Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát - Chương 35: Có phải anh thích em không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát


Chương 35: Có phải anh thích em không?


Cố Kiều đỡ Tần Dịch đi đến phòng khám nhỏ phía trước để xử lý vết thương ngoài da. Sau khi ra khỏi phòng khám, cô nói: “Hay là, hôm sau tớ nói với anh tiểu Chu để anh ấy gọi mấy người đi báo thù cho chúng ta nhé.”

Tần Dịch xua tay nói: “Không cần.”

Cố Kiều hỏi: “Vậy báo cảnh sát thì sao?”

Tần Dịch: “Người cũng đã chạy mất rồi, vô ích thôi.”

Cố Kiều thở dài một hơi, nói: “Xin lỗi, tớ làm liên lụy đến cậu rồi.”

Tần Dịch mỉm cười: “Chúng ta là bạn bè, sao lại nói cái gì liên lụy với không liên lụy cơ chứ?”

Quý Kiều đỡ Tần Dịch: “Để tớ đưa cậu về nhà, nếu ngày mai không tiện đến trường thì xin lão Kim nghỉ một hôm.”

Tần Dịch xua tay nói: “Tớ không về nhà, về nhà với bộ dạng này không hay cho lắm. Tớ tìm nhà nghỉ quanh đây ở tạm một đêm là được.” Cậu mới thành niên, đã có chứng minh thư, nên ở bên ngoài không thành vấn đề.

Cố Kiều tạm biệt Tần Dịch ở lối vào nhà nghỉ.

“Sáng mai, tớ sẽ đến đón cậu, tiện thể mang bữa sáng cho cậu luôn.” Cố Kiều nói.

Tần Dịch mỉm cười gật đầu.

Khi Cố Kiều về đến nhà đã là hơn mười hai giờ, Giang Cầm cũng đã ngủ, cô vào phòng, đặt đồng hồ báo thức, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Trình Chu tỉnh giấc, đang ngồi trước bàn ăn đợi Cố Kiều sang ăn sáng thì điện thoại đổ chuông.

“Anh tiểu Chu, hôm nay em đi trước nhé, không cần đợi em đâu.” Cố Kiều nói xong liền cúp máy, không để Trình Chu kịp lên tiếng.

Anh đứng dậy mở cửa, đúng lúc thấy Cố Kiều đeo ba lô chạy huỳnh huỵch ra ngoài hành lang. Trình Chu quay lại, lấy điện thoại gọi cho Cố Kiều, nhưng cô nhóc này lại không bắt máy. Mới sáng sớm, còn chưa ăn sáng, đây không phải là thói quen thường ngày của cô. Hơn nữa, sao có có thể đi mà không thèm đợi anh, bình thường lúc nào cũng hận không thể dính chặt lấy người anh cơ mà, vậy mà hôm nay lại không đợi anh cùng đi học?

Trình Chu quay lại phòng ngủ, với lấy cặp sách, sau đó tiện tay cầm theo hai chiếc bánh bao, vừa đi vừa ăn. Nhưng khi đến lớp lại không thấy Cố Kiều đâu. Anh cầm cuốn từ điển tiếng Anh trên bàn lên đặt trên lan can ngoài cửa lớp, mắt nhìn xuống dưới lầu, hướng về phía cổng trường.

Triệu Hà không biết đến từ lúc nào, cậu dựa vào người Trình Chu, khoác tay lên vai anh: “Anh Chu, hôm nay đến sớm thế, Kiều Kiều đâu?”

Trình Chu liếc nhìn cậu ấy một cái, Triệu Hà rất thức thời, lập tức nhấc bàn tay dính đầy dầu từ chiếc bánh trứng của mình ra khỏi người Trình Chu.

“Kiều Kiều đâu, lại cãi nhau nữa hả?” Triệu Hà hỏi lại.

“Không, vẫn tốt đẹp.” Trình Chu nói.

“Tốt đến mức nào?” Triệu Hà nở nụ cười xấu xa.

“Biến.” Trình Chu nhìn về phía cổng trường.

Triệu Hà cũng nhìn theo. Lượng người ở cổng trường mỗi lúc một đông, đã đến giờ cao điểm của tiết học buổi sáng. Nhưng trong đám đông ấy không có Cố Kiều. Trình Chu đã tính toán, lúc này đáng lẽ Cố Kiều phải ăn xong bữa sáng và tới nơi rồi mới phải.

“Anh Chu, em thấy bộ dạng của anh bây giờ trông chẳng khác nào hòn vọng thê.” Triệu Hà tóm tắt một cách chính xác.

Nói xong, cậu lấy điện thoại ra gọi cho Cố Kiều. Đầu dây bên kia bắt máy, Triệu Hà nói: “Kiều muội à, đi đâu thế, sao còn chưa đến lớp, có người nhớ em sắp chết đến nơi rồi đây này.”

Trình Chu vung nắm đấm tới, Triệu Hà liền lập tức im miệng.

“Tớ đến cổng trường rồi, này, Tần Dịch cẩn thận một chút.” Cố Kiều nói: “Thế nhé, dập máy đây.”

Triệu Hà mở loa ngoài, nên Trình Chu nghe rất rõ cái tên Tần Dịch. Hai người đồng loạt nhìn ra cổng trường. Cố Kiều đang cẩn thận đỡ lấy cánh tay Tần Dịch, đồng thời cúi đầu giúp cậu ấy nhìn đường.

Trình Chu đứng bên lan can lầu ba, ánh nắng ban mai chiếu qua kẽ lá, rơi xuống người họ, trong vô cùng chói mắt. Anh nhét cuốn từ điển tiếng Anh vào tay Triệu Hà, sau đó đi xuống lầu.

“Trình Chu, đi đâu thế?” Triệu Hà ôm cuốn từ điển chạy theo.

“Có người bị thương, đương nhiên là phải tới giúp đỡ rồi.” Trình Chu vừa đi vừa đáp.

“Có ai đi giúp người mà giống cậu không hả, sắc mặt như muốn giết người ta đến nơi, vậy mà còn nói giúp với chả đỡ.” Triệu Hà đuổi kịp, nói.

Trình Chu lườm cậu ấy một cái.

Khi hai người xuống dưới lầu, Cố Kiều cũng đang đỡ Tần Dịch đi đến. Trên trán Tần Dịch có dán một miếng băng gạc nhỏ, cằm bị thương, hai mắt hơi thâm xanh. Vừa nhìn đã biết là bị ai đó đánh. Nhưng Trình Chu không muốn hỏi nhiều đến chuyện của Tần Dịch. Anh kéo Cố Kiều lại bên mình và ra hiệu cho Triệu Hà đỡ Tần Dịch lên cầu thang.

Cố Kiều không chịu, cô kiên quyết nắm lấy cánh tay Tần Dịch không chịu buông, dù sao thì cậu ấy bị thương cũng hoàn toàn là do bị cô liên lụy.

“Không nghe lời anh nữa hả?” Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều, trong mắt có chút kinh ngạc, kèm theo vài phần mất kiên nhẫn.

“Không phải.” Cố Kiều nói: “Tần Dịch là, là bạn em.”

Hừ, kết bạn rồi, là không thèm nghe lời ông anh trai này nữa? Trình Chu liếc nhìn Tần Dịch một cái, sau đó dẫn theo Triệu Hà lên lầu trước.

“Tớ có thể tự đi.” Tần Dịch vừa nói vừa đi đến nắm lấy tay vịn cầu thang, leo lên trên.

Cố Kiều sợ cậu ấy bị ngã, nên đi kè kè bên cạnh canh trừng.

“Hôm nay thực sự không cần xin nghỉ sao?” Cố Kiều nói: “Nghỉ ngơi cho tốt thì mới nhanh khỏi.”

“Hôm nay giáo viên giảng lại bài thi giữa kỳ, nó rất quan trọng, tớ không muốn nghỉ học.” Tần Dịch nói.

Lên đến lớp, Triệu Hà chặn ở cửa sau, hỏi Cố Kiều: “Kiều Kiều, cậu không yêu tớ nữa sao?”

“Cậu thần kinh rồi hả, Triệu Hà.” Cố Kiều nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, để tớ vào lớp.”

Triệu Hà nhìn về phía Trình Chu một cái, rồi tránh sang một bên để Cố Kiều và Tần Dịch đi vào.

Cố Kiều đưa Tần Dịch về chỗ ngồi của cậu ấy, dặn dò thêm vài câu, sau đó mới trở về vị trí của mình. Đột nhiên cô nhớ ra, mình vẫn còn nợ Tần Dịch một xu, đã thỏa thuận rồi, mỗi ngày cô sẽ trả cậu ấy một xu, vì vậy lại cầm theo ví tiền, đi đến chỗ Tần Dịch đưa tiền cho cậu ấy.

Cô quay lại chỗ ngồi, còn chưa kịp đặt mông xuống ghế, đã bị Trình Chu túm cổ áo lôi ra ngoài.

“Anh tiểu Chu, á, đau, nghẹn cổ em rồi.” Cố Kiều kéo kéo cổ tay Trình Chu.

Nhưng anh vẫn tiếp tục lôi cô đến cuối hàng lang mới thả ra.

“Tự giải thích đi.” Trình Chu dựa người vào tường, hai chân dài bắt chéo, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Thì là, Tần Dịch vì em nên mới bị người ta đánh, nên em phải có trách nhiệm với cậu ấy.” Cố Kiều nói: “Đây cũng là việc anh tiểu Chu đã từng dạy, nhận ơn thì phải báo đáp.”

“Vậy anh có ơn với em không?” Trình Chu hỏi.

“Có chứ.” Cố Kiều đáp: “Đương nhiên là có.”

“Vậy thì tại sao em không báo đáp anh, hả?” Trình Chu nhìn chằm chằm vào mắt Cố Kiều.

“Việc này, báo đáp thế nào, dìu anh lên cầu thang sao?” Cố Kiều hỏi.

“Được, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày em đều phải dìu anh lên cầu thang.” Trình Chu nói.

Gương mặt anh chẳng xuất hiện nụ cười, nghe thì có vẻ như là một câu nói đùa, nhưng lại hoàn toàn không phải.

“Anh tiểu Chu, anh đừng đùa nữa.” Cố Kiều mỉm cười.

“Tần Dịch vì em mà bị đánh, sự việc cụ thể thế nào, mau nói anh nghe.” Trình Chu nói.

Cố Kiều thành thật kể toàn bộ chuyện mình đụng phải đám Mao Lục đêm qua cho anh.

“Một mình em, nửa đêm nửa hôm ở cùng Tần Dịch, muốn chết rồi phải không?” Trình Chu nhéo cằm Cố Kiều nâng lên: “Em ném anh tiểu Chu của em đi chỗ nào rồi thế hả?”

“Em, em ra ngoài ăn Hoành thành nên mới gặp cậu ấy.” Cố Kiều nói: “Anh tiểu Chu của em đương nhiên là ở đây rồi.”

Cố Kiều vừa nói vừa chỉ vào vị trí tim mình, để nịnh Trình Chu. Nhưng thủ đoạn này dường như hoàn toàn vô dụng, bởi vì sắc mặt của Trình Chu chẳng khá hơn chút nào.

“Nếu còn nhéo, sẽ bóp vỡ cằm em luôn đó.” Cố Kiều nắm lấy cánh tay đang túm chặt cằm mình của Trình Chu.

Trình Chu vẫn không hề lay chuyển, cũng chẳng có ý định sẽ buông tha cô. Vì vậy, cô hơi cúi đầu xuống, chu miệng lên hôn vào tay anh một cái. Các giác mềm mại và ấm áp rơi xuống tay anh, như thể bị điện giật.

Anh rút tay về: “Không được tùy tiện hôn người khác như vậy.”

Thấy anh có chút hoảng hốt, tựa hồ như hai người đã có thể hòa hoãn, trong lòng cô có chút đắc ý, liền mỉm cười nói: “Đâu có hôn người khác, chỉ hôn mình anh tiểu Chu thôi.”

“Tần Dịch giao cho anh chăm sóc, em đừng tham gia vào.” Trình Chu nói: “Để Triệu Hà dịu cậu ấy lên lầu.”

“Vậy đâu có được, cậu ấy là bạn em.” Cố Kiều nói: “Triệu Hà cũng chẳng thiết tha gì, lại không biết chăm sóc người khác nữa.”

“Từ nay về sau, không có sự cho phép của anh, em không được ra ngoài một mình.” Trình Chu nói: “Đám Mao Lục anh sẽ gọi người xử lý.”

“Đi thôi, vào lớp.” Trình Chu nhấc chân đi về phía trước, Cố Kiều lập tức theo sau.

Buổi chiều đến giờ Thể dục, Tần Dịch xin nghỉ ở trong lớp nghỉ ngơi, học sinh cả lớp chạy hai vòng quanh sân vận động, nhân lúc giáo viên không để ý, Cố Kiều đã chạy về lớp học, đem cho Tần Dịch chút đồ ăn nhẹ.

Trong phòng học chỉ có một mình cậu ấy, lúc này đang nằm bò ra bàn đọc sách, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. Cố Kiều bước vào, đặt một miếng bánh cùng hộp sữa lên bàn Tần Dịch, rồi ngồi vào vị trí phía trước, quay người lại nói chuyện cùng cậu ấy.

“Còn đau không?” Cố Kiều hỏi.

“Hết đau rồi.” Tần Dịch vừa nói vừa nhìn xuống chiếc bánh cùng hộp sữa trên bàn: “Cảm ơn cậu.”

“Tớ thấy lúc nào cậu cũng đọc sách, có muốn để mắt nghỉ một chút không, nhìn sắc màu xanh lá bên ngoài cửa sổ kìa, có phải tốt hơn không?” Cố Kiều nói.

“Cảm ơn.” Tần Dịch đặt cuốn sách giáo khoa trong tay xuống.

Cố Kiều giúp cậu cắm ống hút vào hộp sữa, phục vụ rất tận tình chu đáo. Tần Dịch nhận lấy, một hơi uống cạn.

“Thật hy vọng mãi mãi thế này, không cần khỏi cũng được.” Tần Dịch nhỏ giọng nói: “Cảm giác được ai đó thật lòng chăm sóc thật thích.”

Cố Kiều mỉm cười, đáp: “Chúng ta là bạn tốt của nhau mà, chăm sóc cho nhau là việc nên làm.”

Tần Dịch ngẩng đầu nhìn cô: “Tớ đã từng khen mắt cậu rất đẹp chưa?”

Cố Kiều bật cười khanh khách, vui vẻ nói: “Tần Dịch cậu thật biết cách ăn nói, khéo nịnh người lắm đó.”

Tần Dịch không cười, biểu cảm nghiêm túc đáp: “Tớ đâu có nịnh, đây đều là những lời thật lòng.”

Cố Kiều cong cong khóe môi.

Trên sân vận động, Trình Chu và Triệu Hà đứng dựa vào lan can giữa sân bóng rổ và sân bóng đá.

“Này, Kiều Kiều đâu, vừa rồi còn ở bên này mà, sao lại chẳng thấy đâu rồi.” Triệu Hà nói.

“Vừa chạy ra tiệm tạp hóa mua đồ ăn, đúng là nhóc tham ăn.” Trình Chu liếc nhìn về phía tiệm tạp hóa một cái.

Cô đi cũng đã lâu mà chưa thấy quay lại.

“Nhìn kìa, ở cửa lớp học.” Triệu Hà vừa chỉ vừa la to: “Hóa ra là đi hẹn hò lén lút sau lưng chúng ta.”

Trình Chu ngẩng đầu, nhìn lên hành lang ngoài lớp học. Cô đứng bên lan can, hơi ngước cằm lên trên, do khoảng cách quá xa, nên không thể thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng bộ dạng trông có vẻ rất vui, mà bên cạnh còn có cả Tần Dịch.

“Làm sao bây giờ, có nên lên đó giảng giải một chút về sự nguy hiểm của việc yêu đương sớm không?” Triệu Hà có chút gấp gáp: “Kiều Kiều sắp bị người ta cướp mất rồi kìa, anh Chu, anh không lo lắng sao, nếu anh còn không chịu hành động thì tôi sẽ xông lên đó.”

“Cậu dám?” Trình Chu lườm Triệu Hà một cái, ánh mắt lạnh như băng.

Nói xong, liền đi về phía sân bóng đá.

“Này này này, anh Chu, anh không quan tâm thật đấy à?” Triệu Hà vừa chạy theo vừa quay lại nhìn về hướng Cố Kiều cùng Tần Dịch một cái.

Trình Chu phớt lờ cậu ấy, tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi tới trước mặt giáo viên Thể dục mới dừng lại.

“Thưa thầy, Cố Kiều bỏ ra ngoài trong giờ học ạ.” Trình Chu nói: “Chạy lên lớp rồi ạ.”

Giáo viên Thể dục ghét nhất là việc học sinh bỏ ra ngoài khi đang trong giờ học của mình, mỗi lần bắt được đều phạt thật nặng. Vì vậy ông đã đích thân chạy lên lớp, lôi cổ Cố Kiều xuống.

Triệu Hà hoàn toàn choáng váng trước màn “biểu diễn” của Trình Chu: “Mẹ ơi, quá là nham hiểm.”

“Là do cô ấy tự chuốc lấy.” Trình Chu nói.

“Vậy anh không đau lòng sao, anh tiểu Chu, anh luôn thương Cố Kiều nhất mà.” Triệu Hà nói.

“Với cái đồ không có lương tâm đó, thì có gì mà phải đau lòng, tất cả đều là quả báo.” Trình Chu nói xong liền chạy về phía Cố Kiều.

Vì Tần Dịch đã xin nghỉ, nên chỉ có mình Cố Kiều bị lôi xuống. Cuối cùng, cô đã bị giáo viên Thể dục phạt chạy năm vòng quanh sân vận động.

Cố Kiều bắt đầu chạy, Trình Chu liền đuổi theo, lại nghe thấy tiếng chửi rủa của cô.

“Không biết đứa thần kinh nào lại đi mách lẻo sau lưng người ta, nham hiểm, xảo quyệt, chết cũng không yên.”

Cố quay đầu lại, nhìn thấy Trình Chu, liền bày ra vẻ mặt vô cùng oán hận, nói: “Anh tiểu Chu, anh có biết ai tố cáo em không, anh phải trả thù cho em.”

Triệu Hà đừng bên lan can nghe thấy Cố Kiều chửi bới, cậu cười đến mức đau quặn cả bụng. Cố Kiều ngẩng đầu lên, trông thấy Triệu Hà cười toe cười toét, lập tức hiểu ra, nhất định là Triệu Hà, bằng không tại sao lại đứng cười như tên điên thế kia. Được lắm, chúng ta chính thức trở thành kẻ thù từ đây.

Cố Kiều quay đầu lại nói với Trình Chu: “Anh không cần chạy cùng em đâu.”

Thôi Cửu ném trái bóng rổ qua, gọi to: “Anh Chu, đến đây đánh bóng đi, chạy cái mẹ gì mà chạy, không thấy chán hả?”

Trình Chu ném trái bóng lại, vẫn tiếp tục chạy theo Cố Kiều. Cố Kiều chạy bước nào chửi bước đó, tự thề rằng sẽ tìm ra kẻ dám tố cáo sau lưng mình.

“Đừng mắng nữa, là anh tố cáo.” Trình Chu vừa chạy vừa nói.

“Đùa cái gì thế, không thể nào.” Cố Kiều nói.

Trình Chu không lên tiếng nữa.

“Chết tiệt, là anh thật à, có phải anh không yêu em nữa hay không?” Cố Kiều chạy đến bên cạnh Trình Chu: “Tại sao anh lại mách thầy giáo?”

Trước đây đâu có như vậy, mỗi lần trốn học, anh đều bao che cho cô cơ mà.

“Không có tại sao, là do thấy em ở bên cạnh Tần Dịch, trong lòng không thoải mái.” Trình Chu nói xong liền chạy về phía trước.

“Anh tiểu Chu?” Cố Kiều đuổi theo: “Có phải anh ghen rồi không, có phải anh thích em không?”

“Sao anh không nói gì thế, hay thực ra là anh thích Tần Dịch, hứ?” Cố Kiều hét lên.

“Đừng có nói nhảm.” Trình Chu xoa xoa tóc cô một cái: “Chạy nhanh lên, sắp hết giờ rồi đó.”

Trong giờ tự học buổi tối, lão Kim đi đến cửa lớp học, xem ra sắc mặt của ông không mấy tốt. Không dặn dò mấy câu đại loại như các em phải học hành nghiêm túc, mà cứ thế gọi thẳng Cố Kiều và Tần Dịch ra ngoài, rồi đi đến văn phòng.

Lão Kim đi phía trước, Cố Kiều và Tần Dịch đi song song theo sau. Cô liếc nhìn Tần Dịch, hai người trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng không tìm ra kết quả nào cả. Cố Kiều cẩn thận nhớ lại những chuyện xấu mình đã làm gần đây, đoán chừng có lẽ là liên quan đến việc Tần Dịch vì bọn côn đồ đánh bên ngoài, ngoài ra thì chẳng còn chuyện gì nữa cả.

Lão Kim đưa bọn họ đến hành lang trước của văn phòng thì dừng lại, cũng không bảo vào trong văn phòng nói chuyện. Vì muốn tránh bị nhìn ngó.

Lão Kim thở dài một hơi, sốt sắng nói: “Hai em, đều là những học sinh mà thầy cảm thấy rất lạc quan, tuy rằng Tần Dịch có viết sai dấu câu trong bài thi, nhưng thành tích vẫn có thể chấp nhận được. Còn Cố Kiều, lúc nào cũng linh hoạt, khéo léo, tương lai có thể vào được Cục Hàng không Quốc gia để chế tạo tên lửa.”

“Gần đây nhà trường rất nghiêm khắc trong việc bắt những học sinh yêu đương sớm, tháng trước ở lớp A5 có một cặp yêu nhau, vì tính chất thực sự nghiêm trọng nên đã suýt chút nữa bị đuổi học.”

“Thật ra, nếu không phải đang còn học cấp ba thì thầy rất lạc quan về hai em, về tướng mạo quả là có tướng phu thê, nếu tương lai có thành, nhớ đừng quên mời thầy tới uống rượu mừng, nhưng bây giờ phải lấy việc học làm trọng…”

Cố Kiều: “….”

Tần Dịch: “…”

Lão Kim còn muốn tiếp tục nói, nhưng Cố Kiều lại giơ tay ngăn lại: “Thầy Kim, có phải thầy hiểu lầm gì không ạ?”

Lão Kim lấy ra vài tấm ảnh, nói: “Em tự xem đi, đây còn là do hiệu trưởng đưa cho thầy đấy.”

Trong ảnh, trên con đường vào lúc rạng sáng, cô gái cầm trong tay cốc sữa đậu nành, trên người khoác chiếc áo của chàng trai, còn chàng trai thì đang đưa tay giúp cô gái gỡ chiếc lá rơi trên tóc. Ngoài ra còn một vài tấm của hai người ở trước cửa nhà nghỉ nữa. Tính chất sự việc xem ra thực sự nghiêm trọng.

Cố Kiều giải thích: “Đây là hiểu lầm ạ, Tần Dịch bị người ta đánh, không thể về nhà, nên mới phải đến nhà nghỉ ở tạm.”

Tần Dịch gật đầu, nói: “Đúng đấy ạ, chỉ dựa vào mấy tấm ảnh này thì đâu có nói nên điều gì. Hơn nữa, trong nhà nghỉ có gắn camera, chỉ cần kiểm tra một chút là rõ, Cố Kiều hoàn toàn không vào trong ạ.”

Cậu lại nhỏ giọng nói: “Trên người em có vết thương, cứ cho là muốn làm gì đó thì cũng chẳng làm được.”

Cố Kiều liếc nhìn Tần Dịch một cái rồi lại nhìn lão Kim.

Lão Kim cất mấy tấm ảnh đó đi: “Vậy hai em đi lấy dữ liệu camera ở nhà nghỉ đó về đây, để thầy đưa đến cho hiệu trưởng, thầy sẽ đứng ra nói đỡ cho hai đứa. Nhưng nếu không lấy được dữ liệu ghi hình, thì thầy cũng chẳng giúp nổi, chắc chắn phải mời phụ huynh.”

“Được rồi, về đi, ngày mai đem dữ liệu camera tới đây.” Lão Kim nói.

Cố Kiều và Tần Dịch từ tòa nhà văn phòng đi xuống. Lớp trưởng lớp A5 đến nộp bài tập, từ bên cạnh đi tới: “Em gái, em rể, chào hai người.”

Đây là lớp trưởng lớp A5, Cố Kiều có quen biết, là một nữ sinh thèm muốn Trình Chu từ rất lâu rồi, người đã xấu còn lắm mồm, rất thích buôn chuyện khắp nơi, Cố Kiều chẳng hề thích cậu ta chút nào. Trước khi cô kịp lên tiếng, đối phương đã chạy mất rồi.

“Haizz, chắc chắn cậu ta sẽ loan tin khắp nơi cho coi.” Cố Kiều thở dài: “Thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến cậu, Tần Dịch.”

Tần Dịch xua tay: “Không sao.” Sau đó cậu lại nói: “Đừng sợ, nếu không làm thì chẳng việc gì phải sợ người khác nói ra nói vào.”

Khi đi xuống đến lầu dưới, dường như Cố Kiều đã nghe thấy Tần Dịch nói: “Nếu việc này làm ảnh hưởng tới thanh danh của cậu, thì tớ tình nguyện chịu trách nhiệm.”

Ngay khi vừa tan học, Cố Kiều đã quay đầu lại nói với Trình Chu và Triệu Hà: “Hai anh, hôm nay tan học em có chút chuyện, nên đi trước đây.”

Nói xong liền cầm lấy cặp sách chạy đi mất. Tần Dịch đã đợi cô sẵn ở cửa sao lớp học. Tiếng chuông vừa vang lên, hai người đã đi xuống lầu, bọn họ phải đến nhà nghỉ kia lấy dữ liệu camera, để chứng minh cho sự trong sạch của mình. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN