MỘT THỜI THƯƠNG NHỚ - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


MỘT THỜI THƯƠNG NHỚ


Chương 9


An Nhiên ngồi bần thần trước màn hình vi tính, trong đầu cô nghĩ đây chỉ là một giấc mơ “không hề ngọt ngào” và cô muốn lập tức tỉnh dậy. Nhưng khi ngước lên nhìn vào văn phòng dành cho Giám đốc kinh doanh mới thì cô biết muốn thoát khỏi giấc mơ này thì chỉ có một cách là…. đi ngủ để trốn tránh hiện tại. Âm thanh vang lên từ chiếc điện thoại khiến cô giật mình, nhìn vào lịch nhắc nhở đang hiện lên trên màn hình cô mới sực nhớ là cô có buổi hẹn với khách hàng, cô vội vàng thu xếp giấy tờ bỏ vào balo rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việc, tạm thời gác lại những suy nghĩ rối bời trong đầu.
Buổi chiều, sau khi kết thúc buổi họp thuyết trình về lịch trình tour tại công ty của khách hàng, An Nhiên chạy xe ghé vào quán nước quen thuộc, cô định sẽ không ghé công ty mà xin phép về nghỉ ngơi, thật ra là cô không muốn chạm mặt với “sếp mới”. Nghĩ lại cũng thật mỉa mai, mười năm trước cũng là sếp, mười năm sau cũng là sếp của cô, một ông sếp đúng nghĩa, không biết đây là định mệnh hay là nghiệt duyên. Nhưng cô thật sự cần thời gian để sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi cô không thể nào thích ứng kịp. Từ lúc rời Đà Lạt về lại đây, đúng hơn là từ lúc nhìn thấy Gia Hào tình tứ bên cạnh người vợ chưa cưới xinh đẹp đó, An Nhiên đã dặn lòng sẽ quên đi thứ tình cảm đã dày vò cô suốt mười năm nay. Vậy mà khi quyết tâm của cô còn chưa kịp đâm chồi, thì sáng nay, người ấy lại xuất hiện trước mặt cô nghiễm nhiên trở thành cấp trên của cô, khuôn mặt dù mỉm cười nhưng khiến tim cô lạnh ngắt, người ấy.. vờ như không quen biết cô, cách xưng hô xa lạ đến nhói lòng- “Tôi và cô”. An Nhiên chợt nhận ra cái khoảng cách vô hình ngày xưa mà mẹ cô từng nói bây giờ đã bắt đầu có hình có dạng.
An Nhiên mở điện thoại vừa định gọi cho Hà Minh thì có cuộc gọi đến của Tuấn Dương, nhấn phím nhận cuộc gọi, giọng của Tuấn Dương bên đầu bên kia:
– Nhiên xong chưa? Đang ở đâu rồi?
– Nhiên mới xong, có chuyện gì không Dương?
– Cũng không có gì, tối nay Sếp mới mời cả phòng đi ăn, Nhiên có về kịp không?
An Nhiên ngập ngừng:
– À, nhờ Dương nói giùm mọi người là nhiên có việc đột xuất không tham gia được nha.
Giọng Tuấn Dương có chút lo lắng:
– Có chuyện gì vậy Nhiên? Không khỏe hả?
An Nhiên xua tay:
– Không phải, chỉ là có chút việc riêng thôi.
– Vậy hả? Thôi, không sao, để Dương nói với Sếp và mọi người.
– Ừm, cảm ơn Dương nha.
Cô thở hắt ra, cúp máy. “Mình sẽ về nhà ngủ một giấc cho đầu óc tỉnh táo ra mới được”- cô thầm nghĩ.
*******
– Hả? Cái gì? Gia Hào là sếp mới của bà hả?
Giọng của Hà Minh bên đầu dây bên kia khiến An Nhiên phải đưa chiếc điện thoại ra xa một chút, cô nhăn mặt:
– Ừm, làm gì mà la to quá vậy.
Hà Minh nhỏ giọng:
– Nhiên nè, bà… không sao chứ?
An Nhiên im lặng một lát:
– Có sao thì cũng không thay đổi được gì.
– Vậy bà định thế nào?
Thở hắt ra một hơi, An Nhiên nói giọng buông xuôi:
– Thì cứ vậy thôi chứ sao nữa. Dù sao thì người ta cũng coi tui như người xa lạ mà, nên tui cũng thấy thoải mái hơn.
– Ừm..- Hà Minh cũng không biết nói gì thêm để an ủi nhỏ bạn thân, cô chỉ có thể đồng tình với những gì An Nhiên nói, cô tiếp:
– Trốn tránh cũng không phải là cách, tui cũng mong lần này bà đối mặt một lần đi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Thuận theo tự nhiên, nói thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng sao lòng lại cảm thấy sợ hãi khi để mọi thứ cứ xuôi theo dòng chảy của tự nhiên như vậy chứ. Cúp máy, An Nhiên lăn một vòng trên giường, uể oải khi nghĩ đến ngày mai, nghĩ đến những gì phải đối diện, nghĩ đến ánh mắt từng nhìn cô ấm áp nay lại giống như một hồ băng lạnh giá..
Hít một hơi thật sâu, An Nhiên nắm chặt tay bước vào công ty, vừa đặt chân vào phòng làm việc đã nghe giọng của Hải Đăng:
– Trời ơi, sếp mới tới làm có một ngày, hôm sau lại có bạn gái đem bữa sáng tới rồi.
– Bạn gái sếp đẹp xuất sắc- Giọng của Huệ Như đồng nghiệp cùng phòng.
– Nhìn hai người xứng đôi quá héng.
Dù không muốn để ý tới, nhưng những lời bàn tán An Nhiên nghe không sót một từ nào, cô lẳng lặng bước đến bàn làm việc của mình và bật máy tính lên.
– Ủa, An Nhiên, tới rồi hả?- Tuấn Dương vừa hỏi vừa bước đến bên cạnh bàn làm việc của cô
– Ờ, chào buổi sáng.
– Nhiên ăn sáng chưa?-Giọng Tuấn Dương quan tâm
– À, Nhiên ăn rồi.
– Dương có mua sẵn một phần mì ý bỏ trong tủ lạnh rồi, nếu Nhiên đói thì lấy hâm lại ăn nha.
An Nhiên ngước lên nhìn Tuấn Dương chưa kịp trả lời thì giọng của Hải Đăng đã vang lên:
– Trời ơi, hai người này nha, có gì ám muội đây? Mua sẵn mì Ý cho nhau nữa chứ.
– Đúng rồi, em là em nghĩ hai anh chị lắm nha.- Giọng của Huệ Như phụ họa theo
Tuấn Dương cười gượng gạo:
– Hai người rảnh rỗi quá hả? Đi làm việc đi kìa.
Đang lúc mọi người cười nói chọc ghẹo cô và Tuấn Dương, thì một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị vang lên:
– Mọi người đến đầy đủ rồi đúng không?
Dù không hẹn nhưng tất cả quay đầu lại hướng về phía phát ra tiếng nói, An Nhiên cũng bất giác đứng dậy, sếp mới đứng đó bên cạnh là một cô gái xinh đẹp- cô gái trong buổi lễ thành lập trường, trên tay cô gái xách một chiếc hộp nhỏ, có lẽ… là bữa sáng của “ai đó”, An Nhiên khẽ dời ánh mắt đi chỗ khác.
– Mười lăm phút nữa mọi người vào phòng họp số 1, chúng ta cần thảo luận một vài vấn đề về doanh thu tháng này.
Dứt lời, ánh mắt của sếp mới “quét” hết một lượt tất cả mọi người, nhưng sao An Nhiên lại có cảm giác là đang “xẹt” qua người cô. Tất cả mọi người đồng thanh “dạ” một tiếng, rồi lập tức quay về bàn làm việc chuẩn bị báo cáo. Sếp mới quay qua nói nhỏ gì đó với cô gái bên cạnh rồi quay lưng đi vào trong phòng làm việc của mình. Cô gái đứng đó ngập ngừng nhìn theo với ánh mắt hờn dỗi phụng phịu sau đó cũng miễn cưỡng rời đi.
Đúng 15 phút sau, tất cả mọi người gồm phòng kinh doanh và phòng kế hoạch đều có mặt đầy đủ ở phòng họp số 1. Bầu không khí im phăng phắc, ngoại trừ tiếng lật những trang giấy trong tập hồ sơ “Báo cáo doanh thu” trên tay của sếp mới. Sếp mới bắt đầu lên tiếng:
– Trên tay mọi người là bảng doanh thu trong ba tháng gần đây, trong ba tháng mà tháng này so với tháng trước ngày một giảm chứ không có chiều hướng tăng lên. Tôi cần ý kiến của từng người về vấn đề này. Phòng kinh doanh, mọi người hãy cho ý kiến của mình trước đi.
Ánh mắt của người phòng kinh doanh giao nhau rồi cuối xuống nhìn đăm đăm vào báo cáo doanh thu trên tay, ngoài sự im lặng, dường như chưa ai kịp nghĩ ra ý kiến của mình về câu hỏi “đột xuất” này.
– Cô An Nhiên, nghe nói trước khi chuyển lên phòng kinh doanh thì cô đã có 3 năm kinh nghiệm dẫn tour, tôi muốn nghe ý kiến của cô trước.
Nghe điểm tới tên mình, An Nhiên giật thót cả người, bất giác ngước lên tròn mắt nhìn “ông” sếp mới đang ngồi ở phía bên kia, ánh mắt Gia Hào nhìn cô chờ đợi, không hiểu sao An Nhiên lại cảm thấy ánh mắt đó như đang khiêu khích cô, cô liếm nhẹ môi nuốt nước bọt:
– Vì tôi tiếp nhận công việc của một nhân viên kinh doanh không lâu, nên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi. Trong quá trình thăm dò ý kiến và giới thiệu các kế hoạch lịch trình tour của công ty mình cho khách hàng, tôi cảm thấy rằng nhiều khách hàng không có hứng thú lắm với một lịch trình tour quá rập khuôn và không có gì mới mẻ. Các điểm dừng và cảnh điểm so với những công ty khác không có gì khác biệt, đứng trên cương vị của một khách hàng muốn tham gia tour thì họ chỉ muốn so sánh về giá tour chứ không còn hứng thú tham khảo kế hoạch tour nữa. Ai báo giá thấp thì họ sẽ chọn người đó. Vì vậy tôi nghĩ, chúng ta cần phải có sự sáng tạo và cải cách từng lịch trình của mình để tạo sự mới mẻ cho khách du lịch.
Nói một hơi dài, An Nhiên cũng không biết từ ngữ ở đâu mà mình có thể nói nhiều đến vậy, lẽ nào vì cái “thái độ” kia mà cô xuất khẩu thành văn chăng? =.=”. Hai khóe môi của Gia Hào khẽ nhếch lên như cười lại như không cười:
– Tốt lắm, tôi chờ bảng kế hoạch về sự sáng tạo và cải cách của cô.
Ách, gì chứ? Cô có nghe nhầm không, đó không phải là công việc của bộ phận kế hoạch sao? Cô.. chẳng phải là nhân viên kinh doanh sao chứ? Tưởng nghĩ ra “ý tưởng” đó thì có thể thở phào và pass cho phòng kế hoạch, ai ngờ câu nói của sếp mới khiến cô “đứng hình”.
– Giám.. giám đốc, tôi là nhân viên kinh doanh.
Không hiểu sao cái miệng của cô lại nhanh hơn bộ não đến vậy,cô muốn nói cho sếp biết là “ngài” đã nhầm lẫn, nhưng dường như “ngài” đã không hiểu ý của cô:
– Có vấn đề gì sao? Tôi muốn mỗi nhân viên phải có trách nhiệm với lời nói và ý tưởng của mình. Hãy bắt đầu từ lịch trình tour nội địa mà cô cảm thấy không có gì mới mẻ, còn bên phòng kế hoạch, hãy phân chia công việc và làm bảng kế hoạch đổi mới các lịch trình tour nước ngoài đã cũ hiện tại. Những người còn lại của phòng kinh doanh tôi cần mọi người khảo sát và nhạy bén hơn trong việc nắm bắt nhu cầu của khách du lịch. Hai tuần sau, chúng ta sẽ gặp nhau tại phòng họp này, ok?
Ngoại trừ An Nhiên, thì tiếng mọi người đồng thanh:
– Ok, sếp.
– Good, nếu không có vấn đề gì thì tan họp.
Khi tất cả mọi người lục đục đứng dậy rời khỏi phòng họp thì có mỗi mình An Nhiên ngồi như tượng, hai tuần làm sao mà đủ để cô dùng bộ não rùa của mình “cải cách” tất cả mấy cái tour nội địa không “mới mẻ” đó chứ. Bây giờ cô mới hiểu “cái miệng hại cái thân” là đây, nghĩ đến đây cô thật muốn đánh vào cái miệng của mình một cái quá đi mất. 🙁
***
Những ngày sau là chuỗi ngày tăng ca triền miên của An Nhiên, hôm nay cũng vậy, thứ bảy mọi người đã tan ca về sớm, chỉ còn mỗi cô đang cắm mặt vào bàn phím và màn hình vi tính với kế hoạch và báo cáo. Khi ngước mặt lên thì đã phát hiện văn phòng không một bóng người. Cô vươn vai đứng dậy làm vài động tác giãn cơ, cầm chiếc cốc của mình vào phòng pha trà lấy nước. Khi cốc nước của cô vừa chế đầy nước định quay lưng đi ra thì bỗng “phụt” một màu đen bao trùm cả văn phòng, cúp điện. An Nhiên chợt nhớ ra là tòa nhà có thông báo hôm nay sẽ cúp điện để bảo trì, đã thông báo từ đầu tuần nhưng cô lại quên mất. Cô lần mò theo quán tính tìm đến bàn làm việc của mình, định tìm cái điện thoại di động cô theo thói quen cô hay để trên bàn. Bỗng nhiên tay cô sờ phải một vật gì mềm mềm lại như có lông, cô giật mình lùi lại phía sau nhưng chân lại vấp phải chân ghế khiến cô hét lên một tiếng rồi ngã ầm xuống nền nhà, chiếc ghế một lần đổ xuống đập vào chân cô đau điếng người. Cảm giác đau đớn khiến An Nhiên ứa nước mắt, cô định nhấc chân lên nhưng dường như bất lực. Bóng tối bắt đầu khiến An Nhiên cảm thấy bất an, mới tuần trước Hà Minh còn rủ cô đi xem phim kinh dị nói về ma văn phòng. Nghĩ tới thôi mà An Nhiên lạnh cả sống lưng, cô bắt đầu mếu máo cầu cứu:
– Có ai không?
Trả lời cô là một không gian im lặng đến rợn người, đột nhiên có tiếng mở cửa và tiếng bước chân đi vào, nhưng lại không lên tiếng, cô e dè:
– Ai đó?
Vẫn không có tiếng trả lời, tim cô đập mạnh, mồ hôi toát ra, theo bản năng cô lết người lùi lại phía sau, tiếng chân mỗi lúc một tiến lại gần phía cô, cô lấy hết sức cô đứng dậy, định quay đầu bỏ chạy, một bàn chụp lấy cánh tay cô khiến cô hoảng loạn hét lên:
– Nè, ai đó, bỏ tôi ra, đừng đụng vào tôi. Có ai không, cứu tôi với!
Tay cô vung lên đập loạn xạ vào người đối diện, tiếng cô nấc lên sợ hãi. Hai cánh tay cô bị kiềm lại, cả người cô bị cánh tay rắn chắc trong bóng tối kéo về phía trước ngã nhào vào lồng ngực của hắn, trong lúc cô vùng vẫy bất lực thì một giọng nói trầm ấm cất lên:
– Em định đánh dập phổi tôi đó hả?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN