Tôi thay một bộ quần áo đơn giản rồi đi xuống nhà, ba mẹ tôi cũng đã dậy rồi, thấy tôi như vậy bèn hỏi.
“Mới sáng sớm đã đi đâu vậy?”
“Con đi ăn sáng với Đăng.”
“Đăng? Là cái cậu bạn nhà bên ấy hả?” Bố tôi hơi bất ngờ.
Tôi gật đầu.
“Mới đó mà đã thân thiết được vậy rồi sao.” Mẹ tôi cười trêu tôi.
“Dù sao cũng phải quen biết đó đây chút chứ.” Tôi nhún vai, “Vậy con đi đây.”
“Ừ, có tiền chưa đấy?” Bố tôi gọi với theo.
Tôi quay đầu vẫy tay với bố rồi nói lớn, “Có đủ rồi.”
Khi tôi mở cổng thì Đăng đã đứng đó rồi, suýt chút nữa là tôi đâm sầm vào cậu ấy.
Hôm nay Đăng mặc một cái áo phông trắng đơn giản cùng mới quần đen, cậu ấy cười khoác vai tôi.
“Đi, tới muộn lại phải đợi.”
Tôi vẫn chưa quen cảm giác khoác vai khoác tay cho lắm, thế nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đăng bèn kìm lại không nói gì nữa.
Thôi vậy, dù sao cũng không ghét.
Hai chúng tôi đi đến một quán ăn sáng có vẻ như rất đắt khách ở đây, bởi vì dù mới sáng sớm đã có kha khá người đến đây ăn rồi.
Vẫn may là còn chỗ, cả hai chúng tôi chọn vị trí ở trong góc phòng.
“Cậu muốn ăn gì?” Đăng đưa thực đơn lên cho tôi.
Tôi lướt nhìn một lượt sau đó bèn trả lại cậu ấy.
“Cậu quen ở đây hơn, cậu thấy cái nào ngon nhất thì gọi.”
“Vậy phở bò tái nhé, tôi thích nhất phở bò tái ở đây.” Đăng đề nghị.
Tôi không có ý kiến mà gật đầu.
“Cậu ngồi đây đợi một chút.” Đăng quen cửa quen nẻo đi lại chỗ làm thức ăn rồi nói gì đó, tôi nhìn cậu ấy rồi quét mắt nhìn qua quán.
Quán này rất sạch sẽ, bàn ghế quạt máy đều có đầy đủ, thảo nào mà khách tới đây đông thế.
Có điều đến một vùng ven biển rồi ăn phở không hiểu sao khiến tôi cảm thấy khá thú vị.
Trong lúc chờ Đăng quay lại, tôi tranh thủ lấy điện thoại ra xem tin nhắn một chút.
Tin nhắn từ năm phút trước, là từ Dương.
Dương: [Cho mày xem cái này.]
Huy: [?]
Dương lập tức trả lời ngay, có cảm tưởng như chỉ đợi tôi trả lời là cậu ta lập tức đáp lại.
Dương: [Ảnh]
Dương gửi tới một tấm ảnh, trên ảnh là hình một bàn tay trắng mềm mại khả năng là tay của một cô gái đang cầm một con thú nhồi bông rất đáng yêu.
Tôi nhíu mày bấm vào bức ảnh rồi phóng lớn lên, vẫn chưa tìm ra điểm gì đặc biệt.
Đang tính hỏi lại Dương thì trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói.
“Đó là ai vậy?” Không biết Đăng đã quay lại từ khi nào, ánh mắt đang lia tới màn hình của tôi.
Thấy tôi không trả lời, cậu ấy bèn hỏi tiếp, “Người yêu của cậu sao?”
Nghe vậy tôi lập tức lắc đầu, “Làm gì có, tôi chưa có người yêu.
Tấm ảnh này là từ một người bạn ở thành phố gửi cho tôi thôi.”
“Ồ.” Đăng nghe vậy liền gật đầu, tiếp đó hỏi, “Vậy cậu từng có người yêu chưa?”
Tôi lắc đầu, “Chưa từng.”
“Không phải chứ, gương mặt cậu thế này thì phải có nhiều người thích lắm chứ.
Vậy đã có ai ngỏ lời chưa?” Đăng sửng sốt rồi đột nhiên trở nên hăng hái lạ thường.
Tôi có hơi không theo kịp mạch cảm xúc của cậu ấy, chỉ đành hỏi gì đáp đó, “Có một lần nhưng tôi từ chối rồi, từ đó trở đi không còn ai nữa.”
“Có lẽ họ thích cậu mà không dám nói ra ấy chứ.”
“Tôi không biết.” Mấy khoản yêu đương như thế này tôi mù tịt, trước đó cũng bị tên Dương quở trách một lần vì tội chậm tiêu khiến cho người khác không dám thổ lộ.
Có điều tôi không thể đọc vị được tâm trạng của đám con gái kia, nếu như bọn họ nói Đông vậy thì tôi chắc chắn sẽ nghĩ Đông, tuyệt đối không lái sang Tây.
Nhưng vẫn không hiểu sao lại khiến cho bọn họ không vừa lòng.
“Vậy cậu thì sao?” Tôi cũng có chút tò mò, với khuôn này của Đăng thì có lẽ đã trải vài mối rồi cũng nên.
“Tôi á?” Đăng chỉ vào mình sau đó gật đầu, “Đúng là từng có một mối, là cô ấy ngỏ lời trước.
Hồi đó tôi nào biết gì, thấy vậy thì lập tức đồng ý.”
“Vậy sau đó thế nào?” Tôi có chút tò mò.
“Sau đó á? Chia tay.” Đăng nói tỉnh bơ.
“Hả?” Tôi ngớ người.
Nói tới đây Đăng như nhớ ra điều gì đó rồi thở dài, “Nói là yêu đương thế nhưng tôi vẫn không tìm được cảm giác thích kia trên người cô ấy, cùng lắm chỉ là thích theo kiểu bạn bè mà thôi.
Hai chúng tôi càng ở bên nhau càng thấy sượng sùng, thế là chia tay, giờ lên lớp 11 hai chúng tôi khác lớp nên cũng đỡ hơn nhiều.”
“Vậy thì cậu cũng chẳng khá hơn tôi.” Tôi đưa ra kết luận.
“Khác chứ, dù gì tôi cũng xem như có kinh nghiệm, dù không vui vẻ lắm, còn cậu chính là tờ giấy trắng.” Đăng đưa tay ra vẫy vẫy tỏ ý không phải.
Tôi nhún vai tỏ vẻ không để tâm lắm, tôi cảm thấy mấy việc như tình cảm như thế này có duyên sẽ tự đến.
Hai bát phở cuối cùng cũng được đưa lên, bốc khói nóng hổi.
Hương thơm phả vào k!ch thích cơn thèm ăn của tôi.
Phải công nhận khẩu vị của Đăng không chê được, món phở này ngon thật.
“Ngon đúng không?” Thấy vẻ mặt của tôi, Đăng cười hỏi.
“Đúng vậy.” Tôi lập tức tán thành.
Khi ăn chúng tôi không nói chuyện, chủ yếu là do đói bụng quá, chỉ trong thoáng chốc chúng tôi đã xử lý xong bát phở đầy ụp này.
Tôi ngả lưng ra một chút để tiêu thực, tiện trả lời cuộc trò chuyện ban nãy bị dang dở.
Không ngoài dự đoán, Dương đã nhắn tới cho tôi một tràng.
Dương: [Xem xong chưa?]
Dương: [Alo?]
Dương: [Mày lại lặn đi đâu rồi?!]
Dương: [Con trai ơi?]
Dương: [Do mạng hay do mày chết dí ở xó nào rồi???]
Huy: [Chưa chết, bận ăn sáng, ảnh kia là thế nào?]
Dương: [Mẹ mày, đừng tự nhiên lặn khi đang nói chuyện CÓ ĐƯỢC KHÔNG?!!]
Nhìn cách nói chuyện chắc cậu ta đang muốn đấm tôi lắm đây, vậy nên tôi vội vàng đáp lại.
Huy: [Được rồi xin lỗi, tóm lại là mày có chuyện gì?]
Dương đã bị tôi kéo về chủ đề cũ, cậu ta hí hửng nhắn.
Dương: [Sao thấy đáng yêu không? Người yêu của tao đấy.].