Một Ngàn Tám Trăm Ngày
Chương 62: Ngoại truyện 2
Anh gặp mặt Chu Tân Vĩ một lần, đi khoe khoang tin tức mình được làm bố với anh ta.
Hai người tìm một chỗ ăn cơm trưa, nhưng không trò chuyện được mấy câu, Chu Tân Vĩ có nhiệm vụ phải vội vội vàng vàng đi ngay, anh viết địa chỉ cho anh ta, mời hai tháng sau mang vợ con đến Lạc Bình ăn tết.
Lý Đạo và Chu Tân Vĩ chia nhau ra trước cửa quán cơm, một cơn gió rét thổi qua, anh siết chặt cổ áo, quét mắt sơ qua con đường.
Nơi này nhiệt độ thấp hơn nhiều so với Lạc Bình, vài ngày trước vừa đón một trận tuyết, máy dọn tuyết chạy trên đường, mặt đường sạch sẽ ẩm ướt mang màu xám tro, tuyết đọng chất hai bên lề đường, dính chút bụi bặm dơ bẩn, chỉ có tuyết dưới gốc cây trắng quá chói mắt.
Lý Đạo dùng chân chà một đường, đệm một nửa bàn chân, lấy điện thoại ra chụp hình, bấm vào nút chụp trên màn ảnh, chụp chỗ tuyết trắng dưới gốc cây gửi cho Cố Tân.
Vài giây sau, Cố Tân trả lời: Tuyết rơi ở Thượng Lăng?
Lý Đạo gỡ thanh kẹo cao su được một nửa, dùng miệng cắn, một tay kia đưa điện thoại lên, vứt mảnh giấy bạc rồi bấm chữ: Rơi vài ngày trước, lúc này mặt trời rất sáng.
Cố Tân hỏi: Anh mặc như thế có ít không, có lạnh không?
Lý Đạo: Vẫn ổn, gió hơi lớn.
Cố Tân: Lạnh quá thì đến cửa hàng bách hóa mua túi giữ nhiệt đi, đừng gồng mình chịu đựng, coi chừng bị cảm.
Anh nói: Biết rồi.
Sau đó lại gửi tiếp một tin: Hôm nay cảm giác thế nào? Vật nhỏ không hành hạ em chứ?
Đầu bên kia nửa ngày trời vẫn không trả lời, Lý Đạo thoát khung trò chuyện, bấm mở địa chỉ của Hứa Đại Vệ, gọi một chiếc taxi đi ngoại ô.
Nói địa chỉ xong, chiếc xe chậm rãi chạy hòa vào dòng xe.
Từng tốp người đạp xe ven đường lướt qua một cái, đều ăn mặc rất dày, trong miệng còn thở ra khói trắng.
Lý Đạo thu tầm nhìn lại, quay nhìn màn hình vừa bấm, ngón tay trượt xuống, nhìn lịch sự ghi chép cuộc trò chuyện của hai người lần nữa, rồi nhắn bốn chữ: Đã ăn cơm chưa?
Chờ một lúc không có hồi âm, anh thẳng tay bấm gọi đi.
Một lúc lâu sau Cố Tân mới ngắt cuộc gọi, tin nhắn nhảy ra ngay sau đó.
Cố Tân nói: Vừa rồi có khách vào thử quần áo.
Không đợi anh trả lời, bên kia còn nói thêm: Trạng thái hôm nay rất tốt, cực kỳ thèm món mỳ ăn liền, Tô Dĩnh đi mua, tiện thể đón Khả Lạc luôn.
Lý Đạo nhắn: Mấy món không lành mạnh thì ít ăn lại, qua hai ngày nữa anh về.
Anh nhai kẹo cao su, liếc mắt ra bên ngoài, rồi đánh ba chữ: Nhớ em rồi.
Khi tin nhắn được gửi đi Lý Đạo dựng hết cả tóc gáy, cảm thấy mẹ kiếp bây giờ mình kiểu cách quá, gãi đầu, nhất thời có phần hối hận. Anh vừa định đóng khung trò chuyện, thì phần bên trái xuất hiện dòng chữ “đối phương đang nhập chữ”, tay anh dừng lại một lúc.
Cố Tân: Bớt đi.
Không lâu sau lại nhảy ra một tin nhắn khác: Đợi anh quay về.
Có lẽ nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệnh tương đối lớn, luồng nhiệt từ cổ Lý Đạo trở lên bỗng dưng cao hơn.
Anh kéo dây khóa áo khoác lên, tựa như cách màn ảnh cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ cô cúi đầu mím môi cười.
Anh đáp lại: Ngoan.
Nửa tiếng sau, đến chỗ ở của Hứa Đại Vệ.
Trước đó anh có liên lạc qua, đến lúc ấy Hứa Đại Vệ đợi anh ở giao lộ, cậu ta ngậm thuốc lá, bả vai nửa dựa vào vách tường nhìn sang, vẫn vóc dáng cao lớn vạm vỡ, tóc rất ngắn, màu da sẫm hơn, nhưng thứ khác thì không thay đổi gì.
Hai người họ đã lâu không gặp, sau khi đứng đối diện nhau không ai lên tiếng trước, một lúc lâu sau mới nhìn nhau cười một tiếng.
Hứa Đại Vệ tiến lên một bước, ôm Lý Đạo: “Anh đến rồi.”
Lý Đạo vỗ một cái vào lưng cậu ta: “To con quá, chẳng tệ chút nào.”
“Đúng vậy.” Hứa Đại Vệ toét miệng cười: “Đi, vào nhà rồi nói tiếp.”
Cậu ta thuê phòng cùng người khác, trong phòng có cái giường cũ và một cái bàn với nước sơn cũ kỹ, góc phía trong đặt cái tủ quần áo đơn, dây khóa kéo mở một nửa, chứa vài bộ quần áo sơ sài phía trên.
Cả hai người vẫn chưa ăn cơm trưa, Hứa Đại Vệ đi xuống quán cơm dưới lầu gọi vài món ăn, rồi mang về hai két bia và vài chai rượu mạnh.
Trong phòng có máy sưởi dưới nền, hơi khô ráo.
Lý Đạo hỏi: “Hôm nay cậu không cần đi làm?”
“Vâng.” Hứa Đại Vệ cởi áo ra, liếc nhìn máy trợ thính trên tai Lý Đạo: “Đúng rồi, bây giờ anh có thể nghe được?”
“Âm lượng lớn thì không thành vấn đề.”
Hứa Đại Vệ gật đầu, đẩy chăn gối trên giường vào một góc, dịch chuyển cái bàn, gọi Lý Đạo đến ngồi.
Hai người vùi đầu ăn vài miếng thức ăn trước, lò sưởi tỏa nhiệt khiến mặt hai người phiếm hồng khô căng, Lý Đạo dứt khoát cởi áo, bưng cốc rượu cụng cốc với Hứa Đại Vệ, ngửa đầu uống cạn.
Anh nhíu mày ợ lên một hơi rượu, “Công việc đang tốt, sao tự dưng lại bỏ?”
“Có người mất tiền, ông chủ nghi ngờ em làm.”
Lý Đạo không có quá nhiều bất ngờ: “Sau đó thì thế nào?”
“Kiểm tra máy giám sát, không phải em, ông chủ cúi người gật đầu xin lỗi em, anh đoán ông ta nói gì với em?” Hứa Đại Vệ nhíu mày nhìn Lý Đạo, không đợi anh trả lời, cậu ta gằn giọng: “Đại Vệ à, mặc dù về mặt pháp luật cậu đã trong sạch rồi, nhưng trong ấn tượng của mọi người cậu vẫn là người từng mắc sai lầm, cho nên đừng trách tôi nghi ngờ cậu.”
Lý Đạo cười một tiếng.
Anh đã sớm nghĩ những điểm nhơ nhuốc này sẽ bám theo cả đời, đây là cái giá phải trả.
Hứa Đại Vệ vểnh môi uống rượu: “Mẹ kiếp, trong cơn tức giận ông đây đã phủi tay không làm nữa.”
“Vậy sau này có tính toán gì?”
“… Không biết.”
“Đi Lạc Bình cùng tôi không? Chỗ ấy không sánh được với Thượng Lăng, nhưng có mở một cửa hàng nhỏ, thế cũng thoải mái.”
“Không đi.” Hắn lập tức nói, cách một lúc lại tò mò hỏi: “Cố Tân… Ý em là, chị dâu đồng ý cho em đến?”
“Sợ cô ấy?”
Hứa Đại Vệ xoa mũi, mạnh mồm lẩm bẩm: “Ai mà sợ, không phải trước kia ở cạnh nhau cũng có vui vẻ gì đâu.”
“Cô ấy chẳng nghĩ được như cậu.” Lý Đạo nhướng hàng lông mi, nhắc đến Cố Tân tốc độ không tự chủ chậm lại vài phần: “Đến đi, nhà tôi tôi làm chủ.”
Hứa Đại Vệ không nói gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ phấn khích.
Cậu ta ở Thượng Lăng không thân không thích, Cố Duy và Lý Đạo là hai người anh em cùng sống cùng chết, nhất là sau khi ra tù, một mình cậu ta thuê căn phòng lớn bằng bàn tay, không chống lại cô độc, có đôi khi nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt bất giác trở nên mơ hồ.
Thói quen ở trong tù, ra ngoài không muốn tiếp xúc với xã hội, không có mục tiêu không có hy vọng, cả ngày không có việc gì làm, suy nghĩ một lúc lại nghĩ chi bằng chết quách đi cho xong.
Lý Đạo nhìn thấy hốc mắt cậu ta hiện hơi nước, vỗ vai cậu ta một cái.
Tâm trạng thế này Lý Đạo đã từng cảm nhận được, anh đưa mắt ra ngoài, không thể nhìn cậu ta bị giày vò.
Hai người không nói thêm gì nữa, vùi đầu uống rượu.
Mãi cho đến buổi tối, chai rượu mang từ siêu thị về nhà đã trống rỗng, mâm cốc bừa bãi, bàn chất đầy vỏ đậu phộng và tàn thuốc.
Đẩy cái bàn một cái, Hứa Đại Vệ và Lý Đạo nằm nghiêng ngã, cái giường đơn nhỏ hẹp bị hai người đàn ông to xác nằm chật kín.
Hứa Đại Vệ mắt say mơ màng nhìn chằm chằm đèn chân không trên đỉnh đầu: “Anh Đạo…”
Cánh tay Lý Đạo rơi ra bên ngoài, không lên tiếng đáp lại.
Cậu ta tự lẩm bẩm: “Lúc vừa ra tù… tắt đèn đi ngủ em không thích ứng được, giường quá mềm cũng không ngủ được, mỗi ngày dậy sớm còn tưởng rằng đang ở trong tù, ngày đó đi làm có người gọi tên em, em đứng dậy gọi “có”… Haha, khiến người ta bị sợ giật mình.”
Lý Đạo không nghe được, nhưng vẫn không lên tiếng.
Rất lâu sau, âm lượng của Hứa Đại Vệ lớn hơn một chút: “Lão Kỷ… Lão Kỷ dẫn vợ con đi, anh ấy nói anh ấy không còn mặt mũi gặp chúng ta nữa, nợ Cố Duy, chỉ có đời sau mới trả được.”
Anh nói xong đưa đầu gối đụng vào Lý Đạo, anh dường như đang ngủ, không nhúc nhích.
Hứa Đại Vệ đành phải bỏ qua, nhắm mắt theo.
Lâu sau đó, Lý Đạo xoay người nằm đưa lưng về phía cậu ta, đường quai hàm hơi giật giật.
* * *
Bọn họ ở lại Thượng Lăng một ngày, buổi tối ngày thứ ba, quay về Lạc Bình.
Trước khi chào hỏi, Lý Đạo đưa Hứa Đại Vệ đến thẳng nhà Tô Dĩnh.
Hứa Đại Vệ từ trước đến giờ có thành kiến với Cố Tân, vốn tưởng rằng hai người khi gặp lại sẽ có phần lúng túng, còn nghĩ rằng cô sẽ bày mặt mũi xem thường cậu ta.
Cậu ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, quả thực không mặt dày đến mức nói lời xin lỗi, nếu là đàn ông thì chuyện thế này căn bản chẳng tính toán là gì, nhưng không ngờ rằng, Cố Tân lại chẳng nói gì, nhìn cậu ta cười một cái vui vẻ.
Hứa Đại Vệ gãi đầu, đứng ngây ngốc một lúc rồi mới gọi một tiếng: “Chị dâu.”
Cố Tân mím môi, lại còn đỏ mặt ngại ngùng.
Tô Dĩnh cũng từ phòng bếp chạy ra đón, trên tay còn cầm vài nhánh cần tây, từ khi Cố Tân mang thai, cô ấy chủ động làm hết tất cả việc nhà, thức ăn có thể hùng hùng hổ hổ làm quen thuộc, đủ no nê nhưng đừng yêu cầu mùi vị hay khẩu vị ngon lành.
Cô cười đánh bốp vào bả vai cậu ta, “Lâu rồi không gặp.”
Hứa Đại Vệ rôm rả với cô rất lâu, kéo người vào trong ngực: “Em mập rồi.”
Tô Dĩnh cười mắng: “Không muốn sống đúng không, đầu năm đầu tháng lại nói mấy lời dễ bị đánh.”
Hứa Đại Vệ cười khì khì, cánh tay siết chặt, cứ thế kẹp lấy bả vai Tô Dĩnh, đẩy cô xoay đúng một vòng tròn.
Tô Dĩnh thét lên hai tiếng chói tai, Khả Lạc cho rằng có người bắt nạt mẹ mình, từ trong nhà chạy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giơ hai nấm đấm lên đánh trên đùi Hứa Đại Vệ.
Cậu ta buông Tô Dĩnh ra, cúi đầu nhìn thằng nhóc: “Đây chính là con trai Cố Duy?”
Tô Dĩnh đứng yên, nhíu mày hỏi: “Nếu không thì sao?”
“Đã cao lớn thế này rồi.” Hứa Đại Vệ xoa đầu thằng nhóc, kẹp ôm lấy nó: “Nhóc con ngoan, mau gọi chú nghe nào.”
“Người xấu, chú là người xấu!” Khả Lạc không yếu thế, nấm đấm nhỏ thẳng hướng lên mặt anh.
Hứa Đại Vệ tránh trái né phải, cười ha ha lớn tiếng.
Ba người huyên náo vui vẻ, chuẩn bị đi vào trong.
Lý Đạo quay đầu nhìn Cố Tân, đúng lúc đối diện với ánh mắt cô ném qua.
Anh nhanh chóng chen chúc chắn mắt phải của cô, khóe môi giương lên một độ cong hững hờ.
Cố Tân nhẹ nhàng liếc anh.
Lý Đạo kéo tay cô, sờ tới sờ lui trên bụng cô hai cái: “Lớn rồi.”
“Mới ba ngày không gặp, đã lớn rồi?”
Lý Đạo không đáp lại, trong sân không có người, anh nâng cằm cô lên hôn dịu dàng.
Đêm đó cơm nước xong xuôi Hứa Đại Vệ quay về Phàn Vũ, tạm thời ở trong khách sạn.
Đầu năm đi viếng mộ phần Cố Duy, là một ngày trời trong nắm ấm rất đẹp.
Đây là lần đầu tiên sau khi ra tù Hứa Đại Vệ đến thăm anh ấy, tâm trạng cũng nặng nề như mọi người.
Tô Dĩnh đưa Cố Niệm đến chỗ Triệu Húc Viêm, ngồi xổm xuống nhổ hết cỏ dại mọc quanh mộ phần của anh, rồi dọn dẹp bia mộ, sắp xếp đồ cúng gọn gàng.
Những chuyện này cô đã làm hết sức quen thuộc, tâm trạng rất bình tĩnh, khóe miệng thậm chí còn treo một nụ cười.
Cơ thể Cố Tân rất nặng nề, hành động không tiện, chỉ đứng phía xa.
Trên bia mộ là hình khi Cố Duy còn trẻ, đầu tóc ngắn cũn, hai tròng mắt đen bóng, hơi nghiêng đầu, cười về phía ống kính.
Mọi người ở đây đều phải già đi, gương mặt của anh được cắt gọn vừa với hình vuông nho nhỏ, vĩnh viễn không thay đổi.
Lý Đạo đốt cho anh ta điếu thuốc, nói trước: “Con trai cậu rất tốt, không cần nhớ, bề ngoài càng ngày càng giống cậu, đợi thằng bé lớn thêm vài tuổi nữa sẽ dẫn đến gặp cậu.”
Sóng mũi Tô Dĩnh chua xót, vội vàng chuyển mắt cầm tiền vàng giấy bạc.
Lý Đạo nói: “Em gái cậu còn vài tháng nữa sẽ sinh, không biết là trai hay gái, tôi thế nào cũng được.” Vài giây sau anh nói thêm: “Tiểu Ngũ thường xuyên gọi điện thoại về, cậu ta ở bên đó sống rất tốt, đừng bận lòng.”
Anh trình bày hết tình trạng gần đây cho anh ta nghe, rồi nhường vị trí cho Hứa Đại Vệ, đi sang bên cạnh đốt giấy vàng bạc cùng Tô Dĩnh.
Hứa Đại Vệ ngồi xếp bằng, đốt điếu thuốc mình rút ra, nhìn người trong bức hình, không nói ra được lời gì, hốc mắt ứa nước.
Không gọi ra cái tên được khắc trên bia mộ, đưa ngón tay gõ hai cái lên tấm đá.
Cậu ta đưa tay lên giữ thuốc lá, rít hai hơi rồi mới mở miệng: “Con trai cậu mẹ kiếp đúng là xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn rất lợi hại, vừa thấy mặt tôi đã muốn chống đối, giống như cậu có thể gọi lớn… Tôi bảo nhận nó làm con nuôi, nhưng để hắn gọi một tiếng đúng thật tốn rất nhiều công sức.”
Hứa Đại Vệ thấp giọng nói chuyện líu nhíu, bên kia đốt xong vàng mã anh ta mới đứng lên, anh ta lại đốt thêm một điếu thước đặt trước mộ phần, lần này lại không nói là kính thay ai.
Giao thừa năm ấy vô cùng náo nhiệt, ăn cơm tối xong Triệu Húc Viêm đưa bạn gái đến đón giao thừa, căn nhà vài người túm tụm lại, rồi chơi mạt chược đốt pháo hoa, lâu rồi chưa từng vui vẻ như thế này.
Sang năm, thời tiết đột nhiên trở nên ấm áp.
Bụng Cố Tân càng ngày càng lớn, cô không thể ra cửa hàng phụ giúp, ở nhà yên tâm dưỡng thai.
Lý Đạo còn lo hơn cả cô, trước kia chưa từng trải, tâm trạng lần đầu tiên làm cha vô cùng phức tạp, ban ngày gồng hết sức chăm sóc, buổi tối ngủ lại trở nên khó khăn, đến chừng nửa đêm, anh giúp cô lau mồ hôi, còn xoa chân cho cô.
Đối với anh mà nói, những ngày này có chút khó chịu đựng, luôn lo âu đổ thêm một ít bối rối, càng đau lòng hơn khi trời nóng cô còn phải mang đứa bé chịu cực khổ. Lý Đạo nhìn từng ngày trôi qua, trông đợi thằng nhóc mệt mỏi này nhanh chóng sinh ra.
Một ngày sau khi ăn xong họ đi tản bộ, Lý Đạo nắm cả vòng eo cô, trong vô tình họ đi đến trường tiểu học trong thôn, qua lan can, nhìn thấy một đám bé trai đang đá bóng trong sân trường, học sinh nữ thì dịu dàng điềm đạm hơn nhiều, tụm ba tụm bảy, trong tay ôm sách vở, ngồi ở cột cờ ăn kem que.
Cố Tân giữ lấy lan can quan sát rất lâu, cho đến khi chân nhức hông mỏi mới bị Lý Đạo kéo đến ngồi trên cái ghế dài.
Lúc này mặt trời đang hừng hực, ve sầu kêu vang, một tia gió cũng không có.
Cố Tân ngẩng đầu lên, thấy ánh mặt trời chiếu qua từng chiếc lá nhỏ xinh, cô nheo mắt gượng cười, nghiêng đầu tựa vào bờ vai Lý Đạo.
Lý Đạo liếc nhìn cô, môi dán sát trên đỉnh đầu cô: “Về ngủ?”
Cố Tân chuyển sang giọng điệu mềm nhũn, bày tỏ sự từ chối.
“Không sợ nóng?”
Cô lắc đầu, đứa nhỏ trong bụng bỗng nhiên đá cô một cái.
Cố Tân kêu lên một tiếng.
Trong lòng Lý Đạo căng thẳng, vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Cố Tân cười khẽ, vuốt bụng rồi chớp mắt vài cái: “Hơi nghịch ngợm, anh đoán là con trai hay con gái?”
Lý Đạo cúi người, hôn lên cái bụng tròn trịa của cô: “Sao đoán ra được.”
“Vậy anh hy vọng là ai?”
Anh ôm cô vào lòng: “Thế nào cũng được.”
Hai người lại đưa mắt nhìn vào trong sân trường, nhìn một lúc, Cố Tân không chịu buông xuôi: “Rốt cuộc anh hy vọng là trai hay gái?”
“Vậy còn em thì sao?”
Cố Tân nói: “Con gái.”
Lý Đạo nheo mắt, nhìn về phía trước, trong sân trường có một đứa bé trai quá nghịch ngợm, lặng lẽ nhảy lên cột cờ, giật tóc cô bé từ phía sau, rồi nhanh chân chạy trốn.
Cô bé kia cũng chỉ tám, chín tuổi, mặc quần áo bình thường, buộc tóc hai bên, trán dính vài sợi tóc lòa xòa bị mồ hôi làm bết dính vào trán, ánh mắt vừa tròn vừa to, gò má bị ánh mặt trời soi chiếu hơi phiếm hồng.
Tóc đuôi sam của cô bé bị cậu bé trai kéo lệch đi, cây kem ăn được một nửa rơi trên đất, cô bé cúi đầu nhìn rất lâu, bỗng nhiên đưa tay lên lén lau nước mắt, cắn môi, khóc thút thít không ra tiếng, hình dáng nhỏ nhắn đáng thương ấy khiến đáy lòng người xem cũng mềm nhũn ra.
Lý Đạo cười không có lý do, tiến sát lại hôn cô: “Anh cũng giống em.”
Rất lâu sau, Cố Tân bị anh hôn đến choáng váng, tựa đầu vào ngực anh: “Con gái à?”
“Ừm.” Giọng Lý Đạo thay đổi âm điệu: “Có điều, ai dám bắt nạt con gái anh, anh lột da nó trước.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!