Phương Ninh Trí đi theo vài bước, đến trước sân khấu rồi mới đứng nhìn Biên Việt lên trên, lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Có giải nên huấn luyện viên cũng vui vẻ mời mọi người đi ăn. Biên Việt không ham lắm, lấy giải xong mới nhảy xuống, đi thẳng đến trước mặt Phương Ninh Trí, đeo huy chương lên cổ cậu cười tủm tỉm: “Tặng cậu miếng sô-cô-la.”
Phương Ninh Trí cầm tấm huy chương ngắm nghía rồi ngẩng đầu nhìn Biên Việt. Biên Việt đeo cho cậu xong đã bị gọi đi. Thành viên trong đội bơi đang bàn xem tối ăn gì để đào rỗng hầu bao của huấn luyện viên.
Phương Ninh Trí nhìn Biên Việt cách đó mấy mét, tháo huy chương ra, cẩn thận cất vào túi.
“Tối hội này đi ăn lẩu, Phương Ninh Trí đi với tôi nhé.”
Biên Việt nói hai câu với hội Triệu Huy rồi lại về chỗ Phương Ninh Trí, khoác vai cậu vô cùng tự nhiên.
Phương Ninh Trí nhìn thầy dạy bơi của trường đứng gần đó hỏi nhỏ: “Huấn luyện viên của cậu có nói gì không?”
“Ông ý biết lâu rồi, bảo đưa cậu đi đấy, nói là con gái ở ngoài không an toàn.” Biên Việt nói xong cong môi, cúi đầu nói nhỏ vào tai Phương Ninh Trí: “Con gái nha~”
Mặt cậu đỏ bừng, mặt ngại ngùng giơ tay ôm lấy tay Biên Việt: “Đừng nói nữa.”
Biên Việt cười, đứng thẳng dậy, mắt liếc qua chiếc cổ trống rỗng mới cau mày hỏi: “Sô-cô-la tôi đưa đâu rồi?”
Phương Ninh Trí nghiêng người cho hắn xem túi mình: “Sợ va đập nên cất đi rồi.”
Biên Việt ôm luôn lấy bờ vai cậu, khoé mắt bờ môi không giấu nổi ý cười. Hắn khụ một tiếng, đè giọng xuống, ra vẻ nói: “Có miếng vàng thôi mà, tôi đầy, nhìn cậu có vẻ thích đến thế, đợi về nhà lục xem rồi đưa hết cho cậu.”
Chẳng đợi Phương Ninh Trí trả lời, người đồng đội ngồi cạnh hóng hớt nãy giờ đã lên tiếng: “Đừng có dại nha Biên Việt, ai thèm đống sắt vụn của ông chứ.”
Phương Ninh Trí nghe xong thì hấp tấp, sợ Biên Việt không vui, ôm cánh tay Biên Việt sốt ruột nói: “Muốn chứ, muốn chứ, tôi muốn.”
Triệu Huy thở dài: “Bạn Phương ơi bạn phải cao quý lên.”
Phương Ninh Trí đỏ mặt, dịch dịch chân ngả vào lòng Biên Việt, úp mặt vào trong, như chú koala ôm cây.
Biên Việt nhướng mày, lại nhún vai, ra cái vẻ thiếu ăn đòn nói: “Biết sung sướng là như thế nào không?”
Mấy cậu con trai đơ ra, há miệng nhìn cả hai người. Biên Việt giơ ngón tay chỉ vào mình: “Đây này.”
“Mẹ, thằng chó, cút cút cút.” Triệu Huy nổi giận đầu tiên, giơ chân phải đá một phát. Biên Việt ôm Phương Ninh Trí xoay người, giấu cậu trong lòng mình, hi hi ha ha mà tiếp cú đá này của Triệu Huy.
Thầy giáo dạy bơi của trường họ Cố, chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, cũng còn trẻ nên thầy cũng chẳng cấm cản gì chuyện yêu đương tuổi học trò. Thầy chỉ ngạc nhiên khi nữ sinh ngoan ngoãn Phương Ninh Trí lại ở bên cái thằng nhóc cá biệt Biên Việt này.
Tối đến, trong bữa lẩu, Triệu Huy đóng vai trò như MC chỉ vào thầy Cố, nói với Phương Ninh Trí: “Đây là thầy Cố của tụi này.” Rồi giới thiệu một vòng. Đến một góc này Phương Ninh Trí mới nhìn kỹ hơn, đối phương cũng nhìn cậu, gật đầu.
“Đây là Từ Ninh, dự bị của đội.” Triệu Huy nói xong cũng ngồi chen luôn vào cạnh thầy Cố.
Một bàn toàn nam sinh, lại còn chuyên thể dục thể thao, mọi người cầm điện thoại quét mã rồi tự chọn món, tôi món này cậu món kia, thoắt cái tổng tiền cũng gần đến một ngàn.
Phương Ninh Trí ít khi ăn lẩu. Cậu cầm điện thoại nhìn giao diện gọi món, thấy nước lẩu là loại cay tê mới mím môi không biết nói mình không ăn cay thế nào thì nghe thấy Biên Việt nói: “Ai gọi lẩu cay vậy? Tao đổi thành nồi uyên ương nhé.” Dứt lời, hắn nói nhỏ vào tai Phương Ninh Trí: “Loại nước lẩu này nhìn được đấy, ăn không?”
Phương Ninh Trí nhanh chóng gật đầu, liếm môi.
Nồi lẩu đầy tràn nhanh chóng được bê lên. Nước trong nồi sôi sùng sục, khói bay lên đưa theo mùi nước xương, mùi thịt kéo hết cả sâu đói ra ngoài. Viên thả lẩu và thịt bò lên bàn, Biên Việt cầm lấy cái bát nhỏ, nghiêng đầu hỏi: “Đi lấy gia vị không?”
“Tao với Phương Ninh Trí đi lấy gia vị.”
“Ái chà chà, có người yêu cái khác bọt ngay, đi lấy gia vị cũng phải đi với nhau mới được.” Triệu Huy ghen tị dài giọng.
Biên Việt mặc kệ, nhấc chân đi ra ngoài.
Hai người đứng sóng vai trước quầy gia vị, Biên Việt cầm bát nhỏ, múc một muỗng nhỏ tương vừng rồi hỏi Phương Ninh Trí: “Có muốn cái này không?”
Phương Ninh Trí nói có, Biên Việt đã bảo: “Đưa bát đây.”
Cậu giơ hai tay bưng bát đến trước mặt hắn.
Lúc sau Biên Việt lại hỏi muốn lấy gia vị nào, cậu chỉ cần nói có hoặc không hắn sẽ múc cho. Pha xong chén gia vị, Biên Việt cũng hiểu được gần như toàn bộ khẩu vị của Phương Ninh Trí.
Tâm trạng vui vẻ, sau khi về chỗ Biên Việt còn cầm đũa trộn gia vị cho Phương Ninh Trí, vừa trộn vừa cười nói: “Khẩu vị trẻ con.”
Đến chừng hơn mười giờ, Triệu Huy ăn đến toát mồ hôi, xắn tay áo lên bỏ miến vào nồi. Biên Việt ăn no rồi buông đũa, uống một ngụm Coca, nghiêng đầu nhìn Phương Ninh Trí ngồi dựa vào lưng ghế, hai mắt thẫn thờ.
Hắn ghé lại, vỗ đầu gối đối phương, hạ giọng, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
Phương Ninh Trí lắc đầu, hai tay đặt trên bụng, thở hắt ra: “Ăn no quá.”
“No đến đâu rồi? Bụng phình ra bao nhiêu nào?” Biên Việt thuận miệng hỏi, giơ tay đè bụng người bên cạnh.
Phương Ninh Trí giật mình, dịch mông trên sô pha, giữ tay Biên Việt cho hắn đừng sờ linh tinh.
Ăn lẩu xong còn có mấy nam sinh còn đòi đi hát, thầy Cố ngáp một cái rồi nói: “Tôi không đi, các cậu có đi thì tự đi.”
Biên Việt nhìn về phía Phương Ninh Trí, cậu nhẹ nhàng nhắc đầu. Hắn gác hai tay sau đầu, lười biếng đáp: “Tao cũng không đi.”
“Sao mày không đi? Mày đã già đâu?” Triệu Huy vừa hỏi thế thầy Cố ở bên cạnh ho một cái.
Biên Việt đáp: “Phương Ninh Trí không thích hát.”
“…” Triệu Huy im lặng sau đó mở điện thoại ra: “Tao sẽ chặn mày.”