Biên Việt tựa hồ như đè hẳn lên người cậu, môi dán lên da vừa cắn vừa hôn, không đau nhưng khiến Phương Ninh Trí có cảm giác như bị ăn luôn.
Cậu như chìm và bóng tối, bụng dưới quặn đau. Phương Ninh Trí giơ tay lên như muốn bắt lấy cái gì.
Giây tiếp theo lòng bàn tay chạm phải bộ tóc gai tay, cậu ôm chặt lấy rồi nghe thấy một tiếng phì cười.
“Cần chủ động thế không hả Phương Ninh Trí?”
Đôi mắt hé mở, Phương Ninh Trí thấy người kia cười nhìn mình. Hoàn hồn lại, cậu mới nhận ra bây giờ mình ngồi trên đùi Biên Việt, tay vòng qua cổ hắn, mặt dán mặt, hơi thở giao hòa.
Phương Ninh Trí hốt hoảng, lập tức buông tay ra, ngả người về sau. Lần này Biên Việt không giữ cậu nữa mà nương theo động tác ấy cùng ngả xuống giường.
Đệm lõm xuống, Phương Ninh Trí kêu lên, định bò dậy bằng cả tứ chi thì bị đối phương chỉ dùng một tay đã đè xuống rồi. Cậu giãy dụa như con rùa nằm ngửa. Hắn nửa đè trên người Phương Ninh Trí cười run cả người, sau đó, cúi xuống hôn.
Phương Ninh Trí chìm trong chăn đệm mềm mại, trên môi là nụ hôn tê dại. Ánh đèn tường màu cam che phủ đôi mắt cậu, vầng sáng lờ mờ dịu dàng ấy khiến cậu say mê. Một bàn tay vuố,t ve eo, cởi qu,ần áo Phương Ninh Trí, nắ.n bóp ngực cậu rồi lại đi xuống.
Quần bị cởi ra rồi thì chiếc qu.ần lót nhạt màu cũng chẳng phải là chướng ngại vật gì. Ngón tay Biên Việt kéo nó xuống. Đến khi nhận ra Phương Ninh Trí mới “Ưm” một tiếng, giọng nũng nịu đến khó tin. Cậu bất giác khép chặt hai chân nên kẹp luôn cả tay Biên Việt lại.
Đương nhiên lại rước lấy một tiếng cười đầy bỡn cợt của đối phương. Mặt Phương Ninh Trí đỏ như sắp bị thiêu cháy. Cậu giơ tay che mặt, chẳng dám nhìn quanh.
Biên Việt thấy vậy kéo tay đối phương ra cúi xuống hôn tiếp. Bàn tay bên dưới tránh dư,ơng vật bán cương của người dưới mà đặt lên trên môi âm hộ nhỏ nhắn.
Phương Ninh Trí lại kêu, giọng như khóc. Cậu nức nở kêu Biên Việt buông mình ra. Lúc này thì làm sao mà hắn còn nghe lọt điều gì, ngón tay hắn ma sát khe hở kia. Phương Ninh Trí run cầm cập, miệng nói đừng nhưng hai chân từ từ tách ra, người dưới hơi nhấc lên, dv lúc trước mềm đi vì căng thẳng lại dựng đứng.
Biên Việt ồ lên, mu bàn tay đụng phải cái gì, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Phương Ninh Trí, hỏi: “Thế này cũng cương được hả Phương Ninh Trí?”
Phương Ninh Trí bất lực lắc đầu, cậu cũng chẳng rõ hắn đang nói cái gì.
Cơ thể đang làm sao cậu cũng không biết.
Cậu chỉ cảm thấy bị Biên Việt sờ như vậy rất sướng nhưng nghĩ rằng như vậy là bị trêu ngươi, cơ thể dị dạng bị phơi bày trước mặt Biên Việt. Cậu thấy mình như điên rồi bởi chỉ cần hắn nhìn thôi cũng làm bên trong như có gì nong nóng trào ra. Cơ thể run lên, miệng nức nở, Phương Ninh Trí xoay người định trốn nhưng lại bị lật lại.
Tay đối phương đặt trên vai, hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên cổ cậu, giọng nói nhẹ nhàng,chậm rãi. Tiếng sột soạt như tiếng lá cây xào xạc khi gió hè thổi qua rừng. Phương Ninh Trí nhắm mắt lại, nhịp thở càng lúc càng loạn.
Biên Việt lại hỏi, Phương Ninh Trí chỉ lắc đầu, chỉ biết lắc đầu.
Biên Việt cười, cắn tai cậu, răng nhay nghiến vành tai. Cậu òa khóc, nước mắt tuôn rơi. Hắn buông tha cho vành tai nhỏ, vươn lưỡi liếm những giọt nước mắt kia, cong môi nói: “Nhóc nhát cáy.”
Phương Ninh Trí mở hé mắt, mặt tủi thân cùng cực. Biên Việt véo mũi cậu: “Hỏi thôi khóc cái gì?” Phương Ninh Trí há miệng nhưng nghẹn lời không biết đáp sao.
Biên Việt “Chậc” một tiếng, không trêu cậu nữa. Ngón tay tìm được hai miếng thịt mềm mại hơi sưng kia, hơi tách ra, hình như nóng hơn khi nãy. Hắn đi vào trong một chút, bên trong tràn ra ít dịch nhầy.
“Ướt rồi…” Biên Việt cười ra tiếng. Phương Ninh Trí im re, mắt nhắm tịt, thở cũng run.
Biên Việt chôn mặt vào hõm vai Phương Ninh Trí, hai người quyện chặt vào nhau, nhiệt độ cộng hưởng, thân dư,ới ma sát. Tới thời điểm cao trào nhất, ngón tay đặt tại nơi ấy bắt đầu xâm nhập.
Hơi thở Phương Ninh Trí trở nên dồn dập. Cậu cảm giác được dị vật rất rõ, ngón tay Biên Việt đang quấy rối cơ thể mình. Thứ mà cậu cố tình coi nhẹ bấy lâu nay đang bị người ngoài nghiên cứu. Cậu th,ở dốc, ý đồ dùng những thứ khác phân tán suy nghĩ kia trong đầu.
Đến lúc này, ngón tay ở bên trong lui ra, có thứ gì đó to hơn, nóng bỏng hơn chạm vào nơi bên dưới của Phương Ninh Trí. Cậu giật mình, hai chân khép nhanh lại nhưng vô dụng. Tay Biên Việt giữ đầu gối cậu, bẻ ra ngoài. Cậu bị bắt phải tiếp nhận, thứ kia đã vào được một tấc rồi.
Cậu sợ đến mức bật khóc, kêu lên: “Đừng vào, đau quá.”
Biên Việt ôm cậu, nói nhỏ: “Cậu khít quá Phương Ninh Trí.”
Phương Ninh Trí không đáp, chỉ biết khóc. Cậu thấy thật sự đau lắm, không phải nũng nịu nhõng nhẽo.
“Cậu thả lỏng ra, chặt quá tôi không vào được.”
“Đau.” Phương Ninh Trí lắc đầu, trong đầu chỉ có chữ này.
Biên Việt rút ra, ôm lấy cậu bắt đầu hôn, vừa hôn vừa sờ. Phương Ninh Trí thấy thoải mái hơn, cơ thể bắt đầu lỏng ra, nơi bị vuố,t ve lại bắt đầu ướt. Sau đó Biên Việt lại thử lại nhưng vẫn không vào được, Phương Ninh Trí vẫn đau.
Biên Việt toát mồ hôi hột, bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn cúi xuống nhìn gương mặt đẫm lệ của Phương Ninh Trí lại tức đến mức bật cười.
Thở dài như chấp nhận kết quả này, hắn ngồi dậy, vừa nhìn cơ thể Phương Ninh Trí vừa thủ, dâm.
Hai chân Phương Ninh Trí cứ mở ra như thế, chắc là sợ đơ cả hệ điều hành rồi, Biên Việt đã buông ra rồi còn quên khép lại.
Môi lớn vừa bị ngón tay đi qua hơi sưng lên, chất lỏng ướt át hơi tràn ra như phủ một lớp màng trong suốt. Biên Việt nhìn chằm chằm chỗ ấy, động tác càng lúc càng nhanh.
Một lát sau hắn bật dậy, kéo chân Phương Ninh Trí, dươ,ng vật cư.ơng cứng cọ lên thân d,ưới đối phương. Cậu trợn mắt, ngơ ngác nhìn hắn rồi giây tiếp theo đã thấy nơi ấy nhớp nháp.
Cậu hít sâu, đối diện với Biên Việt, trên môi lại tê dại.
Hắn cắn m,ôi dưới cậu, hung tợn nói: “Lần sau có đau chết cũng phải làm cậu.”