Một Mình Ta Mỹ Lệ
Chương 69: 69: Phù Ngọc
Thu Mãn Khê thấy Dịch Tuyết Phùng sợ đến như vậy, vội ôm hắn lên dịu dàng an ủi, dư quang quét đến Ninh Ngu đứng bên cạnh như một cây cột, hắn giận không có chỗ phát tiết, hất tay ném quạt xếp bên hông ra đánh lên cánh tay của y một cái.
Ninh Ngu không nhúc nhích để tùy ý hắn đánh, chỉ là lông mày nhướng lên, có vẻ hoàn toàn không hiểu tại sao mình đột nhiên lại chịu đòn.
Thu Mãn Khê nói: “Sư đệ ngươi sợ đến như vậy ngươi không biết dỗ dành sao? Trời lạnh thế này ngươi cũng để hắn chân đất chạy đến?”
Ninh Ngu: “…”
Ninh Ngu biện hộ: “Ta không cản được hắn.”
Thu Mãn Khê nói: “Ta thấy ngươi căn bản không muốn cản.”
Ninh Ngu mím mím môi, đại khái cảm thấy giải thích cũng vô dụng, đành ngậm miệng, tùy ý Thu Mãn Khê mắng y xối xả.
Thu Mãn Khê ôm lấy Dịch Tuyết Phùng sợ đến hồn vía lên mây gắt gao níu lấy vạt áo của hắn không chịu buông vào trong phòng mình, dỗ người ngủ xong mới nhìn về phía Ninh Ngu nói: “Vừa nãy rốt cuộc Tuyết Phùng nói cái gì vậy? Cái gì mà Tuyết Thâm, ngươi biết không?”
Ninh Ngu lắc đầu: “Chưa từng nghe tới.”
Dịch Tuyết Phùng cuộn thành một đoàn nằm trên giường nhỏ, sau khi ngủ thiếp đi, lần thứ hai tiến vào thức hải.
Mục Tuyết Thâm làm tu hú chiếm tổ chim khách, đang ung dung thong thả ôm cánh tay mỉm cười nhìn hắn.
Trong mắt Dịch Tuyết Phùng đều là kinh hãi, bản năng muốn chạy trốn lại phát hiện căn bản không có chỗ có thể trốn, hơi thở phát run, hắn cố gắng chống đỡ hít sâu một hơi, khó nhọc nói: “Ngươi muốn cái gì?”
Mục Tuyết Thâm nhàn nhạt nói: “Ta chỉ muốn lấy lại đồ vật thuộc về ta mà thôi.”
Dịch Tuyết Phùng khàn giọng nói: “Ngươi…!Muốn đoạt thân thể của ta sao?”
Mục Tuyết Thâm nở nụ cười, hắn chậm rãi tiến lên, giơ tay vuốt ve mặt Dịch Tuyết Phùng, thấp giọng nói: “Đúng vậy, ngươi có nguyện ý để ta đoạt xá không?”
Hình như hắn cực kỳ yêu thích gương mặt của Dịch Tuyết Phùng, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng thuận theo sườn mặt đi xuống, khi tới hàm dưới dịu dàng câu lấy cằm Dịch Tuyết Phùng, ôn nhu nói: “Những năm qua đây là khuôn mặt, đẹp nhất mà ta đã từng gặp qua, nếu bỏ lỡ thật đúng là một sự tiếc nuối khôn nguôi.”
Dịch Tuyết Phùng nghiêng đầu một phát bắt được tay hắn, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn thẳng, giả vờ trấn định nói: “Nếu như ta không đồng ý?”
Mục Tuyết Thâm không nghĩ tới hắn sợ như vậy còn có lá gan phản kháng, trong mắt lộ ra một loại thần sắc đầy hứng thú, hắn ghé vào bên tai Dịch Tuyết Phùng ôn nhu thì thầm: “Vậy ta sẽ thử, dùng chính tay ngươi giết chết Ninh Ngu, để xem ngươi sẽ như thế nào?”
Đồng tử Dịch Tuyết Phùng co rụt: “Ngươi!”
Mục Tuyết Thâm thấy hắn đột nhiên bốc lên tức giận, ý cười càng sâu hơn: “Tiểu Tuyết Phùng à, kiếm tu tâm địa lãnh huyết, cho dù là người thân thiết nhất cũng có thể đâm ngươi một đao, huống chi là kiếm tu Vô Tình đạo, ngươi ở cùng y sẽ không có kết quả.”
Dịch Tuyết Phùng không hiểu đối phương đang nói cái gì, lòng hắn bây giờ đều bị câu nói mượn tay hắn giết chết Ninh Ngu lấp đây, người này thần thông quảng đại, ngay cả thời gian cũng có thể điều khiển, huống chi chỉ là một thân thể.
Mục Tuyết Thâm thấy mắt hắn đỏ ngầu, vươn tay khẽ vuốt ve đuôi mắt, than thở một tiếng, nói: “Tuy như vậy quá tàn nhẫn, thế nhưng ta còn chưa nói với ngươi, Tuyết Thâm không phải tên thật của ta, cho dù ngươi định nói với Thu Mãn Khê, hắn cũng sẽ không nhận ra ta.”
Thân thể Dịch Tuyết Phùng run lên.
Mục Tuyết Thâm không nói thêm gì nữa, chớp mắt với hắn một cái, vung tay ném hắn ra khỏi thức hải.
Mi mắt Dịch Tuyết Phùng run run, rốt cục mê man tỉnh dậy.
Trời sáng choang, không biết ai đã đưa hắn về gian phòng của mình, trên người đắp hai tầng chăn, chuông gió giắt trên song cửa sổ đang linh đinh reo vang.
Cả người Dịch Tuyết Phùng uể oải, giãy dụa ngồi dậy, ôm đầu ngơ ngác nửa ngày mới hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn ngồi trên giường nhỏ, thần sắc hoảng hốt hồi lâu, mới lung tung đứng lên thay đổi y phục, một mình thuận theo con đường xuống chủ phong* bước đi.
*ngọn núi chính (còn sườn phong là ngọn núi chếch bên cạnh, 3 người ở sườn phong)
Thu Mãn Khê cho là hắn gặp ác mộng, sáng sớm đã xuất môn tìm vật trừ tà cho hắn, mà Ninh Ngu lại không màng thế sự, không thèm quan tâm Dịch Tuyết Phùng rốt cuộc đi đâu.
Dịch Tuyết Phùng cứ như vậy một đường thuận lợi ra khỏi sườn phong, nửa đường gặp được Tước Thanh cùng Thanh Lâm, nhưng thái độ khác thường không đến bắt chuyện, mắt trân trân nhìn thẳng đi lướt qua.
Thanh Lâm cảm thấy có chút kỳ quái, đưa tập sách trong tay cho Tước Thanh, chạy thật nhanh đuổi theo.
“Tuyết Phùng!”
Dịch Tuyết Phùng đã bắt đầu xuống núi, nghe thấy tiếng kêu thì dừng chân, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Thanh Lâm đi tới, bản năng quay lại gật đầu: “Sư huynh…”
Hắn chào xong mới hậu tri hậu giác phản ứng, không đợi Thanh Lâm đáp lại đã xoay người tiếp tục đi bước đi.
Thanh Lâm bước nhanh đuổi tới chỗ hắn, nói: “Tuyết Phùng, ngươi phải xuống núi sao? Một mình?”
Thần sắc Dịch Tuyết Phùng có chút đờ đẫn, không dịu ngoan ôn hòa giống bình thường, Thanh Lâm thấy kỳ quái, thế nhưng lại không chỉ ra được ký quái chỗ nào.
Con ngươi Dịch Tuyết Phùng tan rã, như có một tầng sương trắng phủ qua, mất tập trung từng bước một đạp bậc thang đi xuống núi, cũng không đáp lại.
Thanh Lâm càng cảm thấy quỷ dị, hắn một phát bắt lấy cánh tay Dịch Tuyết Phùng, nói: “Tuyết Phùng? Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Lúc này Dịch Tuyết Phùng mới ngừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn Thanh Lâm một cái, nhẹ giọng nói: “Ta muốn đi…”
Hắn mới nói được vài chữ, đột nhiên sững sờ, tựa hồ quên mất mình muốn đi đâu làm gì, mặt không đổi sắc đối diện với Thanh Lâm.
Thanh Lâm trực tiếp nhìn thẳng vào tròng mắt tối tăm kia, tóc gáy dựng thẳng, xem dảng vẻ này của Dịch Tuyết Phùng căn bản không thể một thân một mình xuống núi được, Thanh Lâm nắm lấy tay hắn liều mạng kéo trở về, muốn mang hắn sườn phong tìm Thu Mãn Khê.
Dịch Tuyết Phùng lảo đảo bị kéo về sau hai bước, bỗng nhiên bừng tỉnh, đột ngột giãy dụa kịch liệt hất tay Thanh Lâm ra, chạy thật nhanh về phía dưới ngọn núi.
Thanh Lâm: “Tuyết Phùng!”
Mấy đệ tử nghe động tĩnh của hai người đều dồn dập chạy tới, Thanh Lâm nhìn thấy Dịch Tuyết Phùng càng chạy càng xa, vội vàng bắt lấy một đệ tử, nói: “Tới sườn phong gọi Thu trưởng lão đến đây.”
Dứt lời liền bước nhanh đuổi theo.
Dịch Tuyết Phùng lảo đảo chạy xuống núi, bởi vì hoảng loạn không kiểm soát được bước chân nên trượt ngã mấy lần, thế nhưng hắn như không biết đau, liều mạng muốn rời khỏi Quy Hồng Sơn.
Hắn không muốn giết Ninh Ngu, càng không muốn u hồn đoạt xá thân thể mình đi hại Thu Mãn Khê.
Mục Tuyết Thâm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, dáng vẻ tùy ý sóng vai cùng hắn đi xuống núi, hắn ta cười nói: “Ngươi nguyện ý đi theo ta?”
Chân Dịch Tuyết Phùng lảo đảo một cái, thân mình đập thật mạnh xuống bậc đá, lăn vài vòng mới miễn cưỡng dừng lại.
Cả người hắn bẩn thỉu, chật vật ngã xuống bậc thang, thời điểm ngẩng đầu lên liền đối diện với một đóa hoa anh túc đợi nở.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn, hồi lâu sau mới nhẹ như không mở miệng nói: “Muốn đi đâu?”
Mục Tuyết Thâm cong môi nở nụ cười: “Đi theo ta liền biết, chỗ đó ngươi sẽ thích.”
Dịch Tuyết Phùng giãy dụa đỡ sơn bậc bò lên, thần sắc mờ mịt từng bước một cùng Mục Tuyết Thâm đi xuống núi.
Có điều khi vừa đi được nửa đường, Mục Tuyết Thâm bên cạnh đột nhiên không kiên nhẫn “Sách” một tiếng, tựa hồ chán ghét có người quấy rối, cả người hắn nằm nhoài trên lưng Dịch Tuyết Phùng, nhấc một cánh tay của Dịch Tuyết Phùng lên chỉ về sơn bậc phía trước, nhẹ giọng nói: “Người kia, ngươi có quen không?”
Dịch Tuyết Phùng mờ mịt thuận theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Thanh Lâm đang chạy tới.
Dịch Tuyết Phùng nháy mắt tỉnh táo: “Thanh Lâm…!Sư huynh…”
Mục Tuyết Thâm cười nói: “Nếu đã như vậy, sao không giết ai đó rồi mới rời đi, sự thành ngươi vĩnh viễn không thể quay về Quy Hồng Sơn.”
Dịch Tuyết Phùng cứng ngắt, giật tay trở lại, xoay người đẩy Mục Tuyết Thâm ra xa.
Thần sắc Mục Tuyết Thâm đột nhiên chìm xuống, hắn không mượn tay Dịch Tuyết Phùng nữa, trái lại tự mình hóa băng tạo thành một cánh tay bước nhanh về phía Thanh Lâm, lòng bàn tay mang theo một đạo linh lực trắng như tuyết, phảng phất chỉ một chớp mắt liền như tên rời cung bắn xuyên qua người Thanh Lâm.
Dịch Tuyết Phùng ngơ ngác nhìn: “Không…”
Mồng một vừa qua, linh lực toàn thân không thể vọng động, thân thể cũng không có bao nhiêu khí lực, hắn kiên cường chống đỡ đi xuống giữa sườn núi đã là cực hạn, lúc này nhìn thấy dáng vẻ chỉ một chớp mắt sau liền ra tay của Mục Tuyết Thâm, không biết khí lực ở đâu đột nhiên nhào về phía Mục Tuyết Thâm.
Thanh Lâm cũng không nhìn thấy Mục Tuyết Thâm, thật vất vả mới đuổi kịp Dịch Tuyết Phùng, còn chưa kịp nói câu nào, liền nhìn thấy tiểu sư đệ tựa như phát điên đột nhiên nhào xuống mấy bậc đá phía dưới.
Thanh Lâm toát mồ hôi lạnh: “Tuyết Phùng!”
Hắn bản năng xông lên trước muốn níu Dịch Tuyết Phùng lại, nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
Ninh Ngu không biết từ đâu mà đến, ngay khi thân thể Mục Tuyết Thâm hóa thành hàn khí tiêu tan khiến Dịch Tuyết Phùng vồ hụt, đột ngột xuất hiện dưới sơn bậc, trực tiếp ôm lấy Dịch Tuyết Phùng đang té nhào vào trong lòng.
Đầu Dịch Tuyết Phùng va vào lồng ngực Ninh Ngu, hắn còn tưởng rằng người trước mặt là Mục Tuyết Thâm, phát điên một ngụm cắn lên cổ Ninh Ngu, lực đạo lớn đến mức cắn ra một vòng máu.
Hai tay hắn đập loạn xạ, toàn thân tản ra một luồng sát ý tàn bạo Ninh Ngu chưa bao giờ gặp qua trên người Dịch Tuyết Phùng.
Cổ Ninh Ngu bị cắn, y không chớp mắt, trực tiếp dùng cổ tay để sau gáy Dịch Tuyết Phùng, đập hắn hôn mê bất tỉnh.
Cả người Dịch Tuyết Phùng mềm nhũn, thẳng tắp rơi vào trong lòng Ninh Ngu.
Ninh Ngu bế ngang hắn lên, trầm mặt nói với Thanh Lâm: “Đi gọi y sư đến đây.”
Thanh Lâm cũng bị giật mình, vội vàng gật đầu chạy đi.
Sau khi ba người rời khỏi sườn núi không lâu, một luồng hàn ý dậy lên từ mặt đất, chầm chậm hóa thành bóng người Mục Tuyết Thâm.
Hắn hơi nghiêng người, đáy mắt nhìn về nơi sâu xa tùng lâm, không biết là thấy cái gì, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Đã lâu không gặp.”
Vừa dứt lời, Thu Mãn Khê phảng phất như một vệt u hồn xuất hiện ở bậc thang, giẫm lên thềm đá phía dưới hơi ngẩng đầu đối mặt với hắn.
Thần sắc Thu Mãn Khê phức tạp nhìn hắn, một bộ thanh sam bị gió thổi hơi phất lên, khiến thân hình của hắn càng thêm gầy gò.
Mục Tuyết Thâm đi xuống mấy bậc đá, trong mắt vậy mà mang theo chút dịu dàng: “Ngươi lại gầy đi rồi.”
Thu Mãn Khê khẽ khép mắt, hồi lâu sau mở ra, trong đó đã không còn sự phức tạp vừa nãy, hắn thở dài nói: “Ta sớm nên biết đó là ngươi.”
Mục Tuyết Thâm cười cười: “Bây giờ biết được cũng không muộn.”
Thu Mãn Khê có chút bi thương mà nhìn hắn.
Mục Tuyết Thâm đối với Thu Mãn Khê mà nói, thời điểm gặp lại không có sự oán hận như kẻ thù, trái lại còn có chút hoài niệm, hắn đi tới bậc thang trước mặt Thu Mãn Khê, nhẹ nhàng nâng tay ôm lấy Thu Mãn Khê, cằm đệm ở trên vai đối phương, phát ra một tiếng than thở: “Ca, ta rất nhớ ngươi, ngươi thì sao?”
Thu Mãn Khê nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Ngươi rốt cuộc trốn khỏi Vân Hồ Thành bằng cách nào?”
Toàn thân Mục Tuyết Thâm đều đặt ở trên vai Thu Mãn Khê, lười biếng nói: “Chỉ cần ta muốn, rồi sẽ có biện pháp.”
Thu Mãn Khê hít sâu một hơi, vươn tay đẩy hắn ra, chân hướng bậc thang phía dưới lui một bước, kéo dài khoảng cách của hai người, nhẹ giọng nói: “Buông tha Tuyết Phùng.”
Mục Tuyết Thâm nói: “Hắn vốn là của ta.”
Thanh âm Thu Mãn Khê băng lãnh: “Hắn là một người đang sống sờ sờ, không phải đồ vật.”
Mục Tuyết Thâm từ trên cao nhìn xuống Thu Mãn Khê, ánh mắt cũng thoáng nghiêm túc, dường như tưởng niệm và thân mật vừa rồi hắn đối với Thu Mãn Khê đều là giả tạo.
“Thu Mãn Khê.” Hắn lạnh lùng nói, “Ngươi có thể đối tốt với tất cả mọi người, tại sao chưa từng nhớ đến ta? Ngươi và ta huyết mạch tương liên, nhưng ngươi có thể vì những kẻ giun dế không có bất kỳ quan hệ gì mà giết ta? Dựa vào cái gì?”
Thu Mãn Khê không nói lời nào.
Mục Tuyết Thâm đuổi theo, giơ tay lột nửa tấm mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra nửa bên mặt bị thiêu cháy xấu xí tột độ, hắn gần như là oán hận trừng mắt nhìn chằm chằm Thu Mãn Khê: “Lẽ nào cũng bởi vì ….gương mặt xấu xí này của ta?”
Thu Mãn Khê rũ mắt, giống như không muốn nhìn hắn.
Mục Tuyết Thâm giận dữ bật cười, hắn nâng tay bóp lấy cằm Thu Mãn Khê bức bách hắn ngẩng đầu lên, niệm từng chữ như băng: “Vậy ta đoạt xá thân thể của Dịch Tuyết Phùng là tốt rồi, gương mặt kia của hắn xinh đẹp như vậy, ngươi nhất định sẽ thích…”
Hắn không nói hết được, bởi vì Thu Mãn Khê trực tiếp vươn tay cho hắn một bạt tai.
“Ba” một tiếng, mặt Mục Tuyết Thâm lệch qua một bên.
Thu Mãn Khê gần như tuyệt vọng nhìn đối phương: “Phù Ngọc, đến khi nào ngươi mới chịu dừng tay lại?”
Tác giả có lời muốn nói: Ta viết như thế nào nhiều như vậy hồi ức giết, a a a nắm tóc! Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!