Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ - Chương 7: Sinh tồn trên hoang đảo (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ


Chương 7: Sinh tồn trên hoang đảo (1)


Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Trương Hằng men theo cầu thang sắt để đi lên tầng hai, giơ tay đẩy cánh cửa sắt màu xanh ở trước mặt ra.

Nghĩ đến những gì đã thấy lúc nãy, cùng với đám nam nữ đang lắc lư hết mình theo điệu nhạc dưới kia, Trương Hằng còn tưởng dù trên này không giống bên dưới thì cũng không khác nhau là mấy.

Song, thực tế nơi này lại giống phòng dành cho khách VIP ở sân bay quốc tế hơn.

Sau khi mở cửa, Trương Hằng cảm giác như mình đã lạc bước vào một thế giới khác. Ánh đèn êm dịu, tấm thảm Ba Tư đỏ tía, dàn sô pha da thật vô cùng xa hoa, lại còn bộ đồ ăn màu bạc trên bàn trà. Trên quầy buffet bày đủ món điểm tâm nhẹ và hoa quả, bên phải còn có một quầy bar nhỏ. Thậm chí sau khi hắn đóng cửa lại có tiếng dương cầm du dương văng vẳng bên tai.

Phải biết giờ âm thanh bên dưới đã hơn 100 decibel.Tuy Trương Hằng không rành mấy thứ này lắm, nhưng hắn biết rõ cấu tạo và vật liệu làm nên thùng container bình thường gần như không có hiệu quả cách âm.

Nhưng bây giờ nó lại đang thật sự diễn ra trước mắt hắn, khi cánh cửa sắt đóng lại, tất cả tiếng ồn ngoài kia đã bị ngăn cách hoàn toàn.

Có lẽ vì Trương Hằng từng gặp nhiều chuyện kỳ lạ hơn, nên đã có khả năng miễn dịch nhất định với những chuyện thế này. Hắn chỉ trầm ngâm một lúc rồi bước tới.

“Hoan nghênh đã đến đây.” Người phụ nữ mặc lễ phục màu đỏ đứng sau quán bar lên tiếng.

Trương Hằng nhìn lướt xung quanh. Trừ hắn ra, trong phòng nghỉ này còn khoảng mười mấy người. Bọn họ đều ngồi trên chiếc ghế dài cách đó không xa, có vài người tụm lại trò chuyện, cũng có người một mình một chỗ, nhưng lạ là rõ ràng người ngồi gần hắn nhất chỉ cách có vài mét, nhưng hắn lại không thấy rõ mặt mũi của đối phương.

Đây là một trải nghiệm rất kỳ lạ, hắn cảm giác được thị lực của mình không có vấn đề gì, võng mạc có thể nhìn rõ ràng, nhưng hình như có thứ gì đó đã ngăn không cho những thông tin này truyền về não bộ.

Trương Hằng chẳng tin lại có chuyện quái dị thế này nên cố tập trung nhìn, khi có hắn cảm thấy bản thân sắp vượt qua rào cản vô hình đó thì bụng dạ lại cuộn lên, phải vịn lấy quầy bar mới có thể đứng vững được.

Đúng lúc này lại có một ly nước chanh được đẩy tới trước mắt hắn.

“Thả lỏng đi, đây là chuyện mà người chơi mới đến nào cũng phải trải qua một lần ở Sex And The City này. Trừ khi đối phương cho phép, nếu không thì mặt mũi của người chơi sẽ được mặc định ở trạng thái không thể nhìn rõ. Thật ra ngay cả giọng nói các cậu cũng đã được xử lý đặc biệt, thứ cậu nghe thấy không phải là giọng thật đâu. Làm vậy cũng là để đảm bảo an toàn ở mức cao nhất cho các cậu.”

“Nhưng tôi vẫn thấy rõ gương mặt của cô mà.” Trương Hằng nhận lấy ly nước chanh rồi nói tiếng cảm ơn. Vừa rồi do ánh đèn khá mờ, hắn cũng chỉ tập trung nhìn những người khác nên lúc này mới phát hiện gương mặt sau quầy bar khá quen mắt. Dù đối phương đã thay quần áo, tô son, khí chất khác hẳn ban ngày, nhưng Trương Hằng vẫn nhận ra: “Cô là… bartender ở quán cà phê hầu gái ban sáng ư?”

“Khá lắm, khả năng quan sát của cậu nhạy bén hơn tôi tưởng đấy.” Cô ta bình thản lau ly, vẫn giữ vài phần lạnh lùng của ban ngày: “Chẳng ai quy định một người chỉ được làm một công việc trong một ngày đúng không? Nhân tiện cũng xin nói luôn, tôi chỉ là nhân viên tiếp tân ở đây nên không cần che giấu gương mặt như người chơi.”

“Ngại quá, từ khi tôi vào đây đến giờ cô đã nhắc đi nhắc lại mấy từ như người chơi, lễ tân.v..vv. Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, tôi vẫn không biết rốt cuộc mình sắp chơi trò gì, blackjack? Xì phé? Tam Quốc Sát? Hay là esports?” Trương Hằng ngồi xuống chiếc ghế chân cao trước quầy bar.

“Thường thì tôi không thích khoe khoang về chủ của mình trước mặt khách hàng, nói đúng hơn là chẳng bao giờ. Nhưng bây giờ tôi nhất định phải nói, chúc mừng cậu, cậu Trương Hằng. Cậu cực kỳ may mắn vì được tham gia vào trong trò chơi vĩ đại nhất của nhân loại từ trước đến nay, tôi chắc chắn những trò cậu từng chơi đều thua xa nó. Nó sẽ thay đổi cuộc sống của cậu hoàn toàn.”

“Đánh giá cao tới vậy à.”

“Trái lại ấy chứ, dù có dành bao nhiêu lời khen ngợi cũng không sánh được với nó. Giờ hãy trả lời một câu hỏi của tôi, cậu cho rằng thứ gì khiến một người sống đúng với bản chất của mình?” Cô bartender này để chiếc ly thủy tinh trong suốt xuống, sau đó nghiêm mặt hỏi.

“DNA?” Trương Hằng nhấp một ngụm nước, sau đó nghĩ ngợi rồi nói.

“Nói vậy cũng không sai. Mỗi chúng ta đều có DNA độc nhất vô nhị. Từ lúc sinh ra thì một số bộ phận trên cơ thể của chúng ta đã được mã hóa, ví như ngoại hình, gia đình, bệnh di truyền trong dòng họ… Nhưng may mắn chính là chúng ta có rất nhiều lựa chọn. Cậu có thể học đại học, làm việc, gầy dựng sự nghiệp, trở thành một giáo viên tiểu học hoặc phi hành gia các kiểu.”

Ánh mắt cô ta lóe lên tia sáng lạ, tốc độ nói mỗi lúc một nhanh: “Quên những thứ đã được định sẵn đó đi, để tôi đổi cách hỏi chính xác hơn nhé. Theo cậu, tại sao cậu lại trở thành bản thân của ngày hôm nay? Tại sao phi hành gia có thể bước đi trong vũ trụ bao la này? Làm thế nào mà một võ sĩ quyền anh có thể đánh bại đối thủ trên võ đài khốc liệt? Và cớ gì một giáo viên lại bắt đầu dạy học chứ?”

“Trải nghiệm? Ý cô là trải nghiệm và học hỏi đưa đến chúng ta của ngày hôm nay sao?” Trương Hằng hiểu ý cô bartender này ngay, nhưng rồi hắn lại cau mày: “Tôi vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện này liên quan gì đến trò chơi tôi sắp tham gia chứ.”

Song lần này cô ta không đáp nữa.

“Tai nghe không bằng mắt thấy, cậu Trương Hằng, vòng thứ nhất của trò chơi bắt đầu, mong cậu quý trọng những trải nghiệm hiếm có này, hẹn gặp lại.”

Cô bartender nháy mắt đầy gian xảo, sau khi cô nói xong thì kim đồng hồ trên tường cũng đúng lúc chỉ vào Trương Hằng giờ.

Ngay sau đó, một cảm giác choáng váng xộc thẳng vào đầu của Trương Hằng, tầm mắt của hắn dần mờ đi.

Mình trúng chiêu rồi sao?!

Suy nghĩ đầu tiên của Trương Hằng chính là ly nước chanh đó có vấn đề, nó là thứ duy nhất hắn uống, do từ lúc bước đến quầy bar thì hắn vẫn giữ nguyên cảnh giác. Nhưng có lẽ là vì không ngờ sẽ gặp được người quen ở đây nên hắn mới lơ là cảnh giác như thế. Hắn cũng không rõ rốt cuộc cô ta đã ra tay từ lúc nào, không biết đã bỏ loại thuốc mê gì mà chỉ mới nhấp một ngụm đã có hiệu quả đáng sợ như vậy. Hắn cảm thấy đầu của mình ngày một nặng trĩu, cuối cùng không trụ được nữa mà gục xuống bàn.

Trương Hằng không biết mình đã ngất xỉu bao lâu. Có lẽ là vài ngày, cũng có thể là chỉ vài giờ hoặc vài giây.

Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai hắn.

[Đang kiểm tra thân phận người chơi… ]

[Thông qua kiểm tra, đang chọn ngẫu nhiên phó bản cho người chơi 07958… ]

[Đã chọn xong – Phó bản sinh tồn trên hoang đảo]

“Cậu đã lên một con tàu du lịch chở khách ra biển du ngoạn, khi đến gần xích đạo thì gặp một cơn bão lớn, chiếc tàu đi chệch khỏi tuyến đường ban đầu. Cùng lúc đó, radar định vị sóng âm, GPS và điện thoại vệ tinh trên thuyền đều mất sóng một cách bất thường. Các cậu mất phương hướng, lênh đênh trên biển ròng rã suốt cả tháng trời, không may gặp thêm một cơn bão lớn hơn. Lúc xảy ra chuyện thì cậu đang đứng trên boong thuyền, một cơn sóng lớn cuốn cậu rơi xuống biển. Khi cậu tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình đang nằm trên một bãi biển xa lạ.”

[Mục tiêu nhiệm vụ: Sinh tồn trên hoang đảo 40 ngày]

[Hình thức: Một người]

[Tốc độ thời gian trôi: 480] [1 giờ trong hiện thực bằng 20 ngày trong trò chơi, 40 ngày sau người chơi sẽ được đưa về thế giới thực]

Nhắc nhở thân thiện, trò chơi sẽ bắt đầu trong 5 giây nữa, xin người chơi chuẩn bị sẳn sàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN