Bố Quý đã rời khỏi cổng trường, “Không cần làm nhiều món đâu, Vân Phi không ăn ở nhà.”
“Đi ăn cùng bạn sao?”
“Đi với Tưởng Tiểu Mễ.”
“Tưởng Tiểu Mễ??”
Bố Quý buồn bực: “Ừ, bên Bắc Kinh thi xong sớm hơn bên chúng ta một ngày, hôm nay Tưởng Tiểu Mễ qua đây, cùng với Vân Phi hai đứa tay trong tay đi rồi, tôi đứng cách hai đứa gần thế mà Vân Phi cũng không nhìn thấy tôi.”
Không nhìn thấy thì thôi đi, còn quên mất ông đến đón.
Mẹ Quý bật cười: “Đáng đời ông.”
Quý Vân Phi nắm tay Tưởng Tiểu Mễ đi được một đoạn xa đột nhiên vỗ đầu: “C h ế t rồi.”
Cậu vội vàng hỏi mượn điện thoại Tiểu Mễ gửi tin nhắn cho bố:【Bố, không cần đến đón con nữa, con với bạn ra ngoài chơi, khả năng là tối nay muộn chút mới về, không cần đợi cơm con đâu ạ.】
“Sao vậy?” Tưởng Tiểu Mễ hỏi.
“Nói với bố tớ tiếng không cần đợi cơm tớ.” Quý Vân Phi để điện thoại vào trong cặp Tưởng Tiểu Mễ, “Tớ cõng cậu, không phải chân cậu bị thương sao.”
Tưởng Tiểu Mễ cười: “Đã là chuyện mấy năm trước rồi chứ.”
“Vậy cũng từng bị thương, sợ vết thương hồi phục không tốt.”
Nói rồi hai người đều bật cười.
Tưởng Tiểu Mễ có hơi ngại: “Trời còn chưa tối, trên đường còn bao nhiêu người.”
“Cậu quan tâm nhiều người làm gì, có liên quan gì đến chúng ta chứ.” Quý Vân Phi đi đến bên cạnh bồn hoa, “Mau đứng lên đi, tớ cõng cậu.”
Những chuyện ba năm trước không dám làm, hôm nay cậu đều muốn bù lại hết.
Tưởng Tiểu Mễ nằm lên lưng cậu, căng thẳng đến mức một lúc lâu không biết nói gì.
Quý Vân Phi cũng chẳng khác gì cô, không tìm được chuyện gì để nói.
Đi qua một ngã tư, bầu không khí ngại ngùng lúng túng đã bớt đi, Tưởng Tiểu Mễ phá vỡ sự im lặng trước, hỏi Quý Vân Phi: “Cậu có mệt không?”
“Không mệt.” Mệt cũng không mệt.
Cậu rất vui vẻ cõng cô.
“Cậu đổ mồ hôi rồi.” Tưởng Tiểu Mễ yên lặng nằm lên vai cậu, giơ tay lau mồ hôi trên trán cho cậu.
Quý Vân Phi nhớ ra hỏi cô: “Cậu đến với ai thế?”
Tưởng Tiểu Mễ dùng tay quạt cho cậu, “Chú Năm tớ.”
“Buổi tối mấy giờ về?”
“Sao cũng được, chú Năm sắp xếp tài xế cho tớ rồi.” Cô vỗ cánh tay cậu: “Cậu nhìn bên kia đường đi, tài xế đi theo sau chúng ta.”
“Được, vậy tối nay dẫn cậu ra bến Thượng Hải.” Quý Vân Phi nói: “Có điều tớ phải về nhà một chuyến đã, cậu đi cùng tớ đi, đợi tớ ở dưới nhà.”
“Đến dưới nhà cậu? Có được không?”
“Có gì mà không được chứ?” Quý Vân Phi cười tự chế giễu bản thân: “Tớ còn đến nhà cậu rồi đấy.” Còn nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của bố vợ tương lai.
Đến dưới tầng khu nhà, Tưởng Tiểu Mễ đứng ở bên cổng tòa nhà đợi, Quý Vân Phi chạy vào, vào nhà việc đầu tiên làm chính là tìm nước hoa, dùng túi bọc lại.
“Tiểu Mễ.” Nhà cậu ở tầng 5, từ ban công có thể nhìn được rất rõ khuôn mặt của Tưởng Tiểu Mễ ở dưới.
Tưởng Tiểu Mễ ngẩng đầu, nhìn rõ chỗ nhà cậu, giơ tay vẫy cậu.
“Đỡ lấy.”
“Cái gì vậy?”
“Nước hoa, dưới đó nhiều muỗi, cậu xịt chút đi.” Nói rồi Quý Vân Phi vứt nước hoa từ trên xuống, chai bằng nhựa cũng không bị rơi.
Còn có nửa chai, từ độ cao như vậy ném xuống bên trong đều là bọt trắng.
Tưởng Tiểu Mễ nhặt lên sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên nhà, Quý Vân Phi đã đi vào từ lâu.
Dưới nhà có bồn hoa, bây giờ trời tối muỗi ngày một nhiều hơn, vo ve muốn đ ố t n g ườ i.
Tưởng Tiểu Mễ xịt một ít nước hoa lên người, ngay lập tức xung quanh là mùi nước hoa nồng nặc, có hơi ngạt thở.
Trùng hợp cô đứng ở một chỗ đậu xe, có xe đang chầm chậm lái vào, cô vội vàng lùi sang bên cạnh.
Bố Quý còn tưởng là mình hoa mắt, sau khi rời khỏi trường thì đi dạo siêu thị một vòng, tiện mua thêm ít đồ, nào biết được về nhà lại thấy Tưởng Tiểu Mễ.
Đỗ xe xong, bố Quý cũng không xuống xe, nếu như mà trùng hợp gặp Quý Vân Phi từ trên nhà xuống thì ngại biết bao.
Nếu như là trước đó, ông chắc chắn sẽ lái xe đi một vòng quanh khu nhà, đợi hai đứa đi rồi mới lái vào.
Bây giờ hoàn toàn không cần thiết nữa, một người sống sờ sờ như ông đứng ở ngay cổng trường mà Quý Vân Phi còn không nhìn thấy, cái xe này thì khỏi cần phải nói.
Đang nghĩ thì Quý Vân Phi xuất hiện.
Tưởng Tiểu Mễ đi qua, “Cậu cố ý thay quần áo à?”
Trước đó cậu mặc đồng phục, bây giờ đổi sang một bộ thể thao.
Quý Vân Phi lắc đầu: “Không phải, về lấy đồ quan trọng.” Cậu cầm theo một chai sữa chua, mở ra cho cô: “Cậu uống đi, tối nay có lẽ muộn mới ăn cơm.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Tưởng Tiểu Mễ uống sữa chua, rất tự giác nắm lấy tay cậu.
“Đi mua chút đồ.”
“Mua gì vậy?”
“Trước tiên không nói với cậu.”
Hai người nói chuyện, đi xa.
Bố Quý không nhìn thấy hai người từ trong gương chiếu hậu, ông lắc đầu.
Nửa tiếng sau hai người đã đến nơi cần đến.
Lúc Tưởng Tiểu Mễ nhìn thấy cửa hàng trang sức này không muốn đi vào chút nào.
“Đắt lắm, chúng ta không mua cái này.” Cô kéo Quý Vân Phi, cũng không cho cậu vào.
Quý Vân Phi: “Không đắt, chúng ta mua cái rẻ nhất, tớ cũng không có nhiều tiền mua cái đắt.” Cậu hỏi: “Cậu biết tớ muốn mua gì sao? Thế nên không cho tớ vào.”
Dù sao bất kể là mua gì thì đồ bên trong đều rất đắt.
Đại khái Tưởng Tiểu Mễ đoán được, cậu không phải tặng vòng tay thì tặng nhẫn.
Nếu như mua nhẫn thì sẽ tiêu hết tiền tiết kiệm của cậu.
Quý Vân Phi thương lượng với cô: “Tớ cam đoan chỉ mua thứ rẻ nhất, cậu đi vào thử một chút có được không?” Còn nói: “Nếu như không phải hôm nay cậu đến, tớ cũng định đến, đến Bắc Kinh lựa thời gian đưa cho cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Bất ngờ mà trước đó cậu nói chính là cái này sao?”
Quý Vân Phi gật đầu, “Hồi lớp 10 tớ nói với cậu đợi thi đại học kết thúc tớ sẽ theo đuổi cậu, cậu làm bạn gái tớ, tớ phải mua nhẫn cho cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ sợ nếu như còn cố chấp nữa cậu sẽ không vui, nhượng bộ: “Chúng ta đổi cửa hàng trang sức khác có được không? Tớ không có hứng thú với trang sức, chỉ cần cậu tặng là được.”
Quý Vân Phi không hề nhượng bộ: “Vậy chắc chắn không được, tớ đã xem mấy lần rồi, có một cái vô cùng đẹp, cậu đeo thử có được không?”
Hai người giằng co nhau, mấy phút trôi qua vẫn mỗi người một ý.
Quý Vân Phi ôm cô, “Không sao đâu, tiền tiêu hết rồi có thể kiếm lại được, dù sao thì nghỉ hè dài như vậy cũng không có gì làm, tớ dành hai tháng là có thể kiếm lại được.”
Tưởng Tiểu Mễ không tin: “Nói phét tiếp đi, hai tháng cậu kiếm ở đâu ra nhiều thế!”
Quý Vân Phi: “Tớ làm thêm mấy công việc là được, những người có đầu óc như tớ làm mấy việc thể lực không phải lãng phí sao? Yên tâm, kỳ nghỉ hè tớ có thể kiếm được tiền học của cả hai chúng ta, tiền sinh hoạt phí cũng không thành vấn đề.”
Tưởng Tiểu Mễ cười: “Còn muốn kiếm tiền học cho tớ sao?”
Quý Vân Phi: “Đương nhiên rồi, tớ còn có thể nuôi cậu.”
Hai người cười, chủ đề lại quay về chiếc nhẫn, Tiểu Mễ làm nũng: “Tớ chỉ cần nhẫn mấy trăm tệ là được, sau này đợi cậu đi làm rồi lại mua cho tớ cái tốt hơn, có được không?”
“Không được.” Quý Vân Phi kéo cô: “Chúng ta chỉ lấy cái hơn một vạn, như vậy được rồi chứ?”
Tưởng Tiểu Mễ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi có phải cậu về lấy thẻ không?”
“Ừ, vốn dĩ định tuần nào cũng đến thăm cậu, sau đó một kỳ mới đi thăm cậu được một lần, tiền đều để tiết kiệm.” Quý Vân Phi nói nghiêm túc với cô: “Tớ dùng phí đi lại tiết kiệm được để mua nhẫn cho cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ nắm tay cậu: “Vậy cũng quá đắt.” Cô biết Quý Vân Phi đều muốn dành thứ tốt nhất cho cô, nhưng bọn họ vẫn còn nhỏ, chỗ tiền này có lẽ cậu đã tiết kiệm mấy năm, cô không nỡ để cậu tiêu hết.
Đổi cách khác khuyên cậu: “Chúng ta cứ tích lại đã, sau này mua nhà ở Bắc Kinh.”
Quý Vân Phi cười, ôm lấy cô, “Đợi sau này tự tớ kiếm được tiền rồi sẽ mua cho cậu cái tốt nhất, phải là viên kim cương to.”
“Được.” Tưởng Tiểu Mễ hôn lên má cậu.
Cuối cùng Quý Vân Phi cũng không mua cho cô cái mấy trăm tệ mà chọn chiếc nhẫn hơn một ngàn, rất tinh xảo.
Nhân viên trong cửa hàng thấy hai người còn nhỏ, hỏi thêm mấy câu: “Hai em đều là sinh viên năm nhất sao?”
Quý Vân Phi: “À, bọn em hai chín rồi.”
Nhân viên bán hàng bất ngờ: “Hai mươi chín? Nhìn có vẻ rất nhỏ.”
Quý Vân Phi: “Khả năng là trẻ hơn tuổi thật.”
“…”
Tưởng Tiểu Mễ cười trộm, nhéo vào lòng bàn tay cậu.
Từ cửa hàng đi ra Quý Vân Phi lại ôm lấy cô, vô cùng áy náy.
Với tính cách của cậu, cậu nhìn trúng chắc chắn muốn mua cho cô, không muốn để cô tủi thân, nhưng cậu biết nếu như mình cố chấp mua trong lòng cô sẽ áy náy.
Cậu nói: “Trước đây tớ nghĩ tiền đủ tiêu là được.”
Tưởng Tiểu Mễ: “Bây giờ thì sao?”
Quý Vân Phi: “Muốn kiếm nhiều hơn chút, mua tất cả những thứ cậu thích cho cậu.”
Tưởng Tiểu Mễ cười nói: “Vậy tớ đợi sau này giám đốc Quý dẫn tớ đi mua.”
Quý Vân Phi cũng cười, “Đi thôi, đi ăn cơm.” Hỏi cô: “Cậu muốn ăn gì?”
“Bánh bột nếp. Ba năm không ăn rồi.”
“Còn muốn ăn gì nữa?”
“Đồ ăn vặt cậu mua.”
“Vẫn chưa ăn đủ sao?”
“Chưa, ăn không đủ.”
Quý Vân Phi nắm tay cô, “Đi dạo cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt cho cậu đã, sau đó chúng ta xếp hàng mua bánh bột nếp.”
Ăn cơm tối xong, hai người đi dạo bến Thượng Hải.
Tối nay bên sông rất mát, người đi chơi cũng nhiều.
Thời tiết đẹp, vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Quý Vân Phi cố ý dẫn cô đi dưới chỗ đường không sáng đèn, nhân lúc cô không chú ý hôn trộm lên má cô. Tưởng Tiểu Mễ chỉ ngượng ngùng cười, không bài xích chút nào.
Đi đến nơi ít người qua lại Quý Vân Phi ôm cô vào lòng.
Mới bắt đầu hai tay của Tưởng Tiểu Mễ không biết để đâu, vẫn luôn giơ trong không trung.
Quý Vân Phi dán lên tai cô, “Ôm tớ đi.”
Hơi thở ấm áp của cậu khiến cô bối rối mê muội, Tưởng Tiểu Mễ làm theo, hai tay vòng ôm lấy eo cậu.
Nhịp tim của Quý Vân Phi tăng vọt, giống như kỳ nghỉ đông năm lớp 10 đi thăm cô, lúc nắm tay như bị điện g i ậ t, lần này cũng thế.
Lúc ôm chặt cô trong lòng, cảm giác tê dại.
Cậu cúi đầu, trước tiên hôn xuống trán cô, sau đó là mặt cô, hôn đến bên miệng cô, chỉ là không dám hôn môi cô.
Thình thịch thình thịch, dường như cậu nghe thấy nhịp tim của mình.
Tưởng Tiểu Mễ cũng căng thẳng, vòng hai tay ôm chặt lấy cậu.
Màn hình quảng cáo đối diện bên bờ sông đúng lúc này đang chuyển động từ màu đỏ sang màu xanh nước biển chói sáng. Giống như ánh sáng huyền bí chiếu lên mặt cô, khiến nó trở nên xinh đẹp hơn.
Quý Vân Phi lại cúi đầu, nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng rơi xuống môi cô.