Một Nửa Yêu Thương - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Một Nửa Yêu Thương


Chương 10


Typer: ngocanh0112

Lý bổ khoái mới mười tám tuổi, vừa thành thân được nửa tháng, giờ đang trong thời kỳ mặn nồng nên đặc biệt nhanh nhạy với một số việc.

Tống Tiểu Hoa và Lục Tử Kỳ vừa về đến nhà bèn thấy ngay cái thùng tắm to đùng nằm ở giữa sân, Lục Lăng và Tống Vô Khuyết đang trèo ra trèo vào, người thì mặt mũi đầy mồ hôi, chó thì thè lưỡi thở hồng hộc, còn lý bổ khoái đang ngồi một bên cười ha ha cổ vũ.

Trông thấy hai người, y lập tức đứng dậy, chắp tay cung kính, đưa cho Lục Tử Kỳ vật gì đó trong tay:

– Gói đồ này do người nhà phu nhân gửi tới, vì không biết nhà đại nhân ở đâu nên đến thằng nha môn, đúng lúc đại nhân vừa ra ngoài. Tôi liền mang luôn cùng thư đến đây cho đại nhân.

– Làm phiền rồi. Vậy người kia đâu?

– Người đó nói có việc gấp phải đi trong đêm, không thể đợi gặp đại nhân và phu nhân, mong hai vị đừng trách tội. À, đúng rồi, người ấy còn nhờ tôi chuyển đến phu nhân lời nhắn, là người nhà phu nhân nhờ người ấy chuyển cho phu nhân… – Bị chính những lời chuyển này chuyể nọ làm cho điên đảo đầu óc, Lý bổ khoái ngượng ngùng lắc đầu, cười hê hê: – Tôi không biết ăn nói… tóm lại người nhà của phu nhân nói rằng, mọi việc ở nhà đều tốt, vụ mùa năm nay thu hoạch tốt, phu nhân đừng lo lắng gì cả. Đại Trụ Tử và Tiểu Trụ Tử đều lớn rồi, đã hiểu chuyện, chỉ thỉnh thoảng nũng nịu đòi đi tìm tiểu cô cô, ừm, chính là phu nhân đấy ạ. Đợi xong đợt này hết bận, cả nhà bọn họ sẽ sắp xếp thời giản ra thăm phu nhân trước mùa tuyết rơi. À thăm cả đại nhân và Tiểu thiếu gia là Lăng Nhi ạ.

– Người nhà… của ta…

Lý bổ khoái coi như đã trình bày xong một cách lưu loát, đứng đó thở mạnh, còn Tống Tiểu Hoa đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Người nhà của nàng, cha mẹ nàng, cả đời này chắc nàng không thể thấy họ nữa? Nửa đêm trong mơ, vẫn thường nghe thấy tiếng mẹ cằn nhằn bên tai, thấy mùi thơm của thuốc lá trên người bố, thấy hai gương mặt hiền lành phúc hậu đang nhìn nàng cười. Sau đó, một làn khói dày đặc bay tới làm mọi thứ mờ ảo. Muốn đuổi theo nhưng không cử động được. Đưa tay ra cố gắng sờ nắm, cố gắng giữ lại, nhưng hoàn toàn vô vọng. Mỗi lần tỉnh dậy, lệ rơi ướt gối.

Dù đã quyết định ở lại thời đại này, quyết định cả đời này phải sống hạnh phúc vui vẻ, nhưng máu mủ ruột già, cốt nhục tình thân, làm sao nói cắt đứt là cắt đứt ngay được, làm sao có thể trút bỏ nỗi lòng thôi không nhớ tới, làm sao có thể coi như giấc mộng thoảng qua?

Lục Tử Kỳ đỡ lấy túi đồ, nghiên đầu bắt gặp gương mặt buồn bã, đôi mắt rưng rưng, lòng như trùng lại, bất giác đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt:

– Nhớ nhà rồi đúng không?

Tống Tiểu Hoa khịu mũi, gật đầu, Lý bổ khoái mồm há hốc như vừa chứng kiến điều gì đó không thể tưởng tượng nổi.

Tuy Huyện lệnh đại nhân trông rất ôn tồn nho nhã, dễ gần, nhưng người trong nha môn đều biết tính tình của vị huyện thái gia này nghiêm túc thẳng thắn. Lý do vì sao đại nhân chưa bao giờ cau mày trợn mắt nổi trận lôi đình là vì chỉ cần nhìn mặt ngài sầm xuống là đầu gối người khác tự nhiên mềm nhũn ra.

Hơn một năm cùng làm việc, từng thấy đại nhân vui vẻ, tức giận, lo lắng, phẫn nộ, cũng từng thấy đại nhân không ngủ không nghỉ lo liệu việc công, giải quyết khó khăn, xử lý rắc rối với phong thái đường hoàng, điềm tĩnh… Rất nhiều huynh đệ kính đại nhân, sợ đại nhân, nể phục đại nhân, muốn gần gũi nhưng không dám, dù đại nhân chưa từng có biểu hiện cao ngạo, tự kiêu về địa vị của mình, nhưng không hiểu sao mọi người xung quanh cứ có cảm giác xa cách khó nói thành lời.

Vậy mà vừa rồi, cảm giác đó bị phá vỡ hoàn toàn…

Huyện lệnh đại nhân vừa rồi, nói thế nào nhỉ, giống như Bồ Tát được thờ phụng trong miếu, đột nhiên nhảy ra biến thành một người sống… Không đúng, không đúng, ví dụ này không hay… hoặc giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh Tết nhìn mình và cười… Ôi trời, không thể nghĩ thêm nữa. Nếu để phu nhân biết thì chỉ có nước đi đời.

Lý bổ khoái tự cười một mình, rồi vỗ trán “bốp” một cái, trông thấy ba người một chó, tám con mắt đang nhìn mình một cách khó hiểu, mặt y đỏ dừ như Quan Công.

Sợ sệt nhìn trộm Lục Tử Kỳ, không hiểu sao gan như to ra, y nhoẻn miệng cười tinh quái, buông một câu:

– Cái thùng tắm này rất tiện lợi, nhà tôi cũng có một cái. Đại nhân và phu nhân cứ từ từ thưởng thức, tôi không làm phiền nữa! – Liền sau đó quay người đi mất.

Da mặt Tống Tiểu Hoa vốn đã luyện được đến mức dày hơn cả chỗ gấp khúc của bức tường thành, thế nhưng gặp phải những lời nói vừa rồi vẫn chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong. Còn Lục Tử Kỳ sau khi ngớ ra nhìn Lục Lăng và Tống Vô Khuyết khó khăn trèo ra trèo vào tự đoán cái thùng tắm này phù hợp với kiểu tắm nào, mới bắt đầu hiểu ra, mặt đỏ rần…

Cái tên Tiểu Lý này, tháng sau nhất định phải điều y đi tuần đêm, không biết giữ mồm giữ miệng gì hết, ngay cả chàng cũng dám đùa…

Vừa nghĩ ra cách “lấy việc công trả thù riêng”, vừa không thèm nhìn vào cái thứ làm người khác mặt đỏ tía tai kia, Lục Tử Kỳ chăm chú vào gói đồ đưa cho Tống Tiểu Hoa.

Gương mặt Lục Tử Kỳ vốn hơi xanh xao, nhưng lúc này dưới ánh nắng chiều tà lại hiện lên màu hồng đào, vành tai cũng như nhuộm một màu hồng.

Cuối cùng, sự ngại ngùng của Tống Tiểu Hoa dần dần tan biến, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, cắn chàng! Cắn nhẹ nhàng, ăn sạch sẽ…

Trước ánh mắt thèm khát của nàng, Lục Tử Kỳ rất ý chí, kiên quyết. Trời vẫn chưa tối, lại trước mặt con trẻ và chó, nhất định không được làm chuyện hàm hồ, cho dù muốn cũng không được!

Chàng ho nhẹ một tiếng, phẩy tay áo:

– Xem bên nhà gửi gì đến cho nàng trước đã.

Tống Tiểu Hoa biết da mặt chàng mỏng, không chịu nổi kiểu đùa thái quá, nên đành miễn cưỡng kìm nén. Dù sao cũng không nên vội vào lúc này, nếu không cẩn thận làm chàng tức giận phá hỏng không khí thì thật là thiệt to, kế hoạch hạ gục chàng tâm tâm niệm niệm bấy lâu không thể để sơ sảy, đợi ăn no uống đủ, tắt đèn thổi nến rồi từ từ… ừm…

Tống Tiểu Hoa im lặng “cười lẳng lơ” mở gói đồ, bên trong là y phục, giày dép được xếp gọn gàng.

Áo da và áo bông dài là của Lục Tử Kỳ, mũ đầu hổ, giày đầu hổ, áo bông đỏ và một chiếc vòng bạc dành cho Lục Lăng, còn của Tống Tiểu Hoa là một bộ đồ và phụ kiện. Ngoài ra còn có một túi lạc và quả hạch đã được rang chín, một hộp phấn sáp trang điểm.

Góc hộp còn có hai cái kẹo cứng, Tống Tiểu Hoa nhặt lên, ngây người giây lát, cười mà nước mắt rơi.

Đây chắc là hai viên kẹo khó khăn lắm mới lấy được từ miệng hai cậu bé được gọi là Đại Trụ Tử và Tiểu Trụ Tử, đặc biệt đem đến cho tiểu cô cô ăn. Quần áo, giày tất toàn bằng chất liệu tót, đường kim mũi chỉ cẩn thận tỉ mỉ, chắc là tẩu tẩu tự may. Chiếc áo da chắc là lấy từ da thú do ca ca tự mình săn bắn được. Còn nữa, hộp phấn sáp chắc là ca ca và tẩu tẩu cùng nhau đi chợ chọn lựa, vòng bạc cũng là do họ cùng nhau chọn kiểu cách, có khi còn có hai “tiểu yêu” theo sau tư vấn.

Tống Tiểu Hoa biết rõ, nhà mình tuy được tổ tông truyền lại mấy mẫu ruộng, những cũng chỉ đủ ăn chứ không có dư dả gì, gói đồ này chẳng thể dễ dàng mà có đượ. Ca ca tẩu tẩu làm như vậy là vì muốn muội muội được sống tốt hơn khi ở bên nhà chồng.

Tấm chân tình này chính là tình thân, cốt nhục tinh thần.

Ông trời lấy đi điều đó trong cuộc sống của nàng, giờ đã trả nó lại cho nàng.

Khẽ dụi mắt, Tống Tiểu Hoa hướng về phía Lục Tử Kỳ đang chăm chú nhìn mình, vẻ mặt đắc ý:

– Thấy chưa? Thiếp cũng có chỗ dựa đấy! Nếu chàng dám bắt nạt thiếp, ca ca tẩu tẩu và cả hai đứa cháu sẽ không tha cho chàng đâu!

Tử Kỳ bị oan uổng:

– Lần nữa ư? Ta từng bắt nạt nàng sao?

– Hình như là chưa… coi như chàng biết điều! Tiếp tục phát huy!

Lắc đầu bất lực, trong lòng Lục Tử Kỳ cảm thấy ấm áp vô cùng.

Tuy chỉ gặp mặt có một lần lúc bàn bạc hôn sự, nhưng cặp phu thê chất phác lương thiện, hai đứa trẻ hồn nhiên đáng yêu, một gia đình bình dị mà ấm cúng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong tâm trí chàng. Tình cảm huynh muội đơn sơ chân thành không chút toan tính như vậy là điều mà chàng hằng ao ước nhưng không thể có.

Thấy Tống Tiểu Hoa đang hôn lấy hôn để Lục Lăng đầu đội mũ hổ, chân đi giày hổ, cổ đeo dây bạc, khóe miệng Lục Tử Kỳ giãn ra, cong lên thành hình cánh cung.

Quả thực có chút nóng lòng muốn đến thăm hỏi nhà thông gia, xem rốt cuộc gia đình ấy như thế nào mà có thể nuôi dưỡng trưởng thành một khuê nữ như Tống Tiểu Hoa?…

– Dao Dao, nếu nàng nhớ nhà đến thế, chi bằng chuẩn bị thu xếp về nhà một chuyến! Vừa hay thời gian này ta cũng không bận lắm, có thể đi cùng nàng.

– Á.

Câu nói của Lục Tử Kỳ nhắc nhở Tống Tiểu Hoa một việc hết sức nghiêm trọng, “người giả mạo” là nàng sao có thể đối mặt với họ?

Theo logic của việc vượt thời gian thì chỉ có cách giả vờ mất trí, chẳng lẽ lấy viên gạch tự đập vào đầu mình?…

Đã vậy, thật thà được hưởng khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị, cứ nói thẳng với Lục Tử Kỳ, thế giới này có một hiện tượng giống như ông trời chuyển mình, gọi là “vượt thời gian” và vợ của chàng chính là người ở một nghìn năm sau vượt thời gian đến đây. Hai người vốn đã từng hứa phải thành thật với nhau, vậy những gì liên quan đến lai lịch của nàng cũng không phải chuyện gì lớn lắm, nếu cứ che giấu thì sẽ có cảm giác lừa dối.

Dù sao ở đây cũng không có viện nghiên cứu khoa học hay triển lãm về các động vật quý hiếm, cùng lắm thì bị coi như trúng tà, hắt chậu máu chó lên người, hoặc bị coi là yêu quái thiêu thành tro bụi… còn nhẹ nhàng hơn thì bị đem đi giải phẫu phục vụ nghiên cứu…

Tống Tiểu Hoa nghĩ lung tung đến mức nổi da gà, Lục Tử Kỳ thì mỉm cười tiện thể xé bì thư trên tay, vừa nhìn vào, khóe miệng vòng cung đột nhiên biến mất.

Mím môi ra chiều suy nghĩ, chàng gấp phong thư lại:

– Dao Dao, ta có việc gấp phải đến Châu phủ, nhanh thì bảy ngày, chậm thì mười ngày mới về được.

– Á?!

– Có một vị khách quan trọng, ta nhất định phải gặp mặt.

– Nhưng… nhưng… trời sắp tối rồi… không thể sáng sớm mai xuất phát được sao?

– Thời gian cấp bách, buộc phải đi trong đêm.

– Nhưng… nhưng…

Tống Tiểu Hoa bị sự việc đột ngột đến làm cho tay chân lóng ngóng, miệng “nhưng” mãi mà không thốt ra thêm được lời nào. Chỉ dùng ánh mắt quét qua cái thùng tắm lớn bên cạnh…

Lục Tử Kỳ quay mặt qua ho khan, miệng hơi lắp bắp:

– Nàng và Lăng Nhi phải tự bảo trọng, mọi việc đợi ta… đợi ta về rồi… nói.

Tống Tiểu Hoa lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

– Chàng sai rồi, đến lúc đó không phải “nói” mà là “làm”!

– …

Ôm “nắm xôi nhỏ” cùng chú chó đứng tựa bên cửa nhìn bóng dáng vội vàng rời đi, Tống Tiểu Hoa chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà than rằng:

– Bước chân qua cửa đến bao giờ mới thành công đây hả trời á á á á…

Ngày hôm sau, Tống Tiểu Hoa đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để nói với Nguyên Hạo lời từ chối không học cưỡi ngựa nữa, thì Nguyên Hạo đã sai tiểu nhị của quán trọ đưa giấy nhắn đến… “Có việc gấp phải rời đi vài ngày, trở về tiếp tục đàm đạo.”

Điều này khiến Tống Tiểu Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi băn khoăn, sao cả hai người đều tự nhiên có việc gấp, còn làm ra vẻ thần bí nữa.

Những ngày sau đó là ăn uống ngủ nghỉ, cơm áo gạo tiền, tương cà mắm muối, cuộc sống bình yên không sóng gió.

Dùng gạch vẽ lên tường chữ “Chính” ngay ngắn vuông vức, Tống Tiểu Hoa ngồi lặng yên một hồi, rồi cảm khái, nếu trở về thời kỳ “dùng dây thừng thắt nút để ghi nhớ những sự việc đã xảy ra” thì mới gọi là vượt thời gian một cách triệt để, vượt đến thời thượng cổ để kết thúc mọi chuyện…

Cuối cùng thời gian cũng trôi đi được quá nửa, chỉ còn dăm ba ngày nữa là Lục Tử Kỳ về. Không điện thoại, không mạng,không có bất cứ phương tiện liên lạc gì, đến thư viết xong cũng không biết gửi đến đâu.

Mọi nhớ nhung chỉ có thể hóa thành chữ “Chính” với năm nét đơn giản, một ngang, một sổ, một ngang, một sổ, một ngang. Tô đi tô lại không biết bao lượt, như đang tô đôi lông mày lưỡi mác, đôi mắt đen láy, sống mũi thẳng đứng, khóe miệng tươi cười, chiếc cằm rậm râu, yếu hầu…

Đông Thanh, chàng nhớ thiếp như thiếp đang nhớ chàng không…

Có tiếng vó ngựa từ đằng xa, dừng lại một cách gấp gáp.

Trước khi Tống Tiểu Hoa kịp phản ứng, Tống Vô Khuyết đã xông ra trước, theo sau là Lục Lăng. Nghe tiếng chó sủa, nàng đang vui mừng bỗng thất vọng, hóa ra không phải chàng.

Tống Tiểu Hoa buồn rầu đi ra mở cửa, tiếng sủa của Tống Vô Khuyết ngày càng lớn, có phần giận dữ, mặt Lục Lăng cũng xị ragãi cổ chú chó, mắt không chớp nhìn vị khách không mời mà đến.

Hai tiểu quỷ này thật thù dai nhớ lâu. Tống Tiểu Hoa đoán nếu cứ im lặng đối mặt như vậy mãi, chưa biết chừng vở kịch “đóng cửa thả chó” sẽ được diễn.

– Vô Khuyết, không được sủa! Lăng Nhi mau bái kiến Hưng Bình công chúa.

Chú chó thôi sủa, nhưng họng vẫn phát ra âm thanh gầm gừ không dứt, Lục Lăng hành lễ nhưng cổ cứng nhắc, bộ dạng hết sức miễn cưỡng.

– Trẻ con không hiểu chuyện, mong Công chúa lượng thứ. – Tống Tiểu Hoa cười nho nhã: – Không biết Công chúa đại giá đến có gì dạy bảo?

Gia Luật Bình hôm nay ăn vận đỏ rực như mọi ngày, xinh đẹp rạng ngời, nhưng vẫn lộ chút mệt mỏi:

– Lục công tử không có nhà, cái này đưa cho cô cũng vậy thôi.

Thấy Công chúa thay đổi cách xưng hô với Lục Tử Kỳ, nụ cười của Tống Tiểu Hoa càng trở nên hiền thục:

– Công chúa xin yên tâm, tôi sẽ chuyển nó cho Đông Thanh.

– Vậy thì cảm phiền rồi.

Gia Luật Bình lấy ra từ ống tay áo một vật, mắt phượng cong cong:

– Đây là món đồ chơi nhỏ ta làm từ lông đuôi chồn, tặng cho Lục Tử Kỳ làm kỷ niệm. Để bắt được nó ta phải tốn công sức mấy ngày đấy!

Tống Tiểu Hoa hơi run:

– Chồn ư?

– Đúng thế, Lục công tử chắc có nói với cô, ta và chàng gặp được nhau là do một chú chồn trắng. – Giọng nói của Gia Luật Bình như phiêu diêu trong hồi ức, nhưng ánh mắt sấp bóng mặt trời lại như giễu cợt: – Hôm đó ta đi săn trong rừng, trông thấy một chú chồn trắng cực hiếm đang phủ phục dưới gốc cây. Ta đang định giương cung lên bắn, thì nghe thấy bên cạnh có tiếng kêu báo động. Chú chồn sợ hãi bỏ chạy, ta tưởng có người mai phục nhân cơ hội hãm hại, nên đã bắn tên về phía phát ra tiếng kêu…

Ngừng lại giây lát như đang hồi tưởng điều gì:

– Không ngờ trúng phải huyện lệnh nơi đây đi ngang qua, vì không nhẫn tâm nhìn chú chồn bị bắn chết nên đã kêu lên đánh động. Thật là ngốc nghếch, rõ ràng biết rằng tình thế đó rất nguy hiểm, nếu ta không cố ý giữ lại mạng để điều tra, thì chắc chàng đã đi gặp Diêm Vương lâu rồi. Vì một chú chồn mà suýt mất mạng, thật là ngốc…

Nói đến câu cuối, giọng đã nhẹ đi như không nghe thấy gì. Khuôn mặt lúc nào cũng cao ngạo giờ hơi cúi xuống, chốc chốc Gia Luật Bình lại đưa tay lên quấn tóc. Giây phút ấy nàng ta không còn là cô công chúa ngông nghênh của nước Liêu nữa, mà chỉ là một nữ tử bình thường đang chìm đắm với thứ tình cảm vừa ngọt ngào vừa đau khổ.

Một lúc sau nàng ta mới hất bím tóc trong tay ra, mọi sự yếu đuối đều theo cái hất tóc đó bay lên không trung tan biến.

Gia Luật Bình cười với Tống Tiểu Hoa đang đứng ngây ra:

– Ta chuẩn bị về nước. Khi nào Lục công tử về xin nói lại, làm phiền rồi, đa tạ về sự tiếp đãi thịnh tình. Cáo từ!

Nói đoạn, Gia Luật Bình quay người lên ngựa, phi như bay.

Tống Tiểu Hoa không hiểu mình làm thế nào mà giải quyết được bữa cơm trưa, dỗ Lục Lăng ngủ, rồi lại đuổi Tống Vô Khuyết lúc nào cũng quanh quẩn không muốn rời xa. Tóm lại đợi đến lúc định thần lại thì nàng đã ra ngoài và bước trên con đường nhỏ không bóng người.

Ánh mặt trời chói chang trên đầu, như muốn xuyên thấu vạn vật trên thế gian này.

Vì một chú chồn trắng mà quên cả cái chết, chỉ vì người vợ đã khuất cũng từng nuôi một chú chồn như thế. Thảo nào tối đó trở về, chàng đã vẽ bức tranh đó…

Chú chồn kia khiến chàng nhớ đến thê tử đã khuất? Lúc đó, nếu thật sự mũi tên xuyên thấu tin chắc chàng cũng không hối hận? Lúc đó có phải chàng nghĩ rằng chết cũng tốt, vì như thế sẽ không phải chịu sự hành hạ của nỗi nhớ nhung.

Nỗi nhớ…

Nỗi nhớ của chàng, chỉ dành cho một người.

Đau buồn là, người đó không phải Tống Tiểu Hoa nàng.

Rốt cuộc tình nghĩa sâu nặng đến thế nào mới có thể làm cho một người bất chấp tất cả? Bấp chấp con trai còn nhỏ dại, bất chấp còn một người vợ mới cưới, vì một thứ không có liên quan mà tình nguyện chết, chỉ vì nó có chút gì đó tương tự, vì cái tương tự đó đánh thức nỗi nhớ tận sâu trong tâm khảm chàng.

Đối mặt với tình nghĩa sâu nặng đó, Tống Tiểu Hoa đành bất lực đến tuyệt vọng.

Đi đã mệt, nàng dựa vào cái cây vẫn còn non bên đường và ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang, cho nước mắt hoa thành hơi mờ vô định, tuôn rơi lã chã.

Rốt cuộc vẫn không thể không để tâm, không thể không tranh giành, không ghen tị với một người đã khuất.

Thế nhưng, tranh thế nào? Lấy gì để tranh?

Trong tim Lục Tử Kỳ, nàng là cái gì? Một tờ giấy hôn thú, một phần trách nhiệm, một thói quen, một người bạn đồng hành không thể không có trong đời. Chẳng phải là từ đầu đến giờ chàng chưa hề biểu lộ tình cảm gì với nàng sao? Từ đầu đến giờ toàn là nàng độc diễn một mình, bám chặt lấy chàng không buông tha?

Thực ra chàng đã làm đủ rồi, làm tốt lắm rồi, nàng không nên quá hy vọng nữa, không nên yêu cầu cao nữa, không nên chờ đợi được đáp trả bằng tình yêu như nàng đã yêu chàng, mà nên bình tĩnh đón nhận, cố gắng làm tốt vai trò người mẹ của Lăng Nhi, người vợ của chàng.

Ai bảo nàng là người yêu trước? Nếu đã yêu rồi, sao còn phải suy nghĩ cân đo nhiều đến thế? Nàng có rất nhiều thời gian, sẽ có một ngày, sẽ có một ngày… nhưng thực sự có ngày đó sao…

Thứ tình nghĩa sâu nặng như thế, thứ tình nghĩa dù xuống cửu tuyền hay lên thiên đường cũng không hối hận, chàng còn có lần hai hay không? Nàng có thể có được không? Nếu không có nữa, nếu không đạt được…

Mắt đau quá…

Tống Tiểu Hoa nhắm mắt, gục đầu, co chân lên ôm đầu gối, thu mình vào trong.

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, không nghĩ đến những thứ xa vời vô định như thế nữa. Cố gắng sống thật tốt mỗi ngày mới là quan trọng nhất. Yêu là cho chứ không phải nhận. Cho đi là việc hạnh phút nhất trên thế gian này. Báo đáp chỉ là nước chảy mây trôi mà thôi…

Phì phì phì! Chết đi! Toàn những lời nói vớ vẩn!

Tống Tiểu Hoa nàng không phải Đức Mẹ, chưa bao giờ là Đức Mẹ.

Nàng đố kị, nàng ghen tuông, nàng đau lòng, nàng buồn tủi, nàng muốn gào, nàng muốn khóc…

Nàng thật sự rất muốn khóc, nhưng tại sao không khóc được? Nước mắt đâu, đều bốc hơi rồi sao, không có giọt nào rơi? Tuyến lệ bị tắc rồi ư?

Xung quanh thật yên tĩnh, như thể thế gian này chỉ còn mình nàng.

Bố mẹ… anh trai chị dâu, các cháu, một mình con thật cô đơn…

Bên ngoài đình cổ, từng chiếc lá vàng rơi xuống nơi hai người đang đứng im lặng, cách đó không xa, hai chú tuấn mã đang sánh vai nhau.

Lát sau, sự im lặng bị phá vỡ:

– Nàng đi gặp nàng ấy rồi ư? – Âm thanh trong trẻo, ngữ điệu chậm rãi, không nghe ra bất cứ tâm trạng gì trong đó.

– Chàng chuẩn bị đi tìm nàng ta ư? – Không trả lời mà hỏi lại, giọng nói khàn khàn mang chút giễu cợt.

Nguyên Hạo nhíu mày, đôi mắt nhỏ dài rướn lên:

– Trả lời câu hỏi của ta!

Gia Luật Bình nhướng mày, đôi mắt cong lên theo thói quen:

– Đúng, giờ đến lượt chàng trả lời.

– Không phải. Nàng tìm nàng ấy có việc gì?

– Đưa cho nàng ta một vật. Chàng làm gì ở đây?

– Ngắm cảnh thôi. Vật gì vậy?

– Có liên quan gì đến chàng.

Im lặng.

Giây lát, tiếng cười của nữ tử từ từ vang lên, to dần, cao dần, làm đàn chim sợ hãi bay đi, ngựa ở một bên cũng phải kinh sợ, Gia Luật Bình ngả nghiêng:

– Chàng trở nên hèn nhát sợ này sợ nọ từ bao giờ thế? Muốn hỏi gì thì hỏi cho đường hoàng!

Nguyên Hạo thu tầm nhìn, cười, ánh mắt lạnh lùng:

– Nàng làm nàng ấy tổn thương?

Gia Luật Bình thôi cười, mặt lạnh lùng:

– Nếu ta làm tổn thương nàng ta, chàng sẽ làm gì? Báo thù cho nàng ta? Chàng dám không? Chàng có tư cách không?

Nguyên Hạo cười, càng lạnh lùng:

– Nàng muốn chứng thực sao? Cứ thử xem!

Gia Luật Bình thôi không giễu cợt, buồn bã:

– Chàng, không bao giờ bằng được người ấy.

Nam nhân kiên quyết “mối thù giết vợ không đội trời chung”, nam nhân đĩnh đạc thản nhiên đối mặt với tình yêu dành cho mình.

Nếu chàng chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé thì tốt biết bao, như vậy nàng ta có thể bất chấp tất cả để đến bên chàng. Dù có phải lừa đối, tranh cướp hay giam cầm, chỉ cần được ở bên chàng, dù cả đời này phải chịu cơn giận dữ của chàng, nàng ta cũng cam lòng. Thế nhưng thật không ngờ chàng lại có gia cảnh như vậy. Nàng ta không thể làm theo ý mình mà kéo cả nước Đại Liêu xuống bùn lầy.

Sự sống chết, vinh nhục của một huyện lệnh không quan trọng, triều Tống nhu nhược nhưng tuyệt đối không vì chàng mà phá vỡ vẻ thái bình giả tạo bấy lâu nay cố gắng duy trì. Nhưng chàng thì khác. Nếu nàng ta cứ khăng khăng theo ý mình, hậu quả rất có thể là dứt dây động rừng, thiên hạ đại loạn.

Hôm đó trong rừng, thật sự muốn bắn chết nữ tử vô tư cười nói trên lưng ngựa kia. Lấy danh nghĩa là thê tử của chàng, đường đường chính chính đi bên chàng suốt đời, cô ta dựa vào đâu?!

Nghe chàng nói ra tám chữ đầy kiên quyết, trong đầu nàng ta chợt nghĩ: nếu đã không đạt được thì đạp đổ!

Chuyển hướng mũi tên, giết chết nam nhân cả đời mình không bao giờ có được, sau đó lấy mạng đền mạng. Xuống dưới âm phủ, không có nhiều chuyện nhiễu nhương như chốn trần tục, nàng ta không tin không thể cùng chàng kết thành quỷ phu thê. Cùng lắm, lật đổ điện Diêm Vương, ép Diêm Vương làm chủ hôn là xong!

Thế nhưng làm sao có thể xuống tay đây.

Dù sao cũng là nam nhân mình yêu thương sâu đậm.

Thôi đành, không có được, không hủy hoại được, ngoài buông tay thì còn biết làm saoo?

Nhưng thật không cam lòng.

Tươi cười chúc phúc cho người mình yêu trọn kiếp trọn đời đến răng long đầu bạc với nữ nhân khác là điều ngu ngốc nhất mà những kẻ khờ khạo mới làm. Không reo rắc khổ đau cho ai đó thì sao có thể xứng đáng với con tim nhỡ trao lầm chỗ cơ chứ!

– Chàng có biết nam nhân và nữ nhân khác nhau ở điểm gì không?

Nguyên Hạo không biết phải trả lời thế nào với câu hỏi không đầu không cuối này, bèn chỉ nhìn mà không nói.

Gia Luật Bình không có ý định tìm đáp án từ Nguyên Hạo, khẽ cười, tiếp tục:

– Chàng đi điều tra lai lịch của Lục Tử Kỳ thì chỉ quan tâm xem thế lực gia tộc đằng sau chàng ấy có tác dụng gì cho cục diện tương lai, còn ta chỉ quan tâm đến con chồn mà thê tử đã khuất của chàng ấy từng nuôi.

Nói đoạn, nàng ta đi thẳng đến bên ngựa:

– Chàng yên tâm, ta không động đến một ngón tay của cô ta. Nhưng ta có ý này, chàng đừng đứng đây giả vờ ngắm cảnh, tự lừa dối mình nữa, giờ là lúc chàng nhân cơ hội lấy lòng giai nhân rồi. – Xoay người lên ngựa, giữ cương quay đầu: – Ta đợi chàng ở Liêu quốc!

Chưa dứt lời, áo đỏ tóc đen đã lẫn vào bụi đường xa khuất.

Lá vàng ngày càng rơi nhiều hơn, dày hơn, khiến bóng áo lam kia càng thêm hiu quạnh.

Trong đình này có hai người ôm nhau tình tứ, ngoài đình này có hai người nắm tay nhau thật chặt.

Sao lại lưu luyến nơi đây, có phải vì muốn khắc ghi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ vào sâu trong trái tim hay vì muốn ép mình phải từ bỏ, không nên làm xáo trộn thứ hạnh phúc chẳng bao giờ thuộc về mình?

Từ bỏ…

Trong đời chàng ta đã từng khi nào xuất hiện từ này chưa?!

Gia Luật Bình nói đúng, nàng ta từng tranh đấu hết mình, đến cuối cùng đành phải từ bỏ. Còn chàng ta, chưa từng tiến lên phía trước nửa bước đã muốn quay đầu. Vì thế chàng ta đáng thương hơn.

Nguyên Hạo bất giác lắc đầu, cười nhạt, tự giễu cợt mình.

Đáng thương…

Trong tình huống này, không biết ai đáng thương hơn ai?

Mấy ngày nay không có việc gì gấp, cũng không rời khỏi địa phận “Bắc Nhai”, chỉ là thường xuyên ra ngoại thành cùng Gia Luật Bình đi săn chú chồn trắng vô cùng quý hiếm.

Chàng ta theo Gia Luật Bình xuyên rừng ngày đêm không nghỉ, điên cuồng tìm kiếm chú chồn, nhìn nàng ta vui mừng khó tả khi bắt sống được chú chồn, rồi lại nhìn nàng ta rõ ràng muốn xẻ thịt lột da chú chồn nhưng cuối cùng lại chỉ cắt một nhúm lông đuôi rồi thả đi.

Nàng ta nói tất cả là do chú chồn đó làm Lục Tử Kỳ bị thương, nên nhất định phải giết nó. Nàng ta cũng nói, nếu không có chú chồn đó thì nàng ta cũng không gặp gỡ Lục Tử Kỳ, vì vậy công và tội như nhau nên không giết nữa.

Thực ra là vì không nhẫn tâm và cả không hối hận.

Không nhẫn tâm làm hại thứ mà Lục Tử Kỳ muốn bảo vệ, không hối hận đem tình yêu của cả đời mình đặt vào cuộc chơi tình ái đầy tuyệt vọng.

Nàng ta nói cả đời này sẽ không yêu ai khác nữa, nàng ta nói dù sao thì Nguyên Hạo chàng ta cũng chẳng quan tâm.

Đúng, không quan tâm…

Thứ mà chàng ta quan tâm chưa bao giờ là tình yêu nam nữ, nử nhân đối với chàng ta chỉ là thứ cần thiết trong cuộc sống, chỉ là con tốt trong ván cờ.

Thế nhưng nàng ta lại nói, “Chàng đừng giả vờ cao ngạo, không quan tâm là vì người chàng quan tâm lại là một nữ tử khác, người mà chàng không thể có được. Với ta là muốn nhưng không được, còn chàng đến muốn cũng chưa từng.”

Chàng ta nhớ lại, lúc đó mình rũ áo bỏ đi.

Sao phải tức giận cơ chứ? Vì nụ cười coi thường xen lẫn đồng cảm của Gia Luật Bình hay vì bị nói trúng tâm tư?

Hôm đó thực ra chàng ta đâu có đi xa. Trông thấy bóng áo tím nhajtlao vào lòng một người, trông thấy người đó dịu dàng ân cần, trong lòng chàng ta chua xót, e rằng lời hứa hóa thành hư không mất rồi. Nên tự mình hủy hẹn, không muốn nàng khó xử, càng không muốn mình bị từ chối trước mặt.

Lục Tử Kỳ đưa ra lựa chọn, Gia Luật Bình thích theo ý mình nhưng cuối cùng kết quả lại không như mong muốn. Kiểu dồn ép bằng mọi cách vốn không phù hợp với một người ôn tồn dịu dàng mà lập trường kiên định như Lục Tử Kỳ. Nàng ta cứ không nghe khuyên giải mà tự mình quyết định, rất có thể đã ép huynh ấy phát hiện ra tình cảm thật sự chôn giấu trong lòng mà đến chính huynh ấy cũng chưa từng nghĩ đến.

Lúc huynh ấy ôm người đó vào lòng, thần sắc lộ vẻ ngang ngược, là vì cuối cùng cũng xác định được tình cảm của mình chăng? Khác nhiều so với vẻ thản nhiên lần trước…

Vân vê chiếc roi ngựa trong tay, Nguyên Hạo càng tự cười nhạo bản thân.

Lúc trước bình thản bỏ đi, cũng chính là đã để tuột mất cơ hội tốt nhất trong tay.

Còn lần này trở về, giương mắt nhìn hai người bọn họ ngày càng thắm thiết không có khe hở nào cho người thứ ba xen vào, thậm chí bản thân mình còn giúp họ một tay trong chuyện tình cảm.

Cũng đành, lần đầu tiên trong đời vì một nữ nhân mà có được có mất đến đây là chấm dứt thôi, bản thân còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành. Tình cảm, có thì tốt, không có cũng không sao.

Chàng ta không bằng Lục Tử Kỳ? Nói đùa!

Nguyên Hạo rướn mày, mắt xếch lên, bẻ roi ngựa làm đôi, vứt xuống đất.

Cô công chúa Gia Luật Bình này lúc nào cũng chỉ dăm ba câu là làm chàng ta tức giận, thật đáng ghét. Nhưng nữ nhân như vậy mới là người chàng ta cần chăng? Thông minh lanh lợi quyết đoán kiên cường, quan trọng hơn là, sau lưng có thế lực đủ mạnh để làm bình ổn cục diện hiện tại.

Còn nàng, nữ tử thuần khiết như nước thì để cho Lục Tử Kỳ chăm sóc vậy!

Lục Tử Kỳ, nếu có một ngày huynh không bảo vệ nổi nàng sẽ là lúc huynh không xứng có nàng nữa.

Nguyên Hạo nắm lấy dây cương, bỗng thấy bóng người phi qua trước mắt, người ngồi trên ngựa mặc y phục nha môn.

Theo hướng đó, chắc là tìm nàng. Vội như thế, không biết có chuyện gì?

Do dự giây lát, Nguyên Hạo bèn quất ngựa đuổi theo.

Không có việc gì, đi xem xét tình hình thế nào cũng tốt. Vả lại, chàng ta cũng muốn làm rõ câu nói cuối cùng của Gia Luật Bình…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN