Một Triệu Lần Yêu Em
Tập 3 - Chương 28: Lý Thường Kiêu xuất hiện.
“Alo, tôi nghe.”
“Haha, tôi biết cậu sẽ giúp tôi lần này. Chẳng phải cậu muốn loại bỏ Dật Thương đi sao? Tôi cho cậu thời gian nghĩ hai ngày đủ chưa? Đến lúc cho tôi đáp án rồi.” Giọng nói ai kia mang sự vui vẻ.
“Đúng là tôi có ý đó. Tôi…” Người đàn ông rụt rè, có vẻ còn lưỡng lự.
“Hợp tác lần này, chúng ta đã bàn kỹ rồi, cậu không được từ chối, mai sẽ ký hợp đồng.” Hắn ta rành mạch đe dọa.
Không thể làm trái được, dù sao hắn cũng được lợi trong vụ lần này, có thể dành những gì vốn dĩ thuộc về hắn kia mà, người đàn ông đành thốt lên một câu cuối cùng:
“Được, tôi đồng ý.”
“Tốt lắm. Mai gặp.”
***
Sáng sớm, Dật Thương tới công ty đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu ở bãi xe, anh mang sự tò mò vào văn phòng Tổng Giám Đốc. Thực sự không biết chiếc xe màu đen đó của ai, vừa hay biển số cũng rất lạ, lần đầu chuyện này xuất hiện ở công ty Lãm Dật của anh đấy. Năm phút sau là lúc anh đã có mặt tại văn phong. Khi nhận ra Dương Phi đứng nghiêm trang cúi chào mình, mọi thắc mắc cứ thế dâng cao, Dật Thương mới cất tiếng hỏi cậu: “Cậu có biết chiếc ô tô lạ ở bãi đổ xe của ai? Tôi chưa từng thấy qua.”
Đúng là mọi thứ thay đổi nhanh tới chóng mặt.
Dương Phi hơi ngạc nhiên, cậu trong tâm chứa sự khó tin đáp lại: “Hàn Tổng, ngài không được Phó Tổng thông báo hay sao? Hôm nay có một đối tác làm ăn đến ký hợp đồng mua bản quyền thứ hai của phim ngắn sắp ra công ty chúng ta đang làm. Hợp đồng này đã được Phó Tổng phê duyệt rồi.” Cậu không biết Hàn Tổng chưa nghe vụ này, rõ ràng Phó Tổng cùng các quản lý khác đều biết hết rồi.
Riêng anh không biết thôi?
Dật Thương nghe mà nổi điên: “Cậu nói gì? Hợp đồng mua bản quyền thứ hai của phim? Từ khi nào xuất hiện cái vụ Phó Tổng leo lên đầu Tổng Giám Đốc ngồi?” Song, Dật Thương phẫn nộ quay lưng tiến tới phòng Họp hội đồng. Cái tên Triệu Thiên Phong này, mới tới hơn một tuần đã giễu võ ra oai với ông! Để xem cậu đối diện với tôi thế nào.
***
Phòng Hội Nghị cực kỳ khang trang, nổi bật tông màu trắng với thiết kế đầy đủ tiện nghi nhưng lại quá ít người. Khi Dật Thương chưa đến nơi thì những tiếng nói cười trầm trầm vang lên. Dãy A là bên đại diện Lãm Dật – Thiên Phong đang ngồi nhâm nhi tách cà phê. Dãy B ở tay phải là đại diện cho doanh nghiệp tư nhân Lý Thường Kiêu, cùng với cô gái xinh đẹp “xưng danh” trợ lý – Lâm Thừa Yên.
Thiên Phong mạnh dạn chuyền quyển tập màu xanh cho người trước mặt: “Mời cậu”.
Lý Thường Kiêu lôi một ngòi bút ra ký xoẹt vào tờ giấy chứa những điều khoản của hợp đồng, xong hắn ta nhìn Thiên Phong: “Cảm ơn cậu về vụ này, hợp tác vui vẻ nhé!”
Rầm!
Cánh cửa nhỏ ở cuối phòng Hội Nghị bật mở, đạp xong cửa rồi Dật Thương thu chân về. Anh trịnh trọng sửa chiếc cà vạt cho ngay ngắn rồi làm vẻ mặt lạnh lùng soái ca bước tới một cách ngầu nhất, nhếch khóe môi: “Triệu Thiên Phong, chuyện ký hợp đồng này đáng tiền tỷ, cậu dám không thông qua tôi mà đã tùy tiện! Từ khi nào leo lên vị trí tôi ngồi rồi? Cậu đứng đầu Lãm Dật hay là tôi?”
Hình như Dật Thương giận rồi.
Thiên Phong bỗng bật cười thành tiếng. Hắn không sợ anh. Hắn đứng dậy, rời khỏi ghế. Nhanh nhẹn bước tới chỗ Dật Thương đứng, tay đặt lên vai anh vỗ thật nhẹ: “Tôi biết kiểu nào cậu cũng đồng ý ký hợp đồng, nên mới giúp cậu một tay.” Là muốn chọc tức anh?
Dật Thương đen mặt. Anh không hề đồng ý vụ này. Rõ ràng bộ phim là công sức của Nghiên Mịch, không thể bán bản độc quyền thứ hai khi nó ra mắt chưa tới tay khán giả cho một doanh nghiệp không liên quan. Dật Thương rất xem trọng bộ phim, ít ra anh vào vai nam chính.
Chưa kịp lên tiếng phản bác, tiếng nói lớn của Thường Kiêu đã vang bên tai anh: “Hàn Tổng, hợp đồng cũng đã ký, giấy trắng mực đen đàng hoàng rồi. Cậu còn muốn đôi co với Phó Tổng sao? Huống hồ… công ty là của cả hai vị tổng tài.” Mắt của Thường Kiêu ánh lên sự đối đầu, hẳn hắn ta muốn vì chuyện này mà chia rẽ tình bạn xót lại của Dật Thương lẫn Thiên Phong.
Dật Thương nắm chặt bàn tay, được, anh nhịn.
“Cho là cậu giỏi! Chờ đó.” Để lại một câu, Dật Thương liếc qua Phong với sự khinh bỉ. Tuy nhiên anh suy sụp lắm. Lần này, Hàn Dật Thương anh quyết không độ trời chung với Triệu Thiên Phong. Tình bạn bao năm, vì vụ hợp đồng mà thêm tan nát.
Dật Thương, mệt rồi.
***
Buổi tối.
“Alo, Dật Thương, bây giờ đã tối rồi, anh còn có nhã hứng gọi cho tôi. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nhớ tôi hm?” Nghiên Mịch uống một ngụm nước. Cô thở một hơi đầy ý trêu ghẹo. Lâu lâu trêu anh cũng rất vui nha.
Hazz. Có tiếng gì đó xen kẽ dài.
Dật Thương bên đầu dây rất mệt mỏi, anh hình như không muốn đáp lại, chỉ muốn nghe giọng của cô cho bình yên phần nào. Dật Thương cả ngày hôm nay đã bị Thiên Phong chọc cho tức chết, nên không còn tâm trí gặp cô, bây giờ anh mới dám gọi làm phiền, hẳn Nghiên Mịch thoải mái vì điều này lắm… Anh cũng tự thấy mình phiền nữa.
Sau vài phút không thấy anh nói, Nghiên Mịch vô cùng lo lắng hỏi nhỏ: “Dật Thương, anh làm sao vậy? Sao anh không nói gì?”
Dật Thương vẫn im lặng, anh nhắm mắt.
Nghiên Mịch lúc này bị anh dọa rồi, cô to giọng: “Anh làm sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Tôi mệt mỏi” Dật Thương buông một câu ngớ ngẩn. Khi nói xong, anh cũng nực cười nữa. Người đàn ông mạnh mẽ như anh cũng có lúc mệt. Chắc là… tình bạn của Thiên Phong với Dật Thương quan trọng tới mức đó. Tới mức làm anh mệt.
Nghiên Mịch chỉ buồn trong lòng, cô ậm ừ: “Sao lại mệt?”
“Em tới đây được không…? Tôi…” Bỗng, có tiếng kêu “cộp” một tiếng. Hình như chiếc điện thoại của Dật Thương bị rơi.
Nghiên Mịch hoảng hốt: “Anh làm sao vậy?”
“Sao anh không trả lời?”
“Thương…”
“Anh…”
“Chờ đó, tôi qua.” Nói rồi, Nghiên Mịch cúp máy, cô chạy vào phòng lấy tấm áo khoác mỏng đi ra ngoài.
Bây giờ là tám giờ tối, Dật Thương đang muốn giở trò gì đây? Cô thật muốn biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!