Mùa đông năm ấy - IV. Kiểm tra Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Mùa đông năm ấy


IV. Kiểm tra Anh


Dường như cuộc nói chuyện giữa tôi và Ngọc chỉ dừng lại ở hôm chúng tôi làm trực nhật ấy. Về sau, cho dùng ngồi cũng nhau nhưng chúng tôi lại chẳng nói chuyện mấy. Vì thế, lúc ở trên lớp, tôi chỉ tập trung nói chuyện với mấy bạn xung quanh, thỉnh thoảng mới liếc nhìn Ngọc mấy cái. Và có mấy lần, cậu cũng nhìn về phía tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng lúc nào tôi cũng là người “chạy” trước.

Mọi chuyện cứ như vậy, nhưng một sự việc xảy ra khiến tôi với cậu nói chuyện được với nhau nhiều hơn mấy câu. Thứ hai đầu tuần, chúng tôi có một bài kiểm tra 15 phút môn Tiếng Anh nhưng hôm đó lại mất điện nên thay vì phát đề đã in ra như mọi khi, giáo viên tiếng Anh của chúng tôi lại chép đề lên bảng. Lúc đó, tôi mới hoảng hồn vì thực sự tôi chẳng nhìn thấy một chữ gì trên bảng dù căng mắt ra đến mấy. Không kịp suy nghĩ nhiều, bí quá hóa liều, tôi quay sang nói nhỏ với Ngọc.

– “Cậu chép đề xong cho tớ nhìn với, tớ nhìn không được rõ lắm.”

Tưởng Ngọc sẽ cằn nhằn gì cơ nhưng cậu ấy chỉ yên lặng, đẩy dịch đề sang, thậm chí là đọc cho tôi chép. Ngọc phát âm khá chuẩn nên tôi gần như chép đúng tất cả, chỉ có khi nào cậu phát âm sai khiến tôi không hiểu thì mới phải nhìn tờ đề của cậu.

Lúc tôi quay qua nhìn cậu thắc mắc nhìn cậu vừa nói vừa quay đi ( chắc xấu hổ )

– ” Tôi sợ chữ tôi xấu chị không dịch được, chép sai lại trách tôi. Với lại, tôi phát âm cũng được nên chắc cũng không sao đâu chứ?” – Câu nói vừa mang ý khẳng định vừa nghi vấn của Ngọc khiến tôi bật cười khẽ.

Nhưng tôi cũng nhanh chóng nín lại vì sợ Ngọc tự ái sẽ không đọc đề cho tôi nữa. Lúc tôi làm xong cùng vừa kịp giờ thu bài, may quá. Ngọc thì khỏi phải nói, cậu ấy học Anh khá trội nên đã làm xong trước tôi từ bao giờ.

Ra chơi, tôi loay hoay cất sách vở môn trước vào cặp rồi lại chúi đầu tìm quyển truyện để đọc như mọi khi. Bỗng, trước mặt tôi xuất hiện một hộp sữa đậu nành.

– “Tôi không thích uống sữa nên cho chị, chắc từ sáng chị chưa ăn gì nên đói rồi đúng không?”

– “Sao cậu lại chắc chắn thế?” – Tôi hỏi vặn lại Ngọc.

Đúng là từ sáng tôi chưa ăn gì thật, tại hôm nay tôi dậy muộn quá mà bỏ cả bữa sáng để chạy đến trường luôn cho kịp giờ. Nhưng làm sao mà Ngọc biết được.

– ” Lúc chị đến lớp thì sát giờ vào, chắc là chị dậy muộn nên sẽ không kịp ăn sáng, vả lại vừa nãy lúc làm kiểm tra, chị ôm bụng suốt còn gì.”

A, cậu bạn cùng bàn này cũng thật tinh quá thể, vậy mà cũng biết tôi chưa ăn gì được.

– “Vậy cảm ơn cậu nhé. Cậu tinh ý như thế này, người nào lấy được cậu thì tốt phải biết.” – Tôi vừa cười vừa cảm ơn cậu, theo thói quen trêu trọc cậu giống như với mấy bạn học khác.

Ngọc nhìn tôi, lặng thinh.

Sao đột nhiên tôi cảm thấy mình đã làm sai điều gì ấy nhỉ?

– “Sao chị không đi thay kính đi, cận nặng mà đeo kính nhẹ thì làm sao mà nhìn được.” – Thình lình, cậu lại cất lời trước.

– “Cũng không phải nhẹ đâu, 5 diop rồi đấy. Lúc trước tớ ngồi bàn đầu thì vẫn thấy được, chỉ là xuống đây ngồi nên hơi khó nhìn thôi. Với lại á, đi thay kính còn phải đo mắt nữa, phức tạp lắm.”

– “Sao chị cận nặng thế? Đọc nhiều truyện quá chứ gì.”

Tôi không trả lời, chỉ nhe răng cười với cậu.

– “Tiết sau kiểm tra tiết Địa, chị mang Atlat không?…”

– “Mang chứ.”

Cứ thế, Ngọc hỏi tôi trả lời, suốt cả giờ ra chơi và cả các giờ ra chơi khác và những hôm sau nữa. Thứ tự này ít khi đổi lắm vì lúc nào mà tôi định hỏi gì thì Ngọc đang lảng sang chuyện khác để hỏi tôi rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN