Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương
Chương 29: Bữa tối hẹn hò
“Ừm, đợi đến khi anh đi lại được. Mình cưới nhau em nhé!”
Mễ An có thể thề rằng thật sự đó là thanh âm tuyệt vời nhất mà cô đã từng nghe thấy, mơ hồ như là ở trong không gian tĩnh lặng như một hồ nước mùa thu bỗng nhiên vang lên tiếng dương cầm trầm bổng du dương ở bên tai. Gió thổi qua là khúc nhạc dạo, sự di chuyển của những ánh mây là hợp âm, cuối cùng ánh hoàng hôn huy hoàng chính là điệp khúc cao trào…
Toàn bộ tế bào, thần kinh, trái tim đều đắm chìm về một hướng đó chính là nhu tình ghim ở khoé mắt Khang Duật lúc này. Thấy cô im lặng không trả lời mày kiếm chau lại, ở giữa hai chặng lông mày nổi lên lo lắng, căng thẳng nắm chặt tay
“Được không hả em?”
Mễ An ngăn lại sương mù đang dần nổi lên che phủ trước mắt, vuốt vuốt đuôi mắt nhu thuận gật đầu, nghẹn ngào siết lấy tay anh dường như sợ câu nói này rồi sẽ như bọt biển tan trong không khí.
“Em nguyện ý mà…”
Mễ An chỉ từng nghĩ mình sẽ lẳng lặng ở bên anh lo lắng chăm sóc, cũng không nghĩ đến anh sẽ có tình cảm với mình, càng không dám mơ tưởng đến một ngày có thể cùng anh có một lễ cưới hạnh phúc…Tất cả đều như là mơ vậy, như một cô bé Lọ lem sống trong khu ổ chuột được hoàng tử tìm thấy! Môi bạc nâng lên thoả mãn, nâng cái cằm nhỏ nhắn lên như thường lệ cúi mặt xuống. Nụ hôn của anh mềm mại hơn cả tuyết lắng đọng trên môi, là hương vị của gió xẹt qua cơ thể, cũng là ánh nắng ấm áp lướt trên gò má.
Bạn vĩnh viễn không biết rằng, chỉ cần một nụ hôn cũng có thể làm rung động tâm hồn con người, cho đến khi bạn gặp được người đó! Mút vào, liếm nhẹ, chỉ một mực chú trọng tìm tòi đối phương. Dịu dàng
như một ngày nắng chan hoà lại vô cùng mãnh liệt tựa vũ bão…
…
“Tối nay anh muốn ăn gì?” Mễ An vừa mặc áo khoác vừa hỏi anh.
“Tối nay…chúng ta cùng ra ngoài ăn đi. Vậy nhé, đi lên lầu thay đồ thôi.”
Khang Duật từ lâu đã mong muốn sẽ cùng cô hẹn hò ăn một bữa tối như những cặp đôi khác, muốn cho Mễ An hưởng thụ những điều ngọt ngào nhất!
“Vâng.”
Không biết tại sao tâm trạng lại thoải mái hẳn lên, chắc là vì hai từ ‘Chúng ta’ mà anh nói đã khiến Mễ An cười tủm tỉm mãi. Khi cô thay đồ xong bước ra thì nhìn thấy Khang Duật ở trong bộ y phục chỉnh tề, còn có ở trên người là chiếc áo sơ mi cô tặng. Mễ An lập tức như một đứa bé phấn khích chạy đến bên anh vui vẻ vô cùng, Khang Duật nâng nâng khoé miệng cười ôn nhu
“Thích đến vậy hả?”
“Ừm.”
Mễ An có thể nhìn anh như thế này mãi không chút buồn chán, cho cô ngắm cả đời cũng được…
Mười phút sau, xe dừng ở một nhà hàng sang trọng xung quanh có xe hơi ra vào tấp nập, Mễ An bước xuống xe có chút bối rối. Khang Duật tiến đến nắm tay cùng nhau đi vào, ở cửa liền có một nhân viên ra chào hỏi
“Tiên sinh, cho hỏi đã đặt bàn trước chưa ạ?”
“Rồi, Khang Duật.”
“Vâng, xin mời theo lối này.”
Mễ An đi vào liền bị phong cảnh ở đây khiến cho ngẩn ngơ một lúc, chung quanh trồng đầy các loại hoa phong phú, trong không khí có gió tĩnh mật an tường. Những múi hoa trùng điệp tuỳ ý nở ra, rực rỡ sáng lạnh như những ánh mây đủ màu, toả ra hương thơm thấm đầy ruột gan, làm cho người ta say mê đưa tay sờ, cánh hoa nhẵn nhụi mềm mại xúc cảm thật tốt. Cách đó không xa là một hồ nước, rất nhiều hoa sen nở rộ, có nụ hoa hé nở, dòng nước mượt mà lăn trên lá sen xanh sau đó chậm rãi chảy xuống mặt nước trong xanh nhộn nhạo lên gợn sóng nho nhỏ. Vì vậy, cả hồ nước giống như bị làm ma pháp, mộng ảo mỹ lệ!
Trên sàn nhà thật dài dẫn đến phòng ăn được trải một tấm thảm gam màu nhạt cao cấp, hai bên đường đi trồng đầy cây liễu, bông liễu mày trắng như quả cầu nhỏ mềm như tơ cất cánh. Từ từ bay lên theo gió, chợt cao chợt thấp không ngừng tung bay không biết mỏi mệt, càng xoáy càng cao bay lượn đầy trời.
Mễ An thu hết tất cả cảnh sắc thơ mộng hảo huyền này vào trong lòng, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy
cảnh sắc này quả thật không thể tin được thế gian thậm chí có cảnh đẹp nghệ thuật như vậy.
“Như thế nào? Thích không?”
Khang Duật nhìn thấy sắc thái vui mừng trong mắt cô, trong lòng đã biết cô rất ưa thích nơi này, nhưng vẫn muốn từ chính miệng cô nói ra.
“Thật là quá tuyệt vời! Em rất thích.”
Mễ An gật đầu cười tươi khen ngợi mải mê ngắm nhìn nơi đây, từ khi đi vào nơi này ánh mắt cô chưa bao giờ đình chỉ ngắm phong cảnh, điều này làm Khang Duật có chút ghen trong lòng.
Đi vào trong phòng ăn đầy ấm cúng, Mễ An đến trước cửa sổ to lớn sát đất, kéo màn ra là có thể liền thấy
cảnh đẹp vườn hoa cách đó không xa.
“Khang tiên sinh, xin hỏi ngài muốn ăn gì?”
“Thức ăn là cá không tước xoè đuôi, tiết vịt hầm dây mướp, thịt nướng kiểu Hàn, canh phù dung phỉ thuý, canh táo đỏ ngân nhĩ, chè khoai lang ngân nhĩ, cuối cùng thêm một bánh ngọt vị Chocolate. Chỉ những món này thôi.”
Khang Duật ưu nhã khép lại quyển thực đơn đưa cho phục vụ, những món này đều là anh quan sát sau đó căn cứ vào khẩu vị của Mễ An mà gọi món, hi vọng cô sẽ thích! Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đứng ở trước cửa sổ sát đất, trong mắt đầy dịu dàng. Cô tựa hồ là rất ưa thích cảnh vật nơi này, từ khi đến đây nụ cười của Mễ An chưa từng mất mặc dù bình thường cô cũng rất hay cười nhưng hiện tại nụ cười của cô càng thêm động lòng người. Đôi mắt trở nên sáng ngời, dường như biết nói, làm anh yêu vô cùng.
Đẩy xe lăn lại gần cô đôi chút, theo tầm mắt của cô nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc mặc dù vô cùng hoàn mỹ nhưng trong mắt anh tại sao chỉ tồn tại khuôn mặt khả ái mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền…
## Cảnh sắc diễm lệ hiện hữu vô vàn khắp nơi nhưng trong mắt ta chỉ có duy nhất Nàng!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!