Mưa chiều - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Mưa chiều


Chương 1


Ký ức ngập ngừng như nỗi chơi vơi.

Dấu chấm lặng hàng hàng giăng mưa nối.

Phố xá vẫn đông.

Còn em không tới.

Lặng lẽ bên đời cuộc hẹn đã đánh rơi.

Có thể bạn đọc truyện này, bạn sẽ cảm thấy cái cách suy nghĩ, cách nói chuyện, ứng xử… có thể không thích hợp với những người đang ở độ tuổi học sinh cấp 3. Nhưng tôi chỉ đang viết lại theo ký ức của tôi, cũng không phụ nhận được là sẽ có 1 số chi tiết tôi viết hơi quá, hoặc cho rằng tôi tưởng tượng phù phiếm. Ừm chả sao, dù gì đây cũng là những ký ức đẹp nhất của tôi, nghĩ sao là quyền thiên hạ. Ai đọc được, cảm nhận được câu chuyện của mình thì mình cảm ơn, không thì mình cũng không ép. Hì, bình thường mà.

Tôi – Một thằng con trai bình thường, hoặc có thể nói thì khá là tệ hại. Lớn lên tại một thị trấn nhỏ của một tỉnh vùng núi Tây Bắc. Nơi mà giáo dục thực sự không được quan tâm đúng mực như thành phố. Trẻ con chúng tôi từ nhỏ lớn lên chỉ lang thang khắp các cánh đồng, lúc để chỏm thì chia nhau chơi đánh trận giả, sau đó là lao vào… đánh trận thật.

Lớn hơn tí nữa cũng chẳng khá gì, cái khái niệm “học chăm chỉ” đối với chúng tôi thì nó rất là xa xỉ (vẫn có người học hành đàng hoàng nhưng cũng hiếm lắm), lũ choai choai toàn tụ tập rồi đánh nhau, phá làng phá xóm. Còn tôi thì cũng chả thoát ra được khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Nay đánh xóm trên, mai đập xóm dưới, mốt làng trong, rồi tối thì xóm chợ…

Rồi tôi nổi tiếng là 1 trong những thằng du côn nhất trường tôi thời cấp 2, cả thị trấn ai cũng biết. Cứ có vụ đánh nhau nào mà đông người, thì y như rằng thế nào cũng có bóng dáng tôi và mấy thằng bạn trong đó. Nên dần dần tôi càng được các phụ huynh liệt vào danh sách đen, hạng người cấm con em giao du cùng. Cuộc đời tôi có lẽ sẽ chả ra sao nếu cứ như thế, nếu như mẹ tôi không làm ra một quyết định động trời – đá tôi vào Sài Gòn học cấp 3. Và từ đó cuộc sống tôi bắt đầu sang trang.

Em – Một người con gái gốc Hoa nhưng sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn. Gia đình bán thuốc Đông Y, nằm ngay mặt tiền đường Hải Thượng Lãn Ông. Xinh xắn, dễ thương, đảm đang, học giỏi, nụ cười mỉm như có như không với đôi mắt u buồn, đã hút hồn tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Và nếu như xét về 2 người lúc đó, thực sự là tôi không tìm thấy được điểm chung nào giữa 2 đứa. Nhưng đời… cũng lắm chữ ngờ.

Sài gòn, một buổi tối tháng 3 năm 2008.

Bờ sông Sài Gòn, quận 2.

“Anh” – Em níu tay tôi day day khi thấy tôi đang bần thần.

“Hở” – Tôi giật mình, quay sang hỏi em – “Sao thế? ”

“Anh có mang sáo không” – Em nhìn tôi với đôi mắt đầy mong đợi.

“Có chứ, lúc nào anh chả nhét trong cặp” – Tôi vuốt nhẹ tóc em, cười nói. Rồi sau đó lấy cây sáo Tử Trúc trong cặp ra.

“Sao, tiểu ny tử, nay thích nghe bài gì” – Tôi mỉm cười hỏi em.

“Ừm” – Em chau mày nghĩ – “Anh thích bài nào thì thổi bài đó đi, sao cũng được hết, hì hì”

“Thế lại bài tủ nhé” – Tôi cười haha.

“Sao anh thích bài đó dữ vậy trời” – Em nhìn tôi lắc đầu.

“Thì anh thấy giai điệu nó buồn, thê lương, có thể cuốn mọi cảm xúc của anh vào đó” – Tôi thở dài đáp.

“Hay quá ha, vậy ra ý anh nói là yêu tôi làm anh buồn, rồi chán ngắt nên anh thích bài đó, đúng tâm trạng hả” – Chẳng ngờ em nhìn tôi nheo mắt, phán cái độp.

“Ớ ớ, không có, chẳng qua thì anh thích thôi… ” – Tôi co rụt cổ, ấp úng đáp đáp.

“Hihi, em đùa đấy, anh thổi đi” – Thấy bộ dạng ủ rũ như gà mắc mưa của tôi, em bật cười, rồi cũng không ham trêu chọc tiếp.

“Ừm” – Tôi hít một hơi thật sâu, rồi đưa nhẹ cây sáo lên miệng.

Ngay từ khúc dạo đầu của bài “Thiên hạ vô song”, tôi đã cảm thấy sự buồn bã đang dâng lên trong người (Bài này là nhạc kết thúc phim Thần điêu đại hiệp, có Lưu Diệc Phi đóng vai Tiểu Long Nữ. Lúc xem phim tôi quá mê giai điệu của nó, nên về sau trở thành bài tủ của tôi). Tay lướt nhẹ trên từng phím sáo, bờ sông Sài Gòn buổi tối, gió cuối xuân thổi hiu quạnh như hòa cùng giai điệu. Những cặp đôi đang ngồi gần đó tâm sự, cũng ngạc nhiên quay sang nhìn. Tôi cũng đưa ánh mắt nhìn xa xăm về dòng sông đang hờ hững trôi, thì bỗng nhiên có tiếng ca nhẹ cất…

“Chuan yue hong chen de bei huan chou chang (Vượt qua chốn hồng trần vui buồn, sầu muộn)

He ni tie xin de liu lang (Có chàng ở bên, cùng nhau phiêu bạt)

Ci tou bian ye de qin shan he huang liang (Vượt qua khắp núi xanh hoang liêu, nguyên sơ)

He ni de meng ban zhe hua xiang fei xiang (Giấc mộng có chàng, cùng hương hoa bay lượn)”

Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn, thấy nàng đang mỉm cười với tôi gật đầu. Khung cảnh xung quanh thơ mộng, người con trai thì một thân đồ đen đứng thổi sáo (Quần jean đen, áo thun đen, giày đen, tay thì băng trắng toát), người con gái thì váy trắng, khoáng hờ chiếc áo khoáng mỏng màu tím, tóc bay phất phơ trong gió, nhẹ nhàng cất tiếng hát.

“Jin sheng yin ni chi kuang (Kiếp này vì chàng si mê)

Ci ai tian xia wu shuang (Tình này thiên hạ vô song)

Jin de ying zi, shui de bo guang (Vun vút bóng gươm, sóng nước lấp lánh)

Zhi shi guo wang shi guo wang (Chỉ là thoáng qua… là thoáng qua mà thôi)”

Phần điệp khúc được cất cao lên, lời ca như xoáy thẳng vào tâm can, tôi bất chợt quay sang nhìn nàng, thấy đôi mắt buồn kia đã vương vài giọt lệ.

“Ơ, em sao thế” – Tôi buông cây sáo xuống, giật mình hỏi.

“Không, em không sao, chỉ là lúc hát hơi bị cuốn theo lời thôi” – Em vuốt nhẹ má tôi mỉm cười.

“Ừm, biết vậy anh không thổi bài này” – Tôi thở dài thườn thượt.

“Ngốc, có ai nói gì anh đâu nè”

Không khí lại im lăng, dường như cứ mỗi khi tôi và nàng ở bên nhau, ngoài trêu chọc nhau, đôi khi hát hò vu vơ, phần lớn thời gian là khoảng lặng giữa 2 người.

“Anh” – Em gọi tôi.

“Ừm, em nói đi”

“Cảm ơn anh” – Em nhỏ giọng đáp.

“Hả, cảm ơn cái gì” – Tôi quay sang nhìn em khó hiểu.

“Anh dạy em nhiều thứ, cũng cho em nhiều bài học hay, rồi làm em thực sự cảm thấy cuộc sống vui vẻ hơn khi có anh… Rất nhiều thứ, đó là những điều mà trước khi gặp anh, em không có được” – Nàng nhìn tôi nhẹ nói.

“Ơ, nay em sao vậy” – Tôi chợt cảm thấy nàng hôm nay hơi khác.

“Không, em không sao, chẳng qua gọi là tức cảnh sinh tình thôi” – Nàng đập vai tôi cười, an ủi sau khi thấy sự quan tâm của tôi dành cho nàng.

“Ừm” – Tôi lại nhìn trời.

Đang đuổi theo những suy nghĩ vẩn vơ, em chợt nói.

“Anh, sao băng kìa, ước đi không nó bay mất” – Em chỉ tay lên trời nói, rồi sau đó nhắm mắt, chắp tay ước.

Tôi cười khổ, cũng chẳng ước ao gì, chỉ nhìn nàng. Dù quen nhau cũng hơn một năm, nhưng mỗi khi nhìn nàng, tôi cũng không kìm được tim mình đập rung lên từng hồi. Dáng người mảnh mai, đôi mắt u buồn, gò má cao, môi hồng khẽ bặm, đôi lúc nở nụ cười mỉm như có như không, cực kỳ mị hoặc.

“Gì nhìn người ta chăm chăm vậy” – Em cúi đầu lí nhí, gò má hơi ửng đỏ.

Tôi im lặng, chỉ nghĩ rằng sau này thực sự tôi khó có thể có được cảm giác như này, với bất kì một ai. Rồi sau đó lại hít sau một hơi, suy nghĩ một chút rồi nhìn lên trời nói.

“Phụng Nhật Nguyệt minh, chiêu Thiên địa giám… ”

“Ơ, anh, đừng… ” – Dường như biết được tôi sắp nói gì, nàng giật mình đưa tay ngăn tôi lại.

Nhưng tôi nhanh hơn, chỉ đưa 1 ngón tay lên miệng nàng, mỉm cười ý bảo rằng nàng đừng nói gì, rồi nhìn trời nói tiếp.

“Khiếu Sơn Hà làm chứng, kính Quỷ Thần làm bằng, năm tháng ý chí không hủy diệt, gian nan vất vả không xa rời” – Rồi sau đó tôi nhìn thằng vào ánh mắt vẫn đang hoảng hốt của nàng, trầm giọng – “Đời này kiếp này, vĩnh viễn không thay lòng”

Nàng đưa tay che miệng mình, đôi vai run run, nhìn tôi với ánh mắt như không thể nào tin tôi có thể nói ra lời này. Bởi nàng biết tôi tính cách có phần lông bông, nhưng cực kỳ trọng lời hứa và chữ tín, nói được là làm được. Lúc này đây tôi nói thế, cũng có nghĩ ngang với thề độc rồi. Bất giác, từng giọt nước mắt nàng lại rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe. Tôi đưa tay nhẹ gạt đi dòng lệ.

“Có gì đâu mà khóc, anh nói được làm được”

“Nhưng, như này… ” – Nàng vẫn chưa tìm được lời nào để nói ra tâm trạng lúc bấy giờ.

“Em cũng hiểu anh mà, đúng không” – Tôi mỉm cười, ôm lấy người con gái đang run lên vì xúc động vào lòng.

“Tiểu ngốc tử, em yêu anh” – Nàng cúi đầu lí nhí nói, như sợ tôi nghe được.

Tôi mỉm cười, siết chặt người con gái đó vào lòng, rồi bỗng cảm thấy mọi thứ thật là yên bình…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN