MỘT THỜI THƯƠNG NHỚ - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


MỘT THỜI THƯƠNG NHỚ


Chương 3


An Nhiên cầm chiếc túi bên trong là chiếc áo khoác của Sếp Khó chân bước vào lớp, ánh mắt hướng về dãy bàn cuối lớp tìm kiếm, nhưng “thân chủ” của chiếc áo hình như vẫn chưa đến nên cô đành phải đem chiếc túi đến chỗ ngồi của mình nhét vào bên trong hộc bàn. Vừa lúc Hà Minh cũng đến, miệng cười tíu tít:
– Tềnh iu ơi, có đem vở học thêm Lý cho tui hông?
Khẽ lườm nhỏ bạn “cà chớn” một cái, An Nhiên đặt quyển vở Lý lên bàn:
– Nè, chép bài trước đi, có chỗ nào hông hiểu thì hỏi tui nha. Mà có mấy chỗ khó quá, thầy giảng xong tui về xem đi xem lại cũng hơi lơ mơ, cái đó bà đi hỏi cán sự Lý nha, hề hề.
– Ô kê, chuyện nhỏ.
Hà Minh cười “dễ dãi”, mà cũng phải, nhỏ phải “biết thân biết phận” chứ, An Nhiên tủm tỉm cười. Bỗng nhiên An Nhiên chú ý phong bì thư Hà Minh rút từ trong cặp sách ra đặt lên bàn, bên ngoài có ghi dòng chữ : “Đơn xin phép- Trương Gia Hào”, không giấu tò mò, cô buột miệng:
– Cái gì đây?
– À, Sếp Khó hôm nay bệnh nên nhờ tui đưa đơn xin nghỉ phép cho cô chủ nhiệm?
An Nhiên không khỏi ngạc nhiên:
– Sao lại là bà đưa?
– Ủa, tui chưa nói với bà là nhà tui với Sếp Khó gần nhau hả?
– Ừa.- Làm bạn với Hà Minh cũng gần ba tháng, mà có thấy nhỏ nói gì về chuyện hai người là hàng xóm gì đâu.
– Vậy là tui quên rồi, hehe. Nhà tui với Sếp Khó cách nhau khoảng mấy căn à, học chung từ cấp 1 rồi, nhưng tính ổng “khó” quá, nên hai đứa ít nói chuyện. Sáng nay đùng cái bà Nội ổng đem cái này qua nói là nhờ tui đem lên trường, nghe nói ổng bị cảm sốt gì đó.
Nghe Hà Minh nói một lèo, nhưng An Nhiên chỉ nghe được câu hắn bị cảm sốt, lẽ nào vì cho cô mượn áo rồi đi mưa về nên bệnh rồi? Vì lúc hắn chạy xe đi không lâu trời lại chuyển mưa, tự dưng trong lòng cô thấy áy náy kinh khủng. Cô quay sang Hà Minh:
– Vậy… còn vở bài học của ổng đâu? Đưa đây tui chép phụ bà.
Hà Mình tròn mắt:
– Đâu có vở gì đâu. À, chắc bà chưa biết, ổng chưa bao giờ nhờ vả người ta chép bài giùm hết trơn á.
Vậy là hy vọng có cơ hội để “bù đắp” của An Nhiên cũng bị dập tắt, càng nghĩ sao mà thấy cái con người đó kỳ cục dã man, hông lẽ nhờ người ta chép bài giùm sợ người khác làm bẩn tập của mình sao? Đúng là ông già khó tính >_<“.
– Ủa Nhiên, hộc bàn bà có cái bịch gì vậy? Trái cây hả?
Vừa hỏi, Hà Minh vừa lôi chiếc túi từ trong hộc bàn của An Nhiên ra làm cô không kịp phản ứng.
– Áo của Sếp Khó?!?!
Cô đưa tay bịt miệng của Hà Minh lại:
– Bà làm gì mà la to quá vậy?
Hà Minh nhìn An Nhiên nhìn An Nhiên như nhìn “tội phạm”:
– A ha ha, khai mau, tại sao áo của Sếp Khó lại “nằm trong tay” bà?
Với cái tình hình này thì không thể nói xạo Hà Minh được, An Nhiên thật thà kể sơ lược nguyên nhân dẫn đến chiếc áo “nằm trong tay” cô. Nghe xong, Hà Minh nhíu mày:
– Bà kể là sự thật? Sếp Khó “tự nguyện hiến dâng” chiếc áo của ổng cho bà hả?
An Nhiên nhăn mặt:
– Ê, có cần phải nghiêm trọng vậy hông? Chuyện bình thường thôi mà, bạn cùng lớp cho mượn áo là có vấn đề sao?
– Với ai thì không có vấn đề, nhưng với Sếp Khó thì đó là một vấn đề vô cùng to bự đó nha.
Giọng An Nhiên đầy khó hiểu:
– Tại sao chứ?
– Bà chưa biết chuyện này hả?
Ngừng một lúc, Hà Minh ra vẻ “bí mật”:
– Tui biết ổng lâu rồi, cũng nhiều lần tui chứng kiến ổng từ chối cho mấy bạn nữ mượn áo khoác, mặc dù mấy bạn đó chủ động mở miệng, nhưng bà biết câu trả lời của ổng là gì hông?
– Là gì?-An Nhiên tò mò:
-“Nếu mưa không về được thì đợi tạnh mưa rồi về, bạn muốn dầm mưa về thì còn mượn áo khoác làm gì?”- Câu nói mang đầy khẩu khí của Sếp Khó được Hà Minh tường thuật lại theo đúng giọng đúng tông khiến An Nhiên không nhịn được bật cười. Cô chưa kịp cười xong thì Hà Minh đã tiếp:
– Nên chuyện bà nói ổng cho bà mượn áo là tui không thể tin nổi luôn đó. Cái biệt danh “Sếp Khó” không phải là “hư danh” đâu nha.
– Chẳng lẽ bà nghĩ tui nói xạo hả?
Giọng An Nhiên pha chút giận dỗi, Hà Minh vội vàng giả lả:
– Không không, làm gì có, tui chỉ thấy lạ thôi chứ bộ.
– Vậy để chuộc lỗi, tui nhờ bà đem cái áo này về trả cho ổng giùm tui nha, he he
Được cơ hội, An Nhiên dúi luôn cái túi vào tay Hà Minh.
– Tiện thể nói cảm ơn ổng giùm tui luôn nha.- Nheo mắt với Hà Minh, An Nhiên mỉm cười thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng, lại có một cảm giác lo lắng cho cái người đang bị cảm kia, không biết hắn có cảm nặng lắm không?
Ngày hôm sau..
Sau khi chào tạm biệt với Hà Minh, An Nhiên theo thường lệ chậm rãi bước hướng về khu nhà trọ:
– Nhiên ơi!
Tiếng gọi của lớp phó văn nghệ Đình Tuấn khiến cô quay đầu lại. Cô đáp lại bằng nụ cười nhẹ:
– Có chuyện gì hả Tuấn?
– À, cũng không có gì, chỉ là muốn đi chung với Nhiên thôi.
– Thì đường là của chung mà, có phải của mình Nhiên đâu.
Đinh Tuấn cười tươi roi rói chạy đến đi bên cạnh cô. Mặc dù vào lớp mới đã được gần ba tháng, nhưng cô cũng ít nói chuyện với Tuấn, với lại cũng chẳng có chuyện gì để mà nói.
– Giờ Nhiên về là tự nấu ăn hay ăn ngoài?
– Mình ăn ngoài, vì chiều nay còn đi học thêm môn toán, nên nấu ăn không kịp.
-Trùng hợp quá, Tuấn cũng không về nhà, định đi ăn rồi lát nữa vào học luôn. Tuấn có thể mời Nhiên ăn trưa không?
Thật lòng thì cô hơi “dị ứng” với tên con trai này , vì cái cách nói chuyện “cải lương” và hơi “màu mè” của hắn, nhưng từ chối thì không hay vì hắn đã “chặn đầu” cô trước mất rồi, đang lúng túng chưa biết xử lý thế nào thì giọng nói của ai đó vang lên từ phía cây trứng cá trước phòng cô khiến cô ngẩng đầu lên:
– An Nhiên!
Chẳng biết từ lúc nào, dưới gốc cây trứng cá, cái dáng người cao cao vai đeo cặp chéo, tay đang vẫy vẫy hướng về phía cô, khi cô hết sững sốt thì Sếp Khó đã đứng “sừng sững” trước mặt cô và Đình Tuấn:
– Đã hẹn là đi ăn trưa chép bài giùm mình mà sao đi chậm quá vậy?
Giọng nói vừa ôn nhu vừa như trách móc, An Nhiên tròn xoe đôi mắt đen nhánh của mình, chớp nhanh hai hàng mi một cách khó hiểu “Cái gì mà hẹn ăn trưa? Cái gì mà chép bài ở đây? Cô hẹn hồi nào??”
– Ủa, Nhiên có hẹn với Gia Hào rồi hả?
Đình Tuấn quay sang nhìn cô, cô trả lời trong vô thức:
– Hả,à, ờ…
– Vậy.. để dịp khác mình mời Nhiên ăn kem nha.
Không đợi câu trả lời của An Nhiên, Đình Tuấn đã quay đi đến chỗ dựng chiếc xe máy của mình, dắt xe ra và rồ ga chạy đi.
– Nếu thích ăn kem thay cơm thì để mình gọi Tuấn lại cho. Không cần phải nhìn theo với ánh mắt nuối tiếc vậy đâu.
Giọng nói của Gia Hào vang lên bên tai làm cô quay đầu lại:
– Bộ ông bị gì hả? Ăn kem làm sao mà no được.
Trên môi Gia Hào khẽ nở nụ cười hài lòng:
– Tính ra cũng thông mình lắm chứ bộ.
Cô khẽ liếc hắn một cái, rồi như sực nhớ điều gì cô quay qua hỏi:
– Mà..tui có hẹn ăn cơm với ông hả? Rồi còn chuyện chép bài nữa? Tui hứa hồi nào vậy?
Hắn nhìn cô trả lời tỉnh rụi:
– Thì mới nãy đó.
– Nãy nào?
– Thì lúc Tuấn hỏi đó, chẳng phải có người “ừ” rồi đó sao.
An Nhiên ngước nhìn tên con trai trước mặt, đây là “Sếp Khó” ít nói trong truyền thuyết đây sao? Người không bao giờ nhờ ai chép bài giùm đây sao? Cô bắt đầu hoài nghi cái “thông tin mật” từ bà tám Hà Minh, điển hình là cái vụ cho mượn áo.. À à, cô hiểu rồi, không cho mượn có nghĩa là chỉ “ép” người khác mượn, không nhờ chép bài có nghĩa là “bắt” người khác chép bài cho mình. Mãi vừa đi vừa “gầm gừ” suy nghĩ, mặt cô bỗng đâm sầm vào cái bóng cao lớn đang đi đột nhiên quay đầu dừng lại, khi cả người cô đang sắp ngả về phía sau, một cánh tay rắn rỏi đưa ra làm điểm tựa cho lưng của cô, một lần nữa cả cơ thể nhỏ bé của cô ngả chúi vào ngực hắn.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN