Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi - Chương 19: Mười Tám Tầng Địa Ngục 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi


Chương 19: Mười Tám Tầng Địa Ngục 2


Nguyên Phi bấm số của Quý Diên, trong điện thoại truyền ra tiếng phụ nữ máy móc “số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”.

Cậu ta mở loa ngoài, Lăng Phong nghe xong mặt tái đi, nói: “Về Cục chờ báo cáo khám nghiệm tử thi trước đã.”
Kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới của Hàn Dung hoàn thành chưa được một phần năm thì cậu đột nhiên bị cảm, chỉ có thể về nước.

Bị bệnh khiến cho đầu óc cậu nặng trịch, cả người vô lực, nằm trong ngực Quý Diên ngủ, mơ màng nằm mơ.

Cậu mơ thấy một tòa cung điện khổng lồ với nhiều cầu thang uốn lượn.

Mỗi tầng đều có rất nhiều phòng, Hàn Dung nhìn thấy hai căn phòng có cửa khép hờ, cậu duỗi tay đẩy cửa ra, nhìn thấy bên trong có một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi đang chơi mô hình tàu chiến.

Hàn Dung đẩy thử một cánh cửa khác, bên trong là một cậu bé khoảng 11, 12 tuổi đang cầm súng đồ chơi nhắm bắn vào tấm bia gắn trên tường.

Những cửa còn lại đều bị khóa, Hàn Dung đi thêm một hồi lâu mới tìm thấy thêm một cánh cửa nữa có thể mở ra được.

Một mùi thơm của món chiên rán tràn ra, trong chảo “xèo xèo” bốc khói.

Trên người “Hàn Dung” dính đầy máu, đang tìm cách nhét một người mặt mũi mơ hồ vào chảo dầu.

Đối phương quay đầu, mỉm cười với Hàn Dung đang đứng ở ngoài cửa: “Cuộc sống ngắn ngủi, không thấy ngày mai, thiện ác thay đổi, không tương tự nhau…”
Cơ thể Hàn Dung khẽ co lại rồi bừng tỉnh.

Quý Diên nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, cúi đầu hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”
Trong tay Hàn Dung vẫn đang cầm điện thoại, mở app Tấn Giang, màn hình dừng ở nội dung chương mới nhất của “Manh Thám” — nhân côn* chiên dầu.

(*nhân côn: một hình phạt tra tấn thời xưa.

Phạm nhân bị chặt hết tứ chi, chỉ còn thân mình và đầu, bị chảy máu tới chết hoặc tàn tật suốt đời – baidu)
“Xem ra về sau nên bớt đọc những tiểu thuyết khẩu vị nặng lại.” Cậu thầm thì, không trả lời câu hỏi của Quý Diên.

Bọn họ vừa xuống máy bay thì Lăng Phong nhận được tin tức, anh lập tức lái xe ra sân bay đón người.

Đinh Đinh ngồi ở ghế phụ đọc sơ qua thông tin của vụ án.

“Vụ án đầu tiên nạn nhân bị cắt lưỡi, vụ án thứ hai nạn nhân bị chặt mười ngón tay, người thứ ba bị treo cổ trên cây, người thứ tư bị cắm dao khắp người, người thứ năm bị chiên dầu tại nhà.

Chúng tôi đã điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, cả năm người không quen biết lẫn nhau.”
Lăng Phong mở miệng: “Dù mỗi nạn nhân đều có một đặc điểm khác nhau nhưng trực giác nói cho tôi biết, là cùng một người gây ra.”
Hàn Dung hơi say máy bay, cậu dựa vào vai Quý Diên, ỉu xìu nói: “Người thứ nhất là kẻ lừa đảo, người thứ hai làm mai mối, người thứ ba là kẻ nhiều chuyện, người thứ tư làm nghề giết thịt, người thứ năm là khách làng chơi.”
Lăng Phong nhìn Quý Diên qua kính chiếu hậu, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Cậu ta đang điên à?”
Quý Diên lắc đầu.

Lăng Phong tiếp tục im lặng hỏi: “Sao lại đoán được chuẩn như vậy?”
“Cảnh sát Lăng, ở ngay trước mặt tôi mà anh mắt đi mày lại với bạn trai tôi, có muốn tôi báo lên cấp trên là đạo đức làm nghề của anh có vấn đề không hả?” Hàn Dung nhàn nhạt nói, cậu đang bị cảm, giọng nói khàn khàn khó nghe.

Lăng Phong trừng cậu: “Tôi là thẳng nam sắt thép, OK? Thân phận của năm người chết đều bị cậu đoán được, đây là nhờ khám nghiệm tâm lý tử thi mà ra à?”
Hàn Dung không đáp mà hỏi lại: “Các anh có biết mười tám tầng địa ngục không?”
Đinh Đinh: “Trong Tây Du Ký?”
Lăng Phong: “Phật giáo tin rằng linh hồn của một người sau khi chết sẽ bị đưa đi xét xử.

Diêm Vương căn cứ vào những ưu khuyết điểm lúc sinh thời để đưa ra phán quyết linh hồn này sẽ được đi đầu thai hay bị tống xuống địa ngục.

Kinh Mười Tám Ni Lợi có ghi lại chi tiết từng hình phạt này.”
Đinh Đinh hỏi: “Mười tám tầng địa ngục thì có liên quan gì với vụ án này?”
Hàn Dung nói: “Lúc sinh thời nói dối, sau khi chết sẽ bị đày xuống Bạt Thiệt địa ngục, cho nên nạn nhân đầu tiên là kẻ lừa đảo, bị hung thủ cắt lưỡi.

Lúc sinh thời xúi giục người ta tái hôn, sau khi chết bị đày xuống Tiễn Đao địa ngục, chịu hình phạt cắt tay, người thứ hai là một bà mối, chuyên mai mối cho những góa phụ, cho nên ngón tay bị hung thủ cắt hết.

Lúc sinh thời ly gián người thân, châm ngòi thổi gió, sau khi chết bị đày xuống Thiết Thụ địa ngục, cho nên nạn nhân thứ ba bị hung thủ treo cổ trên cây.

Lúc sinh thời giết dê giết bò, sau khi chết bị đày xuống Đao Sơn địa ngục, chịu hình phạt bị ngàn dao đâm, cho nên nạn nhân thứ ba làm nghể mổ thịt.

Lúc sinh thời chơi bời trác táng, sau khi chết bị đày xuống Dầu Oa địa ngục, chịu hình phạt bị chiên trong dầu, cho nên người thứ năm là một khách làng chơi.

Cảnh sát Lăng, anh đưa tôi tới hiện trường vụ án trước đi.”

“Cậu muốn đi tới chỗ nào?”
“Nơi gần nhất.”
Lăng Phong quay đầu xe, hướng về phía khu chung cư Phan Thị.

Đinh Đinh tiếp tục đọc báo cáo: “Nạn nhân tên là Bàng Đại Hải, 54 tuổi, nam giới, độc thân.

Ngày 26 tháng 10, quản lý chung cư tới nhà thu phí điện nước đã phát hiện thi thể.” Cậu ta thở dài, dừng một chút rồi nói tiếp, “Những đồ vật khả nghi đã bị mang về giám định, báo cáo vẫn chưa có.

Bây giờ cậu đến hiện trường sợ là không có tác dụng gì.”
Nguyên Phi nói tiếp: “Bởi vì hiện trường bây giờ gần như đã bị phá hủy hết rồi!”
Hàn Dung phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe, “Nếu các cậu đủ cẩn thận thì tôi đã không cần phải có mặt ở đây.”
Đinh Đinh nhíu mày: “Cậu đang châm chọc chúng tôi là phế vật đó hả?”
Hàn Dung mỉm cười không nói.

Nguyên Phi căng thẳng nhìn Đinh Đinh, sợ cậu ta lại nổi khùng lên, không ngờ Đinh Đinh lại nhịn xuống, không nói gì, một lúc sau chỉ hô: “Đến rồi.”
Nguyên Phi mở cửa xuống xe, nhỏ giọng nói với Đinh Đinh: “Cậu làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng cậu muốn xông vào đánh cậu ta!”
“Cậu ta nói không sai.” Sắc mặt Đinh Đinh khó coi, lông mày nhăn lại, đi thẳng lên trên tầng, “Hung thủ bây giờ vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, quả thực là chúng ta bất lực.” Đinh Đinh mở cửa nhà, dẫn Hàn Dung vào phòng bếp, chỉ vào khu vực được khoanh vùng màu trắng dưới nền nhà, “Chỗ này đặt một cái chảo dầu lớn, bị đồng nghiệp bên pháp y mang đi rồi.

Bàng Đại Hải chết trong chảo dầu.

Cậu đang làm gì đó?”
Hàn Dung ngồi vào chỗ vạch trắng, tạo tư thế như đang ngồi trong chảo dầu, lưng hơi ngửa ra sau, đầu ngẩng lên.

“Hàn ca, anh đang làm gì thế? À, em biết, anh đang mô phỏng lại vụ án đúng không?”
Hàn Dung chỉ lên trần nhà: “Kia là cái gì?”
Nguyên Phi, Đinh Đinh, Lăng Phong đồng loạt ngửa đầu nhìn lên.

Trên trần nhà có một tấm phù chú quỷ dị được vẽ bằng máu.

Nguyên Phi trả lời: “Một lá bùa!”
Đinh Đinh nhìn chằm chằm hồi lâu, nói: “Lá bùa này có hơi lạ, không giống những lá bùa của Đạo giáo.”

Nguyên Phi: “Đạo giáo có rất nhiều tông phái, đồng nghĩa với việc có nhiều bùa được vẽ khác nhau, không có gì lạ.”
“Không phải.” Đinh Đinh dùng điện thoại chụp lại, phóng to ảnh chụp lên, chỉ vào phần trên cùng của lá bùa, “Đây là chữ vạn (卐).”
Nguyên Phi gãi đầu: “Đúng nhỉ? Thật kỳ lạ.

Chữ vạn là ký hiệu của Phật giáo, chẳng lẽ đây là phù chú của Phật giáo? Không hiểu chức năng của nó là gì.”
Hàn Dung nói: “Nhân mạch của cảnh sát các anh tương đối rộng, có tìm được một cao nhân ẩn sĩ nào hỗ trợ giải thích nghi vấn này không?”
Đinh Đinh lắc đầu: “Tôi là người theo thuyết vô thần.”
Nguyên Phi: “Tôi tin Chúa.”
Lăng Phong: “Tôi biết một người có thể hỗ trợ.”
Lăng Phong dẫn bọn họ đến một ngôi chùa, cũng là một địa điểm du lịch, anh đi vào bằng cửa phụ một cách quen thuộc.

Qua vài hành lang uốn lượn, cả nhóm đi tới một thiền viện yên tĩnh.

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, bên trong là một vị hòa thượng ngoại hình đẹp trai.

Khuôn mặt thoạt nhìn rất trẻ, không có bất kỳ nếp nhăn nào, khí chất đặc biệt, là một loại cảm giác đã trải qua nhiều năm tháng, trầm tĩnh ôn nhuận, khiến người đối diện không thể đoán được tuổi thật của ông ấy.

Hòa thượng mỉm cười, nói: “Ấn Đồng, lâu ngày không gặp, nhìn con hình như càng sáng thêm, có thể phát sáng ngang với mặt trời rồi đấy.”
Lăng Phong: “Sư phụ, đã lâu không gặp.”
“Sư phụ?!” Đinh Đinh và Nguyên Phi trợn mắt, tròng mắt suýt rơi ra ngoài.

Tầm mắt Đinh Đinh nhìn qua nhìn lại Lăng Phong và vị hòa thượng kia, nhìn thấy hai cái đầu trọc giống nhau y đúc, trong lòng có một vạn câu hỏi.

Hòa thượng chắp tay trước ngực, hơi cúi người với đám Hàn Dung ở phía sau, “A di đà phật, bần tăng pháp hiệu là Hòa Trần, thật không dám giấu, thằng khỉ này rời khỏi sư môn đã được hơn mười năm, những gì nó làm không còn liên quan gì đến bần tăng nữa.”
Biểu cảm của Đinh Đinh nhăn nhó cứ như người bị táo bón lâu ngày.

Nguyên Phi cười pha trò: “Tính cách của đại sư có hơi…!không giống người bình thường lắm.”
Nghịch, cực kỳ nghịch!
“Sư phụ, con không làm gì sai cả, là trong lúc phá án gặp phải ít vấn đề muốn thỉnh giáo người.” Lăng Phong bất đắc dĩ.

“Vậy mà không nói sớm.

Thầy còn tưởng khổ chủ bị con đánh lại tới cửa đòi tiền thuốc men.” Hòa Trần mở cửa to ra, tươi cười hiền lành, “Mời các vị vào.”
Hàn Dung đi theo, nói: “Cảnh sát Lăng, sư phụ của anh trông có vẻ tuổi đời rất trẻ.”
Lăng Phong sờ cái đầu trọc của mình, nói: “Tuổi thật đủ để làm ông nội của cậu rồi đấy!”
“Nhìn không ra nha, không ngờ cảnh sát Lăng lại tin Phật.

Làm chuyện trái với lương tâm nhiều lắm à?”

Lăng Phong khó hiểu: “Làm chuyện trái lương tâm mà còn dám tới bái Phật á? Không sợ trời phạt à?”
“Vì làm chuyện trái với lương tâm nhiều nên mới nương nhờ cửa Phật, mong được phù hộ.” Trong đầu Hàn Dung chợt lóe lên một tia sáng, hỏi: “Năm nạn nhân có theo tôn giáo tín ngưỡng nào không?”
Đinh Đinh trả lời: “Đều tin Phật.”
Hàn Dung gật đầu biểu thị đã biết.

Lăng Phong đưa ảnh chụp trong điện thoại cho Hòa Trần xem, “Sư phụ, thầy có hiểu được đạo phù chú này không?”
Hòa Trần nheo mắt nhìn kỹ, nói: “Đây là phù chú của môn phái nào đó thuộc Mật Tông*, dùng để đóng cửa âm phủ.”
(*Mật Tông: pháp môn bắt nguồn từ sự kết hợp giữa Ấn Độ giáo và Phật giáo Đại thừa, được hình thành vào khoảng thế kỷ 5, 6 tại Ấn Độ – wiki)
Lăng Phong hỏi: “Giả sử như lá bùa này là của hung thủ lưu lại, vậy vì sao gã lại muốn đóng cửa âm phủ?”
Nguyên Phi nói: “Bà ngoại từng nói với em, một người sau khi chết, quỷ sai của âm phủ sẽ tới câu hồn.

Hung thủ đóng cửa âm phủ lại, chẳng lẽ không muốn để những linh hồn này về được âm phủ? Liên hệ với mười tám tầng địa ngục, có phải là hung thủ không muốn bọn họ tiếp nhận quá trình phán xét kia?”
Đinh Đinh: “Gã muốn tự mình làm người phán xét à? Phán xét tội ác của thế gian? Điên cmnr!!”
Hàn Dung hỏi: “Nói như vậy thì hung thủ có thể là đệ tử môn phái nào đó thuộc Mật Tông?”
Hòa Trần đáp: “Cũng có khả năng là một người nào đó tình cờ đọc được đạo phù chú này trên sách, nhất thời tẩu hỏa nhập ma.”
“Tôi tin phỏng đoán của đại sư hơn, dù sao thì người xuất gia cũng rất có lòng từ bi.” Hàn Dung mỉm cười, “Vậy đại sư có biết quyển sách đó tên gì không?”
“Nếu bần tăng nhớ không lầm thì quyển sách đó tên là Vãng Sinh Lục.”
“Đa tạ đại sư.”
“Sư phụ, chúng con đi trước đây!” Lăng Phong vội vã ra cửa, Hòa Trần ở phía sau mạnh mẽ hô lên: “Nhãi ranh, thầy ăn hết măng rồi, hôm nào bảo dì con gửi thêm một bọc khác tới nhé!”
“Con biết rồi!” Lăng Phong quay sang phân công, “Nguyên Phi, lập tức tới thư viện thành phố Tuyết Châu tra danh sách mượn đọc quyển Vãng Sinh Lục kia.

Đinh Đinh, cậu tra lại mối quan hệ của các nạn nhân, dò hỏi người quản lý chung cư, hàng xóm, người thân, bạn bè của bọn họ xem có thấy bọn họ đi gặp ai, đi qua những đâu không.”
Hàn Dung bổ sung: “Nếu cả năm người đều tin Phật thì có thể tra xem bọn họ có cùng đi tới một ngôi chùa, cùng tham gia một diễn đàn Phật học nào không, à đúng rồi, cảnh sát Lăng, bao lâu rồi anh chưa đọc truyện mới của A Độ Thập Tam?”
“Công việc bận sấp mặt, thời gian đâu mà xem?”
“Vậy thì anh hãy đọc thử truyện mới đi.

Tình tiết rất xuất sắc, khởi đầu giống năm vụ án này như đúc.” Hàn Dung mở app Tấn Giang ra, đưa điện thoại cho Lăng Phong.

“Trước khi giết người hung thủ sẽ niệm một đoạn trong Kinh Mười Tám Ni Lợi, sau đó đưa bọn họ vào địa ngục.

Đương nhiên, trong truyện không ghi lại chuyện phù chú.”
Lăng Phong nhìn điện thoại, đọc nhanh như gió, biểu cảm dần trở nên đen thui.

Hàn Dung nói: “Tôi không biết lần này lại là độc giả não tàn của anh ta bắt chước tình tiết gây án hay là gì đó, nhưng trực giác nói cho tôi biết, các anh nên đi tới tổng bộ Tấn Giang một chuyến, yêu cầu quản lý bên đó phối hợp điều tra, giao thông tin cá nhân của tác giả A Độ Thập Tam ra.

Mặc kệ là thế nào, viết đến mức này thật không bình thường.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN