Không biết thế nào đột nhiên Tưởng Tiểu Mễ lại nghĩ đến cô và Quý Vân Phi, icon chú chó đó cực kỳ giống Quý Vân Phi.
Bây giờ trong lớp chỉ còn lại mấy bạn, đều là những người trực nhật ngày hôm nay.
Quý Vân Phi cầm mấy quyển sách, nhét bài kiểm tra cần làm cuối tuần vào trong sách, tìm một cây bút kẹp lên trang sách, động tác muốn rời đi, hỏi cô: “Chiều nay cậu có tiết ở lớp học thêm không?”
“Có, hai tiết toán.” Tưởng Tiểu Mễ cũng đứng dậy, một tay xách balo một tay chống nạng, vừa đi về phía cửa vừa nói.
“Tớ cũng có tiết, đi cùng đi.” Quý Vân Phi nhanh chân đuổi theo cô, “Đưa cặp tớ cầm cho, cậu xem cậu đi loạng choạng như này, ngộ nhỡ mà bị ngã người khác kiểu gì cũng nói tớ.”
Tưởng Tiểu Mễ: “?”
Cô ngã liên quan gì đến cậu chứ?
Quý Vân Phi giơ tay ra muốn cầm cặp.
“Không cần, tự tớ cầm được.” Tưởng Tiểu Mễ từ chối.
Quý Vân Phi coi như điếc, gần như kéo cặp sách khỏi vai cô.
Tưởng Tiểu Mễ không giằng co lại được với cậu, chỉ đành buông tay.
Đi ra bên ngoài hành lang, Quý Vân Phi để cặp sách của Tưởng Tiểu Mễ lên bục lan can, mở khóa cặp ra nhét thẳng mấy quyển sách của mình vào trong cặp.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn cậu, nhếch nhếch miệng, phát hiện không có gì để nói.
Cặp sách của cô màu đỏ rượu, con trai con gái đeo đều được.
Quý Vân Phi đeo cặp sách trên vai, hai tay đút túi, lúc thì đi nhanh lúc thì đi chậm lùi lại đợi cô đi cùng.
Cuối thu, hôm nay lạnh hơn mấy ngày trước.
Cửa sổ ở cầu thang mở toang, đúng lúc có gió lùa vào, gió lạnh lùa thẳng vào cổ, Quý Vân Phi kéo khóa lên, nhìn Tưởng Tiểu Mễ. Hôm nay cô vẫn mặc váy, màu khác với chiếc hôm qua cô mặc.
“Cậu mặc váy không lạnh sao?” Quý Vân Phi tò mò hỏi.
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu: “Mặc quần tất rồi.”
“Chân phải cậu bị thương nặng như thế, quần chật như vậy vẫn mặc được à?” Quý Vân Phi lại hỏi.
“Một nửa ống quần bị cắt rồi.” Bó bột nên cũng không cần mặc.
Tưởng Tiểu Mễ nói xong mới nhận ra đầu mình có vấn đề rồi, cô nói chuyện này với một người con trai để làm gì chứ.
Xuống dưới tầng, dì đang đợi đón cô đưa đến lớp học thêm.
“Cặp tớ mang đến lớp học thêm giúp cậu, dù sao sách của tớ cũng ở trong đó.” Cho dù cô có đồng ý hay không cậu cũng tự đi trước.
Dưới tầng trung tâm đào tạo có cửa hàng tiện lợi, Quý Vân Phi không đi thẳng lên tầng mà lượn một vòng quanh cửa hàng tiện lợi, mua một chai nước một chai sữa chua, đi qua kệ đồ ăn vặt, nhặt thêm kẹo chíp chíp.
Do dự mấy giây, vị dâu tây, nho và táo xanh, mỗi loại cậu mua một gói.
Khu nghỉ ngơi trên tầng, Quý Vân Phi vừa lên đã nhìn thấy một chàng trai ngồi bên cạnh Tưởng Tiểu Mễ. Nụ cười cợt nhả, không ai khác chính là Đằng Tề.
Đi đến gần, “Cậu đến đây làm gì?” Quý Vân Phi nhíu máy.
Đằng Tề ngước mắt, “Hỏi kì, đương nhiên là để đi học rồi.”
“Cậu?”
“Ừ hứ, học thêm toán.”
Đằng Tề cười hi hi ha ha.
Trước đây bố mẹ muốn đăng ký lớp học thêm cho cậu ta, cậu ta nói có đăng ký cũng không đi, còn không bằng tự mình ở nhà học.
Sau đó biết Tưởng Tiểu Mễ cũng học ở lớp này, hôm qua cậu ta liền nói với mẹ muốn đi học thêm ở trung tâm, bởi vì tổng điểm thi giữa kỳ của cậu ta suýt chút nữa đứng thứ nhất từ dưới đếm lên của toàn khối.
Mẹ vừa nghe cậu ta chủ động nói muốn đi học thêm, vui đến mức suýt nữa thì mất ngủ. Hôm nay liền vội vàng đi đăng ký cho cậu ta, lớp chất lượng cậu ta không theo được nên học ở lớp nâng cao.
Cậu ta chọn thời gian học cùng với giờ của Tưởng Tiểu Mễ.
Như vậy có thể làm bạn học.
“Người như cậu có học thêm cũng chả có tác dụng gì, không bằng đánh bóng để đầu óc thoải mái, nói không chừng lần sau thi còn được thêm hai điểm.” Quý Vân Phi trêu cậu ta, vặn chai nước trong tay uống một ngụm lớn để giải nhiệt.
“Cậu không mong chờ tôi tốt hơn à?” Đằng Tề đá vào chân Quý Vân Phi.
Quý Vân Phi lười đánh trả cậu ta, đưa cặp cho Tưởng Tiểu Mễ.
Đằng Tề nhìn Quý Vân Phi, hóa ra là cậu giúp Tưởng Tiểu Mễ đeo cặp từ lớp đến đây. Mắt cậu ta đảo quanh mấy vòng, sau này cậu ta không thể ngốc nghếch đi thẳng đến trung tâm đào tạo nữa, phải học cách chăm sóc con gái.
Tưởng Tiểu Mễ biết sách của Quý Vân Phi vẫn còn ở trong cặp của mình, mở khóa ra, ở trên cùng vậy mà lại là đồ ăn vặt và sữa chua.
“Tôi cũng thích ăn cái này.” Đằng Tề rất tự nhiên, giơ tay lấy một gói kẹo chíp chíp, vị táo xanh.
Thật ra cậu ta không thích ăn cái này, có hơi chua.
“Cái này không phải của tớ.” Tưởng Tiểu Mễ muốn lấy lại.
Đằng Tề phản ứng nhanh, cơ thể lùi về sau, tay cũng để ra sau, cô không với tới.
“Sao cậu lại nhỏ nhen như vậy, lúc cậu nằm viện ngày nào tớ cũng mua đồ ăn vặt cho cậu ăn mà.” Đằng Tề xé gói kẹo ra, bỏ một viên vào trong miệng, “Đừng giận nữa, đợi lúc lên lớp tớ mua thêm mấy gói cho cậu.”
“Thực sự không phải đồ của tớ, Quý Vân Phi để tạm vào trong đó.” Tưởng Tiểu Mễ bất lực nhìn Đằng Tề.
“Vậy tớ không cần phải khách sáo nữa.” Đằng Tề hất cằm với Quý Vân Phi, “Cảm ơn nhé.” Lúc cậu ta quay đầu lại liền nhìn thấy sữa chua trong cặp sách Tưởng Tiểu Mễ, “Cái này cậu có uống không?”
Tưởng Tiểu Mễ lắc đầu, “Bình nước của tớ có nước.”
Đằng Tề không khách sáo chút nào: “Vậy tớ uống.”
Quý Vân Phi: “…”
Trong cặp còn lại hai gói kẹo chíp chíp, Tưởng Tiểu Mễ lấy đưa cho Quý Vân Phi.
Quý Vân Phi chỉ cầm một gói: “Mỗi người một gói.”
Tưởng Tiểu Mễ không cầm, tay cô vẫn còn lơ lửng giữa không trung, Quý Vân Phi quay mặt đi, không nhìn cô.
Bạn bè chia sẻ đồ ăn là chuyện thường ngày, Tưởng Tiểu Mễ không cố chấp nữa, cất gọi kẹo lại vào trong cặp.
Điện thoại Quý Vân Phi kêu, là điện thoại của bố.
“Vân Phi, con ở đâu vậy? Bạn con ra từ lâu rồi, sao không thấy bóng dáng con đâu.” Bố ở cổng trường đợi cậu, hơn mười phút trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu.
Quý Vân Phi sải bước rời khỏi bên này, tìm một nơi yên tĩnh mới nói chuyện, “Bố, con quên nói với bố, hôm nay ở trung tâm tạm thời có buổi học thêm, phải 7 giờ hơn con mới tan học. Bố về trước đi, một lát nữa con gọi xe về.”
Chiều nay bố đi công tác từ Bắc Kinh về, buổi trưa có nhắn tin nói với cậu, cậu quên sạch sành sanh.
Bên bố Quý truyền đến một giọng nữ: “Vân Phi đâu rồi?”
Quý Vân Phi nghe ra là giọng của mẹ: “Mẹ cũng về ạ?” Trước đây mẹ đi đào tạo ở bên nước ngoài, nói phải đầu tháng 11 mới về.
Bố đưa điện thoại cho mẹ, “Con trai, hôm nay con trực nhật à?”
“Không ạ, con đi học.”
“Không phải hôm nay con không có tiết à?”
“… Giáo viên tạm thời thêm tiết.”
“Vậy mẹ và bố con đợi con tan học rồi cùng nhau về.”
“Không cần ạ.” Dừng một lúc, Quý Vân Phi ho hai tiếng, “Mẹ, mẹ với bố về nhà nấu ăn cho con trước đi, dù sao cũng cách nhà mình gần, con tự về được. Con cũng không phải trẻ con, không cần đón con.”
Nói chuyện với mẹ mấy câu mới cúp máy, Quý Vân Phi thở phào. Bình thường trước giờ cậu không nói dối, vừa rồi nói dối rõ ràng không tự tin, sợ là bị nhìn thấu.
Quý Vân Phi quay lại khu nghỉ ngơi, chỉ nhìn thấy Đằng Tề đeo cặp của Tưởng Tiểu Mễ đi về phía lớp học, Tưởng Tiểu Mễ đi đằng sau Đằng Tề.
Tưởng Tiểu Mễ bất lực, vừa rồi cô không cho Đằng Tề đeo hộ, nhưng Đằng Tề lại nhất quyết muốn đeo cặp giúp cô. Nói giữa bạn học với nhau là phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau.
Còn nói cậu ta là con trai, chăm sóc con gái là chuyện đương nhiên.
Nói một tràng dài như vậy, rất có sức thuyết phục.
“Sách của cậu ở trên ghế sô pha.” Tưởng Tiểu Mễ chỉ bên kia.
Quý Vân Phi ‘ừ’ một tiếng, đá chân Đằng Tề, ngồi lại sô pha.
“Đệt, cậu bị đ i ê n à?” Đằng Tề cúi người phủi phủi chân, lần này đúng là không lưu tình gì mà.
Quý Vân Phi: “Tôi nhìn thấy cậu mới bị thế đó.”
“…”
Sắp đến giờ lên lớp, Đằng Tề không có thời gian c ã i nhau, lắc mông đi theo Tưởng Tiểu Mễ vào lớp.
Cửa lớp đóng lại, Quý Vân Phi thu hồi tầm mắt.
Hôm nay cậu không có tiết, chỉ là đơn thuần đi qua đây cùng Tưởng Tiểu Mễ, nào biết được gặp phải cục đá cản đường Đằng Tề chứ.
Trong lớp học, Tưởng Tiểu Mễ ngồi hàng thứ hai, chõ ngồi về cơ bản là cố định. Hôm nay Đằng Tề mới qua học, phía trước không có chỗ trống, cậu ta ngồi ở cuối cùng.
Học sinh ở lớp học thêm không nhiều giống với ở trên trường, chỉ có hơn chục người, chỗ ngồi của cậu ta cách Tưởng Tiểu Mễ hai hàng, chéo phía sau cô.
Cậu ta ngồi ở chỗ này, góc nhìn cô vừa hay rất đẹp.
Góc nghiêng 45 độ, rất đẹp.
Đằng Tề đếm một vòng các bạn nữ trong lớp, cộng thêm Tưởng Tiểu Mễ có tổng cộng sáu người.
Cũng có bạn nữ đáng yêu xinh đẹp nhưng nhìn đi nhìn lại, vẫn là Tưởng Tiểu Mễ xinh nhất.
Đằng Tề nằm sấp lên bàn, cứ ngồi ngắm Tưởng Tiểu Mễ.
Cô khác hẳn với những người bạn gái trước đây của cậu ta, bọn họ nhiệt tình, cô yên tĩnh.
Cô nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn nhưng thật ra trong x ư ơ n g c ố t lại phản nghịch.
Cụ thể phản nghịch như nào, cậu ta không hình dung được, dù sao mấy ngày cô nằm viện, ngày nào cậu ta cũng đến viện một vòng, cảm giác cô khác với những gì cậu ta nhìn thấy.
Giáo viên đến, mọi người đều lấy sách ra.
Đằng Tề ngồi dậy, trong lòng không muốn nghe giảng nhưng vẫn phấn chấn tinh thần lại.
Cậu ta và Tưởng Tiểu Mễ không giống nhau, Tưởng Tiểu Mễ không giỏi toán, cậu ta thì ham chơi, không đặt tâm tư ở đây.
Một tiết học Đằng Tề chỉ tập trung được hơn hai mươi phút, thời gian còn lại cậu ta dùng để vẽ. Cầm bút đen phác thảo góc nghiêng của Tưởng Tiểu Mễ lên giấy.
Lớp học thêm thứ sau là hai tiết liên tiếp, tổng cộng một tiếng rưỡi, có 10 phút nghỉ giữa giờ.
Tiết đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, Đằng Tề cẩn thận gấp trang sách toán đang vẽ, đóng lại.
Cậu ta cầm đề bài đang học vác ghế đi tìm Tưởng Tiểu Mễ.
Đột nhiên có một bóng đen ập xuống, Tưởng Tiểu Mễ bị dọa, “Cậu làm gì đấy?”
“Hỏi cậu câu này.” Đằng Tề nhanh chóng ngồi xuống, để cuốn sổ lên bàn cô, “Bước này tớ nghe không hiểu, cậu có thể nào giảng lại một lần cho tớ nghe không?” Ánh mắt cậu ta rất thành khẩn.
Tưởng Tiểu Mễ nhìn, bước giải không tính là quá khó, vừa rồi cô nghe một lần là hiểu, kết quả cậu ta lại không hiểu.
Đột nhiên nảy sinh loại cảm xúc đồng bệnh tương liên, cô hiểu Đằng Tề, bởi vì có lúc người khác nhìn câu hỏi này rất đơn giản, cô lại không hiểu vì sao.
Tưởng Tiểu Mễ rất kiên nhẫn, dù sao cũng kiên nhẫn giảng cho cậu ta hiểu.
Thật ra câu hỏi này Đằng Tề biết làm, cậu ta chỉ là muốn tìm cái cớ để lại gần cô, chỉ nói có mấy câu như vậy, nào biết được cô lại giảng nghiêm túc như thế chứ.
Mới bắt đầu cậu ta kiểu qua loa, sau đó nghiêm túc nghe giảng.
Bên ngoài lớp học, Quý Vân Phi đi loanh quanh, đập vào mắt chính là hai người đang cùng nhau giải đề.
Cậu dựa vào cửa, “Đằng Tề?”
Đằng Tề nhìn theo tiếng nói, “Cái giề?”
Quý Vân Phi gõ chai nước vào cửa trong vô thức, “Còn có thể cái gì, ra ngoài chơi lát đi.”
“Không rảnh, tôi phải học tập.” Đằng Tề ngẩng đầu nói với Tưởng Tiểu Mễ: “Đừng để ý đến người không có chí tiến thủ như Quý Vân Phi, chúng ta tiếp tục đi.”