Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi - Chương 22: Mười Tám Tầng Địa Ngục 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi


Chương 22: Mười Tám Tầng Địa Ngục 5


“Đội trưởng Lăng, Cát Gia Kỳ và luật sư đã rời khỏi Cục cảnh sát.”
“Biết rồi.” Lăng Phong ấn tai nghe, chỉ tay vào sô pha, “Ngồi đi.” Cậu cầm một cái túi hồ sơ, rút tư liệu về Cát Gia Kỳ và một số bức ảnh ở trong đó ra, đặt vào tay Hàn Dung: “Anh xem đi.”
Hàn Dung đặt tập tư liệu xuống bàn, lạnh mặt nói: “Cảnh sát Lăng, tôi không có hứng thú tham gia vụ án của các cậu.

Tôi chỉ muốn biết vì sao tôi lại ở đây, bắt cóc là phạm pháp!”
“Hàn tiên sinh, anh không biết mình hay bị mộng du à? Chúng tôi không ngại mang băng ghi hình ra cho anh xem đâu.

Tự anh đi vào Cục cảnh sát, nếu không tin có thể hỏi người đang sống chung với anh.

Hơn nửa đêm chạy tới Cục cảnh sát, ngồi ở ghế sô pha ngủ tiếp, chúng tôi cũng hết cách.”
Hàn Dung nhìn theo tầm mắt Lăng Phong, thấy Quý Diên đẩy cửa đi vào, mỉm cười nói: “Làm phiền các cậu rồi.”
Hàn Dung cẩn thận nhớ lại, sau khi Trần Sanh ngoại tình đúng là giấc ngủ của mình có vấn đề, rất nhiều lần, ký ức trước khi ngủ và lúc tỉnh dậy không khớp nhau.

Ma xui quỷ khiến sao đó, anh vừa nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Quý Diên đã tin luôn lời Lăng Phong nói, coi như không có gì lật tư liệu ra xem, trên cùng là một số bức ảnh chụp hiện trường vụ án của Bạch Tâm Hoài mới gửi về.

Tổ trọng án đã định dạng vụ án này là án giết người liên hoàn.

Hàn Dung giơ bức ảnh lên, nói: “Đặt giả thiết hình vẽ phù chú này là của hung thủ lưu lại, các cậu cho rằng cả năm trường hợp này đều là bút tích của một người à? Nhìn kỹ mà xem, bút tích của năm lá bùa này không giống nhau.

Có sắc sảo, phô trương, non nớt, khôn khéo…!đã làm giám định chưa?”
Bạch Tâm Hoài nói: “Cùng ngày chụp ảnh, tôi cũng đã gửi một bản tới bộ phận giám định để bọn họ kiểm nghiệm.

Các chuyên gia cho rằng, năm hình vẽ này là của năm người khác nhau.”

Hàn Dung gật đầu, “Tuy tạm thời chưa biết động cơ giết người là gì nhưng có một điều khá rõ ràng là năm người này có một điểm chung nào đó, như một sợi dây thừng buộc năm người lại với nhau.”
Đinh Đinh căm phẫn siết chặt nắm tay, “Còn không phải vậy sao? Năm phạm nhân của mười tám tầng địa ngục tụ tập lại!”
“Đặc điểm của những hung thủ cũng chưa rõ ràng lắm, có điểm giống mà cũng có điểm khác nhau.

Phác họa chân dung tạm thời sẽ là khoảng từ 18 – 25 tuổi, tính cách cố chấp, là phần tử tôn giáo cực đoan, thay vì tin tưởng vào thần thánh theo quan niệm truyền thống thì bọn họ lựa chọn tin bản thân mình.

Tôi cảm thấy chi bằng tạm thời cứ bỏ những điểm giống nhau đi đã, tập trung xuống tay vào những điểm khác nhau, phá từng vụ án một.

Mấy cậu cũng đừng nóng ruột quá, năm vụ án cùng lúc, tôi cũng chẳng phải là thần tiên.”
Lăng Phong trầm ngâm một hồi, nói: “Ừm, cứ làm theo lời anh đi, anh cảm thấy chúng ta nên điều tra từ vụ nào trước?”
“Vụ mới nhất, chứng cứ được lưu lại đầy đủ nhất.”
Máy fax tuồn ra một tập giấy, Bạch Tâm Hoài cầm lên, đọc: “Báo cáo khám nghiệm tử thi của Bàng Đại Hải có rồi.

Tìm thấy trong người ông ta một lượng thuốc mê cực lớn, trong ruột có bút máy, vụn thủy tinh, có lẽ lúc còn sống đã bị ngược đãi.”
“Tôi cầm tư liệu về trước, có phát hiện gì sẽ thông báo lại với mấy cậu sau.” Hàn Dung cầm túi hồ sơ ra cửa, Quý Diên tự giác đi theo.

Ngồi trong phòng điều khiển nhìn hai người bọn họ đi xa, Đinh Đinh khó hiểu hỏi: “Vì sao không nói cho anh ta biết về Cát Gia Kỳ?”
Lăng Phong xoa huyệt thái dương, “Bây giờ anh ấy đang cho rằng mình là A Độ Thập Tam, vậy anh phải giải thích thân phận nhà văn của Cát Gia Kỳ như thế nào? Chưa kể trước đó Hàn Dung đã kết luận Cát Gia Kỳ không nói dối, vậy nên tạm thời chúng ta cứ tin Cát Gia Kỳ không giết người.

Tạm thời tập trung vào phá án đã, tìm hung thủ của năm vụ án kia.”
“Buông tha Cát Gia Kỳ dễ dàng vậy hả? Em vẫn cảm thấy tên nhãi đó không phải người tốt!”
“Tất nhiên là không! Người bình thường có ai sẽ tìm đọc quyển sách chỉ có bản gốc của một tông giáo nhỏ như Vãng Sinh Lục không? Trùng hợp hơn nữa là những hình vẽ trong sách lại xuất hiện ở năm hiện trường vụ án.

Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết Cát Gia Kỳ và những vụ án này có liên quan! Cậu liên hệ với người ở trụ sở chính của Tấn Giang, bảo bọn họ phối hợp điều tra, gỡ tiểu thuyết Manh Thám xuống, rồi bảo Dã Hỏa trông chừng Cát Gia Kỳ, có động tĩnh gì lập tức báo lại.” Lăng-Đầu-Trọc nghiến răng nghiến lợi, “Học theo tình tiết trong tiểu thuyết để gây án phải không? Bây giờ ông phong sát tiểu thuyết xem chúng mày gây án bằng cách nào!”

Đinh Đinh không hiểu, hỏi lại: “Dã Hỏa là vị nào vậy?”
“Chính là Cỏ Dại đó! Lần trước cậu ta làm nằm vùng, cùng nhóc bắt tên giết gái điếm đấy còn gì! Mỗi lần thay đổi thân phận nằm vùng sẽ có một biệt danh khác nhau.”
Nguyên Phi cúp điện thoại, quay lại nói: “Lăng lão đại, em vừa nhận được một cuộc điện thoại của đồng nghiệp bên quản lý hệ thống, Cát Gia Kỳ nói dối, anh ta không tới du lịch mà là tới tham gia đại hội của các tác giả Tấn Giang!”
“Thời gian?”
“Đại hội diễn ra liên tục trong một tháng! Nhưng anh ta sẽ ở lại lâu hơn, hình như muốn ký hợp đồng bán bản quyền chuyển thể tiểu thuyết mới thành phim cho một công ty giải trí ở thành phố này.”
Đinh Đinh nhíu mày: “Vì sao anh ta lại phải nói dối?”
Lăng Phong: “Cậu ta nói mình chỉ tới đây du lịch một thời gian ngắn, giả sử bây giờ đổi ý về nhà cũng sẽ không làm cho ai hoài nghi, nhưng nếu thừa nhận mình tới tham gia đại hội của các tác giả trong một tháng, đột nhiên trở về thì tức là trong lòng có quỷ! Nguyên Phi, bảo đồng nghiệp bên hệ thống để ý các nhà ga, sân bay, một khi Cát Gia Kỳ và tên luật sư kia định rời khỏi Tuyết Châu thì lập tức báo lại!”
“Đinh Đinh, tiếp tục điều tra các mối quan hệ xã hội của Bàng Đại Hải.”
Đinh Đinh đã dựng lều ở cổng khu chung cư Phan Thị, phát huy tinh thần “5 cộng 2”, “trắng cộng đen” lên cao nhất, ngày đêm canh giữ, nhìn thấy hàng xóm ra ngoài lập tức theo sau tận tình khuyên bảo, lải nhải, huyên thuyên mấy câu văn mẫu hết lần này đến lần khác, “Dì Liêu à, dì phối hợp với bọn cháu một chút đi, đây cũng là vì bảo đảm an toàn cho mọi người xung quanh mà.”
Cả tuần Đinh Đinh không về nhà, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm, trên người còn có mùi mồ hôi nồng đậm.

Có vài người liên tục gọi điện thoại lên quản lý chung cư hoặc bộ phận trị an khiếu nại, nhưng bởi vì bọn họ đã nhận được chỉ thị của cấp trên nên chỉ dạo ngang qua sân khấu cho có mặt, làm bộ làm tịch mắng vài câu “mau đi đi, đừng làm ảnh hưởng tới người ta”, sau cùng cũng chẳng giải quyết được gì.

Thứ hai, dì Liêu đưa cháu tới trường, đi chợ mua đồ ăn rồi về nhà.

Tiếng bước chân truyền đến, Đinh Đinh ở trong lều nghe thấy, lập tức chui ra, phi như bay tới bên cạnh, cười nịnh nọt: “Dì ơi ~”
Một mùi hương củ cải muối chua trộn đậu hủ thúi từ trong miệng bay ra như một làn khí độc.

Dì Liêu mặt mày tái xanh, “Cậu cảnh sát, cậu cứ quấn lấy tôi cũng vô dụng thôi! Tôi thật sự không biết gì hết.

Ông ta không phải là dân gốc ở đây, nhà ở cũng là đi thuê, mới dọn tới năm ngoái, cũng không thường sống ở đây, thỉnh thoảng mới về nhà, còn dẫn theo mấy người không đàng hoàng.

Hai ngày trước khi xảy ra chuyện tôi còn nhìn thấy ông ta ôm eo một cô gái mặc váy ren màu hồng, hai người cùng nhau vào nhà, vừa nhìn là biết gà ở trên phố!” Dì Liêu chán ghét ra mặt, “Chết cũng tốt, đỡ dạy hư cháu trai yêu quý của tôi!”

Đinh Đinh hỏi lại: “Người phụ nữ kia trông như thế nào? Khi nào vào nhà, khi nào rời đi?”
“Hôm đó tôi đón cháu đi học thêm về, về đến nhà khoảng tầm 8 giờ tối.

Tôi chuẩn bị đóng cửa thì nhìn thấy bọn họ đi từ thang máy ra.

Cô gái kia tóc dài, không nhìn rõ mặt, vóc dáng khá cao, chỉ thua Bàng Đại Hải nửa cái đầu, còn khi nào rời đi thì tôi không biết.”
“Lúc ấy Bàng Đại Hải tỉnh táo không?”
“Khả năng là uống say rồi, tôi ngửi thấy mùi rượu rất hôi.” Dì Liêu phất tay, “Cậu cảnh sát, cậu đi đi.

Tôi và Bàng Đại Hải không quen biết nhau, thật sự không biết ông ta thường xuyên lui tới với những người nào đâu!”
“Dì sớm nói có phải tốt rồi không!” Động tác thu dọn lều của Đinh Đinh cực kỳ lưu loát, chạy thẳng về Cục cảnh sát, không quên nhắn tin trên wechat thông báo cho mọi người.

[Phú Nhị Đại]: Có manh mối rồi! Dì Liêu, hàng xóm của nạn nhân, nhớ ra trước khi xảy ra vụ án hai ngày, từng nhìn thấy một người phụ nữ đi về nhà cùng Bàng Đại Hải.

Từ phong cách ăn mặc không đứng đắn của đối phương mà đoán là gái điếm.

[Béo Chống Mại Dâm]: Gần chung cư Phan Thị có một phố đèn đỏ, nam nữ đều có!
[Mặt Trời Nhỏ Tỏa Nắng]: Bàng Đại Hải, 54 tuổi, làm quản lý cấp cao của một công ty, có một căn biệt thự và hai chiếc siêu xe đứng tên mình.

Năm 2016 thuê căn phòng số 301 ở chung cư Phan Thị, cũng không thường xuyên sống ở đó.

Sự nghiệp thành công, chưa lập gia đình, vì sao lại phải thuê nhà ở một khu chung cư cũ rích như vậy? Trên tư liệu có viết cha mẹ Bàng Đại Hải ly dị từ khi ông ta còn nhỏ, tòa án xử cho người cha nuôi nấng.

Người cha nghiện rượu, thường xuyên đánh đập ông ta.

Hoàn cảnh gia đình kiểu này rất dễ tạo ra tính cách không bình thường cho con trẻ.

Tôi nghi ngờ Bàng Đại Hải có khuynh hướng thích ngược đãi, không phải là thích ngược đãi người khác mà là cầu người khác ngược đãi mình, bởi vậy ông ta mới thuê một căn phòng giá rẻ ở nơi hẻo lánh, không có tầng lớp nhân sĩ thành công sống ở đó, chính là khu chung cư Phan Thị.

Kết hợp với thông tin ở gần chung cư có một khu phố đèn đỏ, nơi này đối với Bàng Đại Hải đúng là khu phong thủy bảo địa.”
[Thám Trưởng Đầu Trọc]: Báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi có nói lúc còn sống Bàng Đại Hải từng chịu ngược đãi, vậy thì người phụ nữ mà dì Liêu nhìn thấy chính là nghi phạm lớn nhất! Trong vòng 48h, anh muốn có toàn bộ thông tin của người phụ nữ này @Béo Chống Mại Dâm.

[Béo Chống Mại Dâm]: Yes, sir!
Tốc độ moi tin tình báo liên quan đến mại dâm của Nguyên Phi rất nhanh, nhưng lại không có kết quả gì, hết hạn điều tra, Thám Trưởng Đầu Trọc dẫn theo hai thằng con trai tới tận nhà quấy rầy Hàn Dung.

Hàn Dung vừa ngáp vừa mở cửa, đúng lúc nghe thấy đối phương đang dạy dỗ cấp dưới.

“Chẳng lẽ cô ta bốc hơi khỏi nhân gian? Một đám vô dụng chỉ biết lãng phí tiền thuế của người dân!”
Đinh Đinh và Nguyên Phi không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, như hai học sinh tiểu học bị thầy giáo mắng.

“Được rồi, diễn vừa thôi.” Hàn Dung không chút lưu tình chọc thủng bọn họ, “Vào đi, không tìm được cô gái kia à?”
“Em cầm ảnh chụp của Bàng Đại Hải, chạy khắp các cửa hàng có gà, không một ai nói từng gặp qua ông ta! Hay là chúng ta dẫn hết bọn họ về Cục dùng máy phát hiện nói dối kiểm tra một lần?”
“Dùng cái đầu cậu ấy!” Lăng Phong tức giận chửi ầm lên, “Đang yên đang lành muốn bị kiện lạm dụng chức quyền à? Mông gắn trên đầu sao?!”
“Mông?” Hàn Dung nhíu mày, “Vậy mà trước đó tôi không nghĩ ra!”
Nguyên Phi hỏi: “Anh phát hiện được gì rồi?”
Hàn Dung nói: “Pháp y nói phát hiện được bút máy và vụn thủy tinh trong ruột của Bàng Đại Hải, nghi ngờ ông ta lúc còn sống đã bị ngược đãi.

Hành vi này chính là hành vi quan hệ của đồng tính.”
Đinh Đinh trợn mắt, “Bàng Đại Hải là đồng tính luyến ái?!”
Nguyên Phi tự đấm vào ngực mình, “Vậy thì người phụ nữ mà hàng xóm nhìn thấy rất có khả năng là nam giả nữ!” Cậu ta bừng tỉnh đại ngộ, “Bảo sao không có gà nào nói đã làm ăn với Bàng Đại Hải, bởi vì anh ta đi tìm vịt! Em nhớ ra rồi, ở phố đèn đỏ đó đúng là có một cửa hàng có vịt giả gái! Chi phí rất cao, ông chủ cũng vênh váo nên không bao giờ chịu phối hợp với cảnh sát phá án!”
Hàn Dung nhàn nhạt nói: “Không chào đón cảnh sát tới cửa nhưng vẫn hoan nghênh khách tới làm ăn đó.”
Đinh Đinh hít sâu một hơi, “Đệt! Ý anh là…”
Hàn Dung cười như không cười nhìn Lăng Phong, “Cấp dưới vất vả như vậy, Lăng lão đại nên mời mọi người một bữa trà sữa đi.”
Nguyên Phi: “Cả tổ trọng án tới dạo hàng vịt? Mặt mũi vứt hết!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN