Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi - Chương 27: Mười tám tầng địa ngục (10)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi


Chương 27: Mười tám tầng địa ngục (10)


“Mong cô hãy nói cho cháu biết, giữa con gái cô và Bàng Đại Hải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đinh Đinh mới tốt nghiệp đại học cảnh sát được một năm, thuộc kiểu thiếu niên nhiệt huyết và cứng cỏi, rất kính trọng và có lòng trung thành với quốc kỳ và cảnh huy, bởi vậy lời nói ra cũng rất đáng tin.

Dưới ánh mắt chăm chú và kiên định lạ thường, Dương Văn bắt đầu nghĩ lại chuyện chín năm trước, từ từ nói: “Hai đứa nó muốn kết hôn, nhẫn cưới cũng đã chọn xong rồi, nhưng không bao lâu sau, tôi phát hiện Cầm Cầm luôn rầu rĩ không vui, như có tâm sự gì đó. Dưới sự truy hỏi của tôi, Cầm Cầm nói con bé hoài nghi Bàng Đại Hải ngoại tình. Ở biệt thự của Bàng Đại Hải, nó tìm thấy một số đồ dùng của phụ nữ như tất chân, tóc giả, nội y… Tôi hỏi có phải là nó nhầm hay không, nó nói không hề, nó đã xác nhận là không phải đồ của nó.

Sau đó có một ngày, nó khóc lóc sướt mướt về nhà, nói với tôi là muốn từ hôn! Tôi khuyên nó đừng tùy hứng, tuy rằng Bàng Đại Hải hơi lớn tuổi nhưng sự nghiệp thành công, đối xử với nó cũng tốt. Cầm Cầm điên cuồng hét lên ‘Ông ta là biến thái, căn bản không hề thích phụ nữ!’.

Tôi nói sao có thể, mấy ngày trước con còn phát hiện thấy đồ của người phụ nữ khác mà?

Nó vừa nôn khan vừa nói với tôi, mấy thứ đó đều là của đàn ông! Bàng Đại Hải bắt cháu trai mình mặc đồ nữ, đóng giả làm phụ nữ. Nó tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau và hôn môi!

Lúc ấy tôi không tin. Tôi cũng đã từng gặp cháu trai của Bàng Đại Hải, là một đứa trẻ hiền lành hướng nội, rất lễ phép với người lớn, nhưng mà tôi thấy Cầm Cầm đau khổ như vậy, chỉ nói hết thảy đều tùy nó, chỉ cần nó không hối hận là được.

‘Mẹ, ông ta muốn giấu giếm tai mắt của người đời nên mới kết hôn với con! Ông ta muốn lợi dụng con!’ Cầm Cầm đã nói với tôi như vậy, nó càng nghĩ càng tức giận, quyết định tới công ty Bàng Đại Hải vạch trần bộ mặt thật của gã, loại công ty lớn như kia rất chú trọng danh dự, sự nghiệp của Bàng Đại Hải nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Nó còn nói muốn báo cảnh sát Bàng Đại Hải ấu dâm, tống ông ta vào tù. Tôi khuyên nó, nói Bàng Đại Hải có quyền có thế, nhất định sẽ tìm cách trả thù nó, vì vậy đừng hành sự xúc động. Nó không nghe lời tôi, ngày hôm sau đã đi. Buổi tối nó về nhà, thái độ đã tươi tỉnh trở lại, cười nói với tôi sẽ không tìm Bàng Đại Hải gây khó dễ nữa, vì Bàng Đại Hải đã đồng ý cho nó một căn nhà, một chiếc xe và 100 vạn tệ làm phí chia tay, chỉ cần nó giữ kín mọi chuyện.

Một tuần sau, Cầm Cầm gọi điện thoại cho tôi nói Bàng Đại Hải hẹn gặp nó ở bờ biển, đưa chi phiếu cho nó. Nó nói sẽ về hơi muộn, bảo tôi đi ngủ trước. Ngày hôm sau không thấy Cầm Cầm trở về, tôi gọi điện cho nó nhưng không có ai nhận. Tim tôi đập nhanh, trong lòng bất an, tôi tới bờ biển tìm nó nhưng không nhìn thấy nó đâu. Tôi gọi điện cho Bàng Đại Hải chất vấn tung tích của Cầm Cầm, gã kiên quyết phủ nhận, nói không hề gặp Cầm Cầm. Tôi càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, vì vậy mới báo cảnh sát. Mấy ngày sau, cảnh sát vớt được thi thể của Cầm Cầm, qua điều tra, bọn họ nói Cầm Cầm mắc chứng trầm cảm nên đã tự sát.

Sao có thể chứ?! Con gái tôi trước nay đều bình thường, sao đột nhiên lại mắc chứng trầm cảm? Cảnh sát đưa cho tôi xem bệnh án của Cầm Cầm ở bệnh viện tâm thần Hổ Thành! Tôi không tin! Tất cả những cái này đều là bẫy rập mà Bàng Đại Hải đã thiết kế tỉ mỉ, gã mua được tên bác sĩ Lưu Khánh kia, làm giả bệnh án! Nhưng mà không ai tin tưởng tôi, cảnh sát cũng không để ý đến tôi nữa. Tôi cùng đường, chỉ có thể đi tìm Bàng Đại Hải muốn đồng quy vu tận! Gã nói với người ngoài là tôi không chịu nổi đả kích sau cái chết của con gái nên điên rồi! Bọn họ liên hợp với nhau nhốt tôi ở nơi này, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài!”

Lúc này, y tá gõ cửa đi vào, nói: “Giờ thăm hỏi bệnh nhân đã hết, Viện trưởng hy vọng mọi người không quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi nữa.”

Thần sắc Dương Văn hoảng sợ bắt lấy cánh tay Quý Diên, mặt mũi vặn vẹo, kích động hét to: “Tôi không có bệnh, tôi thật sự không có bệnh! Cầu xin các cậu đưa tôi ra ngoài, bọn họ muốn giết tôi!”

Y tá bưng thuốc tới chuẩn bị tiêm cho Dương Văn, Quý Diên ngăn lại: “Chờ cảm xúc của bà ấy ổn định đã.” Sau đó nói với Đinh Đinh, “Cảnh sát Đinh, cậu ra trước đi, tôi ở lại nghiên cứu bệnh tình của bà ấy một lúc.”

“Được.” Đinh Đinh ra ngoài báo cáo với Lăng Phong, “Nếu Dương Văn không nói dối, Lưu Khánh và Bàng Đại Hải có cấu kết với nhau, vậy thì sau khi Bàng Đại Hải chết, vì sao Lưu Khánh lại đột nhiên từ chức?”

Lăng Phong nói: “Cậu có thể tự đặt ra giả thiết. Giả sử cậu làm một chuyện trái với lương tâm, chuyện này như một vệt sơn dính chắc trong lòng cậu, hại cậu ăn không ngon ngủ không yên. Chín năm sau, người biết chuyện này hoặc là đã chết, hoặc là bị điên. Lúc này cậu chọn tiếp tục ở lại đây hay cao chạy xa bay? Anh nghĩ bản thân Lưu Khánh chắc cũng không ngờ bản án đã kết thúc chín năm trước bây giờ đang bị lật lại.”

Đinh Đinh nhìn bốn phía trống không, hỏi: “Nguyên Phi và Hàn Dung đâu rồi ạ?”

“Bọn họ đi tìm hộ lý mà Bàng Đại Hải tìm cho Dương Văn.”

Đinh Đinh nói: “Còn nữa, rốt cuộc là Dương Văn có mắc chứng hoang tưởng hay không?”

“Chuyện này thì đơn giản, để Quý tiên sinh làm giám định lại là được.”

*

Nguyên Phi tìm được dì hộ lý ở nhà vệ sinh của bệnh viện, rút thẻ cảnh sát ra hô lên: “Cảnh sát phá án! Chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cái chết của Bàng Đại Hải, đề nghị bà hãy phối hợp!”

Dì hộ lý đang giặt quần áo, sợ tới mức làm đổ nghiêng chậu nước, trượt ngã từ trên ghế nhỏ xuống, đặt mông xuống nền, sắc mặt tái nhợt kêu lên: “Tôi không biết gì hết!”

Nguyên Phi nhăn mặt nói: “Tôi còn chưa hỏi bà đã trả lời, vậy là chắc chắn có biết gì đó. Tôi nói cho bà biết, chúng tôi đã tìm được không ít thông tin, bây giờ hỏi để kiểm tra xem bà có nói thật hay không.”

Dì hộ lý lắc đầu liên tục, “Tôi thật sự không biết ai là người giết Bàng Đại Hải cả!”

Hàn Dung nhẹ nhàng nói: “Bọn tôi chỉ muốn hỏi chút chuyện liên quan đến Dương Văn, Bàng Đại Hải và Dương Văn có quan hệ như thế nào? Ông ta có thường tới thăm bà ấy không?”

Dì hộ lý do dự vài giây, Nguyên Phi hung thần ác sát trừng mắt: “Còn không mau nói thật?!”

“Tôi nói, tôi nói! Quan hệ của bọn họ rất kỳ lạ. Bàng tiên sinh cứ hai tuần lại tới thăm bà ấy một lần, mỗi lần đều bảo chúng tôi ra ngoài hết. Có một lần tôi quên lấy đồ, quay về thì thấy Bàng tiên sinh… đang đánh Dương Văn. Sắc mặt của ông ta trông cứ như muốn ăn thịt người, nói cái gì mà sớm muộn gì tôi cũng giết bà! Tôi không dám nhìn tiếp, lập tức rời đi.”

Hàn Dung hỏi: “Chuyện này bà có từng nói cho người nào khác biết không?”

Dì hộ lý lắc đầu: “Không, làm nghề này của chúng tôi không thể nói nhiều, hơn nữa chuyện này cũng rất thường gặp.”

“Chúng tôi đã hỏi xong, cảm ơn bà đã phối hợp.” Hàn Dung cảm ơn đối phương, trở về cùng Nguyên Phi. Cậu ta còn tranh thủ cảm thán: “Được diễn vai cảnh sát vẫn là tốt nhất.”

Bọn họ tập hợp trên xe, trao đổi tin tức với nhau, điều duy nhất xác định được là Bàng Đại Hải rất kỳ lạ, cái chết của Dương Cầm cũng tồn tại nhiều điểm đáng ngờ.

Hàn Dung hỏi: “Mấy cậu có muốn lật lại bản án này không?”

Nguyên Phi thở dài: “Theo em được biết, lật lại bản án cần rất nhiều thủ tục rườm rà! Hơn nữa, không biết năm đó ai là người phụ trách vụ án này, nếu lật lại thành công thì bên trên sẽ truy cứu trách nhiệm, có khả năng sẽ liên quan đến lãnh đạo Cục đã về hưu, đến lúc đó tình cảnh của Lăng lão đại càng khó khăn. Chúng ta có nên báo lên trên không đây?”

Hàn Dung hất thêm một xô nước lạnh: “Nhiều năm rồi, rất nhiều chứng cứ mấu chốt cũng không còn nữa.”

Đinh Đinh mắt sáng quắc hỏi Lăng Phong: “Lão đại, chúng ta có nên tra hay không?”

Lăng Phong khẽ cắn môi, “Tra! Cùng lắm thì về hưu sớm! Nguyên Phi và Đinh Đinh đi tra tung tích của Lưu Khánh, bảo đồng nghiệp bên tổ kinh tế điều tra một chút về tình hình kinh tế chín năm trước của Lưu Khánh. Nếu Bàng Đại Hải thật sự mua được Lưu Khánh thì nhất định là đã mất một chi phí không nhỏ.”

Hàn Dung mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa xe, “Cũng không đến nỗi bi quan như vậy, nếu thật sự lật được bản án, nói không chừng mấy cậu còn được thăng chức tăng lương, còn có bác sĩ Quý giúp các cậu, sợ gì chứ.”

Lăng Phong xoa cái đầu trọc lốc của mình, chần chừ nói: “Sao tôi cảm thấy anh rời đi có vài phút mà đã đổi thành người khác quay về rồi?”

Quý Diên cầm tay Hàn Dung, đối phương quay sang nghịch ngợm lè lưỡi với hắn.

Lăng Phong: “Bác sĩ Quý chẩn bệnh cho anh ấy một chút đi, lòng tôi hơi lo lắng…”

“Tan ca rồi.” Quý Diên lãnh đạm nói, “Đại não tắt máy, không khám được.”

Trở lại chung cư, Quý Diên chui vào phòng bếp nấu cơm, bỗng dưng bị một người ôm sau lưng, Hàn Dung đặt cằm lên vai hắn.

Quý Diên dịu dàng gọi một tiếng: “Hàn Dung.”

Đối phương lười biếng đáp: “Ừ, là anh.”

“Anh đã trở lại rồi.”

“Anh đâu có đi.” Hàn Dung mỉm cười nói, “Anh vẫn luôn nhìn thấy mà, nhìn thấy cậu ta bắt nạt em, thật sự làm anh tức chết. Lần sau cậu ta còn nổi giận vô cớ với em, em cứ mạnh mẽ đè cậu ta lên giường dạy dỗ một trận là được!”

Quý Diên vừa rửa rau vừa nói: “Không sao, em không tức giận.”

Trầm mặc một lúc, Hàn Dung phì cười, rời khỏi lưng Quý Diên, đi ra ngoài phòng khách.

“Em thích thượng cậu ta, bác sĩ.” Ngữ khí nhàn nhạt pha chút mỉa mai.

Động tác rửa rau của Quý Diên hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Nửa tiếng sau, Hàn Dung nhìn hắn bận rộn bưng đồ ăn bày lên bàn.

Quý Diên nói: “Ăn cơm thôi.”

Hàn Dung ngồi bất động trên sô pha, hoàn toàn không có ý tứ muốn động đũa. Ánh mắt Quý Diên hoang mang nhìn anh, Hàn Dung mỉm cười với hắn, một nụ cười không rõ ý nghĩa, “Bác sĩ, em có từng nghĩ tới không, nếu em trị liệu thành công, anh và cậu ta, chỉ có thể giữ lại một người. Nói cách khác, một nhân cách sẽ biến mất. Đương nhiên là chuyện này được em quyết định, vậy thì em muốn giữ lại ai?”

Quý Diên im lặng một lúc, trả lời: “Em muốn giữ lại Hàn Dung.”

Hàn Dung cười tươi hơn, “Em thật nhanh trí. Một đáp án chính xác như vậy, anh không thể bắt bẻ nổi. Cậu ta rất quyến rũ đúng không? Em rất thích cậu ta. So với cậu ta, ngoại trừ thân thủ tốt hơn thì có lẽ anh không còn hơn được điểm nào, nếu anh cũng là chuyên gia phác họa chân dung tội phạm thì tốt rồi.”

Quý Diên đi tới trước mặt Hàn Dung, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay anh, nghiêm túc nhìn anh nói: “Em thích anh.”

Thái độ của đối phương rất chân thành, Hàn Dung không nói nên lời phản bác nữa, chỉ có thể đảo mắt, thở hắt ra, “Em thật đáng ghét.”

Ăn xong bữa tối, Hàn Dung vội vàng vệ sinh cá nhân rồi chui vào ổ chăn. Quý Diên đang dọn dẹp ở phòng khách, hỏi: “Anh có thấy dao gọt hoa quả ở đâu không? Để em gọt cho anh một quả táo.”

“Không thấy, không ăn nữa, đi ngủ sớm chút đi.” Hàn Dung chờ Quý Diên lên giường, sáp tới ôm lấy hắn, cắn vành tai hắn, thầm thì: “Cậu ta bắt em mang bao, anh thì không, cho nên anh tốt hơn cậu ta đúng không?” Vừa nói vừa luồn tay vào áo, bị Quý Diên bắt được.

Tai Quý Diên đỏ rực như ứa máu, nhẹ giọng nói: “Anh mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Hàn Dung thu tay, lăn sang bên cạnh, kéo chăn che kín đầu mình, r.ên rỉ kêu la: “Em không còn hứng thú với anh nữa rồi, thảm quá trời ơi, xem ra tôi lại bị cắm sừng!”

Quý Diên quay người sang, kéo chăn xuống, quan sát biểu cảm của Hàn Dung, “Anh có gì đó không đúng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Hàn Dung chớp mắt, nói rất tự nhiên: “Không có mà.”

Một lúc sau, Hàn Dung chăm chú nhìn Quý Diên, oán trách: “Em ít khi cười với anh, chỉ cười với cậu ta, không phải người ta thường nói thích một người chính là mỉm cười khi nhìn thấy người đó sao?”

Quý Diên cúi đầu hôn lên trán Hàn Dung, dịu dàng nói: “Em yêu anh.” Hắn nắm tay Hàn Dung đặt lên ngực mình, để đối phương cảm nhận được nhịp tim đập của hắn, “Cho anh cái mạng này cũng được.”

Hàn Dung cười khanh khách, ánh mắt sáng lấp lánh, “Anh không phải tội phạm giết người, cần mạng em làm gì? Nhưng mà em thật sự phải cẩn thận đó, đừng biến thành Trần Sanh thứ hai. Anh thất thủ một lần, tuyệt sẽ không thất thủ lần hai đâu.”

Hàn Dung nằm ngửa ra, nhìn trần nhà màu trắng mấy phút, sau đó quay sang mỉm cười hỏi Quý Diên: “Thật sự là anh và cậu ta, chỉ có thể giữ lại một người, rốt cuộc là em muốn giữ lại ai? Để anh còn chuẩn bị tâm lý.”

Quý Diên nhìn thẳng vào mắt Hàn Dung, cất giọng chắc nịch: “Em muốn giữ lại một Hàn Dung tươi cười vô ưu vô lo.”

Ánh mắt Hàn Dung lóe lên, mở miệng định nói gì đó nhưng không phát ra tiếng, sau đó anh lấy con dao gọt hoa quả giấu trong tay áo ra, ném xuống nền nhà, cười nói: “Thật nhàm chán. Vốn anh định nếu em nói giữ lại cậu ta thì sẽ giết em luôn.”

Quý Diên ôm đối phương vào lòng, ôn hòa nói: “Ngủ đi, cục cưng của em.”

Chờ Hàn Dung ngủ say, Quý Diên xoay người xuống giường, đi ra ban công gọi điện thoại cho Lăng Phong.

Tín hiệu kết nối, Quý Diên chưa kịp nói gì thì bên kia đã hỏi: “Bác sĩ Quý, ban chiều tôi rất muốn hỏi cậu, Hàn Dung biến trở về rồi đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Trước kia chưa bao giờ anh ấy khôi phục lại bình thường trong thời gian phá án, điều này có phải đang chứng minh bệnh tình của anh ấy đã tốt hơn?”

“Ngược lại.” Giọng Quý Diên chưa bao giờ nghiêm túc và lạnh lẽo như bây giờ, “Hai nhân cách tùy ý thay đổi là dấu hiệu của bệnh tình nặng hơn, chưa kể tôi còn phát hiện nhân cách phản diện của anh ấy đang dần ảnh hưởng lên nhân cách chính diện, giống như một trang giấy trắng đang bị nhiễm mực, chờ đến khi trang giấy này bị nhuộm đen hoàn toàn, một tội phạm hoàn hảo sẽ ra đời. Cảnh sát Lăng, tôi gọi điện là muốn nói với cậu, chờ sau khi phá xong vụ án này, hy vọng mấy cậu đừng tới làm phiền anh ấy nữa.”

Lăng Phong líu lưỡi, khẩu âm Đông Bắc cũng phun ra luôn: “Là thao? Ý của cậu là dạo này anh ấy thường xuyên phác họa chân dung tội phạm nên tâm lý càng ngày càng bi.ến thái? Sắp biến thành một tên bi.ến thái hoàn chỉnh từ đầu đến chân?”

Nghe những lời nói không tôn trọng Hàn Dung như vậy, Quý Diên dứt khoát cúp điện thoại. Trở về phòng, Hàn Dung đang ngồi xổm dưới nền nhà, trong tay cầm con dao gọt hoa quả phát ngốc, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên mỉm cười với Quý Diên, “Mỗi ngày ngủ bên cạnh một quả bom nổ chậm, em có sợ không?”

Quý Diên đi qua, rút con dao trong tay Hàn Dung ra đặt lên bàn, sau đó bế anh lên giường, trầm giọng nói: “Không sợ.”

Hàn Dung dựa vào ngực Quý Diên, nghe tiếng tim đập ổn định của đối phương, lẩm bẩm: “Nhưng mà anh sợ. Anh sợ ngày hôm sau khi thức dậy sẽ nhìn thấy thi thể của em.”

“Không có ngày đó.” Quý Diên hôn lên trán Hàn Dung, “Em đã nói sẽ chăm sóc anh cả đời thì chính là cả đời, nhất định sẽ chết muộn hơn anh.”

Hàn Dung cười nói: “Em xem ‘Bá Vương Biệt Cơ’ rồi đúng không? Thiếu một phút một giây cũng không phải là cả đời, nên đừng có nuốt lời.”

“Quyết không nuốt lời.”

“Vừa rồi anh chỉ dọa em thôi, anh sẽ không giết em.” Hàn Dung nhắm mắt lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ, lẩm bẩm: “Trước khi giết em anh sẽ tự cắt cổ mình trước.”

“Nếu anh lỡ xuống tay, em cũng sẽ không oán trách.” Khi Quý Diên nói, Hàn Dung đã ngủ rồi. Ánh mắt hắn lưu luyến chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ của Hàn Dung, âm thầm mỉm cười, dịu dàng hôn lên trán đối phương, “Nhóc con ngốc nghếch.”

*

Ba ngày sau có kết quả giám định tinh thần của Dương Văn, bà ấy không hề mắc chứng hoang tưởng. Quý Diên đọc báo cáo phân tích, nói: “Bà ấy rất thông minh, biết rõ mình không có cách nào rời khỏi bệnh viện tâm thần nên chọn cách tự bảo vệ mình, giả điên lừa Lưu Khánh và Bàng Đại Hải, chờ tới một ngày lấy lại công bằng cho con gái mình.”

Đinh Đinh: “Nói cách khác, ngay từ đầu Lưu Khánh và Bàng Đại Hải đã biết bà ấy không hề có bệnh. Bà ấy tương kế tựu kế, để cho bọn họ tưởng rằng mình thật sự không chịu nổi đả kích nên phát điên. Bàng Đại Hải nói bóng nói gió, đánh đập để uy hiếp bà ấy, muốn biết bà ấy có thật sự điên hay không, chuyện này bị hộ lý nhìn thấy. Cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng bà ấy điên thật, bao gồm cả bác sĩ chủ trị Lưu Khánh. Bởi vậy sau khi Bàng Đại Hải chết, Lưu Khánh mới yên tâm rời khỏi chốn thị phi này.”

“Em tóm tắt lại vụ án này một chút. Bàng Đại Hải dan díu với cháu trai của mình, Dương Cầm mượn chuyện này để tống tiền, Bàng Đại Hải sợ sự việc bại lộ nên gi.ết chết Dương Cầm, mua một bác sĩ tâm thần Lưu Khánh làm giả bệnh án, nói Dương Cầm có bệnh trầm cảm, có khuynh hướng muốn nhảy xuống biển. Cảnh sát vớt được thi thể của Dương Cầm, không có dấu vết bị giết nên ấn định là tự sát. Sau đó, Lưu Khánh tiếp tục làm giả bệnh án mắc chứng hoang tưởng cho Dương Văn, để cảnh sát không thể lấy lời khai của Dương Văn. Bàng Đại Hải tống Dương Văn vào bệnh viện tâm thần, nhốt chín năm.”

Lăng Phong nói: “Phân tích không tồi, anh bảo hai đứa tra tung tích của Lưu Khánh, tra thế nào rồi?”

“Một sư huynh bên tổ chỉ huy thông tin vừa gọi điện báo, Lưu Khánh đã bị chặn ở sân bay. Đồng nghiệp tổ kinh tế thì tra được chín năm trước Lưu Khánh có một khoản thu cực lớn. Dương Cầm bị ngộ sát vào tháng 2 năm 2009, vào tháng 4 cùng năm, tài khoản của Lưu Khánh nhận được 100 vạn tệ, thêm một ngôi nhà và một chiếc xe đứng tên mình.”

Hàn Dung: “Những thứ này giống y hệt phí chia tay Bàng Đại Hải hứa cho Dương Cầm.”

Nguyên Phi gật đầu, “Không sai.”

Hàn Dung: “Bắt được người thì áp giải tới Cục cảnh sát thẩm vấn đi, để tôi hỏi.”

Lăng Phong: “Đối phương là bác sĩ tâm lý đó, anh có đọc được suy nghĩ của gã không?”

“Gã là người bình thường, không phải bi.ến thái, chỉ cần là người thì sẽ sợ hãi, một khi sợ hãi sẽ để lộ sơ hở.”

*** Hết chương 27

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN