Mưa chiều
Chương 8
“Em giúp anh không được à, đồ thế này thì mình anh làm có mà đến tối” – Thảo bĩu môi nói.
“Ừ thế cũng được” – Tôi gật gù.
Rồi hai anh em bắt đầu lôi hết đống truyện trên giá sách xuống để gọn một bên, rồi tôi lấy quần áo treo vào tủ. Sau khi giải quyết xong cái vali quần áo, chuyển qua cái vali đồ linh tinh của tôi, lúc tôi vừa mở vali ra, đang chuẩn bị xếp lên giá thì…
“Trời đất, lại là sách, anh cũng mọt sách ah” – Bé Thảo bật ngửa người trước đống sách trong vali.
“Ừ, anh cũng hay đọc mấy truyện này” – Tôi gãi đầu đáp.
“Haizzz, để em xem nào” – Thảo nhìn tôi ngao ngán.
“Tuyết sơn phi hồ, Lục Tiểu Phụng, Liên thành quyết, Lộc đỉnh ký, Thủy Hử, Tam quốc diễn nghĩa… Trời đất ơi! ” – Thảo trố mắt khi thấy đống truyện Trung Quốc kinh điển của tôi mà toát mồ hôi.
“Ừ anh thích đọc cái này, đang định chiều đi mua sách học, kiếm thêm vài quyển về đọc” – Tôi cười toe toét.
“Hả, mua mấy truyện này nữa hả” – Thảo trố mắt nhìn tôi.
“Ừ sao vậy” – Tôi nghi hoặc nhìn con bé.
“Ông thần ơi, chưa thấy ai như anh, sao ông mê được mấy cái này vậy ông” – Thảo lắc đầu ngán ngẩm.
“Kệ anh, thôi để đó anh dọn cho” – Tôi bưc bội khi thấy thái độ có vẻ hơi thái quá của Thảo.
“Thôi em phụ cho, em không có ý gì đâu” – Thảo tiu nghỉu khi thấy thái độ của tôi.
“Ừm, thế giúp anh đi” – Tôi cười hì hì rồi xoa đầu nó.
“Em lớn rồi, không được xoa đầu em” – Thảo lắc lắc mái tóc khó chịu nói.
“Ha ha… ” Tôi bật cười trước thái độ của con bé.
Sau hơn nửa tiếng dọn dẹp đủ thứ, tôi mới ngồi xuống thở phèo phèo vì mệt. Thảo thì đang soi mói đống quà mà đám bạn đưa cho tôi.
“Anh, mở đống này ra nha, xem có gì” – Thảo lay lay tôi, ánh mắt sáng rực.
“Ừ em thích thì mở đi” – Tôi khoát tay nói.
“Để xem nào, lưu bút cấp 2 này, album ảnh cấp 2 này, chuông gió, áo đồng phục cũ này, sổ lưu niệm này, quả… ơ cái này đẹp thế” – Con bé trầm trồ khen.
“Hả” – Tôi liếc qua, thấy quả cầu tuyết con bé đang cầm trên tay. Là quả cầu thủy tinh, bên trong là mô hình ngôi nhà tuyết cùng với cây thông, người tuyết, cối xay gió.
“Ơ tuyết bắn tung tóe đẹp chưa này” – Thảo lắc lắc quả cầu, thấy “tuyết” được tung lên khắp nơi trong quả cầu.
Tôi bần thần một lúc, quả cầu tuyết này lúc trước cùng đám bạn ra thành phố, rồi dạo quanh các cửa hàng lưu niệm, vừa nhìn thấy nó là tôi thích mê tơi nhưng cũng chỉ biết quay người đi, vì cái giá nó cũng khá đắt với đám trẻ con tôi lúc bấy giờ. Giờ có người mua tặng, tôi cũng không còn cảm giác vui sướng, chỉ còn lại những xúc động bùi ngùi.
“Em nhìn xem có ghi ai tặng không” – Tôi thở dài cắt đứt chuỗi suy nghĩ của mình.
“Để em xem, à đây rồi, bạn gái Mai Anh thân tặng. Bạn gái anh à? Còn có mấy dòng nữa này, anh đọc không” – Con bé đọc xong rồi quay sang tôi hỏi.
“Đưa anh xem” – Tôi nói rồi lấy tờ giấy đọc.
“Tớ xin lỗi vì trưa không sang nhà cậu được, hihi chắc lần đầu tiên xưng hộ cậu – tớ như này nhỉ, trước kia toàn mày tao rồi chửi nhau inh ỏi. Lúc sáng nghe cậu phải đi vào Sài Gòn học, tớ nghĩ không biết tặng cậu gì, rồi chợt nghĩ đến món quà này. Tớ biết lúc trước cậu thích nó lắm, nhưng không mua được, nên tớ bắt mẹ tớ chở tớ ra thành phố mua bằng được nó, hi vọng cậu sẽ thích. Cậu chắc đang mỉm cười rồi nói tớ khờ chứ gì, hừ đừng tưởng qua mặt được tớ. Trưa nay tớ còn đang ở trên thành phố nên không sang nhà cậu được, rồi lúc về nhà cũng không qua cậu rồi chào một câu, cậu có trách tớ không. Tớ sợ khi gặp cậu rồi, tớ sẽ không biết phải nói gì. Thực sự tớ sợ phải khóc trước mặt cậu, tớ sợ lúc tớ khóc rồi cậu cũng phải đi, khi ấy không ai ở bên an ủi tớ, tớ sợ cảm giác hụt hẫng ấy, tớ sợ đối mặt với cậu. Nên tớ gửi Phong đưa cậu cái này, chỉ hi vọng cậu đừng quên tớ. Và tớ cũng thế, tớ vẫn mãi nhớ cậu, mãi nhớ lúc cậu đồ mồ hôi cõng tớ ngất xỉu thì sân tập lên phòng y tế khi tớ say nắng, rồi những lúc cậu đứng ra bênh tớ khi tớ bị trêu, rồi những lúc tớ buồn thì cậu luôn ở bên cạnh an ủi… Tớ mãi nhớ tất cả về cậu. Có dịp thì nhớ về lại phố huyện nhé. Chúc bình an, bạn thân của tôi…
Bạn gái Mai Anh thân tặng”
Trên tờ giấy hồng, vẫn còn vương những vết nhăn do những giọt nước mắt rơi xuống, làm nhòe đi từng dòng chứ. Tôi thở dài, hóa ra tâm trạng tôi lúc đó mọi người đều hiểu. Tôi gấp cẩn thận tờ giấy, bỏ lại vào hộp, sau đó cất giữ đàng hoàng. Quay sang bé Thảo thì thấy đang lui cui những hộp quà khác. Tôi chỉ cầm quả cầu tuyết lắc lắc nghịch, không khí trong phòng bỗng nhiên im lặng lạ thường.
“Ơ hộp gì dài thế này, đũa phép của Harry Porter ah” – Bé Thảo ngạc nhiên rồi mở hộp ra, rồi sau đó lại kinh ngạc khen ngợi – “Trời, cây sáo đẹp thế, nhìn thích ghê”.
“Hả” – Tôi lại đực mặt ra nhìn cây sáo, bởi vì nó thực sự quá cuốn hút với tôi.
Cây sáo màu tím, được làm cực kỳ tinh xảo, từng đường nét kết cấu, cho tới từng phím, rồi các bộ phân, khu vực miệng thổi, rồi từng lỗ thoát âm nơi chân sáo, tất cả được làm cực tỉ mỉ. Tôi đần mặt ra nhìn, chợt nghĩ có gì không đúng ở đây. Cây sáo trúc, màu tím đen, chẳng lẽ…
“Sáo Tử Trúc” – Ánh mắt co rút lại, rồi cũng không tin vào những gì mình nói.
Giật ngay cây sáo trước ánh mắt ngạc nhiên của Thảo, tôi nhìn cây sáo rồi xác thực, chất liệu đúng là Tử Trúc (Tử trúc – trúc tím, người Việt mình còn là trúc đen, là một loại trúc cảnh rất quý, lúc bấy giờ thì sáo làm bằng Tử Trúc thì rất hiếm với lại khá đắt, tính ra suốt 3 năm cấp 3 tôi cũng hay lê la các công viên xem người ta ca hát, cũng có người thổi sáo nhưng chưa thấy ai có cây sáo Tử Trúc này. Về sau thì nhiều rồi, lên mạng tìm có có cả đống).
Tôi cầm lấy hộp sáo, có miếng giấy nhỏ bên trong, tôi mở ra thì thấy lèo tèo vài chữ nguệch ngoạc.
“Tặng cậu, cấm làm mất, mất tớ thiến”
Tôi cười khổ, hóa ra thằng Phong tặng, hèn gì nó úp úp mở mở như thế, nếu như tôi mở ngay thì thể nào cũng chửi nó một chặp vì bỏ tiền ra mua thứ này (sau này mới biết ông chú của nó đi Trung Quốc mua về cho nó, nó giữ như báu vật, chỉ dám ngắm rồi cất đi chứ không dám thổi, rồi cuối cùng đem tặng tôi)
“Anh biết thổi sáo ah” – Thảo hỏi tôi với ánh mắt mong đợi.
“Giờ mà còn hỏi câu này, chứ hồi bé buổi tối ai thổi sáo em nghe” – Tôi trợn mắt nhìn nó.
“Toàn bạn anh thổi, có thấy anh thổi đâu” – Thảo hừ mũi.
“Ớ, có mà” – Tôi ngớ người.
“Có mới lạ, em bảo anh thổi sáo cho em ngủ, anh toàn đuổi em như đuổi tà” – Thảo phụng phịu nói.
“Mấy hôm nữa anh thổi cho mà nghe” – Tôi cười toe toét nói nó. – “À đúng rồi, nhắc mới nhớ, thằng Giang cho em cái này này” – Tôi tìm bịch cốm quăng cho nó.
“Cái gì thế, mà Giang là ai nhỉ” – Con bé nhìn tôi nghi hoặc.
“Là cái thằng mà lúc ném đất ở ruộng, em bọc hòn đá rồi ném chảy máu đầu nó chứ ai” – Tôi trợn mắt nói, nghĩ cũng rùng mình nhớ lại lúc đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!