Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi - Chương 37: Thần khúc (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi


Chương 37: Thần khúc (2)


Hàn Dung như một địa chủ bá đạo cưỡng hôn “thiếu gia nhà lành” Sách Gia, vừa hôn vừa nói: “Luận văn là luận điểm và luận chứng của tác giả, vậy thì cậu ta dùng ví dụ gì để chứng minh luận chứng đó?”

Đinh Đinh: “Nền tảng trang web đăng truyện có hình thức mở, mỗi ngày hàng trăm triệu lượt xem, chẳng lẽ còn không tìm ra nổi một hai người có bệnh trong số đó?”

Nguyên Phi líu lưỡi: “Anh ta đang chơi trò câu cá à?”

Lăng Phong cười lạnh: “Đúng ra là ‘nguyện ý’ bị câu.”

Hàn Dung lại tung ra thêm một câu hỏi: “Nhưng cậu ta làm thế nào để ‘gom’ những người này vào chung một chỗ?”

Lăng Phong: “Những buổi kí tặng sách, họp fans. Tất nhiên, bản thân cậu ta không cần xuất đầu lộ diện, chỉ cần có một người là ‘đại fans’ dẫn dắt, thường thì người này sẽ là người quen của tác giả, làm nhiệm vụ kết nối các fans.”

Nguyên Phi lấy thêm được một ít thông tin, “Thực tế thì sau khi ‘Âm Dương Sát’ nổi tiếng, bất kể là ở đời thực hay trên mạng, đều có các fans tổ chức thành đoàn đi tiếp ứng, hơn nữa, Cát Gia Kỳ vẫn luôn thiết lập hình tượng ‘con trai ngốc nhà giàu’, viết truyện vì đam mê chứ không cần tiền, một bộ phận fans không nhỏ đã biến từ fans truyện sang fans tác giả.

Đương nhiên, trong số đó cũng có một vài người đọc lý trí, linh cảm nhạy bén, cảm nhận thấy có gì đó không đúng là thoát fans luôn. Bên phía Tấn Giang nói là Cát Gia Kỳ và trang web của bọn họ kí hợp đồng ngắn hạn ba năm, sắp đến kỳ hạn rồi, mà đối phương hình như không có ý định gia hạn hợp đồng, có vẻ như đã nổi tiếng hơn trong giới sáng tác truyện nên muốn tự tách riêng hoạt động độc lập.”

Đinh Đinh suy luận: “Cát Gia Kỳ lấy lý do tham gia đại hội của các tác giả Tấn Giang, đến thành phố Tuyết Châu trước mấy ngày, thực tế là muốn tổ chức offline gặp mặt fans. Vì vậy, hàng loạt vụ án xảy ra chính là những món quà mà fans điên cuồng muốn tặng cho cậu ta?”

“Bất cứ thứ gì, một khi dính dáng đến ‘vòng fans’ sẽ rất dễ biến chất. Theo đuổi thần tượng cần giữ lý trí, đọc sách cũng cần phải có lý trí.”

Lăng Đầu Trọc uống nốt cốc cà phê, nói: “Nguyên Phi và Đinh Đinh đi hỗ trợ Dã Hỏa, ngoại trừ theo dõi hành tung của Cát Gia Kỳ ra thì để ý xem kế hoạch gặp mặt fans thế nào, ai là người dẫn dắt. Anh nghi ngờ người này đã đưa ‘Vãng Sinh Lục’ cho Tần Giai Đống, Lục Kỳ và Lý Nguyệt Nhiên, không biết người đó có còn đưa thêm cho ai nữa không. Bạch Tâm Hoài, Hàn Dung và anh sẽ tiếp tục theo dõi vụ án của Tần Giai Đống, cố gắng trong ba ngày nữa tìm được chứng cứ chứng minh Tần Giai Đống giết người.”

Hàn Dung đặt Sách Gia xuống đùi, hơi nhíu mày, nói: “Ba ngày?”

Lăng Phong: “Sao vậy? Gấp quá à? Cũng không còn cách nào, cấp trên đang thúc giục kinh lắm, chẳng ai biết thông cảm cả, còn không phải là do nhân lực không đủ sao, một người làm bằng mười người, nữ làm như nam, nam làm như chó, đúng là trạng thái cơ bản của cơ quan nhà nước.”

Hàn Dung trừng mắt: “Ý tôi là quá lâu thì có. Đưa tất cả tư liệu liên quan đến Tần Giai Đống đây, trong 24 giờ tôi phá xong án cho cậu.”

“Wow! Đây là lần đầu tiên anh chủ động yêu cầu trợ giúp chúng tôi, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.”

(*Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp)

Hàn Dung hôn lên đầu Sách Gia, “Sau khi phá án xong, muốn nhờ cảnh sát Lăng làm giúp tôi một việc.” Đối phương cười như không cười nhìn Lăng Phong, “Yên tâm, không vi phạm pháp luật.”

Lăng Phong sờ cái đầu trọc của mình, có cảm giác sống lưng hơi lạnh.

“Hàn ca, đây là tư liệu của Cường Thịt Heo và Lâm Thấm, em đặt ở đây nhé. Lão đại, em và Đinh Đinh đi đây!” Nguyên Phi đặt một chồng tài liệu lên bàn, vẫy tay chào tạm biệt, rời đi cùng Đinh Đinh.

Lăng Phong gật đầu, “Chú ý an toàn.”

Hàn Dung cầm một bản báo cáo lên, Lâm Thấm chết trên đường về nhà sau khi tan làm, sáng sớm hôm sau được công nhân vệ sinh phát hiện ở trong rừng cây nhỏ.

“Giết người vào thời điểm nạn nhân tan làm, xem ra rất quen thuộc quy luật làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày của bà ấy.” Hàn Dung lại cầm một bản báo cáo khác lên xem, Cường Thịt Heo chết trong phòng khách nhà mình.

“Trẻ nhỏ ở trường mẫu giáo còn biết không nên mở cửa cho người lạ, suy ra là do người quen gây án.” Anh đặt tư liệu xuống, nhét Sách Gia vào túi áo khoác, đứng lên nói: “Tới nhà Cường Thịt Heo xem thử đi.”

Nhà Cường Thịt Heo ở tầng trên nhà Lâm Thấm, theo lý thuyết nếu hai người có quan hệ không chính đáng nào đó thì rất dễ bị phát hiện, nhưng con riêng Tần Giai Đống lại hay đi tới sòng bạc, chồng thì nằm ở bệnh viện quanh năm suốt tháng. Ông trời đã ưu ái tạo cho hai người một cơ hội lý tưởng để yêu đương vụng trộm.

Lăng Phong không muốn làm kinh động nhiều người, vẫn như cũ nhặt nhánh cây ở bồn hoa dưới khu chung cư, chọc vào ổ khóa xoay vài cái. Cậu ta nhìn thấy Hàn Dung đang dùng một ánh mắt đầy ẩn ý nhìn mình, vô thức sờ cái đầu trọc, cười nói: “Yên tâm, nhà anh dùng khóa điện tử, tôi không mở được.”

Hàn Dung bật cười, không nói gì, tự mình đi vào nhà trước. Lúc này Sách Gia bỗng thò đầu ra nhìn ngó xung quanh, khi tầm mắt giao nhau với Lăng Phong, nó lộ ra một biểu cảm có phần đáng thương.

Lăng Phong lẩm bẩm: “Sao tôi có cảm giác nó đang rất sợ hãi nhỉ? Tiếc là tôi không hiểu tiếng mèo, có tiểu sư thúc ở đây thì tốt rồi. Tâm Hoài, chị thấy sao?”

Bạch Tâm Hoài như đang trôi trong cõi thần tiên nào đó, đột nhiên bị điểm danh, vô thức thốt lên: “Lăng, cậu có cảm thấy cậu ta không giống trước kia không?”

Lăng Phong hồn nhiên đáp: “Chẳng phải là do anh ta đang phát bệnh à?”

“Nhưng mà tôi cảm thấy trạng thái phát bệnh này không giống trước kia, cũng có thể là tôi nghĩ nhiều rồi.” Bạch Tâm Hoài đeo bao tay vào, đi theo Hàn Dung.

Hàn Dung đứng ở giữa nhà nhìn xung quanh một lượt. Đây là kiểu nhà có hai phòng ngủ, Cường Thịt Heo ngủ ở phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ biến thành phòng để đồ linh tinh. Bạch Tâm Hoài đẩy cửa phòng ngủ, Hàn Dung đi vào trong, tiếp tục quan sát đánh giá, cuối cùng tầm mắt đặt ở cái giường kê sát cửa sổ, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy một khu chung cư cũ khác ở phía đối diện.

Phố Thái là một con phố lâu đời, nhà cửa nằm san sát nhau, khoảng cách giữa các khu chung cư không lớn.

Hàn Dung hỏi: “Đứng ở trong phòng này đặt một cái ống nhòm có nhìn được động tĩnh trong nhà của khu chung cư ở đối diện kia không?”

“Thử xem.” Lăng Phong rút từ trong túi áo khoác gió ra một cái ống nhòm mini to bằng bàn tay, đi đến cửa sổ nhìn thử, “Nhìn được, đối diện là một căn phòng trống, hả?”

Hàn Dung cong khóe miệng, “Nhà phía đối diện cũng đặt ống nhòm đúng không?”

Lăng Phong cười lạnh: “Thật không ngờ.”

“Đi thôi. Sang phía đối diện xem thử, nói không chừng còn có thêm thu hoạch.”

Đối diện cửa sổ phòng ngủ của Cường Thịt Heo là một căn nhà chung cư một gian, nhìn có vẻ lâu rồi không có ai ở, trong không khí đậm mùi bụi bặm. Trong phòng không có đồ đạc nào khác, ví dụ như ghế sô pha, bàn ghế, đồ dùng nhà bếp, tất cả đều không có, chỉ có một cái ống nhòm đặt ở cửa sổ, dưới sàn nhà rơi vãi đầy các loại rác, mấy chai bia đổ trái ngã phải, mẩu thuốc lá và hộp đồ ăn.

Lăng Phong chui vào phòng bếp, phòng tắm, đánh giá một lượt, cuối cùng đi tới cửa sổ nói: “Chỗ này không dùng để ở, giống như là của những paparazi thường dùng để theo dõi và chụp lén.”

Bạch Tâm Hoài hỏi một câu mà trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng chưa nói ra: “Ai là người thuê nhà?”

“Rất có khả năng là hung thủ, nhưng mà làm sao anh biết hung thủ sẽ thuê căn nhà ở đối diện nhà của Cường Thịt Heo?” Lăng Phong hỏi Hàn Dung.

Hàn Dung đáp: “Nếu cậu muốn giết một đôi gian phu dâm phụ, ngoại trừ theo dõi hằng ngày ở bên ngoài, ít nhất phải biết bọn họ có thật sự dan díu với nhau hay không. Nhìn trộm chính là một cách thỏa mãn dục vọng của bản thân và tăng giá trị thù hận hiệu quả.”

Lăng Phong sờ cái đầu trọc của mình, quay qua nói với Bạch Tâm Hoài: “Gọi điện thoại cho bên phụ trách chứng cứ, bảo họ cử người qua đây đi.”

“Yes, sir.”

Chờ Bạch Tâm Hoài đi ra ngoài gọi điện thoại, Lăng Phong mới hỏi Hàn Dung: “Nói đi, anh muốn tôi làm giúp anh chuyện gì?”

Hàn Dung nhếch miệng, ghé sát vào lỗ tai đối phương, thấp giọng nói: “Chúng ta lập một thỏa thuận đi. Tôi giúp cậu phá án, còn cậu thì…”

Lăng Phong trả lời: “Chuyện này vốn dĩ là chức trách của tôi.”

*

Khi Hàn Dung trở về chung cư, kim đồng hồ đã chỉ 9 giờ. Trong bếp đang hầm canh gà, không ngừng tỏa ra mùi hương mê người. Quý Diên đang ngồi xem TV ở sô pha, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức đứng lên, xuống bếp múc một bát canh gà.

Hàn Dung hít sâu mấy hơi, phấn khích nói: “Thơm quá ~”

Quý Diên đưa bát canh cho Hàn Dung, “Tranh thủ uống lúc còn ấm.”

Hàn Dung làm ra vẻ định uống nhưng đột nhiên lại nhớ ra chuyện gì, tùy ý đặt bát xuống bàn, đi về phía phòng ngủ, “Mà anh đi tắm rửa cái đã. Đi theo Lăng Đầu Trọc chạy ngược chạy xuôi cả ngày, toàn thân toàn mùi hôi.”

“Choang” một tiếng, vốn dĩ bát canh gà đang được Quý Diên bưng về phòng bếp giữ ấm, bị hắn lỡ tay làm rơi, vỡ nát.

Hàn Dung phì cười, quay lại nhìn bóng lưng của Quý Diên, dùng ngữ điệu hơi thất vọng pha chút ngả ngớn hỏi: “Sao thế? Phát hiện rồi à?”

Quý Diên trầm mặc.

“Ngạc nhiên lắm đúng không? Để tôi đoán xem cậu đang nghĩ gì… Cậu biết tôi không phải tội phạm biến thái Hàn Dung, cũng không phải nhà văn Tấn Giang Hàn Dung, tôi rất giống cậu ta, nhưng không phải là cậu ta.” Hàn Dung tươi cười, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Quý Diên, “Cậu đoán đúng rồi đó. Trong tất cả các nhân cách, tôi là người giống cậu ta nhất.”

Hàn Dung bước đến gần Quý Diên, hà hơi nóng vào tai hắn, hạ giọng nói: “Tôi có một ký ức hoàn chỉnh.”

Trước khi Quý Diên có bất kỳ hành động nào, Hàn Dung đã nhanh chóng lùi ra sau vài bước, giữ khoảng cách an toàn với người trước mặt, trên miệng vẫn treo nụ cười đắc ý.

“Bác sĩ Quý, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng kích thích tôi. Hiện tại tôi có thể đảm bảo cậu ta sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ tôi là ai, nhưng nếu tôi ăn một thứ gì đó cậu đưa cho hoặc vô thức bị cậu thôi miên thì không chắc sẽ tránh được trường hợp ký ức của tôi và cậu ấy giao thoa với nhau đâu. Cũng đừng nghĩ cách đánh lén tôi, tôi biết thân thủ của cậu khá tốt, dư sức đối phó với Hàn Dung tin tưởng cậu, nhưng gặp tôi thì cậu xác định thất thủ rồi. Nhắc nhở cậu một câu, tính tình của tôi thật sự không tốt đâu.”

Quý Diên hạ tầm mắt, nhìn thấy Sách Gia đang nằm trong lòng bàn tay Hàn Dung run bần bật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN