Một Thoáng Mộng Mơ - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
357


Một Thoáng Mộng Mơ


Chương 7


Nhìn nhau, tận cùng trong đáy mắt là niềm đau xé ruột, ngón tay từ từ buông lơi, hình ảnh về nhau càng lúc càng mờ nhạt, bệnh viện đông đúc nhưng sao bỗng thấy cô độc và lạnh lẽo như nam cực, bước chân này biết đi về đâu, xe cộ lướt ngang, dòng người tấp nập, cớ sao em lại cô độc đến thế này…

Thẩn thờ đi giữa phố phường, tiếng còi xe, tiếng nói của những người buôn kẻ bán, thanh âm mọi thứ đều trở nên ù đi, em không còn nghe rõ nữa, hai hàng nước mắt mặn chát cứ nối đuôi nhau rớt xuống đôi gò má, chảy vào mép miệng, mặn một, cay đắng mười, ngước nhìn trời xanh, có phải con đường em đi đã lạc hướng, mối tình đầu chẳng thể nở hoa, có phải thứ đau lòng nhất là không phải là không yêu nhau nữa, mà yêu một người đến ghi lòng tạc dạ mà chẳng thể cùng nhau bước vào lễ đường thề thốt trăm năm, tình sao nghiệt ngã quá..

Trước mắt em, những hành ảnh bên nhau ùa về, tay anh luồn vào tay em, siết chặt đi dạo, những lời hứa còn văng vẳng bên tai

” khi nào anh có thật nhiều tiền nhất định sẽ để em ăn những món ngon nhất, mặc những bộ đồ đẹp nhất, và em sẽ là cô dâu đẹp nhất đời này, Trang, anh mãi yêu em “

Lời nói còn đó, tình đã nhạt phai… Mưa rơi, hòa vào những giọt nước mắt nóng hổi, mưa chẳng lạnh bằng tim em lúc này.. Lạnh lắm.. Hai tay ôm vào người, em băng qua đường, những hạt mưa vô tình cứ rơi trắng xoá trước mắt, tiếng còi xe bóp inh ỏi, bỗng chốc một lực mạnh tông thẳng vào thân thể em, thân dưới lập tức cảm nhận cơn đau dữ dội, máu, máu từ nơi ấy rất nhiều, hòa cùng mưa tạo nên màu hồng nhạt, trước mắt một màu đen kịt, đầu óc trống rỗng..

Khi tỉnh lại, phải mấy lần nhắm, mấy lần mở thì em mới tiếp nhận được luồng ánh sáng chói chang này, việc đầu tiên em đưa tay chạm vào chiếc bụng đã lép kẹp và trống hoác, bé con của em, con của em đâu sao em không cảm nhận được gì ngoài cơn đau nơi vùng dưới đang âm ỉ.

– – Em tỉnh rồi à, thấy thế nào rồi?

– – Bác sĩ, con Của tôi, con của tôi…

Nữ bác sĩ điềm đạm ngồi xuống cạnh em, trả lời rằng:

– – Em bình tĩnh, đừng kích động sẽ đau đấy, nằm yên để chị kiểm tra lại lần nữa xem thế nào.

Nói vậy là con của em, con của em đã ra đi vĩnh viễn rồi sao không, em không tin, không chấp nhận. Em vùng vẫy, khóc lóc, tại sao ông trời lại đối xử với em như vậy, tại sao lại cướp đi thứ duy nhất còn lại của em chứ, tại sao, hu hu, khóc, em đã khóc rất nhiều, đến khi không còn sức để khóc nữa, giọng cũng khàn đi, mắt sưng vù, ngồi thu lu, cười cười điên dại như một cái xác không hồn, ngày hôm nay em đã mất tất cả, mất anh, mất người em yêu những năm tháng tuổi trẻ, mất đi giọt máu chưa kịp tượng hình.

– – mất rồi, mất tất cả rồi..

Em bứt bỏ kim truyền dịch, em muốn về nhà, em muốn về nhà.

Bác sĩ thấy em như thế thì giữ em lại, khuyên can:

– – Chị biết em rất đau lòng nhưng mỗi đứa bé đến với chúng ta đều là duyên, không đủ duyên thì cũng không thể cưỡng cầu được, em phải nằm đây cho khỏe, rồi gọi người nhà đến chăm sóc, chị phải theo dõi thêm, vì thai được hút ra cần phải theo dõi chặt chẽ, nằm xuống đi.

– – Em không còn gì nữa cả huhu, con ơi..

Bác sĩ vỗ vai em:

– – Chị hiểu, chị hiểu, nhưng em nghe chị nói này, việc này xảy ra không phải là lỗi của em, em không hề muốn nên đừng tự trách, đừng hành hạ bản thân như thế. Không khóc nữa, giờ ở đây chị nhờ y tá mua cho em hộp cháo ăn tạm nhé.

Lúc này em mới hỏi:

– – Sao em lại ở đây?

– _ em bị xe tông, mà người đó bỏ trốn rồi nên người dân mới đưa em vào đây, điện thoại em lại hết pin, chị không liên lạc được với người nhà. Giờ người em còn yếu lắm, nằm xuống đi, nghe chị, không sau này khổ lắm. Em còn rất trẻ, cơ hội còn nhiều. Nằm xuống nào.

Em cũng xuôi lòng, chịu nằm xuống cho bác sĩ chỉnh lại kim truyền, nằm đó mà nước mắt cứ trào ra thôi, khóc nhiều lắm,khóc đến thiếp đi lúc nào không biết nữa.

Đến chiều tối, bác sĩ không thấy ai vào với em nên có hỏi lại một lần nữa, em lắc đầu:

– – Em Không sao đâu chị, em ổn, khi nào chị đóng cửa?

– – Ở đây có người trực cả đêm, nếu em muốn ở lại thì cứ ở, cần mua gì thì nhờ y tá mua giúp cho.

– – Vâng, em cảm ơn chị.

Mặc dù đã nhờ sạc đầy pin nhưng em vẫn không muốn mở máy, mọi việc hãy để gió cuốn trôi, kỉ niệm xưa xin lưu giữ thành những hoài niệm của một thời tuổi trẻ.

Trưa hôm sau bác sĩ nói em có thể ra về, tiền hút thai với chăm sóc các vết thương hơn một triệu, em không đủ tiền nên tháo đôi hoa tai đưa cho họ:

– – Em không đủ tiền, nhưng đôi Bông tai này lúc em mua gần hai triệu, chị nhận giúp em được không.

– – Được rồi, em cứ ở đây, chị ra tiệm bán còn bao nhiêu chị gửi lại.

Sau khi rời đi một lúc thì chị ấy về, đưa lại cho em năm trăm ngàn, nói là số tiền dư còn lại, em nhận lấy rồi bắt một chiếc taxi về phòng trọ. Vừa thấy em bước xuống xe, cô chủ phòng trọ chạy lại hỏi:

– – đêm qua đi đâu mà không về, thằng Dũng nó làm loạn cả lên.

– – cháu ngủ nhà bạn..

Cô chau mày nhíu trán:

– – lại đánh nhau sao mà trầy trụa hết nửa rồi. Hai đứa này thật là, cô bảo nó nóng lên thì nhịn nó một tiếng đi mà cãi đó làm gì rồi bị ăn đòn cho khổ vậy hả Trang? Đi mua dầu về bóp đi, thật là không hiểu nổi.

– -cháu không sao, cháu về phòng đi.

– -“ừ, về nghỉ đi.

Em từng bước di chuyển về phòng mình, nằm ra đó, có những ngày đến thở thôi cũng đủ làm em mệt mỏi, thân dưới vẫn đau âm ỉ, chiếc bụng đói meo kêu ọt ọt, nhìn dáo dác một vòng rồi cố lết qua bắt một chút nước mà trụng bát mỳ tôm ăn tạm, đói đó mà nào có ăn được, cổ họng đắng làm sao, chẳng nuốt nổi.

Chiều, âm thanh mở cửa làm em mở mắt, tiếng của Dũng cất lên:

– – Em đi đâu nguyên đêm qua không về hả Trang?

Anh vén tấm mềm ra một bên, kéo em ngồi dậy, cơ thể không chịu được lực mạnh liền kêu lên:

– – Á. Đau…

Lúc này Dũng mới để ý, thấy tay chân em như thế, liền hỏi:

– – Em bị gì vậy, có sao không? Đau lắm không, anh xin lỗi.

Em nở nụ cười nhạt thếch:

– – Không sao, không đau.

– – Anh xin lỗi, hôm qua anh không nên đánh em, anh sai rồi.

– – Đúng sai cũng không còn ý nghĩa gì nữa cả, tôi suy nghĩ kỹ rồi, giữa chúng ta không thể có tương lai đâu Dũng, hãy dừng lại khi chưa muộn.

– – Em nói gì vậy Trang, còn con chúng ta thì sao?

Nói đến con, em không kìm chế được giọt lệ, cứ tuôn ra ướt mèm đôi mắt:

– – mất rồi.

– – mất rồi, mất gì?

Dũng vạch áo em lên, chiếc bụng xẹp đến nhỏ xíu, Dũng khòm xuống, đưa tai vào:

– – Con đâu, con đâu Trang?

Em cười, cười chua chát, chỉ lắc đầu. Dũng hai tay bóp vào vai em đau điếng, hỏi lớn:

– – Anh hỏi con đâu, con chúng ta đâu?

Em hét lên thật lớn:

– – nó chết rồi.. Huhu…

Dũng lắp bắp:

– – chết.. Chết.. Sao.. Sao lại chết… Em nói đi, sao con tôi lại chết… ( em lắc đầu không đáp,Dũng nói tiếp) em vì giận tôi mà bỏ đứa bé sao Trang, em tàn nhẫn đến như vậy sao? Hả, em trả lời tôi đi, con tôi đâu.. Con tôi đâu?

Em hét lên:

– – Phải, tôi đã bỏ nó đó, giờ giữa chúng ta không còn gì ràng buộc nhau nữa, chia tay đi.

Dũng cười, mặt méo xệch:

– – Em đang đùa tôi?

– – Anh nhìn tôi có giống đùa không, anh nói đúng, tôi chưa một lần đứng ở vị trí của anh mà nghĩ, cũng chưa một lần làm mẹ anh hài lòng, chúng ta cố chấp bên nhau nhưng rồi sau, đến cuối cùng chỉ nhận lại sự mệt mỏi và bật lực, có lẽ chúng ta không thuộc về nhau.. Giải thoát đi, đó là biện pháp tốt nhất lúc này..

Khuôn môi Dũng nhách lên, hỏi lại em lần nữa:

– – Em đang thử tôi? Em chỉ muốn thử tôi thôi đúng không Trang, nếu vậy thì em thành công rồi, tôi đag rất rất sợ, sợ thật đó Trang à. Trò này không vui đâu, đừng chơi nữa có được không?

Em thấy rõ tia mắt anh lo sợ và lúng túng, nhưng thà đau một lần rồi thôi, còn hơn vết thương cứ âm ỉ kéo dài theo năm tháng.

– – Dù anh có yêu tôi nhưng tôi và mẹ anh vốn không thể hòa hợp, tôi làm anh khó xử mà bản thân cũng đau khổ không kém, vậy con đường mà gập ghềnh thế này, chông gai thế này sao cứ cố chấp làm gì nữa hả Dũng. Chúng ta hết duyên rồi.. Anh về đi, tôi sẽ thu xếp vào thăm và chịu chi phí cho mẹ anh, giờ tôi mệt, phiền anh xếp đồ xong khép cửa lại giúp, cảm ơn anh.

Nói xong em nằm xuống, trùm chăn, ôm miệng lại ngăn cho những tiếng nấc nghẹn không phát thành tiếng, bên tai vẫn văng vẳng tiếng thở dài của Dũng.. Phải một lúc lâu anh mới lên tiếng:

– – nếu em mệt cứ nghĩ ngơi, đợi mọi chuyện ổn chúng ta nói chuyện tiếp, đừng quyết định khi đang nóng giận.

Em nói vọng ra:

– – Tôi đã nghĩ rất kỹ cả một đêm, và cũng không thay đổi, nếu anh muốn tôi thật sự thoải mái, thật sự hạnh phúc thì hãy buông tha cho tôi, thanh xuân tôi không thể chôn vùi bên anh được. Anh không nghề nghiệp, đến bản thân còn chưa lo xong, anh không đảm bảo cho tôi cuộc sống tốt đẹp, thì lấy gì để níu giữ tôi ở lại, tôi không muốn cả đời sống trong căn nhà ọp ẹp, không muốn suốt ngày suốt tháng chỉ dám ngắm chiếc váy đẹp chứ chả có tiền mua, cái tôi muốn là sự giàu có, tiền bạc, anh có không, có cho tôi được những thứ tôi cần không,, tôi chán cảnh thiếu trước hụt sau lắm rồi, tôi nói rồi, anh.. đi đi..đi đi..

Có lẽ những lời đó khiến Dũng đau lắm, nhưng nếu không nói như thế anh sẽ không đồng ý chia tay, sẽ dây dưa mãi không dứt. Đàn ông họ sĩ diện, bị xem thường như thế mấy ai chịu được..

Dũng vơ quần áo vào chiếc cặp rồi bước đi, đến ngạch cửa, anh khựng lại và nói:

– – nếu một ngày em cần, cứ nhấc máy gọi, anh sẽ đến.

Anh đi, và trời cũng đổ mưa, mà cơn mưa nào mang đến niềm vui, chẳng có, có chăng là những giọt mưa thay cho tiếng lòng đang khóc, đau tận linh hồn của cô gái tuổi đôi mươi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN