Một thai ba bảo. Papa siêu quyền lực
Chương 27
Âu Cảnh Nghiêu tự động mở cửa xe cho Lam Hân.
Lam Hân nói cảm ơn rồi lên xe.
Lục Hạo Thành dường như rất tức giận, giọng nói khi nghe điện thoại rất lớn.
Qua một lúc, tức giận ngắt điện thoại, mạnh mẽ mở cửa xe ngồi vào.
Đột nhiên nhìn thấy Lam Hân, gương mặt anh tuấn có chút không tự nhiên. Vài phần ngượng ngùng rồi thu lại.
Âu Cảnh Nghiêu không nói một câu nào, lái xe một mạch.
Có Lục Hạo Thành, tự nhiên Lam Hân thấy áp lực bao phủ toàn thân.
Trong lòng lời đồn, anh rất ghét phụ nữ.
Thậm chí còn có lời đồn nói anh có vấn đề về giới tính.
Khả năng thích đàn ông là rất cao.
Nhưng bây giờ anh lại ngôi chung một xe chung vị trí với cô , vậy lời đồn ấy đương nhiên bị bác bỏ.
Lam Hân có chút không tự nhiên, bỗng thấy mấy cây kẹo. Cô cười nói:” Lục tổng, tôi có thể ăn một cây kẹo được không?”
Lục Hạo Thành nhìn Lam Hân, cầm lên một cây kẹo tự tay bóc vỏ rồi đưa cho Lam Hân.
Động tác ấy làm cho Lam Hân có chút ngạc nhiên, mỉm cười:” Cảm ơn Lục tổng, tôi thấy kẹo ômai này rất ngọt, ăn vào có cảm giác hạnh phúc.”
Câu nói ấy khiến Lục Hạo Thành ngạc nhiên.
Trong đầu anh hiện Lên giọng nói ngọt ngào êm tai.
“Anh Hạo Thành, đây, kẹo đường vị ômai, ăn vào sẽ thấy hạnh phúc.”
Anh vốn dĩ không thích ăn kẹo ngọt, đến mẹ của anh cũng bỏ anh đi.
Anh xa sút tinh thần. Lam Lam và muốn làm anh vui nên nghĩ mọi cách làm anh vui.
Anh không thích ăn kẹo nhưng Lam Lam cứ đút kẹo vào miệng anh.
Lục Hạo Thành hít một hơi thật sâu, âm thanh lạnh lùng hỏi cô:” Tại sao ăn kẹo ômai lại thấy hạnh phúc?”
Anh nhớ rõ những lời này đã từng hỏi Lam Lam.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết phải trả lời thế nào:” Đương nhiên là vì cảm giác ăn đồ ngọt rồi.”
Thích cái gì cũng cần phải có lý do sao?
Nhưng cũng thật kỳ lạ, cô cũng chỉ thích ăn kẹo vị ômai.
Cô nhẹ nhàng cầm que kẹo, ngón tay uyển chuyển chuyển động.
“Anh Hạo Thành, anh ngốc thật, đương nhiên là vì vi ngọt của nó rồi.”
Câu trả lời của hai người sao lại giống nhau đến thế?
Âu Cảnh Nghiêu nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt của anh.
Ánh nắng chiếu vào một nửa khuôn mặt anh tuấn, cái cảm giác cô độc ngày một hiện rõ.
Lục Hạo Thành không thực sự nghĩ Lam Hân là Cố Ức Lam chứ?
Nhiều năm như vậy, Cố Ức Lam không quay lại, chỉ có một khả năng là không còn trên đời này nữa.
Lam Hân thấy anh một của Lục Hạo Thành dường như đang nóng rực, có chút không thoải mái nhìn ra cửa sổ.
Hoàng hôn xuống, xe cộ đông đúc, đây là thời gian cao điểm, rất tắc đường.
Cô nghĩ đi bộ chắc sẽ thoải mái hơn là đi chung xe với Lục Hạo Thành.
Mọi người like +vote cho tui đi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!