Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi - Chương 3: Âm Dương Sát 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi


Chương 3: Âm Dương Sát 3


(Edit: Andy/Do not reup)

Phản ứng đầu tiên của Hàn Dung là mình chưa tỉnh ngủ, vẫn còn đang nằm mơ.

Mãi đến khi cảnh sát dẫn cậu đến nhà xác trong Cục cảnh sát, nhấc mảnh vải trắng lên, nhìn thấy Trần Sanh đang nằm nhắm mắt, cậu mới tin mình đang ở hiện thực rồi.

Trần Sanh đã chết.

“Trần tiên sinh thuê một người giúp việc theo giờ, mỗi buổi chiều người đó sẽ tới nhà quét tước dọn dẹp.

Hôm nay, dì giúp việc tới nhà như thường lệ thì phát hiện ra nạn nhân.

Hai tay bị trói, trên trán có vết lỗ kim, chết đuối trong bồn tắm.

Cảnh sát không tìm được dấu vây tay nào khác ngoài vân tay của nạn nhân…”
Một vị cảnh sát khác nói tiếp: “Trạng thái tử vong của Trần tiên sinh giống hệt vụ án đầu tiên trong tác phẩm Âm Dương Sát của cậu đăng trên trang Tấn Giang Văn Học Thành.”
“Vì thân phận của Trần tiên sinh có chút đặc thù nên cấp trên chỉ đạo một chuyên gia điều tra giàu kinh nghiệm tới hỗ trợ.

Suy luận của người đó là…”
Hàn Dung ngắt lời đối phương, bình tĩnh nói: “Kẻ gây án là tác giả của Âm Dương Sát, vì viết sách say mê quá độ dẫn tới tâm thần phân liệt, không phân biệt được rõ trong tiểu thuyết và đời thực, hoặc là độc giả não tàn của Âm Dương Sát, bất luận là ai, cũng đều là một tên bệnh thần kinh.”
Cảnh sát không nói gì, mắt hơi mở to khiếp sợ, bởi vì những lời Hàn Dung nói giống vị chuyên gia kia như đúc.

Hàn Dung nói tiếp: “Nếu hung thủ thật sự bắt chước thủ pháp gây án trong Âm Dương Sát thì nạn nhân có thể không phải chỉ có mỗi mình Trần Sanh.

Các anh có thể tạm giữ tôi, sau đó điều tra khu chung cư của tôi, nhưng tôi khuyên các anh nên xin cấp trên bổ sung thêm nhân lực, tiến hành lùng bắt toàn thành phố.”
“Hung thủ là một kẻ điên.”
Hàn Dung cảm thấy khi mình nói ra lời này, nhiệt độ bầu không khí giảm xuống vài độ, những cảnh sát có mặt ở đây đang nhìn cậu như nhìn một tên hung thủ tâm thần phân liệt vì yêu mà sinh hận.

Haiz.

Hàn Dung mỉm cười chua chát.

Lúc biết Trần Sanh ngoại tình, cậu thực sự rất tức giận, nhưng chưa từng nghĩ tới việc giết gã ta.

Ngồi tù vì một tên tra nam? Đầu óc cậu không phế tới mức đó, nhưng phía cảnh sát đương nhiên không tin.

Hàn Dung cảm thấy dù mình có biện minh điều gì đi nữa cũng chỉ là đàn gảy tai trâu, dựa theo tình tiết của “Âm Dương Sát”, có thể sẽ có thêm bốn người bị hại nữa.

Đêm đó Hàn Dung bị tạm giam.

Điều kiện vật chất của Cục cảnh sát không tồi, một chiếc giường sắt cứng ngắc dài 1,5m và một cái bô dùng để giải quyết, chẳng còn gì khác.

Thời tiết càng về đêm càng lạnh, Hàn Dung nằm cuộn tròn trên giường mơ màng ngủ, toàn thân nổi da gà từng đợt, sau đó cậu gặp ác mộng, trong giấc mơ Trần Sanh hai mắt chảy máu hỏi cậu vì sao lại muốn giết gã.

Hàn Dung hét to tôi không có rồi bừng tỉnh.

Trong bóng tối, có một người nào đó đang ngồi dưới đất, rúc đầu vào ngực cậu, mông lung hỏi: “Gặp ác mộng à?”
“Cái đệt!!” Hàn Dung sợ tới mức giơ tay tát bay cái đầu kia theo phản xạ, chỗ này con mẹ nó sao lại có thêm người thứ hai nữa vậy?!
Trên tường có một cái lỗ thông gió to bằng nắm tay, ánh trăng yếu ớt theo đó mà chiếu vào, khi Hàn Dung nhìn được rõ người trước mặt mình là ai, cậu kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Quý Diên bị tát một cái bất ngờ, có hơi ấm ức, cắn môi mắt đối mắt với Hàn Dung, sau đó không biết nghĩ tới điều gì mà mỉm cười vui vẻ, nói: “Tôi nhớ em mà.”
“Ý tôi là anh vào đây bằng cách nào?”
Quý Diên đáp: “Sắp sang năm mới rồi, tôi không tìm được chỗ ở nào khác thích hợp hơn dãy phòng nhỏ này của Cục cảnh sát.

Tôi nói tôi cùng nhóm với em, sau đó bị bọn họ dẫn vào đây.”
“Cùng nhóm gì cơ?”
Quý Diên nghiêng đầu hỏi lại: “Không phải em giết Trần Sanh vì tôi à?”
Hàn Dung cực lực kìm chế cảm xúc, không cho tay mình vung lên cái bạt tai thứ hai, cậu hạ giọng nói: “Đừng có nói bậy!”
“Ò.” Quý Diên bĩu môi, “Tôi có thể lên giường ngủ cùng em không? Dưới đất lạnh quá.”
“Anh mở to mắt ra nhìn cái giường này đi, anh nghĩ nó chứa được cả hai chúng ta à?!”
“Cục cảnh sát nghèo thật…” Quý Diên chưa từ bỏ ý định, quét mắt nhìn cái giường một lượt, “Chờ sau khi rời khỏi đây phải tài trợ thêm mấy trăm vạn để cải thiện chất lượng nhà giam mới được.”
Hàn Dung bị hắn chọc cười, tên này coi Cục cảnh sát là khách sạn à? Nhưng đồng thời cũng khơi gợi sự tò mò của cậu, hỏi: “Anh làm nghề gì thế?”
“Kinh doanh.”
“Bán cái gì?”
“Giết người cướp của, buôn lậu buôn mai thúy…” Quý Diên cười khúc khích, “Em có sợ không?”
Hàn Dung trợn mắt, “Lẽ ra anh nên hỏi tôi có tin không!”
“À, vậy em có tin không?”
“Không tin.”
“Em đang muốn hiểu thêm về tôi.” Quý Diên cười rộ lên, sờ soạng tìm tay Hàn Dung trong bóng tối nắm lấy, “Tôi vui lắm.”
Hàn Dung muốn tránh cũng không tránh được, đành mặc kệ hắn, “Tôi buồn ngủ rồi, anh còn làm ồn nữa coi chừng ăn đập tiếp.”
Cậu nằm xuống nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc mà ngủ mất.

Quý Diên nghe lời ngồi im tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám làm, còn thả nhẹ hô hấp của mình, không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Hàn Dung ngủ rất ngon, không gặp ác mộng nữa.

Ngày tiếp theo.

Phòng giam bên cạnh trống nên Quý Diên bị cảnh sát mang qua đó.

Hàn Dung cũng nhân cơ hội này hỏi cảnh sát nguyên nhân tên kia bị bắt vào đây.

“Cố tình đi tìm côn đồ, kích động đánh nhau, còn từ chối luật sự nộp tiền bảo lãnh, muốn được nhốt chung với thủ phạm giết người độc ác nhất.

Nếu không phải tối qua thiếu phòng thì bọn tôi không thỏa mãn được yêu cầu của anh ta.

Thật không hiểu nổi suy nghĩ của những kẻ có tiền.” Viên cảnh sát bày ra vẻ mặt “tôi chưa gặp tên nào thần kinh đến mức này”, nói.

“Từ từ đã…” Hàn Dung cảm thấy có gì đó sai sai, “Thủ phạm giết người độc ác nhất là ai thế?”
Viên cảnh sát ném cho cậu một ánh mắt thâm thúy rồi rời đi.

Hàn Dung bị giam ba ngày, thời gian đầu cậu khá bình tĩnh, ăn cơm xong ngồi ngốc rồi đi ngủ, thỉnh thoảng còn nghĩ xem nên viết tình tiết tiếp theo của tiểu thuyết như thế nào.

Thời gian trôi đi, phía cảnh sát không có một chút tin tức tiến triển gì, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên, có linh cảm một chuyện lớn nào đó sắp xảy ra.

Quý Diên ở phòng bên cạnh, vươn tay qua chấn song là có thể chạm vào cậu, hắn nhiều lần tìm cách hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Hàn Dung lạnh lùng nói: “Tâm trạng của tôi đang rất tệ, rất muốn đánh người hả giận, anh tốt nhất đừng có chọc vào tôi.”
Quý Diên nói: “Làm tình cũng có thể giải tỏa áp lực, em có muốn thử không?”
Hàn Dung nâng tay lên định đánh, Quý Diên rất phối hợp thò mặt sang, bộ dạng hưởng thụ.

“……” Hàn Dung không còn tâm tình đánh người nữa, đổi thành véo má đối phương, cậu ra sức chà đạp đến khi hai bên mặt hắn đỏ ửng lên.

Quý Diên thụ sủng nhược kinh, cười tủm tỉm nói: “Em không nỡ đánh tôi, tôi rất vui.”
“…..”
Hàn Dung thực sự không còn sức để mà tức giận nữa.

“Đừng lo lắng.” Quý Diên nói, “Chuyện gì sắp xảy ra sẽ xảy ra.”
Ngữ khí chắc chắn của hắn làm cho Hàn Dung có cảm giác đối phương như thể đã biết gì đó.

Ba ngày sau, cảnh sát mở cửa phòng giam, giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự mệt mỏi, nghiêm túc nói: “Nạn nhân thứ hai đã xuất hiện rồi.”
Hàn Dung sửng sốt, trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, hỏi: “Chuyên gia của các anh có nghi ngờ tôi có đồng phạm không?”
“Không.” Viên cảnh sát đáp, “Ông ấy nộp đơn lên cấp trên xin phép, muốn cậu tham gia hỗ trợ cảnh sát phá án.”
Cảnh sát không tìm được vật gây án hay bằng chứng gì ở trong căn phòng mới thuê của Hàn Dung.

Mấy ngày qua, bọn họ điều tra toàn bộ các mối quan hệ của cậu, cũng không phát hiện ra ai khả nghi.

Trong lúc khả năng Hàn Dung là hung thủ bị hạ thấp dần xuống thì nạn nhân thứ hai xuất hiện.

“Dẫn tôi tới nhà xác.” Trầm mặc một lúc, Hàn Dung nói.

Cảnh sát tháo còng tay cho cậu, dẫn cậu ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào, cậu quay đầu lại nhìn đằng sau, nhìn thấy thần sắc tối tăm của Quý Diên, phát hiện tầm mắt của cậu, hắn lập tức cười tươi, long lanh như ánh mặt trời, nói: “Tôi chờ em quay lại.”
Hàn Dung bỗng cảm thấy ngực mình như đang bị một khối đá lớn đè nặng, không thở nổi.

Cậu nghĩ, nếu đây thực sự là ác mộng, thì mau tỉnh lại đi!
Đến khi đối mặt với thi thể của nạn nhân thứ hai, cậu nhắm chặt mắt, cố gắng kìm chế sự phẫn nộ chực trào, sau khi bình tĩnh lại mới mở mắt ra, mặt không biểu cảm quan sát thi thể lạnh ngắt kia.

Có người đang lợi dụng tiểu thuyết của cậu để gây án.

Điều này khiến Hàn Dung cực kỳ đau đớn, cũng cực kỳ thống hận.

Cậu nghe thấy giọng nói không một tia độ ấm của mình: “Trong vòng 10 phút, tôi muốn có toàn bộ thông tin của nạn nhân.”
Nạn nhân thứ hai tên là Kiều Ân, là giám đốc dự án của một công ty làm về lâm viên (trồng cây cảnh), được một người đi tuần phát hiện đã chết trong rừng cây, trên người mặc một bộ sườn xám màu xanh lục, hai tay bị trói, chết ngạt vì bị siết cổ.

Hàn Dung nhớ rất rõ vụ án đầu tiên của “Âm Dương Sát”, thủ phạm là một kẻ điên muốn trường sinh bất tử, dựa vào ngũ hành huyền học để giết người.

Trong tiểu thuyết, người chết đầu tiên có sinh thần bát tự thuộc hệ Thủy, làm công việc liên quan đến nước (huấn luyện viên bơi lội), quần áo mặc lúc chết — quần bơi (thuộc Thủy), địa điểm tử vong — bồn tắm (thuộc Thủy).

Sinh từ nước, chết trong nước.

Nạn nhân thứ hai là một người nam thích mặc đồ nữ, sinh thần bát tự thuộc hệ Mộc, là một thợ mộc.

Quần áo mặc khi chết — đồ bảo hộ màu xanh lục (màu xanh lục thuộc Mộc), địa điểm tử vong — thắt cổ trong rừng cây (rừng cây thuộc Mộc)
Sinh từ cây, chết trong cây.

Thi thể Trần Sanh trần trụi thân trên, chỉ mặc một cái quần bơi, gã tốt nghiệp trường quân đội, sau khi ra trường được điều đi làm việc ở Cục hải quan.

Bát tự của Trần Sanh cũng thuộc hệ Thủy, Hàn Dung thuộc Hỏa, bởi vậy hai người mới không hợp, như nước với lửa gặp nhau.

Trần Sanh thường nói đùa rằng, “Anh đã bị ánh mắt em thiêu đốt ngay trong lần gặp mặt đầu tiên, về sau có bị chết cháy cũng không thành vấn đề.”
Kiều Ân làm việc ở công ty lâm viên, nghề nghiệp thuộc Mộc, sinh thần bát tự cũng thuộc Mộc, địa điểm tử vong cũng thuộc Mộc.

Trên trán bọn họ đều có một cái lỗ như bị kim châm, trong tiểu thuyết, cái lỗ này hình thành do dùng kim dẫn hồn ra, đây là pháp khí một giáo phái tà môn, dùng để dẫn hồn của con người.

Cất hồn phách trong một con rối, mỗi ngày dùng máu tươi nuôi dưỡng, sau bảy bảy bốn chín ngày, con rối ma quỷ này sẽ nghe lời hung thủ, ban đêm lén lút đi cướp tuổi thọ của người khác.

Con rối này giết càng nhiều người, hung thủ sống càng lâu.

Dựa theo cốt truyện, hung thủ sẽ còn giết thêm ba người nữa, chế tác thêm một con rối có thuộc tính Hỏa, một con Kim và một con Thổ.

Cái này gọi là “Ngũ Quỷ Tăng Tuổi Thọ”.

Hung thủ dựa theo “Âm Dương Sát” để gây án, mục đích của gã là gì, chưa thể biết được.

Hàn Dung biết rõ, trên đời này không hề có “Ngũ Quỷ Tăng Tuổi Thọ” tồn tại, tất cả chỉ là tình tiết hư cấu của cậu mà thôi.

“Hung thủ có thể là một hacker, cũng có thể là một nhân viên của công ty bảo hiểm, hoặc làm việc ở một tổ chức công như bệnh viện, nhân sự hoặc an sinh xã hội, những vị trí mà có thể dễ dàng thu thập thông tin của người bị hại.

Trình độ học vấn cao, tốt nghiệp đại học trở lên, có hứng thú với âm dương ngũ hành, tiểu thuyết trinh thám…”

Hàn Dung xoa giữa chân mày, nói: “Nhưng hiện tại chúng ta chưa vội tìm gã, phải tìm mục tiêu của gã trước, chính là nạn nhân tiếp theo.

Chúng ta phải hành động trước khi gã ra tay, phải tìm ra và bảo vệ người đó.”
“Nhưng mà thành phố này của chúng ta có mấy chục vạn người, tìm một người như vậy thì khác gì mò kim đáy bể.”
Hàn Dung nói: “Trong tiểu thuyết, địa điểm tử vong của nạn nhân thứ ba là một nhà tang lễ hỏa táng.

Bát tự thuộc Hỏa, lúc chết mặc váy màu đỏ, là một phụ nữ.

Nhân viên của nhà tang lễ không nhiều, thành phố chúng ta chỉ có một nhà tang lễ, tôi tin rằng thông qua việc điều tra ngày sinh của các nhân viên nữ là có thể nhanh chóng tìm được mục tiêu của hung thủ.”
Hàn Dung thở dài một hơi, mệt mỏi lẩm bẩm: “Nhưng mà tôi có thể nghĩ ra, đồng nghĩa với việc hung thủ cũng có thể nghĩ ra.”
Viên cảnh sát đứng bên cạnh Hàn Dung quay đầu hạ lệnh: “Lập tức đi kiểm tra!”
“Vâng!”
Thông tin nhân viên của nhà tang lễ nhanh chóng được cảnh sát kiểm tra, thông qua sàng lọc các điều kiện, thực sự có một cô gái tên là “Mạc Y”, sinh thần bát tự thuộc Hỏa.

Cảnh sát lập tức liên hệ với người quản lý nhà tang lễ, điều động nhân lực ở khu vực gần đó.

Hàn Dung ngồi trên xe cảnh sát đi cùng, cả người dính dớp, ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Reng reng reng —-
Tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai.

Viên cảnh sát phụ trách liên lạc với quản lý nhà tang lễ ấn phím nhận cuộc gọi, biểu cảm trở nên nghiêm túc, sau đó ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: “Giám đốc nhà tang lễ nói…!nữ nhân viên tên Mạc Y kia…”
“Bị giết rồi.”
“Quay lại Cục cảnh sát!” Hàn Dung lớn tiếng hô, “Đừng lãng phí thời gian, lập tức trở về tìm kiếm nạn nhân tiếp theo!”
“Nạn nhân thứ tư bát tự thuộc Kim, là nam, làm việc ở một xưởng gia công cơ khí.

Nguyên nhân tử vong là do thao tác vận hành máy móc không đúng cách nên bị cuốn người vào máy, mà trong tiểu thuyết, hung thủ đã động tay động chân với cái máy này.

Nhưng thành phố của chúng ta có tới tận ba xưởng máy móc lớn, mỗi nhà máy đều có hơn một nghìn công nhân, muốn kiểm tra hết sẽ mất rất nhiều thời gian.” Một cảnh sát tắt app Tấn Giang Văn Học Thành, nói.

Bởi vì thức đêm, sắc mặt Hàn Dung hơi tái, cậu nói: “Chúng ta phải đổi sang cách nghĩ khác.

Vì sao hung thủ lại có thể lẻn vào nhà Trần Sanh, vào rừng, vào nhà tang lễ, vào xưởng gia công cơ khí mà không bị nghi ngờ?”
Một cảnh sát trẻ tuổi nói đùa: “Có thể là gã tới đưa cơm hộp.” Sau khi nhận ánh mắt cảnh cáo của cấp trên, cậu cảnh sát kia lè lưỡi.

Hàn Dung gật đầu, “Không sai.”
“Tôi muốn sửa lại chân dung đã đặt ra trước đó của hung thủ.

Trình độ học vấn của gã không cao, cuộc sống thất bại, tính cách hơi trẻ con, trầm mê trong tiểu thuyết hư cấu, nghiện game.

Hiện tại có nhiều app yêu cầu khách hàng điền ngày sinh nhật, mục đích là để tặng thêm ưu đãi cho ngày này, cho nên hung thủ có thể thông qua app thu thập thông tin của khách hàng.

Mau kiểm tra điện thoại của Trần Sanh, Kiều Ân, Mạc Y, xem bọn họ thường đặt đồ ăn ở app nào.”
“Là app Chileme.”
Hàn Dung vẽ vòng tròn lên bản đồ quanh nhà của Trần Sanh, công ty của Kiều Ân, nhà tang lễ của Mạc Y, nói: “Hãy xem băng ghi hình giám sát của ba địa điểm này, kiểm tra từng người giao đồ ăn tới.”
*** Hết chương 3.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN