mắt.
*lò sưởi nhỏ cầm tay
Vài con tuyết linh thú suốt ngày nằm úp sấp ngủ bên cạnh, xưa nay ở cùng hắn như hình với bóng, thời điểm Thiết Vân bị người của Man Hoang tiếp nhận đến, cảnh tượng nhìn thấy chính là như vậy.
Người cha vẫn luôn nhu thuận ngoan ngoãn của hắn, cả người không che lấp được hơi thở yêu tà, nghe tiếng bước chân đến khẽ nâng mi mắt, lười nhác lại yêu mị liếc mắt nhìn hắn, khóe mắt cũng ngăn không nổi phong tình đong đầy trong con ngươi.
Thiết Vân chỉ biết rằng toàn bộ Quy Hồng Sơn đều than thở cha hắn đẹp đến mức không giống người phàm, thế nhưng đối với kiếm linh mà nói, nhân loại vô luận xấu đẹp đều là hai con mắt một lỗ mũi một cái miệng, bọn họ căn bản không phân biệt được thế nào là đẹp như thiên tiên, thế nào là hôi dung đất mạo.
Thế nhưng không khoảnh khắc Dịch Tuyết Phùng nhập ma lười biếng giương mắt nhìn hắn kia, hắn đột nhiên minh bạch thế nào là câu hồn nhiếp phách.
Thiết Vân biết trên hết thảy những người nhập ma đều sẽ có hơi thở tà ma kia, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới loại khí tức này sẽ xuất hiện trên người Dịch Tuyết Phùng.
Hắn khó khăn đi tới, quỳ một gối bên cạnh giường mềm, hơi nâng mặt lên nhìn người kia: “Cha.”
Dịch Tuyết Phùng giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ trán của hắn, nhưng không nói lời nào.
Rõ ràng bốn phía đều là dung nham nóng bỏng quay xung quanh, người thường ở đây căn bản sẽ nóng đến mức không thể đứng vững, nhưng bàn tay Dịch Tuyết Phùng lại lạnh lẽo như một khối băng.
Thiết Vân lẩm bẩm nói: “Ta chỉ rời đi mấy ngày thôi, sao lại biến thành như thế này? Vì sao ngươi lại muốn nhập ma?”
Dịch Tuyết Phùng rũ mi nhìn hắn, dưới đuôi mắt một vệt nhàn nhạt ửng đỏ, làm nổi bật thêm ma đồng màu đỏ tươi của hắn, càng thêm mê người.
“Hửm?” Dịch Tuyết Phùng lười nhác phát ra giọng mũi nghi hoặc, cười cười nói, “Nhập ma có gì không tốt.”
Thiết Vân đưa tay khoát lên đầu gối của hắn, khăng khăng muốn tìm được một đáp án: “Tại sao?”
Ý cười trên môi Dịch Tuyết Phùng chậm rãi tiêu tan, hắn nhìn Thiết Vân hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:
“Bởi vì ta yêu thích.”
Sau lần đó, vô luận Thiết Vân ép hỏi hắn ra sao, hắn đều dùng những lý do căn bản không phải là lý do qua loa đáp lại.
Yêu thích?
Sao có thể chứ, một người đang thuận lợi đi trên con đường tu đạo, sao lại đi làm một thứ người người phỉ nhổ, như chuột chạy qua đường giống như ma tu?
Mãi cho tới bây giờ Thiết Vân vẫn không hiểu nổi.
Ngón tay Dịch Tuyết Phùng không tự chủ nắm lấy tay áo kim tuyến xoa nắn không ngừng, Thiết Vân thấy thế vươn tay đè lại mu bàn tay của hắn, động viên: “Không cần lo lắng, cho dù y có dẫn ngươi đi Thanh tuyền cũng không điều tra được cái gì, đoạt xác là chuyện xưa nay chỉ có lệ quỷ chấp niệm quá sâu mới có thể làm, ngươi…”
Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy ta đây, ta đây rốt cuộc là cái gì, cũng là lệ quỷ sao?”
Thiết Vân nghiêm túc nói: “Ngươi là Dịch Tuyết Phùng, ngươi không phải là lệ quỷ.”
Dịch Tuyết Phùng: “Nhưng Lâm Phù Ngọc…”
Thiết Vân ngắt lời hắn: “Chẳng lẽ Lâm Phù Ngọc nhất định chính là Lâm Phù Ngọc sao?”
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ra.
Thiết Vân nâng tay ôm gò má của hắn để hai người đối mặt với nhau, thanh âm ngày thường non nớt ngoài ý muốn trầm ổn ôn hòa: “Không phải sợ, ngươi chính là ngươi, dù ngươi có là lệ quỷ, Thiết Vân vẫn sẽ luôn che chở cho ngươi.”
Dịch Tuyết Phùng luôn cảm thấy câu kia của hắn có ẩn ý, đang định dò hỏi Thiết Vân lại nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khác nào năm đó sau mỗi lần giao thủ với đồng nhân, hai người ôn nhu ôm ấp với nhau.
Dịch Tuyết Phùng ngây ngẩn cả người.
Thiết Vân nói khẽ bên tai hắn: “Đừng sợ, có được không?”
Dịch Tuyết Phùng cảm nhận được hàn ý lạnh lẽo trên người Thiết Vân, run rẩy nửa ngày mới gật gật đầu.
Chẳng hiểu vì sao, hắn luôn cảm thấy Thiết Vân tựa hồ có hơi thay đổi.
Trăm năm qua đi, cảnh còn người mất, ngay cả người phảng phất như bàn thạch đồ sộ bất động như Ninh Ngu cũng đã nhập ma, Thiết Vân…!Tóm lại không phải dáng vẻ hiền lành vô hại năm đó.
Thương thế Dịch Tuyết Phùng vừa mới phát tác, thân hư thể nhược, không có tinh lực không nên nhọc lòng suy nghĩ những chuyện khác, hắn qua loa rửa mặt một phen, thay y phục khác mới mang theo Thiết Vân đi tìm Ninh Ngu.
Thiết Vân cắm trên tóc hắn, nhỏ giọng cổ vũ: “Không phải sợ lão thất phu kia, đã bao nhiêu tuổi rồi còn muốn quản ngươi, cha, ngươi bây giờ rất trẻ trung, có thể ngông cuồng!”
Ngông cuồng – Dịch Tuyết Phùng: “…”
Hắn hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.
Ninh Ngu vẫn ngồi trên ghế mềm cạnh song cửa sổ như cũ, cụp mắt nhìn đồ vật trong tay, chợt nghe thấy âm thanh, tay y mạnh mẽ thu hồi lại, một vệt hồng sắc che dấu trong tay áo.
Thiết Vân cả giận nói: “Đó là kiếm tuệ của ta!”
Dịch Tuyết Phùng thất thần nhìn y, chầm chậm tiến lên: “Kiếm tôn.”
Ninh Ngu liếc mắt nhìn hắn: “Không chạy nữa?”
Dịch Tuyết Phùng cách cửa sổ nhìn y, chầm chậm lắc đầu: “Phải đi thanh tuyền sao?”
Thời điểm Ninh Ngu nói muốn mang hắn đến Thanh tuyền, mặc dù nội tâm Dịch Tuyết Phùng sóng lớn mãnh liệt, nhưng trên mặt lại không chút biến sắc, mà lúc này sau khi được Thiết Vân động viên một phen, gặp lại Ninh Ngu đã không còn tâm thần bất định như trước.
Ninh Ngu cau mày nhìn hắn, cũng không nói thêm cái gì, chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng, đứng dậy từ trong phòng đi ra.
Dịch Tuyết Phùng cúi đầu phục tùng theo sát y đi ra ngoài, đi được nửa đường chậm rãi ngẩng đầu nhìn bóng lưng rộng lớn cách hắn ba bước chân.
Ninh Ngu trời sinh phản cốt, từ nhỏ ly kinh phản đạo*, chuyện xưa nay làm thường khiến người ta đoán không ra.
* ly kinh phản đạo: coi thường luân lý, không theo khuôn phép
Mà Dịch Tuyết Phùng hoàn toàn tương phản với y, từ nhỏ đến lớn làm việc theo khuôn phép cũ, không chịu vượt quá nửa phần, mọi người trên Quy Hồng Sơn đều tán thưởng hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa hắn sư đệ nhỏ nhất của Quy Hồng Sơn, tất cả mọi người đều coi hắn như đệ đệ ruột thịt mà chiều chuộng.
Thế nhưng từ sau khi hắn không có bất kỳ dấu hiệu nào rồi nhập ma, hết thảy người trên Quy Hồng Sơn lại xem hắn như là nỗi khuất nhục to lớn nhất của môn phái, hận không thể đem hắn ra thiên đao vạn quả.
—— ngoại trừ Ninh Ngu.
Dịch Tuyết Phùng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng y, đột nhiên phát hiện, trong cuộc đời trăm năm trước của hắn, vậy mà tất cả đều là bóng lưng của Ninh Ngu.
Ninh Ngu cường thế lại máu lạnh, vô luận gặp bất kỳ chuyện gì đều đi trước người khác một bước, Dịch Tuyết Phùng thấy nhiều nhất, đó chính là bóng lưng chưa bao giờ dừng bước của y.
Dịch Tuyết Phùng nhìn y nửa ngày, đột nhiên đi nhanh vài bước, ma xui quỷ khiến mà cầm lấy bàn tay dày rộng của Ninh Ngu.
Ninh Ngu sững sờ, cau mày quay đầu nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng hơi ngửa đầu, nhẹ giọng hỏi: “Kiếm tôn, ngươi chưa bao giờ chờ đợi ai sao?”
Ninh Ngu không hiểu vì sao hắn lại hỏi cái này, một phất bỏ tay Dịch Tuyết Phùng ra, trách mắng: “Hồ đồ.”
Dịch Tuyết Phùng thuận thế thu tay về, lùi về sau vài bước, không tiến lên nữa.
Rất nhanh, hai người chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh tuyền.
Thanh tuyền là một con suối trong suốt thấy đáy, nước suối long lanh óng ánh giống như hạt châu cuồn cuộn không ngừng từ nguồn chảy ra, đá tảng hai bên điêu khắc hoa văn, rậm rạp chảy về phía thanh đàm cách đó không xa.
Dịch Tuyết Phùng đứng trên tảng đá mọc đầy rêu xanh bên cạnh, rũ mắt nhìn dòng suối phảng phất như có sinh mệnh thuận theo mu bàn chân mình bò lên trên.
Ninh Ngu cụp mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi từng chịu qua huấn giới sao?”
Dịch Tuyết Phùng sững sờ, ngạc nhiên nhìn y.
Ninh Ngu nói: “Ngươi đã lớn như vậy, vậy mà không có ai cho ngươi đến thụ giới?”
Dịch Tuyết Phùng mờ mịt lắc đầu.
Ninh Ngu nói: “Vậy thì đúng lúc, mau tập trung linh lực của mình vào nguồn suối.”
Dịch Tuyết Phùng không rõ, hắn vốn cho rằng Ninh Ngu dẫn hắn đến đây là định dùng Thanh tuyền chứng minh hắn có phải là lệ quỷ đoạt xác hay không, nên đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng xem ra Ninh Ngu tựa hồ không có ý định này, trái lại như đang bàn chính sự.
Dịch Tuyết Phùng không dám chủ động hỏi, đành phải nghe lời y tập trung linh lực vào trong nguồn suối.
Tiếp theo, Dịch Tuyết Phùng chỉ nghe bên tai đột nhiên một tiếng vù vang, âm thanh nồng hậu khác nào chuông lớn, phảng phất như tiếng vang khai thiên lập địa, chấn động đến mức tạo ra một trận gợn sóng khuấy động trong linh đài thức hải của hắn.
Một giọng nói già nua vang lên bên tai hắn.
“Thân vây lồng chim.”
Vẻn vẹn chỉ bốn chữ, đánh cho Dịch Tuyết Phùng suýt chút nữa phun ra một búng máu, thời điểm lần thứ hai mở mắt ra, Ninh Ngu vẫn đứng chỗ cũ lạnh lùng nhìn hắn.
Dịch Tuyết Phùng nhẹ nhàng hít một hơi, lại phát hiện trận khuấy động đau nhức vừa rồi như chưa từng tồn tại.
Ninh Ngu nói: “Như thế nào?”
Dịch Tuyết Phùng nói đúng sự thật.
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, lúc hắn nói ra huấn giới “Thân vây lồng chim”, một tia sáng le lói yếu ớt còn vươn lại trong con ngươi của Ninh Ngu bỗng nhiên dập tắt.
Trước đây Dịch Tuyết Phùng ở Quy Hồng Sơn cũng từng thụ qua huấn giới, chỉ có điều huấn giới lúc đó là “Phù vân sương mai”, cũng bởi vì cái này, Thu Mãn Khê vẫn luôn cho rằng hắn thể yếu bệnh tật không sống được lâu nữa, suốt ngày tìm kiếm linh vật ôn dưỡng thân thể cho hắn.
Dịch Tuyết Phùng nhớ rõ một đời người chỉ có thể có một câu huấn giới, vậy hiện tại hắn trọng sinh đến một thân thể khác, huấn giới cũng thuận theo thay đổi sao?
Hắn còn đang suy nghĩ miên man, “Ôn nhu” một buổi sáng hiếm hoi có được của Ninh Ngu nhất thời lộ nguyên hình, giơ tay lên nhanh như chớp rút Thiết Vân trên đầu Dịch Tuyết Phùng ra hóa thành một cây giới xích màu đen.
Dịch Tuyết Phùng sững sờ.
Ninh Ngu cầm giới xích vỗ vỗ trong lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Đưa tay ra đây, thêm lần vừa nãy nữa là tám, tám cái đánh lòng bàn tay, đừng hòng chạy trốn.”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
– ——————–
editor: t kb nên khóc hay nên cười, gần phát hiện ra r mà, ôn nhu trong phút chốc của Ninh kiếm tôn bay biến luôn, đợt này quýnh cho bầm tay..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!