“Em có cảm giác mình sắp chạm được vào một âm mưu kinh thiên động địa nào đó!” Nguyên Phi hưng phấn xoa tay, “Cứ để em lo!”
Phòng hồ sơ của bệnh viện tốt nhất thành phố Lôi Châu.
“Cần phải có căn cước chứng minh thân phận mới lấy được hồ sơ bệnh án.”
Nguyên Phi giả vờ sờ một lượt trên người mình từ trên xuống dưới, lộ vẻ mặt khó xử, nói: “Lúc nãy ra ngoài quá vội vàng nên tôi quên mang theo mất rồi, hơn nữa ban đầu tôi cũng chỉ định tới thử vận may thôi, không chắc bệnh viện có còn giữ bệnh án cũ hay không. Hay là vầy đi, chị nói cho tôi biết năm đó bác sĩ chủ trị là ai, tôi đi tìm vị đó hỏi thăm. Tình trạng của bạn tôi hiện tại không tốt lắm, chuyện này rất quan trọng, làm ơn đó!”
Nhân viên phụ trách quản lý hồ sơ thấy bộ dạng của cậu ta có vẻ thành thật, do dự một lúc rồi trả lời: “Đã về hưu rồi, hồi trước là chủ nhiệm khoa tâm thần, tên là Triệu Vỹ. Những tin tức khác không được phép của cấp trên thì tôi không được nói. Mong cậu hiểu cho.”
“Chân thành cảm ơn chị!”
Chỉ cần từng này tin tức thôi cũng đủ cho Nguyên Phi thông qua cơ sở dữ liệu của một cảnh sát thông tin tìm kiếm vị trí nơi ở của Triệu Vỹ. Ba giờ sau, Nguyên Phi gõ cửa nhà Triệu Vỹ.
“Chào chú, bác sĩ Triệu, cháu là Nguyên Phi, bạn của Quý Diên. Cháu có một số việc muốn xin chú tư vấn.”
Triệu Vỹ khoảng chừng hơn 60 tuổi, lưng hơi gù, ngoại hình hiền lành tốt bụng. Ông ấy nâng mắt kính, suy ngẫm gì đó rồi thở dài nói: “Quý Diên à… hiện tại nó thế nào rồi? Lại tự bế sao?”
Nguyên Phi giả vờ ngầm đồng ý với câu hỏi của ông ấy, hỏi lại: “Chú có nhớ rõ bộ dạng của cậu ấy như thế nào trong lần gặp đầu tiên không?
“Đương nhiên rồi.” Triệu Vỹ nhìn xa xăm, nhớ lại những ký ức xưa cũ, “Đó là một ngày mưa dầm, có một chiếc xe hơi nhỏ đi vào bệnh viện của chúng tôi. Cậu có biết là hồi đó xe hơi rất hiếm không? Chúng tôi đều ngầm hiểu người trong xe rất giàu.”
“Một người đàn ông nhã nhặn bước xuống xe, đứng ở cửa xe ôn hòa nói gì đó, qua hồi lâu sau, một đứa trẻ mới bước xuống. Đứa trẻ đó rất đẹp, trông như một thiên sứ giáng thế, sau đó chúng tôi mới biết người dẫn đứa trẻ kia tới khám bệnh là quản gia… Rất nhanh chúng tôi sắp xếp cho đứa trẻ đó nhập viện. Chỉ số IQ của nó rất cao, trí nhớ xuất sắc, nhưng lại hờ hững, không có cảm xúc gì với thế giới bên ngoài, hơn nữa chúng tôi còn phát hiện, nó không nhận biết được màu sắc như người bình thường.”
Nguyên Phi kinh ngạc nói: “Cậu ấy bị mù màu ạ?”
Triệu Vỹ đáp: “Có lẽ là do những dây thần kinh khác trong não chèn ép dây thần kinh thị giác, khiến cho khả năng nhận biết màu sắc bị ảnh hưởng. Thế giới của nó chỉ còn lại hai màu trắng đen.”
Nguyên Phi: “Vậy trong lúc cậu ấy nằm viện, có xảy ra chuyện gì bất thường không?”
“Thực ra thì nó rất trầm tính, bài xích giao lưu với mọi người, cũng không phối hợp với những bài kiểm tra tâm lý của chúng tôi. Ban đầu chúng tôi chẩn đoán nó mắc chứng tự bế. Ở trong viện quan sát suốt một năm, không thấy nó có hành vi quá khích nào. Vào ngày lễ Giáng Sinh, trong viện rất náo nhiệt. Nó nhân cơ hội ‘vượt ngục’ ra ngoài, sáng sớm hôm sau y tá phát hiện nó đã chủ động tự đi về. Trong lòng nó có thêm một con mèo bằng bông. Sau đó nó bắt đầu vui vẻ hơn, bắt đầu biết nói chuyện với người khác, lúc rảnh rỗi còn tới thư viện của bệnh viện đọc sách. Qua thêm một năm nữa, nó thông qua được bài kiểm tra và được ra viện. Bác sĩ và y tá mua cho nó rất nhiều quà nhưng nó đều không mang theo, trước khi đi, trong ngực chỉ ôm đúng một con mèo bông. Tôi nghĩ, rất có thể người đưa cho nó con mèo đó đã thay đổi được nó.”
“Trong lúc cậu ấy nằm viện, cha mẹ cậu ấy có tới thăm cậu ấy không?”
“Chưa từng.”
Hai người hàn huyên hồi lâu, vẫn không có thêm được tin tức hữu hiệu nào, Nguyên Phi nói lời chào tạm biệt, trước khi đi, cậu ta còn nói: “Bác sĩ Triệu, lúc ấy chú là một bác sĩ tâm thần hàng đầu trong nước, chủ trị tâm thần phân liệt, tâm thần vọng tưởng, rối loạn nhân cách. Qua những lời nói nhẹ nhàng bâng quơ vừa rồi của chú, để lộ ra Quý Diên chỉ là một người mắc bệnh tự bế bình thường, nhưng mà chú cho rằng một người mắc chứng tự bế sẽ… điều trị ở khoa tâm thần sao?”
Triệu Vỹ kinh ngạc, trên mặt để lộ biểu cảm hoảng sợ.
“Ít nhất là chú đã có thể bình an về hưu.” Nguyên Phi nói, “Coi như cháu chưa từng tới đây, chú cố gắng giữ gìn sức khỏe.” Tiền đề là Quý Diên, người được Triệu Vỹ cho phép xuất viện, không làm ra chuyện thương thiên hại lý* nào.
(*thương thiên hại lý: tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tình người)
Ba ngày sau, Nguyên Phi mang theo tâm sự nặng nề quay trở lại tổ trọng án. Lăng Phong kết thúc một đêm thức trắng viết báo cáo, vừa ngáp vừa hỏi: “Thế nào rồi?”
“Bệnh viện không cho lấy hồ sơ. Em tìm được Triệu Vỹ, bác sĩ chủ trị của Quý Diên năm đó, nhưng cảm thấy ông ấy đang tránh nặng tìm nhẹ, không nói hết toàn bộ chân tướng.”
“Đúng như dự đoán.” Lăng Phong nói, “Bác sĩ có trách nhiệm bảo mật cho bệnh nhân. Quý Diên bị bệnh gì?”
“Triệu Vỹ nói là mắc chứng tự bế, nhưng em cảm thấy không phải vậy. Bằng kinh nghiệm phá án nhiều năm của em, người nào càng được giữ bí mật thì càng phải gióng lên hồi chuông cảnh báo nhất.”
Lăng Phong: “Không cắn người thì không phải là chó. Đi thôi, tới 717 một chuyến. Viện trưởng truyền tin đến, báo là Hàn Dung lại phân liệt, Quý Diên đang trị liệu cho anh ấy.”
Nguyên Phi: “Chẳng phải đã nói trong lúc bác sĩ Quý trị liệu thì không ai được phép quấy rầy sao?”
Lăng Phong: “Anh sẽ chờ cậu ta, anh có chuyện cần hỏi.”
*
Lần thôi miên tối hôm đó chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn. Buổi chiều ngày tiếp theo, Hàn Dung lại biến thành một nhân cách khác. Đối mặt với nụ cười trào phúng, biểu cảm khinh thường, ánh mắt lạnh băng kia, Quý Diên đập nồi dìm thuyền, ném Sách Gia ra ngoài cửa sổ, Hàn Dung kinh hãi lập tức chạy theo muốn đón lấy, ngay lúc đó, Quý Diên đánh ngất Hàn Dung, vội vã mang người quay trở về 717.
Một lần nữa mở mắt ra, toàn thân anh bị trói, giống như một con dê đang đợi bị làm thịt, ngồi trên ghế điện.
“Cậu thật tàn nhẫn. Không sợ ném nó chết, Hàn Dung sẽ tìm cậu liều mạng sao?” Ánh mắt Hàn Dung dừng trên người Sách Gia đang nằm trong túi áo Quý Diên, nó đang ngoan ngoãn nằm im, có lẽ là sợ bị ném một lần nữa.
Thần sắc Quý Diên bình tĩnh, “Tôi sẽ nói với anh ấy, tất cả đều là do anh làm.”
Hàn Dung bật cười, “Bác sĩ Quý, cậu dựa vào cái gì mà tin rằng ký ức của tôi và cậu ta không liên hệ với nhau?”
“Bởi vì tôi biết anh là ai.” Quý Diên nhìn chằm chằm Hàn Dung, “Anh là nhân cách ban đầu, sinh ra trong lúc anh ấy đang ở trong khoảng thời gian khó khăn nhất.”
Trầm mặc một lúc, Hàn Dung cười nói: “Vậy thì sao? Cậu biết rõ tôi là loại người thế nào à?”
Quý Diên nhàn nhạt “ừ” một tiếng, “Thiên tài phác họa chân dung tội phạm có khuynh hướng phản xã hội. Muốn xác định rõ hơn cũng dễ thôi.”
Quý Diên đi tắt hết đèn, trong phòng nhất thời tối đen. Ba giây sau, hắn mở máy chiếu, từng bức hình được phóng to trên bức tường trắng ở trước mặt.
Đó là một người phụ nữ khí chất dịu dàng, khóe mắt có nếp nhăn khi mỉm cười, trong ngực đang ôm một đứa trẻ đáng yêu. Tuyến thời gian của ảnh chụp kéo dài trong khoảng 14, 15 năm, từ một đứa bé đến một thiếu niên phản nghịch tuổi dậy thì. Người phụ nữ kia cũng từ từ trở thành một quý phu nhân thanh lịch cao quý.
Đây là ảnh chụp chung của Hàn Dung và mẹ từ khi còn nhỏ.
“Ở cuối album, tôi tìm thấy một bức thư của người mẹ gửi cho Hàn Dung ở tương lai.”
Hàn Dung ngồi trên ghế điện, đồng tử đột nhiên co rụt lại, sau đó như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, lộn xộn giãy giụa.
Vì muốn phá vụ án của mẹ, Hàn Dung bí quá hóa liều, dùng phương thức tự thôi miên tạo ra cho bản thân một nhân cách khác. Có thể nói, nhân cách thiên tài phác họa chân dung tội phạm phản xã hội này ra đời vì người mẹ, cũng chính vì nguyên nhân này, người mẹ trở thành nhược điểm, thậm chí là điểm trí mạng nhất của “anh ta”.
“Câm miệng! Không được đọc!”
“Dung Nhi, khi con nhìn thấy bức thư này, có lẽ con đã tốt nghiệp đại học. Mẹ không biết con sẽ nghe theo lời cha, nguyện ý ghi danh vào trường quân đội hay là có lựa chọn khác, bất luận thế nào, mẹ cũng đều hy vọng con tìm được sở thích thực sự của mình, bởi vì công việc đó sẽ làm bạn với con hết nửa đời sau, và mẹ cũng hi vọng con sớm tìm được nửa kia của mình. Sau này mẹ già rồi, đi không nổi nữa, không thể ở bên con, vẫn còn một người có thể nắm tay con, cùng con đi tiếp. Người này sẽ nhường nhịn con, thỏa mãn được khẩu vị khó tính của con, treo một ngọn đèn chờ con về nhà…”
“Câm miệng! Câm miệng!” Hàn Dung hét lên chói tai, nhưng vẫn muốn mở to mắt nhìn kỹ những bức ảnh đang chiếu trên màn hình.
Trong đầu như có một cái cưa, lạnh lùng vô tình tàn phá thần kinh của Hàn Dung. Cuối cùng, Hàn Dung gần như hoàn toàn suy sụp, hướng về phía Quý Diên kêu gào: “Cậu ta là Hàn Dung, tôi cũng là Hàn Dung! Cậu luôn miệng nói yêu tôi, vì sao lại cắm dao vào người tôi?! Vì sao lại muốn tôi biến mất?!”
Vẻ mặt Quý Diên thờ ơ không chút cảm xúc, hệt như một con ma nơ canh, bình tĩnh nói: “Anh và anh ấy, tôi chỉ có thể giữ lại một người.” Vừa nói, hắn vừa tiêm chiết xuất cỏ Lam Phong vào người Hàn Dung.
Hàn Dung đã từng hỏi hắn, nhiều nhân cách như vậy, Quý Diên chọn giữ lại ai, làm ai biến mất. Bây giờ Hàn Dung đã có đáp án, những nhân cách không yêu hắn đều phải biến mất.
“Cậu một mực đối xử với tôi như vậy, tôi cũng nên đưa cho cậu một món quà khó quên.” Hàn Dung dần dần từ bỏ chống cự, trước khi nhắm mắt lại, nở một nụ cười đắc ý với đối phương.
“Rầm”, cánh cửa đang khóa bỗng bị một người đá văng. Một đám cảnh sát và Viện trưởng đi vào, “Quý Diên, cậu đang làm gì vậy?”
Quý Diên bình tĩnh nói: “Như ngài chứng kiến, trị liệu bình thường.”
“Ống tiêm trong tay cậu là thuốc gì?”
“Thuốc ngủ bình thường.”
“Chúng tôi có thể mang nó đi kiểm tra không?”
“Vì sao?”
Đinh Đinh lạnh lùng nói: “Bởi vì chúng tôi nghi ngờ anh đang nói dối, anh căn bản không hề muốn chữa khỏi bệnh cho Hàn Dung!”
Quý Duyên hỏi Viện trưởng: “Bắt đầu từ khi nào?”
“Từ rất sớm. Khi cậu bất mãn với việc bên bệnh viện đồng ý cho Hàn Dung tham gia phá án, sau đó cậu xây dựng cho Hàn Dung một thế giới hoàn mỹ, tức giận với việc chúng tôi phá vỡ thế giới kia, kéo Hàn Dung trở về hiện thực. Tôi đã rất shock với những lời này của cậu, và nghi ngờ có liên quan đến ‘tính khả thi của việc kiểm soát giấc mơ’.”
“Cho nên ngài bảo một bác sĩ khác tới thay thế, là đang cố ý thử chúng tôi?”
Viện trưởng: “Trong luận văn của cậu từng viết, ‘Trang Chu và con bướm là một sự gặp gỡ đặc biệt, là duy nhất. Người nằm mơ và người chế tạo giấc mơ cũng là mối quan hệ này. Mỗi một người nằm mơ cả đời chỉ có thể tiếp nhận một người chế tạo giấc mơ duy nhất khi cần thôi miên và trị liệu.’ Bất kể là trước hay sau khi cậu tới, Hàn Dung đều không cho phép ai ngoài cậu tiếp cận mình, cho nên chúng tôi phỏng đoán trước khi bị đưa vào 717, cậu đã tiến hành thôi miên sâu với Hàn Dung, khiến cho tiềm thức của Hàn Dung chỉ chấp nhận sự trị liệu của một mình cậu.”
“Chúng tôi hoài nghi, bệnh tình của Hàn Dung không ngừng chuyển biến xấu có liên quan đến cậu. Đây có thể là một sự cố y tế nghiêm trọng, mời cậu phối hợp điều tra.”
Quý Diên như thể không thèm để ý tới những người kia, theo phản xạ quay lại muốn xem tình hình của Hàn Dung thế nào, bỗng nhiên hắn ngẩn người, toàn thân cứng đờ như bị sét đánh.
Đôi mắt đào hoa vốn dĩ đang nhắm chặt, giờ phút này đang mở to tỉnh táo, nụ cười dịu dàng đã bị thay thế thành biểu cảm hờ hững như xưa nay chưa từng quen biết.
Giữa hai nhân cách, có lẽ bởi vì sự can thiệp của nhân cách phụ nên nhân cách chủ không biết được chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhân cách phụ cố ý bỏ đi vách ngăn giữa mình và nhân cách chủ thì ký ức sẽ được trao đổi lẫn nhau.
Quý Diên hiểu ra, trước khi Hàn Dung kia biến mất, câu “tặng cho cậu một món quà khó quên” rốt cuộc là có ý gì.
Lăng Phong đi qua cởi trói cho Hàn Dung.
Hàn Dung xoay xoay cổ tay, hỏi: “Trần Sanh bảo cậu tới à?”
“Đúng. Anh ấy muốn em điều tra chuyện anh càng ngày càng thất thường, cũng muốn bảo vệ anh. Anh có muốn gặp anh ấy không? Anh ấy đang ở bên ngoài.”
“Ừm.”
Hàn Dung đi theo Lăng Phong ra ngoài, từ đầu tới cuối không hề liếc mắt nhìn Quý Diên một cái, cũng không nói với hắn một câu nào.
Quý Diên cười tự giễu, lẩm bẩm: “Thích một người, vì sao lại không thể giấu được…”
Bạch Tâm Hoài đang định đi theo, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thần sắc mờ mịt và buồn bã cực điểm của đối phương, như thể đã bị moi mất trái tim. Cô bỗng có một cảm giác bất lực sâu sắc, thật sự cảm nhận được giờ này khắc này, Quý Diên đã hoàn toàn mất đi Hàn Dung, giống như một tên bệnh tâm thần hết thuốc chữa.
Phòng bệnh VIP của 717 đón vào một bệnh nhân mới. Khác nhau ở chỗ bảy năm trước nơi này có hai người, nay chỉ còn một người. Bên phía bệnh viện cử tới rất nhiều chuyên gia hàng đầu tiến hành kiểm tra tâm lý cho Quý Diên, tất cả các kết quả thu được đều bình thường.
Lăng Phong nhìn báo cáo, tức đến bật cười: “Mấy đứa có cảm thấy một bác sĩ bình thường sẽ biến một người bình thường thành có bệnh, giam giữ trong suốt bảy năm hay không?”
“Em cảm thấy… cả Quý Diên và Hàn Dung đều không bình thường.” Nguyên Phi chỉ vào đầu mình.
“Liệu có phải là do bên bệnh viện cố ý bao che? Nhà họ Quý không dễ chọc vào đâu.”
“Hai nhà Trần Quý đấu nhau mày chết tao sống… Nhà họ Quý hết mực bảo vệ Quý Diên vào lúc này không phải là một hành động sáng suốt. Tâm Hoài, chị thấy sao?”
Bạch Tâm Hoài nhàn nhạt nói: “Quý Diên là một học giả, có kiến thức lý luận phong phú. Những bài kiểm tra đó đều là bài tập có đáp án, có lẽ cậu ta đã sớm ghi nhớ hết rồi.”
Đinh Đinh kinh ngạc: “Nhiều câu hỏi như vậy, chị nói đùa à?!”
Nguyên Phi vỗ đùi, “Em nhớ ra rồi, Triệu Vỹ nói Quý Diên thường xuyên đến thư viện của bệnh viện. Một năm sau xuất viện, thông qua được rất nhiều bài kiểm tra tâm lý nên được phép ra ngoài.”
Bạch Tâm Hoài nói: “Rất có khả năng từ khi đó cậu ta đã ghi nhớ hết những bài kiểm tra của bệnh viện Hồng Tâm rồi.”
“Khi đó cậu ta mới có 13 tuổi… có thể nhớ được toàn bộ sách tâm lý học và tâm thần học trong thư viện? Chuyện này người bình thường tuyệt đối không thể làm được!”
“Giam giữ người mình thích trong suốt bảy năm đã đủ chứng minh không phải là người bình thường rồi.”
*** Hết chương 41