Một trong vạn fan
Chương 1: Không quá tệ!
Cuộc sống là gì nhỉ? Là những khoảng không gian vô tận của những nổi buồn và sự thất vọng đan xen những hạnh phúc mỏng manh, những niềm hi vọng không biết có thành hiện thực hay không? Là cảm giác tiếc nuối vì một điều gì đó mà bản thân vô tình để lạc mất hay những việc chưa kịp thực hiện đã không còn cơ hội để làm? Một con đường dài không có điểm kết thúc, một vong tròn lẩn quẩn đi đến đâu cũng gặp được người quen? Cuộc sống là gì, không ai có thể định nghĩa được khi chưa thực sự sống, yêu cuộc sống, đam mê sống và sẵn sàng chấp nhận mọi điều có thể xảy ra.
Sẽ có một lúc nào đó ta có những đêm liền không tài nào chợp mắt được. Có thể vì ta đang cảm nắng một ai đó, có thể vì ta buồn hoặc thất vọng vì ai đó hay chính bản thân chúng ta. Ca cẩm, than vãn… chẳng giúp ích gì được bởi nó chẳng thay đổi được thực tại. Cuộc sống là tập hợp những tạp niệm trên đời, hỉ nộ ái ố, có nếm trải mới hiểu được điều quý giá. Làm thế nào để sống và không bao giờ hối hận vì những gì ta đã làm, đã sống hết mình vì một lý tưởng, vì một người nào đó, kể cả khi ta không thể đi được đến đích cuối cùng. Học cách chấp nhận là một sự lựa chọn tốt giúp bạn nhìn ra được trong mặt tối đó vẫn còn rất nhiều niềm vui. Nhưng nó không có nghĩa bạn phải hài lòng với những điều mà bản thân không thích, hãy mạnh mẽ và thay đổi nó theo cách của bạn, tự bản thân tô điểm cho mình, vì bạn cũng là một phần của cuộc sống này mà. Hãy tập quen với việc không trách móc hoặc đổ lỗi cho ai đó, hãy đam mê một cái gì đó và sống hết mình cho điều đó và tìm câu trả lời cho những thắc mắc của bản thân.
——————————
Elaine có thể nói là một đứa trẻ không mấy may mắn, vì là một bào thai ngoài ý muốn do sai lầm của hai người trẻ tuổi. Sau khi cô ra đời, cha cô đã bỏ rơi hai mẹ con cô. Một người mẹ đơn thân, có quá nhiều cám dỗ, một con đường rộng mở, đã tàn nhẫn quyết định từ bỏ Elaine khi con bé chỉ vừa tròn một tuần tuổi. Hai người thân yêu duy nhất của cô lần lượt chọn cách quên đi sự tồn tại của cô.
Những đứa trẻ chính là thiên thần được Thượng đế dắt tay đến với thế giới này. Cha mẹ, gia đình là nơi tiếp nhận và nuôi dưỡng đôi cánh trắng ấy trưởng thành, là ngọn gió thổi đôi cánh ấy bay đi thật xa, là nơi ấm áp có thể chữa lành mọi tổn thương, tiếp thêm sức mạnh cho đôi cánh ấy thêm vững vàng trên dòng đời nghiệt ngã. Nhưng chắc có lẽ Elaine không phải thiên thần nên không được hưởng niềm hạnh phúc ấy.
Một bà lao công tốt bụng đem cô về nuôi dưỡng, lên năm tuổi Elaine gặp một cơn bạo bệnh nhưng do gia đình túng thiếu, không có tiền chạy chữa, Elaine đã mất đi vĩnh viễn giọng nói ngọc ngà của mình. Đến lúc mười tuổi, người bà thân yêu tốt bụng của cô lại gặp tai nạn mà qua đời ngay chính ngày sinh nhật của cô. Con trai của bà vốn nhìn cô không thuận mắt, nhân lúc bà qua đời, hắn đã đem cô bán đi, kiếm tiền đi đánh bạc. Elaine lại quay về với cuộc sống đơn độc một mình, không nơi nương tựa trong suốt bảy năm tiếp đó. Hôm nay cô lại bị đánh đập tàn nhẫn, chỉ vì một chuyện cỏn con.
– Elaine, mày chết ở cái xó nào rồi hả?
Một cô bé xinh đẹp với mái tóc vàng óng ánh, dùng dằn từ trên lầu bước xuống. Người nhỏ nhưng giọng nói không phải dạng vừa. Hét đến chói tai khiến người hầu trong nhà chỉ biết cúi đầu, không dám lên tiếng. Người mù cũng biết Ealine chắc chắn không gặp được chuyện gì tốt đẹp.
– Jasmine, cậu có chuyện gì sao? _ Elaine chạy từ trong bếp ra, đưa cuốn tập quen thuộc lên trước mặt Jasmine.
Chưa kịp thở liền bị Jasmine đánh một bạt tay vào mặt té ngay xuống đất.
– Con khốn, ai cho mày gọi tên tao hả? Hai chữ tiểu thư mày nuốt mất rồi à? Đồ ăn bám…
Vừa nói, Jasmine vừa đạp lên người của Elaine, đá vào lưng Elaine đau đớn. Bác quản gia nhìn mà đau lòng muốn lên can ngăn nhưng liền bị cản lại, ai cũng muốn giúp nhưng lại sợ mất việc nên đành câm nín cắn răng chịu đựng.
– Jasmine, em làm cái trò gì vậy?
Một cậu trai trẻ đi từ ngoài vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt một phen thót tim, lao nhanh đến đẩy Jasmine ra, dịu dàng đỡ Elaine dậy. Jasmine bị đẩy bất ngờ nên mất thăng bằng té xuống đất, mặt cau mày có mà hét lên.
– James, anh là anh của nó hay của em hả? Sao lại đi bênh vực nó?
– Em đừng có quá đáng, để anh thấy một lần nữa em ăn hiếp Elaine thì đừng có trách anh. _ James dìu Elaine đi.
Không cam tâm, Jasmine bật dậy, lao đến nắm tóc Elaine giật ngược lại phía sau, leo lên người cô đánh tới tấp vào mặt cô, không màng đến những lời James nói. \”Bốp\”… James tức giận giật phắt Jasmine ra khỏi Elaine, tát vào mặt cô một bạt tay.
– Em nghe không hiểu lời anh nói hay sao hả? _ Tức giận trừng mắt nhìn Jasmine.
– Anh… dám đánh em sao? Em ghét anh…
Jasmine ôm má, bỏ chạy lên phòng mà khóc. James lắc đầu ngao ngán, ba mẹ chiều hư đứa em gái của anh rồi, tính hóng hách chẳng xem ai ra gì của nó thiệt làm anh không chịu nổi nữa rồi. Elaine lom khom dưới đất, bò đến chỗ anh, cô kéo nhẹ tay anh, cúi đầu viết gì đó rồi đưa lên.
– Anh đi xem Jasmine đi, bạn ấy khóc dữ lắm!
– Mặc kệ nó, ngược lại là em đó, có sao không? _ Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Elaine lắc đầu, cô lại húy hoáy mấy chữ đưa đến trước mặt anh.
– Em không sao, anh đừng lo, anh mau đi xem Jasmine đi.
James nhìn vẻ kiên quyết của cô rồi lại nhìn những vết thương trên người cô mà gật đầu đồng ý, anh biết anh mà cứ ngoan cố không đi chắc chắn Elaine cũng không chịu đi băng bó vết thương. James đứng dậy lên lầu, không quên căn dặn người làm trong nhà chăm sóc cho Elaine.
Jasmine chính là con gái cưng của gia đình đã mua cô về, Jasmine không thích cô, thường ngày vẫn thường dùng cách này để đối đãi với cô, cha mẹ của Jasmine thì cưng con gái đến mù quáng, không những không đòi lại công bằng cho Elaine mà còn nhốt cô xuống nhà kho. Elaine biết trước thế nào cũng vậy, sau khi bôi thuốc cô lủi thủi một mình xuống nhà kho, nơi chỉ có rơm rạ làm chăn, gián chuột làm bạn, ẩm ướt hôi móc khiến người ta kinh tởm.
– Tội cho con bé quá!
Người làm trong nhà chỉ có thể nói nhỏ nhau nghe, cũng may có James luôn bênh vực Elaine nhưng anh cũng chẳng đủ sức để thay đổi chuyện gì.
Cơn ho đau rát cổ họng lại bất chợt ập đến, Elaine co rút người lại mà ho sặc sụa bất chợt cánh cửa nhà kho mở ra. Cô khó khăn đưa mắt nhìn xem người trước mặt là ai. Một bộ váy mới xinh xắn, giày hoa da phấn xinh đẹp mê ly. Jasmine đưa một đĩa thức ăn đến, chân đá vào người Elaine.
– Tao đem đồ ăn đến cho mày nè, dậy ăn đi!
Elaine chống tay ngồi dậy nhìn vào dĩa thức ăn, cô tròn xoe mắt nhìn ruồi nhặn trên đống thức ăn thừa còn thua cả cám cho lợn ăn.
– Nhìn gì, ăn đi, nhà tao không có dư tiền nuôi loại người như mày, thức ăn thừa của chó thì còn quạ may cho mày dùng được.
Chó nhà quyền quý thì thức ăn cũng chẳng phải loại tầm thường gì nhưng đây lại là thức ăn thừa, thử hỏi nó tàn tạ đến mức nào. Elaine lắc đầu cười như tỏ ý mình không đói. Jasmine cau mày, tức giận túm tóc Elaine, ép cô nuốt hết cái thứ nhớp nháp ấy vào. Xong xuôi quăng tô, cười khinh quay lưng ra ngoài. Elaine nôn thốc nôn tháo, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân lại dơ bẩn đến mức này. Cánh cửa nhà kho lại một lần nữa mở ra, Elaine giật mình vội thu dọn tất cả nhưng lần này không phải Jasmine hay bất cứ ai mà là James, anh bưng một mâm cơm tươm tất lẫn quần áo sạch đến cho cô.
– Elaine, đừng sợ là anh đây!
Cô như được sống lại một mạng, muốn ôm lấy anh nhưng lại sợ sự dơ bẩn của bản thân sẽ vấy bẩn anh nên thôi. Cô thu tầm mắt lại, ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, lâu lâu lại nhìn anh nở một nụ cười yếu ớt.
James nhìn cô mà đau lòng, ai cũng có quyền được hạnh phúc nhưng sao cô thì lại không? Do Elaine thích nói dối gạt người rằng bản thân luôn ổn trong khi cô chẳng ổn chút nào hay do cô luôn cho rằng chỉ cần mỉm cười thì không có chuyện gì là không thể vượt qua được nên ông trời mới thử thách cô? Nhưng dù lý do là gì thì đối với một đứa trẻ cũng quá tàn nhẫn rồi.
Elaine là một cô bé ngốc luôn suy nghĩ cho người khác, sợ người khác sẽ tổn thương mà quên mất chính mình cũng đang rất đau, lúc nào cũng dùng thái độ tin tưởng nhất để nhìn đời, dùng trái tim chân thành nhất mà đối đãi với mọi người. Người như vậy có phải rất đáng được yêu thương không?
James ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ lưng cô giúp cô dễ ngủ hơn, đến khi cô say giấc anh mới dọn dẹp mà rời đi. Trong lòng canh cánh một số vấn đề, rắc rối không biết nên làm sao mới phải.
Nửa đêm sương xuống trời trở lạnh, Elaine co rút người ôm lấy ngực mà ho sặc sụa. Cơn ho dồn dập như có thể lấy đi mạng sống của cô ngay lúc này. Cô cố gắng tiết chế nó đi đến bên cửa sổ hít thở chút không khí trong lành. Cũng không thể tiếp tục ngủ nên cô đứng đó ngước mặt nhìn những ngôi sao to nhỏ lấp lánh trên bầu trời đen kịt. Nhìn chúng cô thấy rất bình yên, những chuyện vui buồn đều có thể tan biến, cô đưa tay lên chợt nhớ đến ước mơ lúc nhỏ của cô đó là sẽ có một ngày cô có thể vươn tay chạm đến chúng. Nhưng điều đó thật xa vời có phải không?
Những ngôi sao đó cũng giống như các anh vậy, dù có khó khăn cỡ nào, ánh sáng có mờ nhạt đến đâu vẫn vươn mình hướng đến phía trước. Một nhóm nhạc bắt đầu từ con số không đã không ngừng cố gắng vượt qua khó khăn và cuối cùng đã đi đến đích của thành công, các anh đang và sẽ mãi toả sáng trên đỉnh vinh quang. Còn cô chỉ là một con người tầm thường nhỏ bé, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn những ngôi sao ấy và ấp ủ một giấc mơ được chạm vào chúng nhưng giấc mơ chỉ mãi là giấc mơ, sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực được. Nhưng có sao đâu vì đối với Elaine chỉ cần nhìn thấy các anh hạnh phúc và thành công thì cô cũng đủ mãn nguyện rồi. Và người đã giúp cho cuộc sống vô nghĩa của cô trở nên có ý nghĩa, lấp đầy tuổi thanh xuân của cô chính là BTS, bảy chàng trai đến từ nhà Bighit. BTS đã dạy cho Elaine rất nhiều thứ, BTS đã chứng minh cho cô thấy một người bình thường cũng có thể trở thành lục đẳng tinh tú, BTS dạy cô cách mỉm cười, cách chấp nhận khó khăn và vươn lên… Mọi thứ cũng không quá tệ có đúng không?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!