Mua Lão Bà - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Mua Lão Bà


Chương 17


Không biết ngủ bao lâu, Tấn Phàm mở mắt ra.

Thân thể vẫn là đau, hắn bị một người ôm chặt vào trong ngực, hượng vị quen thuộc xông vào mũi, Duật một mực ôm lấy hắn.

Trong lòng lướt qua một dòng nước ấm, một loại hạnh phúc nói không nên lời nổi lên, thật ngọt ngào, hắn giật giật.

Phát hiện người trong lòng tỉnh, Duật khẩn trương hỏi,”Thế nào? Còn rất đau không?”

Tấn Phàm lắc lắc đầu,”Ta tốt hơn nhiều rồi, đứa nhỏn đâu? Ta muốn xem bọn hắn.”

“Bọn nó ở cách vách, ta gọi người đem bọn nó ôm đến”

Hai đứa nhỏ rất được ôm đến, hai nam hài, cơ hồ bộ dạng giống nhau như đúc, xem bộ dạng bọn hắn hiện tại, khẳng định sau khi chúng nó lớn lên sẽ được rất nhiều người yêu thích.

“Cám ơn ngươi, bảo bối.” Duật ôm chặt âu yếm hắn.

Tấn Phàm cười cười,”Không nghĩ tới sinh đứa nhỏ lại đau như vậy, nhưng bây giờ nhịn bọn họ liền cảm thấy thật đáng giá.”

“Vất vả ngươi, ta không bao giờ …. Nữa bắt ngươi phải sinh đứa nhỏ.” Nhìn đến Tấn Phàm là phi thường đau đớn, hắn trong lòng đau đớn so vs ai khác càng mãnh liệt,”Chờ ngươi thân thể hảo, chúng ta đi Hà Lan kết hôn?” [ ăn cơm trước kẽn o_O”]

“Hảo.” Tấn Phàm gật gật đầu, hắn nhận ta hắn đã yêu Duật mất rồi, cũng không phải vì nguy cơ tiền bạc của công ty, mà là chân chính thật lòng yêu y.

Duật cúi đầu, thâm tình hôn lên môi hắn,”Ta yêu ngươi, bảo bối.”

“Ta………. Ta cũng vậy.” Hắn thấp giọng nói, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.

Duật trong lòng xẹt qua một tia vui mừng, không dám tin vào lỗ tai của mình,”Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.”

“Ta nói……….. Ta yêu ngươi……….” Tấn Phàm bởi vì ngượng ngùng cơ hồ nói không nên lời, trên mặt đỏ ửng càng cho hắn thêm vẻ mê người.

“Trời ạ, ta rốt cục đợi được ngày này.” Trái tim của Phàm rốt cục cũng thuộc về y, y thật sự là cao hứng,”Ngươi rốt cục hoàn toàn thuộc về ta.”

“Kỳ thật, ngươi sớm đã có được ta, chính là……… Ta ngượng ngùng không dám nói……..” Tấn Phàm vươn người hôn lên môi Duật, trên mặt tuấn mỹ đỏ bừng.

Duật trong mắt tràn đầy ý cười cùng trìu mến, ai có thể dự đoán được Tấn Phàm dễ dàng thẹn thùng, chỉ có y mới có thể thấy được vẻ mặt đỏ ửng này của hắn.

Có thể đến được trái tim hắn, cuộc đời này đã mãn nguyện lắm rồi.

——– Hoàn ——–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN