Mưa chiều
Chương 13
“Dạ, con không biết uống” – Tôi co rụt cổ.
“Không biết uống là thế nào, ta nghe thành tích của con ngoài đó hoành tráng lắm mà, đừng có nói là không biết nhậu chứ” – Ổng nhìn tôi nghi hoặc.
“Dạ, con không biết uống bia” – Tôi cúi đầu.
“Ừm, không biết uống bia, được rồi” – Ổng gật gù nói xong xách thùng bia vào cất, tôi thì thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau thì ổng vác ra bình rượu, tôi liếc qua thấy nào là rắn, cá ngựa, bìm bịp rồi đủ các thứ khác bên trong bình rượu, mồ hôi lại túa ra. Và không để tôi ngạc nhiên lâu…
“Ta quên con là trai đất Bắc, uống rượu chắc dữ lắm ha? Nào vào đây, lần này không được chối nữa đâu đấy” – Ổng vỗ vỗ bình rượu nói.
Tôi thầm kêu khổ, cũng thầm chửi mình ngu. Biết thế nói xừ không biết nhậu thì giờ khỏe rồi. Thầm tặc lưỡi rằng uống 2 3 li rồi chuồn cũng được.
Sau khi hết 3 li, tôi liếc nhìn bình rượu, rồi trên bàn còn đầy đồ ăn nên vẫn thấy… tiếc tiếc. Cắn răng ngồi thêm lúc nữa và rồi…
“Uống đi con, rượu này năm ngoái ta nhờ mẹ con gửi vào đấy, hơn xa rượu miền Nam, khà khà” – Ổng vỗ vai tôi.
“Dạ, bác nói chí phải, rượu Bắc thì chỉ có chuẩn” – Lúc này tôi đã ngà ngà say.
“Tốt, hảo tiểu tử, hảo đảm lượng. Nào dzô… ”
“Dạ, con kính bác 1 ly, dzô… ”
1 Lúc sau thì…
“Em, vào nhà nướng thêm mấy con mực ra cho anh, nay đang vui nên tới luôn” – Ổng quay qua nói với mẹ Hòa.
“Thôi anh uống ít thôi, thằng bé còn bé mà lại bắt nó uống nhiều sao nó chịu nổi, uống thế được rồi” – Mẹ Hòa nhăn mặt khó chịu.
“Mai chủ nhật nó nghỉ, cho nó chơi 1 hôm, đúng không con? ” – Ổng quay sang tôi khề khà.
“Dạ dạ, bác nói phải, mẹ cứ kệ con đi, lâu lâu cũng nên thoải mái 1 lần”
Mẹ Hòa lắc đầu vào bếp, còn bé Thảo cũng tót lên phòng sau khi bỏ lại một câu – “Hôm nào em mách mẹ anh là anh không chịu học hành, suốt ngày nhậu nhẹt”
Lúc sau mẹ Hòa đi lên với đĩa cá mực thơm nức mũi. Rồi thở dài nhìn 2 ông mãnh một lớn một nhỏ đang chén chú chén anh lắc đầu.
“Nào, uống tiếp đi con, đàn con trai mạnh mẽ lên, rót rượu đi chứ! ” – Ổng khoát tay.
“Dạ ba cứ để con! ” – Tôi gật gù.
“Tốt, gọi ba đi, bác cái gì mà bác, mày gọi bà Hòa là mẹ mà gọi ta là bác thì ra gì nữa. Gọi ba dần cho quen, lớn lên ta gả bé Thảo cho… ” – Ổng tiếp tục khề khà.
“Dạ, dạ con cảm ơn… Ơ dạ? Ba nói gì? ” – Đang gật gù thì tôi giật cả mình, tỉnh cả rượu.
“Haha, làm gì mà rụt hết cả cổ thế. Ta đùa cho vui đấy, nào uống đi chứ, để lâu rượu nó bay hết hơi rồi”
“Ơ dạ, con mời ba… ” – Tôi lại bắt đầu chúc, lòng thầm khấn là ổng không nói thêm câu gì đại loại vậy nữa, chứ không tôi đến đau tim mà chết mất.
Cũng chả biết tôi ngồi gắng gượng đến lúc nào, chỉ biết là lúc tỉnh dậy thì thấy đang nằm vắt vẻo trên phòng. Cầm điện thoại lên liếc qua thì thấy gần 5h chiều, hết cả hồn bật dậy. Cố gắng nhớ được xem hôm qua uống đến mấy giờ, rồi tôi lên phòng như nào… Nhưng mà những gì nhớ được thì toàn là mấy chén rượu. Lắc đầu chán nản, lê thân xuống bếp tìm chanh vắt uống cho đỡ mệt. Lúc leo cầu thang xuống vẫn còn biêng biêng, xuýt nữa hụt chân ngã lộn cổ xuống, may là nắm được vào thành cầu thang nên không sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!