Một thai ba bảo. Papa siêu quyền lực
Chương 29
Nguyên nhân Lam Hân ở lại thành phố Giang này không chỉ là trả thù mà còn để điều tra thân thế của mình và tìm ra cha mẹ đẻ.
Nhưng Cẩn Hi có tiền đồ lớn như vậy, không cần phải cùng cô tiêu tốn thời gian ở đây.
Lục Hạo Thành thấy cô nhìn điện thoại đến ngẩn cả người, tâm trạng anh bắt đầu có chút không vui.
Anh không thích bộ dạng cau có này của cô.
Nhìn về phía trước, đã tới quảng trường rồi.
Ánh đèn neol sáng rực, lúc này quảng trường thật náo nhiệt.
Lam Hân và Lục Hạo Thành xuống khỏi xe để Âu Cảnh Nghiêu đi đỗ xe.
Lam Hân đi cùng một đường với Lục Hạo Thành. Lúc đi cô vẫn yên tĩnh, yên lặng đi theo sau Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành đưa cô vào phòng mình đã đặt sẵn.
Tất cả các quản lý của các bộ phận có cả nam,nữ đều đã đến đủ, thấy Lam Hân cùng Lục Hạo Thành đến, ai nấy đều đứng lên vỗ tay chào mừng cô.
Lam Hân được điều qua đây, người trong công ty cũng biết cả rồi.
Mà sản phẩm thiết kế của Lam Hân cũng được thông qua. Mọi người đều thấy Lam Hân thật sự rất tài giỏi.
Từng quản lý của các bộ phận lần lượt đứng lên giới thiệu bản thân, làm quen với Lam Hân.
Đương nhiên ở bên này cũng có người không thích cô.
Ví dụ như người làm ở bộ phận doanh tiêu Trầm Nghệ Lâm, cũng rất xinh đẹp, cao ngạo mặc một bộ đầm màu đỏ bó sát người làm lộ ra đường cong quyến rũ.
Ánh mắt cô ấy vẫn luôn đặt trên người Lục Hạo Thành.
Giám đốc thị trường là một phụ nữ ba mươi tuổi, cũng rất xinh,tên Dương Tĩnh vẫn luôn miệng khen ngợi Lam Hân.
Lục Hạo Thành cùng chào hỏi xong quay trở về chỗ ngồi với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại trên nụ cười của Lam Hân.
Âu Cảnh Nghiêu, Mộc Tử Hành đều đã đến cả.
Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
“Lam tổng giám, chúc mừng cô.” Lục Hạo Thành cầm ly rượu hướng về phía Lam Hân.
“Cảm ơn anh, Lục tổng.” Lam Hân cười thân thiện.
Mọi người cùng nhau đứng dậy nâng ly rồi ngồi xuống bàn ăn.
Nhìn bàn ăn thịnh soạn, tâm tư liền nhớ tới, bảy năm rồi, cô rất muốn thử lại hương vị của thành phố Giang này.
Giang thành là nơi nổi tiếng với những món ăn ngon.
Không khí thành phố Giang hanh khô, ở đây da ai cũng khô. Còn cô sống ở thành phố Phàn không khô như vậy nên da cô mịn màng trắng trẻo.
Lam Hân cười nhẹ, đôi mắt trong như nước mùa thu nhìn Dương Tĩnh khi được cô ấy khen da của mình.
Dương Tĩnh rất thân thiện với cô, còn gắp nhiều thức ăn cho cô.
Đối với một người mới như Lam Hân thì đây là người bạn tốt nhất ở đây rồi.
Lam Hân vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện với mọi người.
Nhân cơ hội này, Mộc Tử Hành hỏi luôn :” Lam tổng giám, không biết ở thành phố Phàn, cô ở chỗ nào vậy? Tôi rất quen thuộc với thành phố Phàn.”
Anh nói chuyện nhiều, cứ coi như là tùy ý hỏi, chắc sẽ không bị nghi ngờ.
Mọi người like + vote cho tui đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!