Một Ngàn Tám Trăm Ngày
Chương 27
Tốc độ cực nhanh, gió lớn luồn qua khung cửa sổ vỡ quét vào mặt.
Lý Đạo nhìn kính chiếu hậu hai bên, tấm thủy tinh bị đập vỡ nhìn như mạng nhện dưới ánh trăng sáng, không có cách nào quan sát được cảnh vật, anh đưa khuỷu tay thẳng thừng đẩy nó ra, sau tiếng vang ấy, cơn gió ập đến lạnh run cả người.
Lý Đạo liếc nhanh qua nhìn cô một cái, nhíu mày quan sát kính chiếu hậu.
Anh chửi vài câu, nhóm người kia vẫn đuổi theo họ, có vài người chạy nửa đường thì quay lại, leo lên xe đuổi đến cùng không từ bỏ.
Lý Đạo thu tầm mắt lại, trong con người chỉ toàn sự lạnh lùng.
Tiểu Ngũ ló đầu ra cửa sổ phía sau, “Anh, bọn chúng đuổi đến rồi!”
Lý Đạo không trả lời, nhấn mạnh chân ga chạy vọt ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, Cố Tân cảm thấy tóc mình bị gió gào xé đứt, vách đá bên cạnh giống như dòng nước vụt qua đuôi mắt, lục phủ ngũ tạng lộn hết lên, ngay cả việc hô hấp cũng trở thành một thứ khó khăn.
Cô đưa tay nắm chặt khung cửa sổ, sợ bị cái tốc độ điên cuồng kia hất ra khỏi xe.
Đi qua cầu và đường hầm, sau lưng giống như vừa lướt qua vực sâu đen ngòm khủng khiếp, một chút ánh sáng cũng không có.
Bấy giờ Lý Đạo mới giảm tốc độ xe xuống, nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, không ai dám nói chuyện, không khí ngưng trệ như có bão tố phủ trùm không gian trong xe.
Một lúc lâu sau, cuối cùng có người mở miệng trước, “Sao người của Quách Thịnh biết mà đuổi đến đây?” Sắc mặt Kỷ Cương trắng bệch, tay phải bị thương, anh ta cắn răng nhẫn nhịn.
“Vậy phải hỏi các người.” Giọng nói lạnh đến run rẩy.
Trong xe lại im lặng thêm lần nữa.
Tay phải Lý Đạo đặt trên tay lái, mu bàn tay phủ kín vết thương chi chít, cánh tay bên kia bị người ta tấn công bất ngờ, đau đớn không thể nhịn được, cánh tay tự nhiên rũ xuống.
“Ai muốn nói gì không?”
Ánh mắt anh lướt qua từng người trong gương chiếu hậu, “Lão Kỷ?”
Kỷ Cương nhìn thẳng vào mắt anh, lắc đầu một cái.
“Tiểu Ngũ?”
Mặt Ngũ Minh Triết đầy mờ mịt, đầu ngay lập tức lắc như trống.
Lý Đạo đang cầm tay lái, anh nhìn Hứa Đại Vệ: “Cậu thì sao?”
Hứa Đại Vệ không nói, ánh mắt tránh né.
Hai mắt Lý Đạo lại nhìn thẳng về phía trước, hơi nghiêng đầu, quai hàm căng cứng, toàn thân bao trùm một luồng khí u ám.
Khi mới bắt đầu giọng anh còn dễ nghe, anh nói nhàn nhạt: “Đoạn hành trình này chỉ có chúng ta biết, các người không nói, tôi không nói, không ai nói…” Lý Đạo dừng một lúc, anh chợt đập vào tay lái, dường như muốn xé toạc cả bầu trời rộng lớn, giọng anh càng nói càng đáng sợ: “Mẹ kiếp chẳng lẽ Quách Thịnh có mắt trời nhìn thấu mọi vật à? Có ống nhòm? Có kẻ thính tai?”
Lý Đạo rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã nổi nóng, lại khiến tất cả mọi người đều sợ hãi.
Khoang xe yên lặng chỉ nghe được tiếng gió xé, Lý Đạo nghiến răng: “Khốn kiếp đừng để tôi phải xuống tay với các người.”
Hứa Đại Vệ: “Em…”
“Nói!”
Anh ta cảm giác khốn khổ, ngồi giữa Ngũ Minh Triết và Kỷ Cương, rụt cánh tay, cứ thế bị tiếng hét của Lý Đạo làm cho run sợ một cái.
“Đỗ Quảng Mĩ gọi điện cho em.”
Những lời ấy vừa buột ra khỏi miệng anh ta, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Một lúc lâu sau, Kỷ Cương không lên tiếng mà chỉ thở dài, Ngũ Minh Triết đánh một cú lên cánh tay anh ta: “Anh liên lạc với chị ấy?”
Anh ta hạ giọng: “Con nít con nôi, bớt xía vào.”
Lý Đạo nghiêng đầu liếc nhìn ngoài cửa sổ, trong cổ họng hừ một tiềng đầy mỉa mai, hơi nâng cằm lên: “Cái đêm ở Bộc Viễn?”
“… Phải.”
Đêm đó Hứa Đại Vệ gọi hai người đàn bà đến phòng, khi bọn họ ăn cơm trở về, Lý Đạo gọi cho anh ta hai lần, nhưng điện thoại đều báo bận.
“Nói với cô ta chỗ nào?”
Hứa Đại Vệ buồn bực nói: “Cô ấy cứ quấn lấy em hỏi, em không nỡ từ chối…”
Lý Đạo: “Lần cuối liên lạc là khi nào?”
“… Tối hôm qua.” Anh ta vội vàng giải thích: “Quảng Mỹ luôn đảm bảo với em, tuyệt đối sẽ không nhắc đến cho người ngoài biết, cô ấy…”
“Được, giỏi lắm.” Lý Đạo gật đầu, nụ cười dửng dưng mở ra trên khóe môi: “Làm rồi à?”
Hứa Đại Vệ lập tức ưỡn thẳng người: “Trước đây cô ấy luôn là người phụ nữ của anh, em không dám.” Vừa nói, hai tay đưa quá đầu tỏ rõ thái độ: “Em thề em không có, nếu như em nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết không toàn thây, chỉ có… nhớ đến thôi…”
Lý Đạo ngắt ngang, anh không quan tâm những chuyện đó: “Đoạn đường kế tiếp cũng nói?”
“Cái đó thì không.” Anh ta đảm bảo.
Lý Đạo không nói thêm gì nữa.
“Thật ra thì…” Hứa Đại Vệ muốn nói lại thôi: “Trong lòng cô ấy có anh, chỉ muốn hỏi tin tức của anh từ chỗ em mà thôi, em cảm thấy cô ấy không biết…”
Lý Đạo lại đập vào tay lái lần nữa: “Không quản được cái mồm thối của cậu, thì cút đi cho tôi.”
Hứa Đại Vệ còn định biện hộ đôi câu, thấy anh đang tức giận, nên không dám chọc vào nữa.
Cố Duy lái xe đuổi kịp, gọi với qua: “Tình trạng của mọi người thế nào? Cứ bấm còi mãi thế?”
Lý Đạo mặt lạnh không đáp lại.
Trong xe cuối cùng không ai dám lên tiếng, bầu không khí chợt trầm xuống đến tột độ.
Rồi rất lâu sau, người bên cạnh nhẹ nhàng sụt mũi.
Lý Đạo liếc mắt nhìn sang hướng Cố Tân, quay nhìn phía trước, dừng một lúc, rồi lại nhìn sang.
“Khóc?” Vừa mở miệng, giọng điệu lại khác hẳn câu nói trước đó.
Cố Tân ngồi im không động đậy, rúc vào trong góc giữa ghế và cửa xe, sợi tóc bay loạn, quanh cơ thể toàn là mảnh thủy tinh bị đập vỡ.
Biểu cảm lạnh lùng trên mặt Lý Đạo dần dãn ra, khóe môi anh cong lên cười một tiếng.
Anh cắn răng nâng bàn tay trái lên giữ tay lái, nhìn phía trước, tay phải di chuyển sang bờ vai cô: “Khóc cái gì? Tôi đâu có hét lên với cô.”
Nét mặt ba người ngồi sau sợ run, lần đầu tiên phát hiện mối quan hệ của hai người họ không cách bao nhiêu. Vừa rồi rõ ràng anh còn kêu la như sấm rền, thế mà vào lúc này biểu cảm cưỡng bách trên mặt lại thả lỏng ra.
Tính khí của Lý Đạo là thế nào? Sao lại nói với người phụ nữ kia bằng chất giọng nhỏ nhẹ như thế?
Cố Tân khẽ nhích vai một chút, cả gương mặt quay hẳn ra ngoài, ngón tay lén chùi đuôi mắt.
Lý Đạo liếc nhìn cô, “Trên người có bị thương không?”
“… Không có.”
“Sợ?” Lý Đạo bóp mặt cô.
Cố Tân nghiêng đầu, tránh tay anh.
Thấy đường xá bằng phẳng, Lý Đạo lại nhìn cô, khi ấy thời gian kéo dài vài giây, anh cười một tiếng: “Cái nước mắt vàng ngọc này của cô rơi có hơi muộn đấy, bộ phận trên người đều nguyên vẹn, không phải an toàn rồi à?”
Khi khóc cô nhất quyết không nghe người khác dỗ, Cố Tân cúi đầu khóc thút thít, phát ra tiếng rất nhỏ, giống hệt tiếng mèo kêu. Cô muốn nhịn, nhưng tâm tư cứ dâng ra khỏi lồng ngực, luống cuống, hốt hoảng, sợ hãi, nghĩ mà thấy sợ… Còn cả chua xót nữa, vì thế mà nước mắt tuôn trào không kiềm nén được, càng rơi càng tủi thân.
Lý Đạo liếc nhìn cô khóc mãi, thê thảm đáng thương, cũng thảm thương động lòng người.
Trái tim anh bỗng chốc mềm oặt ra, anh xoa tóc cô: “Tôi nhìn xem.”
“… Không sao đâu, anh lo lái xe đi.”
Lý Đạo: “Có tôi ở đây, sợ cái gì? Hửm?”
Giọng mũi Cố Tân rất nặng, đáp lại qua loa: “Không sợ.”
“Đó là chuyện thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, mừng đến chảy cả nước mắt à?” Anh vừa cười vừa dỗ dành.
Cố Tân lau khô nước mắt, cúi đầu không phản ứng.
Lý Đạo nói: “Hay là muốn được thưởng? Lòng hơi sốt ruột rồi à.”
Đó là câu nói mà khi họ ở trong căn nhà bỏ hoang anh đã nói với cô.
Cố Tân mấp máy môi: “Không có tâm trạng đùa giỡn với anh.” Cô khẽ đẩy tay anh ra.
“Shh…”
Cố Tân giật mình: “Sao thế?” Cô thẳng người, nắm lấy tay anh: “Anh bị thương?”
“Quan sát đi, đừng ngồi lên kính.”
Cố Tân không ngọ nguậy nữa, mở đèn xe ở phía trên, thấy mu bàn tay anh đầy tia máu, có vài mảnh thủy tinh nhỏ ghim vào da thịt anh, những vết thương này có lẽ là do ban nãy bảo vệ cô mà ra.
Cô không nhịn được, chóp mũi lại cay xè.
Lý Đạo sừng sộ lên: “Khóc nữa tôi cũng chẳng có kiên nhẫn dỗ dành cô.”
Cố Tân mím chặt môi, không kêu một tiếng.
Ngũ Minh Triết thò đầu lên: “Anh, anh không sao chứ?”
“Bị thương nhẹ thôi.”
Mãi đến lúc này, tâm trạng của mọi người mới ổn định lại, bỗng nhiên ngửi thấy trong không khí một mùi hương nhàn nhạt… là mùi máu tanh.
Lý Đạo nhìn mọi người qua kính chiếu hậu: “Có người bị thương?”
Hứa Đại Vệ là người luyện võ, không phát hiện có chút tổn thương nào.
Tiểu Ngũ mặc dù gầy yếu nhưng tay chân linh hoạt, vừa rồi lại trốn được, ăn vài cây gậy của đối phương, đều là vết thương ngoài da.
Nhưng Kỷ Cương đang bị dị ứng vẫn chưa hết, không phải là đối thủ của bọn họ, bị thua thiệt nhiều, cánh tay bên phải đang túa máu, bây giờ cả người đang nằm dựa ra sau ghế, ý thức không còn được tỉnh táo.
Hứa Đại Vệ giữ tay anh ta quan sát một hồi, đôi chân mày nhíu chặt: “Vết thương rất sâu.”
Lý Đạo nói: “Cốp sau có thuốc.”
“Phải nhanh chóng tiêm một mũi ngừa uốn ván.”
“Trong hộp thuốc có.”
Hứa Đại Vệ ngẩng đầu lên: “Xem ra phải tìm một chỗ dừng chân rồi.”
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, trong chu vi vài dặm, gần như một chút ánh sáng cũng không có.
Đi tiếp thêm một đoạn đường, chỗ đất trống xuất hiện hai tòa nhà bỏ hoang, có vẻ như sắp bị tháo dở, chỉ có vài miếng ngói che nóc nhà, trên khung cửa sổ có vài mảnh nilon và lớp thủy tinh vụn vỡ, cảnh cửa xiêu vẹo, ngoài cửa có ổ khóa lớn bằng nắm tay.
Sau khi đậu xe ở nơi kín đáo, Lý Đạo đưa chân đạp chỗ lõm ở bên phải xuống, nghiêng đầu nhìn Cố Duy: “Dũng mãnh xông lên?”
Cố Duy trợn mắt: “Đừng có vớ vẩn, tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay không phải đụng chuyện này, tối nay ai cũng xong hết rồi.”
“Còn đắc ý được à?”
“Đúng đấy.”
Lý Đạo cười cười, gật đầu một cái: “Đẹp trai lắm.” Anh vỗ vai anh ta: “Hồi ấy sao không nhìn ra cậu nhỉ?”
“Tôi trốn đi đấy.” Cố Duy nói: “Tôi dẫn theo phụ nữ cũng không tiện xông ra ngoài, may mà mọi người kéo nhau ra, tôi mới đưa Tô Dĩnh ra sau lén lấy xe.”
“Không lo cho em gái cậu à?”
Cố Duy không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh có thể để con bé xảy ra chuyện gì à?”
Lý Đạo cũng hỏi lại: “Sao hả? Không phản đối?”
Cố Duy ưỡn ngực, bày ra vẻ mặt vênh váo: “Còn xem biểu hiện của anh.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến trước cửa nhà.
Cố Duy mò ra một cái kim nhỏ, làm vài động tác đã mở được khóa.
Cánh cửa bị đẩy ra, bụi bặm rơi xuống ào ào.
Trước tiên phải tìm chỗ bằng phẳng cho Kỷ Cương, Hứa Đại Vệ cầm hộp thuốc theo, lấy kim tiêm cẩn thận khử trùng, sau khi tiêm thuốc thì xử lý vết thương trên tay anh ta.
Kỷ Cương mơ mơ màng màng: “Chỗ này cũng nguy hiểm, bọn chúng có thể mò đến.”
“Anh nghỉ ngơi trước đi, nếu không lại không chống cự nỗi.”
Con người Kỷ Cương trước giờ luôn cẩn thận chú đáo, cân nhắc mọi chuyện trước sau toàn vẹn, “Đêm nay đừng ngủ, tốt nhất là thay phiên nhau canh gác…”
Lý Đạo nói: “Có tôi đây, anh yên tâm đi.”
Bấy giờ Kỷ Cương mới gật đầu một cái, nghiêng dựa vào góc tường, nhắm mắt.
Sau đó mọi người cũng xử lý vết thương, Tiểu Ngũ lấy bánh mì và chân giò hun khói trên xe xuống, mọi người ăn một chút, giữ gìn sức lực.
Để tránh tạo sự chú ý cho nhóm người kia, tất cả đèn đều tắt.
Mỗi người dựa vào một góc tường, không ai nói chuyện, xung quanh đều tĩnh lặng.
Không lâu sau, Cố Tân gãi tay, lại nâng cánh tay lên xem rồi gãi cổ.
Cô liếc sang bên cạnh, nhếch môi, nhẹ nhàng đứng dậy.
Lý Đạo mở mắt ra: “Đi đâu?”
Cô sợ quấy rầy đến người khác, nói nhỏ: “Tôi đi tìm chút cỏ khô, xông đuổi muỗi.”
“Tôi đi với cô.”
“Để tôi đi với con bé.” Cố Duy nói.
Lý Đạo nhìn mặt họ, cánh tay rũ xuống, quay về chỗ ngồi.
Xung quanh đây đều là đất hoang, cỏ dại trải đầy, hình dáng xanh um tươi tốt, dưới ánh trăng bị gió lớn thổi lất phất, giống như một con sóng đen ngòm.
Cố Tân rẽ một bụi cỏ: “Hình như ở đây không có.”
“Không nhớ à? Cây hương bồ đều mọc nhiều ở vùng ven nước.” Cố Duy đi về trước chỉ tay: “Sang đầu kia tìm xem.”
“Suýt chút nữa quên cái thứ cỏ ấy tên là cây hương bồ.”
“Còn gọi là thủy hương, Lạc Bình có rất nhiều.” Cố Duy nắm cánh tay cô, đi xuyên qua đám cỏ dại, “Nhìn đường, dưới chân có bùn.”
Hai người đi vài chục thước, mơ hồ ngửi được mùi nước, đi không lâu, quả nhiên phía trước xuất hiện một vũng nước hình bầu dục lớn.
Cố Duy lấy điện thoại di động chiếu sáng: “Chỗ này này.”
Trong khoảng khắc ấy họ như quay về thời trẻ thơ, tìm được món đồ quý, ánh mắt Cố Tân sáng rực: “Có thật à?”
“Có rất nhiều.”
Đèn pin của điện thoại tỏa ánh sáng yếu ớt, nhiều lùm cây hương bồ mọc bên vũng nước, hạt giống màu nâu sẫm, hình bầu dục, cành cây cao lớn, một đám cỏ lá dài màu xanh nhạt.
Cố Tân cảm thấy vui mừng: “Đúng rồi, chính là cây này.”
Cố Duy cũng bất giác cười theo, xoa tóc cô cực kỳ tự nhiên: “Em đừng động đậy, để anh đi bứt.”
“Vậy anh cẩn thận.”
Cô thậm chí còn ngồi xổm xuống, xắn tay áo nhìn anh lội vào vũng nước, dáng vẻ ngoan ngoãn, chẳng khác cô bé buộc tóc hai bên ngày còn nhỏ là bao.
Cánh tay được chút hơi ấm kia chạm vào, Cố Duy để ý đến, trong lòng lại ngọt đến vậy, không biết từ lúc nào, thái độ của Cố Tân với Cố Duy đã không còn phản kháng như trước nữa.
Anh nằm mơ cũng chỉ mong đến ngày này, có được thì càng tham lam, hy vọng rằng ngày nào đó anh, Cố Tân và Tô Dĩnh, mãi mãi không chia lìa.
Bầu trời đột nhiên vang nổ một tiếng, tia chớp rạch một đường qua khoảng trời mênh mông, chiếu sáng cả đồng cỏ hoang.
Cố Tân ngước cổ: “Hình như sắp mưa. Lấy được chưa?”
Cố Duy nói, “Thêm chút nữa.”
Cô nhận lấy đám hướng bồ đặt bên cạnh, Cố Duy lại đi rút thêm: “Có nhớ khi em còn bé không, mỗi khi đến tối, mẹ chúng ta thường ôm một đống cây hương bồ về, chất trước cửa xua muỗi.”
Cố Tân nhìn anh rút cỏ, hồi lâu mới tiếp lời: “Nhớ, còn thu hút nhiều hàng xóm, xách ghế nhỏ sang ngồi nói chuyện phiếm.”
Khi ấy, một nhóm phụ nữ cầm đồ thủ công các loại, nhà Đông nhà Tây, nếu nhà ai có chút chuyện lạ, chỉ một đêm là biến thành nhiều phiên bản khác nhau lan truyền đi.
Phần lớn thời gian Cố Tân nghe không hiểu, cô cùng vài đứa trẻ ranh trong thôn chơi đùa quanh đống cỏ chất, mệt mỏi gối lên chân mẹ ngủ, khi trễ một chút, Cố Duy và đám con trai tinh nghịch quay về, anh sẽ khom người bế cô em gái, ngoài miệng lúc nào cũng lải nhải nha đầu này sao lại năng thế, rồi vào nhà ngủ cùng nhau.
Những đêm hè như thế, mùi hương cành lá hương bồ bị đốt cháy, dường như chất chứa toàn bộ tuổi thơ của cô, thậm chí tiếng côn trùng kêu và từng đợt gió mát cũng là thứ tốt đẹp nhất.
Cố Duy đột nhiên hỏi: “Em có nhớ mặt mũi của mẹ thế nào không?”
Mất một lúc lâu, Cố Tân đáp lại: “Em chẳng còn nghĩ đến, tại sao bà ấy lại vứt em và anh, chạy theo người đàn ông khác.”
“Có lẽ đó là sự tuyệt vọng với cái cuộc sống này.” Anh rút ra một bó cây hương bồ: “Một người phụ nữ ôm hai đứa con, không có tiền cũng chẳng có nhà, bên cạnh lại không có đàn ông đỡ đần, chẳng dễ dàng gì.”
Cố Tân cười nhạt: “Em cho rằng dù có khó khăn thế nào đi chăng nữa cũng không hể vứt con cái mình.”
Cô cũng không cảm thấy khi ấy khổ cực gì nhiều, có nhà ở, có người thân bên cạnh, mỗi ngày cơm canh đạm bạc thì sao chứ? Cô không có cách nào thông cảm cho mẹ mình, cảm thấy bà ấy đã đẩy hai anh em họ đến cảnh tuyệt vọng, Cố Duy mới đi trên con đường này.
Cố Duy: “Nếu như thay đổi lập trường mà suy nghĩ, anh cũng phần nào hiểu được bà ấy, khi ấy bà…”
“Tại sao lại đột nhiên nhắc đến bà ấy?” Cô ngắt ngang lời anh.
Cố Duy hơi khựng lại, kéo chân từ trong vũng nước đi ra, ngồi xổm trước mặt Cố Tân: “Nếu như anh nói, anh biết tung tích của mẹ, em có theo anh đi tìm bà ấy không?”
“Có lẽ bà ấy đã lập gia đình mới rồi, không nên quấy rầy thì hơn.”
“Đó cũng là mẹ của chúng ta.”
Vài giây sau, Cố Tân đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Duy, cười khan: “Đừng nói với em, bà ấy ở nơi chúng ta sẽ đến.”
Cố Duy thầm nhủ trong lòng cô nhóc này đoán đúng rồi, không đợi anh mở miệng, lại nghe Cố Tân nói như đùa: “Nếu quả thật là thế, thì ngày mai Cố Tân em trốn về Thượng Lăng ngay.”
Cố Duy gãi đầu, không lên tiếng.
Vào đêm ở trấn Tam Pha, Cố Duy nói với Lý Đạo một nguyên nhân khác khiến anh phải đưa cô đi cùng.
Lý Đạo hỏi tại sao không nói thẳng với cô, khi ấy anh đáp: “Tính tình con bé bướng như lừa, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, sợ nói xong thì có đánh chết nó cũng không đi.”
Bây giờ nghĩ lại. Quả nhiên không sai chút nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!