Một Ngàn Tám Trăm Ngày - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
229


Một Ngàn Tám Trăm Ngày


Chương 13


Không biết qua bao lâu sau, Cố Tân bị một giọng nói mềm thấp thức tỉnh, tức thì mở lớn đôi mắt nặng nề.

Trên đỉnh đầu có một ngọn đèn chân không sáng choang, bốn vách trống rỗng, dưới người là một tấm đệm bọt cũ, trừ thứ này ra thì không còn thứ gì khác.

Khi tỉnh lại, ý thức Cố Tân dần dần tỉnh táo, cô chớp mắt nhớ lại, bỗng dưng ngồi bật dậy. Sau khi cô nhận ra mình bị người phụ nữ trung niên kia lừa gạt, cơ thể giống như rơi vào trong hố băng.

Lúc ấy có người bên cạnh gọi cô, mang theo âm thanh yếu ớt nức nở: “Chị, chị tỉnh rồi?”

Toàn thân Cố Tân run một cái, trố mắt nhìn sang như không dám tin: “… Sao em lại?”

Người đó chính là cô gái nhỏ có duyên gặp cô hai lần, tên là Mã Miêu. Dáng vẻ bây giờ của Mã Miêu thay đổi khá lớn, cả người nhăn nhúm dơ bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn trắng nõn như trước, tóc dính bết vào trán, mắt to mang theo nước mắt, viết đầy sự sợ hãi.

Giọng Cố Tân run run: “Sao em lại ở đây?”

Mã Miêu nghẹn ngào bật khóc:”Sáng sớm hôm qua em chuẩn bị đến Bộc Viễn, không ngờ rằng… Người tài xế chở em là người xấu, ông ta gạt em đến trạm xăng này…” Cô gái dừng lại một lúc: “Em bị nhốt ở đây, gào khóc cũng vô ích, bọn chúng còn đánh em.”

Mã Miêu vừa nói vừa kéo ống tay áo lên, cổ tay nhỏ yếu có đầy vết bầm tím nhìn mà thấy giật mình.

Cố Tân nhìn sang, cổ họng nhất thời không phát ra được âm thanh nào.

Trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, cô gái âm thầm chịu đựng rất lâu, cuối cùng bò qua nắm chặt tay cô: “Chị, em rất sợ.”

Cố Tân vô thức nắm lại tay cô gái, nội tâm cũng run sợ vạn phần.

Nói cho cùng thì mình cũng là một cô gái độ hai mươi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hai lần rơi vào nguy hiểm, lần trước xem như là sợ bóng sợ gió, dù sao Cố Duy cũng là anh trai ruột của cô, sẽ không tổn thương cô, nhưng lần này ai có thể đảm bảo, nếu như theo lời người phụ nữ trung niên, thì các cô sẽ bị bán đến vùng rừng sâu núi thẳm, sợ rằng mãi mãi không thấy được mặt trời.

Cố Tân không bao giờ nghĩ đến, những chuyện lừa bán phụ nữ xảy ra trong xã hội mà được chiếu trên ti vi lại ứng đến mình, cô biết mình không học cao bao nhiêu, nhưng không hề ngu ngốc dốt nát, tâm trí thực sự nhớ đến Thượng Lăng, trong đầu rối như tơ vò, hốt hoảng không giúp được gì, lại còn mất đi năng lực phán đoán tình huống, khiến mình rơi vào hoàn cảnh thế này.

Thật ra cô rất muốn khóc một trận to.

Cố Tân sụt sịt mũi, móng tay bấm vào lòng bàn tay, mượn cảm giác đau nhói nhắc bản thân phải cố gắng tỉnh táo.

Mã Miêu như tìm được nơi dựa dẫm, khóc một trận rồi dần bình tĩnh lại: “Sao chị cũng bị bọn chúng bắt vậy?”

Cố Tân vừa định đáp, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng động, cô đưa ngón tay nhẹ thở dài, hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cánh cửa.

“Sắp xếp xong hết rồi? Tối nay là có thể bán hàng?” Một người đàn ông hỏi.

“Có thể, nếu không phải hôm qua mưa lớn khiến đường bị chặn, thì tiền đã sớm đến tay rồi.” Có người khác đáp.

Sau đó vang lên âm thanh kéo bàn kéo ghế.

Cố Tân mưu trí dùng sức đứng dậy, lặng lẽ chuyển qua cạnh cửa, từ khe hở nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy một cái bàn tròn có sáu người ngồi vây, một người trong đó có thân hình gầy ốm, khóe miệng có nốt ruồi đen, người phụ nữ bên cạnh ông ta có vóc người hơi mập, mái tóc quăn, nụ cười thân thiện, đó là người phụ nữ trung niên chở cô tối nay.

Những người còn lại đều là đàn ông cao lớn vạm vỡ, áo gai vải thô, mặt mũi xấu xa, đương nhiên là người lớn lên ở địa phương.

Người đàn ông có nốt ruồi đen nói: “Mấy ngày nay trên trấn có vài người lạ, tên đàn ông kia hình như là vài năm trước có đến, nhìn có vẻ không dễ động vào. Vốn định ngưng vài hôm, ai ngờ sáng hôm qua con nhóc kia đúng lúc đụng vào họng súng tao, nếu không phải trời mưa khiến đường bị chặn, tao cũng không đem người về trạm xăng, bà thì giỏi rồi, hôm nay lại đem đến một đứa.”

Cứ điểm giấu người của bọn chúng ở bên ngoài trấn, những ngày gần đây mưa như thác đổ, cổng ra trấn đi sạt lở, bọn chúng không thể đi được.

Người phụ nữ nói: “Hôm nay cô gái kia đúng là trụng hợp, tôi vốn đang trên đường kéo việc, thấy cô ta cứ trốn trốn tránh tránh, bên cạnh lại không có ai khác, vẫn đi theo sau. Sau khi lên xe dò xét lai lịch cô ta, mặc dù nó không nói một câu, nhưng bà đây là ai cơ chứ, nói vài câu đã gạt được đến đây.”

Bà ra đắc ý gắp miếng thịt cho vào mồm, người đàn ông có nốt ruồi đen thở dài.

Có người nói: “Lão Vương, ông sợ cái gì, dù sao tối nay là có thể xuất hàng rồi, quá nửa đêm, thần không biết quỷ không hay.”

“Mười hai giờ hử?”

“Đúng vậy.”

Cố Tân cả kinh, không khỏi liếc nhìn đồng hồ treo tường ở bên ngoài, đã quá mười giờ tối, còn chưa đến hai tiếng đồng hồ nữa.

Cô nắm từng ngón tay run run, qua khe hở quan sát phương hướng xung quanh, ánh mắt một nhiên ngừn lại, cố định ở đâu đó.

Cố Tân biết lúc này ngoài việc tự cứu mình ra thì không ai có thể giúp cô, cân nhắc một lúc lâu, nhẹ nhàng lui về, đến gần rủ rỉ bên tai Mã Miêu…

Hai người dựa sát vào góc tường, nghe bên ngoài tiếng trò chuyện chữ được chữ mất, không biết bọn chúng khi nào cơm nước xong xuôi, cũng không biết mấy giờ rồi.

Không lâu sau, đột nhiên có tiếng lạch cạch vang lên, cánh cửa bị người từ bên ngoài đạp mở.

Hai người nhỏ tiếng kêu sợ hãi, vô thức lui về phía sau.

Một người đàn ông bắt Mã Miêu, kéo hai cánh tay cô gái buộc ra sau lưng, dùng dây nilon trói chặt.

Mã Miêu lén đưa mắt nhìn cô, lúc này lại ngoan ngoãn đến lạ.

Người đàn ông lại nhìn Cố Tân, đưa tay lên vuốt mặt cô: “Trơn nhẵn thiệt.”

Cố Tân cố nhẫn nhịn, không tránh né.

Hắn cười một tiếng thô bỉ, lại hơi nhấc cằm cô lên: “Nếu lão Vương không cuống cuồng bắt hàng, ngon thế này, thật muốn chơi một lần.” Vừa nói vừa đi dò xuống ngực Cố Tân.

Bên ngoài lớn tiếng thúc giục.

Người đàn ông khẽ chửi thầm, cuối cùng xách cô dậy, trói lại giống như Mã Miêu.

Bị hắn đẩy ra phòng ngoài, bên cạnh bàn chỉ còn lại ba người, người đàn ông có nốt ruồi đen cùng người đàn bà mập đều ở đây, đang nhàn nhã cắn hạt dưa uống nước trà.

Người đàn ông có nốt ruồi đen nói: “A Huy, mày nhanh lên xem nào, xe của lão Bát dậu trước cửa rồi kìa.”

“Được, đi thì đi.”

Cố Tân bất thình lình bị cái tên A Huy đẩy về phía trước, bàn chân cô bước hụt, nghiêng người dựa vào cái bàn thấp sát tường.

Đúng lúc này Mã Miêu bỗng nhiên nói: “Tôi, tôi muốn đi vệ sinh.”

“Đừng có mà vớ vẩn với ông.”

“Thật, thật đấy.” Cô gái liếc mắt nhìn Cố Tân, gần như cô ta có thêm được chút can đảm: “Cả ngày nay tôi chưa đi, bây giờ bụng nhịn đến khó chịu rồi này.”

“Khó chịu cũng nhịn.”

“Tôi không được, tôi muốn đi vệ sinh…” Mã Miêu bị A Huy bắt, ngồi xổm xuống chịu đựng khiến anh ta không thể kéo lên được.

A Huy vừa định đưa chân đá, thì người phụ nữ mập ngồi bên cạnh đứng dậy, vứt hạt dưa trên tay, “Tao mang nó đi một chuyến.”

Mã Miêu bị người phụ nữ mập đưa vào cửa sau, Cố Tân ổn định lại cơ thể, hơi xoay người, mông dựa vào cái bàn thấp.

Lòng bàn tay cô chỉ toàn mồ hôi, trái tim đập nhanh trong lồng ngực.

Cũng may âm lượng ti vi quá lớn, che giấu một vài tiếng động, cô tính mẩm thời gian trong lòng, đột nhiên nói lớn tiếng: “Các người rốt cuộc là ai? Sao lại muốn bắt tôi?”

Sự chú ý của người đàn ông có nốt ruồi đen và A Huy vốn đặt trên ti vi, nghe vậy thì nhìn cô, cười nói: “Bọn tao là dân buôn, dân buôn người.”

“Ở đây rõ ràng là trạm xăng, nhưng các người lại lợi dụng để làm chuyện thương thiên hại lý như vậy.” Giọng cô lớn hơn, chất vấn: “Không sợ bị thiên lôi đánh à?”

Cô cầu nguyện A Huy đừng đi đến, may mà có ông trời trợ giúp, hắn chỉ đứng đó khoanh tay, có vẻ hứng thú cười nói với cô: “Trước khi bị thiên lôi đánh thì tao bán mày đổi tiền hoa hồng cái đã.”

Cố Tân cắn răng nghiến lợi: “Nếu như tôi có một cái xẻng sắt, tôi nhất định giết các người.”

Hai người trong nhà cười ha ha, cảm thấy lời nói của cô gái này thật ngây thơ.

Cố Tân lại hỏi: “Các người bán tôi đi đâu?”

“Chỗ tốt.”

“Cách chỗ này xa không…”

Thần sắc A Huy vẫn bình thường, mặt hắn trầm xuống: “Mẹ kiếp bớt nói nhảm đi.”

Đúng lúc Cố Tân im miệng, hai tay bị buộc sau lưng khẽ động đây, rồi chớp mắt một cái, lặng lẽ bước vài bước nhỏ, đứng sang chỗ khác.

Không lâu sau, người phụ nữ mập đưa Mã Miêu về, đi cùng Cố Tân, bị A Huy tóm lên xe.

Sau khi vài người đi, quầy bán đồ lặt vặt liền tắt đèn đi ngủ.

Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, đột nhiên vang lên tiếng dập cửa dồn dập.

Người đàn ông có nốt ruồi đen như thành thói quen, đoán chừng có người nửa đêm muốn đổ xăng, thế là khoác áo đi mở cửa, ai ngờ vừa mở chốt cửa ra, ngay lập tức bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất.

Người đàn ông có nốt ruồi đen chưa nắm rõ tình hình, người nọ đã đưa chân đạp ông ta, phản ứng đầu tiên ông ta nghĩ họ sẽ vào phòng cướp đồ, sau đó nhìn vẻ mặt bọn họ lại không giống.

“Các người là ai!” Vài tiếng kêu than thốt ra, hắn hô lớn: “Lão Tam, Cường Tử dậy mau, có người gây chuyện rồi.”

Bên trong phát ra vài âm thanh loạn xạ, Cường Tử đi trước bật đèn, đèn còn chưa sáng, đã thấy năm sáu bóng đen tràn vào cửa nhà, khí thế không được lương thiện, mới nhận ra có lẽ công tắc nguồn điện đã bị bọn họ động tay động chân.

Người đàn ông có nốt ruồi đen mượn ánh trăng ngoài cửa nheo mắt nhìn, thấy bọn họ đều mang mũ, chỉ có thể phác họa được đường nét, nhưng không thấy rõ tướng mạo.

“Mày… bọn mày là ai?”

Cặp mắt Cố Duy đỏ thẳm, xốc hắn từ dưới đất lên, thét: “Người đâu? Giấu người ở đâu rồi?”

“Ai… người nào? Có phải hiểu lầm gì rồi không?”

Vòng vo một hồi, người đàn ông có nốt ruồi đen đại khái đoán được mục đích của người ta, vừa sợ hãi vừa nghĩ, cho dù bọn chúng tìm ai, người đã đưa đi rồi, không có bằng chứng, hắn có vật lộn thế nào cũng được. Cường Tử và lão Tam sau lưng vẫn tay không, tỉnh táo vài phần đỡ người dậy.

Cố Duy không nói nhảm với hắn, đẩy hắn ra gần quầy bán, đi vào phòng bên trong.

Hứa Đại Vệ là người có xuất thân nhà võ, không cần người khác động thủ, nắm gậy, theo sát phía sau.

Trong nháy mắt, hai nhóm người đánh tới tấp.

Trong đêm tối, chỉ đánh nhau bằng cảm giác.

Bên trong nhà đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tay của phụ nữ, đuôi mắt Lý Đạo liếc một cái, chỉ thấy Tô Dĩnh như con báo nhỏ, lướt qua bên cạnh anh, tìm bóng người, nhào tới người đàn bà có vóc dáng mập mạp, bất chấp tất cả, đưa tay đánh liên tục.

Kỷ Cương ở bên cạnh cũng sắp khống chế được người đàn ông có nốt ruồi đen, nhưng Lý Đạo vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích, đến khi cuối cùng dừng lại hết, anh đóng cửa phía sau, trong phòng càng tối hơn.

Cố Duy vội vàng chạy đến, giọng nói nôn nóng: “Bên trong không có ai.”

Người đàn ông có nốt ruồi đen thẳng lưng lên: “Tao nói rồi còn gì, chỗ này vốn dĩ không có người bọn mày muốn tìm, bọn mày không phân biệt tốt xấu, vừa vào đã đánh người, còn có công lý không hả?”

Lý Đạo không đón lời, mí mắt nhấc lên: “Điện thoại đâu.”

Anh không gọi tên Tô Dĩnh, nhưng Tô Dĩnh ngay lập tức đứng dậy từ bên cạnh người phụ nữ kia, đưa điện thoại mình sang.

Anh bấm vài cái trên màn hình điện thoại, không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, Lý Đạo cũng không chần chừ, giơ cao chân, không cần lấy sức, đá vào vùng bụng người đàn ông có nốt ruồi đen.

Người đàn ông đó trải qua cú đá của anh, người gục xuống dọc theo quầy bán, nửa ngày cổ họng không phát ra được tiếng nào.

“Người ở đâu?”

“Tôi, tôi không…”

Người đàn ông có nốt ruồi đen còn định tranh cãi, chợt có một thứ nhọn hoắt đặt bên cổ họng hắn, anh biết đó là con dao găm, mũi dao đã đâm một chút vào da thịt hắn, đau đến mức hắn đổ mồ hôi lạnh.

Mặc dù nửa đời hắn làm chuyện xấu xa, nhưng bị dao kề bên cổ là lần đầu tiên, lúc này cả người hắn cứng ngắc, run rẩy. Quần hắn hơi nóng lên, sợ đến đi ra quần.

Hắn run sợ: “Đừng đừng… Có hai cô gái, anh, anh… anh hỏi người… người nào?”

Nghe hắn hỏi vậy, cũng không ngoài suy đoán của Lý Đạo, đang nhớ lại, Tô Dĩnh đã cướp lời nói trước: “Người mặc váy đen áo khoác trắng.”

Người đàn ông nói: “Cô ta bị đưa đến thôn Quang Minh, người trung gian đang ở đó.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó bọn tôi không biết, khi giao người qua, bọn họ có thể xuất cảnh ngay, cũng có thể chờ vài ngày, đợi đủ người, cùng đem đi bán ở chỗ xa hơn.”

“Gọi điện bảo bọn chúng quay lại.”

Người đàn ông có nốt ruồi run run bấm dãy số, liên tục hai lần, nhưng bên kia vẫn không có ai nhận: “Không, không có tín hiệu.”

Cố Duy không chờ được, kéo cửa ra, bước xông ra ngoài trước.

Con dao găm trên tay Lý Đạo lại đâm vào vài phân, nghiến răng hỏi, “Thôn Quang Minh ở đâu?”

“… Không biết, lần nào đều đổi chác ở bên ngoài.”

Anh bỗng rút dao về, nhưng đấm vào mặt hắn một cái, mò đến bao bố bên tường, trùm hết người lại: “Đưa ra cốp sau.” Sau đó hạ giọng nói với Kỷ Cương: “Lão Kỷ, anh ở lại, để ngừa bọn chúng báo tin, nghe điện thoại của tôi ngay lập tức rút lui, không thành vấn đề chứ?”

Kỷ Cương gật đầu.

Lý Đạo nghĩ vài giây, lại dặn dò: “Dọn dẹp cẩn thận, phòng ngừa ngộ nhỡ.” Nói xong không dừng lại lâu, sải bước đi ra.

Lúc này, Hứa Đại Vệ đã ném người đàn ông có nốt ruồi vào cốp sau, ngồi vào ghế lái chờ Lý Đạo.

Lý Đạo nhanh chân đi đến, đẩy anh ta ra sau: “Cậu lái chậm quá, ngồi sau đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN