Một Mình Ta Mỹ Lệ - Chương 86: 86: Ngọc Ánh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Một Mình Ta Mỹ Lệ


Chương 86: 86: Ngọc Ánh


Dịch Tuyết Phùng cổ quái nhìn Ninh Ngu, có thể khiến người như Ninh Ngu cũng đau đầu, có thể thấy cực kỳ hiếm có.
“Ngươi quen hắn sao?”
Ninh Ngu thả tay xuống, vươn qua muốn cầm lấy phật châu trong tay Dịch Tuyết Phùng, nói: “Không quá thân thiết.”
Dịch Tuyết Phùng nhét phật châu vào trong vạt áo của mình, cười như không cười nói: “Lễ vật người khác đưa cho ta, ngươi lấy về làm gì?”
Ninh Ngu cau mày: “Loại lễ vật không rõ ngụ ý này ngươi giữ lại làm chi, đưa ta, ta ném xuống Viêm Hải.”
Dịch Tuyết Phùng không quan tâm y, quay đầu đi về phía trước, Ninh Ngu đuổi theo cản lại, còn chưa chịu từ bỏ: “Nếu ngươi muốn, ta mua cho ngươi.”
Dịch Tuyết Phùng vẫn không để ý đến y, Ninh Ngu cũng đủ kiên quyết, cứ mãi đi theo hắn cả một buổi sáng, giống như con muỗi vo ve bên tai đuổi mãi không đi, cuối cùng Dịch Tuyết Phùng thấy quá phiền, xoay người nói: “Kiếm tôn, ngài không bận việc gì sao?”
Ninh Ngu gật đầu: “Không có việc gì.”
Dịch Tuyết Phùng lườm một cái, định cất bước tiếp tục đi về phía trước, dư quang quét đến một hẻm nhỏ bên cạnh, chân đột nhiên dừng lại.
Ninh Ngu đang theo hắn, hắn chợt dừng lại, Ninh Ngu theo bản năng dừng bước chân, thế nhưng trong nháy mắt y tựa hồ nhớ ra cái gì đó, thân hình thẳng tắp đụng phải lưng Dịch Tuyết Phùng.
Dịch Tuyết Phùng bị đụng lảo đảo một cái, quay đầu lại nhìn y.
Ninh Ngu mặt không biến sắc, nói: “Đừng đột nhiên dừng lại.”
Dịch Tuyết Phùng cũng không nghi ngờ, chỉ trừng mắt lườm y một cái, xoay bước đi về phía hẻm nhỏ bên cạnh.
Hai người rẽ vào con hẻm tương đối vắng người, mày Dịch Tuyết Phùng khẽ nhíu, thoáng nhìn vào con đường không một bóng người, mới nhẹ nhàng nâng tay nhấn vào hư không một cái.
Không trung nhất thời nhấc lên một vòng gợn sóng, chẳng mấy chốc, một kết giới bị hắn cưỡng ép mở ra, lộ ra bộ dạng ban đầu —— toàn bộ hẻm nhỏ hoàn toàn thay đổi, đâu đâu cũng có vết tích do bị người dùng linh lực đánh ra, mà trong một vùng phế tích, hai bóng người quấn lấy nhau, một người đang ngồi trên người một người khác, một tay siết cổ, nắm đấm uy thế hừng hực đấm vào đầu người kia.
Dịch Tuyết Phùng, Ninh Ngu: “…”
Quả thực chính là hiện trường giết người!
Dịch Tuyết Phùng chần chừ tiến lên một bước, lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của hai người đang đánh nhau.
Nằm ở phía dưới liều mạng víu cổ tay trên cổ mình chính là Thu Tương Hành mặt đầy vết thương, mà ngồi trên người hắn từng quyền từng quyền đánh xuống, thế mà là Dạ Phương Thảo.

Trên mặt Dạ Phương Thảo cũng có vết thương, thế nhưng so sánh với bại tướng bị ấn trên đất, hắn đã coi như là rất thể diện, hắn một bên đánh một bên nghiến răng nói: “Thua ở trên tay ta, để xem ngươi làm sao ngông cuồng nữa? Hả? Sư tôn ngươi không phải Thu Mãn Khê sao, sư huynh không phải Ninh kiếm tôn sao, gọi bọn họ tới đi! Quỷ nhát gan vô dụng!”
Thu Tương Hành liều mạng giãy dụa, khóe môi nhuốm máu, xem ra bị đánh không nhẹ, hắn tức giận trừng Dạ Phương Thảo, hung ác nói: “Không cần sư tôn ta, ta một mình cũng có thể chơi chết ngươi!”
Dạ Phương Thảo mạnh mẽ lau mặt một cái, hừ cười nói: “Phế vật, ngon tới giết ta đi!”
Thu Tương Hành ra sức nhấc chân, suýt chút nữa đạp Dạ Phương Thảo bay xuống, vẫn là Dạ Phương Thảo nhanh tay lẹ mắt, né qua bên cạnh tránh thoát một kích kia.
Cũng bởi vì hắn trốn một chút, hai người trong nháy mắt tách ra, Thu Tương Hành ấn ngực đỡ vách tường loang lổ, ánh mắt nhìn Dạ Phương Thảo đều là sát ý hung tợn.
Dạ Phương Thảo nói: “Tiểu tiên quân nhà ta cho dù có bản tính kém đi chăng nữa, cũng không tới phiên người ngoài như các ngươi nói này nói kia, còn nữa, trước đây tính tình Lâm Phù Ngọc có chút táo bạo, hơi thích nóng giận, nhưng hắn chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, ngươi chỉ vì điểm này mà chửi bới hắn sao?”
Thu Tương Hành lạnh lùng nói: “Lâm Phù Ngọc còn cần đến ta chửi bới? Thiên hạ ai mà không biết hắn chỉ là một phế vật cực kỳ vô dụng, chẳng qua là có xuất thân tốt, liền coi mình hơn người rồi?”
Ánh mắt Dạ Phương Thảo cũng lạnh xuống: “Ngươi nói, nói tiếp đi, ngươi nói một câu ta đánh ngươi thêm mấy quyền, lời này ta có thể nhớ kỹ, Dạ Phương Thảo ta không làm gì được, nhưng điểm này có thể đảm bảo với ngươi không ai làm tốt hơn ta đâu.”
Thu Tương Hành tức giận đến run rẩy cả người, đồng tử màu mực vậy mà mơ hồ có chút sắc đỏ, ngay cả khí tức trên người cũng hơi biến hóa.
Dạ Phương Thảo cảm nhận được biến hóa của hắn, hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng tiếp tục trào phúng vài câu, nhưng cảm giác trên người Thu Tương Hành đột nhiên truyền đến một luồng linh lực kiếm khí cực điểm, như mũi tên rời cung phóng tới phía hắn.
Dạ Phương Thảo nín thở, căn bản không có thời gian phản ứng, cảm giác mệnh môn của mình bị một cỗ sức mạnh vô cùng quỷ dị khóa lại, khiến hắn ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có.
Nháy mắt tiếp theo, một bàn tay đột nhiên xuất hiện ở trước người hắn, ngay thời điểm tia kiếm khí kia sắp đến mi tâm, bị người cách không đỡ lấy, ầm ầm một tiếng vang vọng, cuồng phong đại khí, phất bay tóc dai trước người Dạ Phương Thảo ra sau.
Dạ Phương Thảo sợ hãi không thôi ngước mắt nhìn lại, Ninh Ngu chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, đang vẫy tay, lạnh lùng nhìn về phía Thu Tương Hành đối diện.
Thu Tương Hành bị sức mạnh kích phát ngã ra sau, cả người xụi lơ, lảo đảo đỡ tường ngã xuống, được Dịch Tuyết Phùng đỡ lấy.
Hắn cúi đầu nhìn Thu Tương Hành đang khép mắt suy yếu thở dốc, cau mày hỏi Ninh Ngu: “Hắn rốt cuộc là ai?”
Ninh Ngu không đáp, y thu tay về, lãnh đạm nói với Dạ Phương Thảo bị doạ ngốc nói: “Nếu đến chậm một bước, cái mạng nhỏ của ngươi khó mà giữ được.”
Dạ Phương Thảo nháy mắt một cái, còn chưa phục hồi tinh thần từ khiếp sợ vừa rồi, nghe Ninh Ngu nói như vậy, phản ứng đầu tiên không phải khuất nhục hay sợ sệt, trái lại còn có chút cao hứng.
Đại khái mấy ngày nay hắn đọc quá nhiều thoại bản của Ninh Ngu cùng Ngọc Ánh quân, biết được quan hệ giao hảo của Ninh Ngu và Ngọc Ánh quân, bây giờ nhìn Ninh Ngu cũng nổi lên một đống hảo cảm.
Dạ Phương Thảo vỗ ngực một cái, yên ổn tâm thần, không tim không phổi nói: “Đa tạ kiếm tôn.”
Dịch Tuyết Phùng đỡ Thu Tương Hành ngồi xuống, nói: “Hỏi ngươi đó, hắn rốt cuộc là ai? Trên người tại sao lại có đồng thời kiếm khí cùng ma khí?”

Hắn lời này ngữ khí có chút không khách khí, căn bản không giống như là một cái hậu bối đối tiền bối nói chuyện ngữ khí, Dạ Phương Thảo sợ hết hồn, bận nhảy qua, nhỏ giọng nói: “Tiểu tiên quân à, đừng hành động theo cảm tình nữa, đây chính là kiếm tôn đó.”
Dịch Tuyết Phùng không khách khí chút nào lườm hắn một cái.
Dạ Phương Thảo rụt cổ, liền lúng ta lúng túng nói: “Cũng chính là nghĩa phụ của ngươi đó.”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Thính tai như Ninh Ngu tất nhiên cũng nghe được, ánh mắt nhìn Dạ Phương Thảo mười phần quái dị, tựa hồ vừa muốn khen hắn vừa muốn đánh hắn, cực kỳ xoắn xuýt.
Dịch Tuyết Phùng hít sâu một hơi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy nghĩa phụ…!Có thể nói cho ta biết, Thu Tương Hành rốt cuộc là người phương nào không?”
Ninh Ngu: “…”
Dạ Phương Thảo cực kỳ không có nhãn lực, nói thẳng: “Còn có thể là ai nha, không phải là đồ nhi của Thu trưởng lão sao, tiểu tiên quân ngươi không biết đó thôi, người này cứ thích nói xấu sau lưng ngươi, lúc còn ở tại Hàn Hoài Xuyên ta và những sư huynh đệ khác đã dạy dỗ hắn một trận, bây giờ hắn vẫn chứng nào tật nấy, thật sự không phải ta chủ động gây sự, ngươi tuyệt đối đừng nói cho sư tôn ta.”
Bằng không dựa vào tính khí kia của Nam Túng, nhất định tóm hắn lại hành hung một trận.
Dịch Tuyết Phùng nói: “Hắn nói ta cái gì?”
Dạ Phương Thảo có chút chột dạ, lúng ta lúng túng nói: “Một ít lời khó nghe, ngươi không cần biết đâu.”
Dịch Tuyết Phùng nhìn qua Thu Tương Hành đã ngất xỉu một bên, nhíu mày nói: “Không sao, từng câu từng chữ thuật lại cho ta, ta không cảm thấy khó nghe.”
Dạ Phương Thảo khúm núm, quyết tâm không chịu nói.
Dịch Tuyết Phùng sử dụng đòn sát thủ: “Nếu ngươi không nói ta liền báo cho Nam trưởng lão ngươi ở Man Hoang ỷ thế hiếp người, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.”
Dạ Phương Thảo kinh hãi: “Sao tiểu tiên quân lại nói như vậy, đây chính là vu khống!”
Dịch Tuyết Phùng liếc hắn, lời ít ý nhiều: “Vậy thì mau nói!”
Dạ Phương Thảo do dự một chút, mới nhăn nhăn nhó nhó: “Được rồi, kỳ thực hắn…!Không nói ngươi sao cả, chỉ nói, nói bản tính ngươi cực kém.”
Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn lại: “Cái này không phải chuyện rõ như ban ngày sao, ngươi hà tất phải đánh hắn ác như vậy?”

Dạ Phương Thảo vẫn còn do dự, Dịch Tuyết Phùng: “Hửm?”
Dạ Phương Thảo đành phải nói thật: “Chính là trong lúc vô tình ta nghe thấy hắn đang nói về Ngọc Ánh quân…!Ngươi cũng biết mà, ta ngưỡng mộ Ngọc Ánh quân đã lâu, người khác nói xấu một câu ta cũng nhịn không được, sau đó chỉ cùng hắn lý luận vài câu, ai mà ngờ hắn càng nói càng hăng, còn đánh tan linh lực của Vân ca cho ta, ta nhất thời giận…”
Bấy giờ Dịch Tuyết Phùng mới hiểu rõ.
Nhưng Ninh Ngu lại hỏi: “Làm sao hắn biết được Ngọc Ánh?”
Ma tu Man Hoang khi gọi Dịch Tuyết Phùng một là “Ngọc Ánh quân” không thì “Quân thượng”, ít có người gọi Ngọc Ánh thân mật như vậy, danh tự này từ miệng Ninh Ngu nói ra, chẳng hiểu vì sao đột nhiên mang theo chút sắc khí.
Dịch Tuyết Phùng bất chợt cảm thấy lỗ tai nong nóng, nghi hoặc sờ sờ, không hiểu tại sao tai mình lại nóng lên.
Dạ Phương Thảo lắc đầu: “Không biết, hắn tự dưng nói Ngọc Ánh quân là mị ma dùng sắc hầu người, còn nói toàn bộ Man Hoang đều coi hắn thành luyến sủng, chỉ cần là ma tu đều…!Cùng hắn trải qua đêm xuân…”
Hắn càng nói thanh âm càng nhỏ, ngữ khí cũng càng ngày càng tức giận, cuối cùng thực sự tức không chịu nổi, oán hận trừng trừng Thu Tương Hành.
Ninh Ngu nghe xong, trực tiếp nhíu mày xắn tay áo, bị Dịch Tuyết Phùng ngăn cản: “Ngươi định làm gì?”
Ninh Ngu lạnh lùng nói: “Đánh hắn một trận.”
Dịch Tuyết Phùng không còn gì để nói, kéo tay y qua: “Đừng lộn xộn, ngươi còn là con nít sao?”
Ninh Ngu nói: “Hắn nói xấu ngươi.”
Mị ma là ma tu có địa vị thấp nhất ở Man Hoang, tồn tại chỉ vì phục vụ niềm vui của người khác, so sánh Dịch Tuyết Phùng với mị ma, chuyện này quả thực khuất nhục.
Lúc trước Dịch Tuyết Phùng ở Man Hoang còn nghe qua nhiều lời khó nghe hơn, sớm đã quen, hắn nhàn nhạt nói: “Thanh giả tự thanh, ngươi còn chưa nói cho ta biết hắn rốt cuộc là ai?”
Ninh Ngu cau mày: “Hỗn huyết của ma tu và đạo tu, kiếm khí kia là cha hắn để lại cho hắn.”
Dịch Tuyết Phùng nói: “Cha hắn là ai?”
Ninh Ngu nói: “Không biết, chờ sư tôn xuất quan ngươi đi hỏi sư tôn đi.”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Dựa theo lời Ninh Ngu giải thích, Thu Mãn Khê còn bế quan rất nhiều năm, chờ hắn xuất quan, phải chờ tới năm nào tháng nào đây.
Dịch Tuyết Phùng cạn lời liếc mắt nhìn y, nói: “Cuối cùng ta đã biết, trong miệng của ngươi bây giờ không có câu nào là lời nói thật.”
Ninh Ngu nói: “Nói hưu nói vượn, câu ta ái mộ ngươi kia, là thật.”
Dịch Tuyết Phùng: “…”
Dịch Tuyết Phùng lườm y một cái, chuyển hướng qua Dạ Phương Thảo, nói: “Người này…!Ai, dù sao cũng là sư đệ, ngươi mang hắn về thu xếp đi, đừng tiếp tục đánh hắn nữa.”

Bằng không Thu Mãn Khê xuất quan biết đồ nhi của mình bị người ta đánh thành như vậy, còn không đau lòng chết à.
Dạ Phương Thảo ngơ ngác nhìn hắn, phảng phất như đã mất hồn.
Dịch Tuyết Phùng cau mày: “Đại sư? Dạ Phương Thảo? Ngươi làm sao vậy?”
Hắn hỏi xong mới nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi của hắn và Ninh Ngu, “A” một tiếng, thầm nghĩ: “Bại lộ.”
Dạ Phương Thảo đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, thẳng tắp ngã xuống, nện lên người Thu Tương Hành, suýt chút nữa đập cho đối phương thổ huyết thêm một lần nữa.
Dịch Tuyết Phùng, Ninh Ngu: “…”
Cùng lúc đó, Lục Triều Quân nắm kinh phật chậm rãi về tới phủ đệ, thân hình xuyên qua một đạo kết giới hư huyễn, thoắt cái, thiên địa trước mắt biến hóa, vừa rồi vẫn còn là nền trời xanh thẳm nháy mắt trở nên xám xịt bẩn thỉu, hắn đã đến một nghĩa địa mộ kiếm hoang phế nhiều năm.
Chỗ này phảng phất như một vùng trời nhỏ, mênh mông vô bờ, đâu đâu cũng có đao kiếm bị vứt bỏ, trong không khí còn mơ hồ mang theo mùi máu tanh.
Lục Triều Quân im lặng đọc một lần a di đà phật, mới nhẹ nhàng mở miệng: “Trở về.”
Xa xa khói xám tràn ngập khắp nơi, một bóng người chậm rãi quay đầu lại, một trận cuồng phong thổi qua, thổi tan mảnh sương mù kia, lộ ra một đôi ma đồng đỏ tươi đến cực điểm.
Thiết Vân ngồi ở trên một đống tàn kiếm cũ nát, hai mắt băng lãnh, chỉ là trên ngón tay út trắng như tuyết lại câu lấy một sợi kiếm tuệ, lay lắt trong gió.
Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Triều Quân, thanh âm khàn khàn: “Giao phật châu cho hắn rồi?”
Lục Triều Quân gật đầu: “Ừm.”
Tay Thiết Vân khựng lại, nhẹ nhàng ôm lấy kiếm tuệ đặt trước ngực mình, khẽ khép mắt.
Lần thứ hai mở ra, ma đồng đã tiêu tan, một lần nữa biến về tinh khiết tựa lưu ly như ngày thường.
Lục Triều Quân chìa tay ra, Thiết Vân nói: “Cái gì?”
Lục Triều Quân chậm rì rì nói: “Ba khối linh thạch, cho ta, ta muốn trả, Ninh Ngu.”
Thiết Vân: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Lục triều 【zhao 】.

Xem tiểu thuyết, liền đến! Tốc độ cực nhanh nha, thân!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN