Mua Mạng Vợ Nhỏ
Phần 26
Tuần sau là đến lễ mừng thọ lần thứ 78 của bà nội, Cảnh Long cũng có dự định đến ngày đó sẽ để tôi lộ ra gương mặt thật của mình, giấu giếm lâu quá cũng không tốt. Thật ra với việc này, tôi cũng khá là mong chờ, chứ thường ngày cứ sống trong sự dè bỉu của mọi người, lâu dần bản thân tôi cũng sinh ra cảm giác đau lòng uất ức!
Chuyện sinh con vẫn đang rất căng thẳng, nhưng may là dạo này mẹ chồng tôi đã giảm bớt sự quản lý việc uống thuốc và sinh hoạt của bọn tôi lại. Chắc có thể là từ hôm đi cầu con về đến giờ, tâm lý mẹ chồng tôi được thoải mái hơn nên bà cũng giảm hẳn sự hối thúc. Mà như vậy mới là tốt, vợ chồng tôi đỡ phải suy nghĩ nhức đầu hàng đêm, tâm lý thoải mái thì mới dễ có con được chứ.
Sáng hôm nay Cảnh Long đưa tôi đi thành phố, hai vợ chồng bọn tôi đến cửa hàng trang sức nổi tiếng chuyên về đá quý để đặt làm cho bà nội một bộ trang sức tặng bà lễ mừng thọ. Cảnh Long biết bà rất thích đeo trang sức bằng đá nên anh mới đích thân đi chọn, chủ yếu là tấm lòng của cháu trai dành tặng cho bà nội chứ thời buổi này cái gì đặt qua mạng chẳng được, chủ yếu là phải có tiền.
Vừa tới thành phố là bọn tôi đi đến cửa hàng luôn, vì sợ thời gian gấp rút sẽ làm không kịp để tặng cho bà nội. Xe vừa đậu vào bãi, hai bọn tôi còn chưa xuống xe thì ở phía trước mặt, tôi vô tình bắt gặp Cảnh Đức đang đi cùng với ai đó vừa ra khỏi cửa hàng đá quý. Cảnh Long bên cạnh cũng phát hiện ra, tôi lúc này đang định xuống xe gọi chú ấy thì bị Cảnh Long kéo giữ lại, anh nhắc nhở:
– Em không có hóa trang đâu đấy.
Tôi thoáng giật mình, cười hề hề ngồi yên lại ghế:
– Em quên mất… mà không biết chú Năm đi với ai nhỉ? Có phải bạn gái chú ấy không nhỉ?
Vừa hỏi tôi vừa tò mò nhìn về phía trước, ban đầu thì nghĩ người đi cùng Cảnh Đức là bạn gái chú ấy nhưng sau khi thấy được vóc dáng người đi cùng, tôi có chút ngạc nhiên, tò mò hỏi:
– Không giống cô gái lắm… chú ấy đi với ai vậy anh, đeo khẩu trang kín quá nên em nhìn không được?
Cảnh Long bên cạnh không trả lời câu hỏi của tôi, anh ấy tự dưng hỏi một câu rất không liên quan, giọng cũng kỳ lạ không kém.
– Bữa này là ngày bao nhiêu?
Tôi nhìn anh, thấy anh có vẻ căng thẳng, tôi mới vội trả lời:
– Ngày 7, bộ có chuyện gì hả anh?
Cảnh Long lẩm nhẩm:
– Ngày 7… ngày 7…
Tôi nhìn biểu cảm nghiêm túc cùng ánh nhìn đanh thép của anh… thoáng chốc tôi lại có suy nghĩ… hình như là anh ấy biết người đang đi cùng với Cảnh Đức là ai thì phải đó…
Cảnh Đức mở cửa cho người phụ nữ đi cùng ngồi vào xe, bộ dáng vui vẻ thân thiết dữ lắm. Sau đó xe của chú ấy rời đi rất nhanh, cũng không hề phát hiện xe của bọn tôi đang đậu ở phía này. Xe của Cảnh Đức đã rời đi được hơn 5 phút mà Cảnh Long vẫn chưa chịu rời mắt, anh nhìn chằm chằm về phía trước, trông vừa giận dữ vừa căng thẳng thế nào ấy. Phải rất lâu sau, thấy tình hình có vẻ ổn hơn, tôi mới dám dịu giọng, hỏi:
– Cảnh Long… anh sao vậy?
Cảnh Long khẽ thở ra một hơi, sự bực tức cũng giảm đi phần nào đó, nhưng nghe qua lời nói vẫn còn khó chịu lắm.
– Gặp người bỉ ổi… không khó chịu cũng không được.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh nói người bỉ ổi… là muốn nói Cảnh Đức hay là người đi cùng chú ấy?
Không đợi tôi hỏi tiếp, Cảnh Long đã cho xe rời đi, anh trầm giọng:
– Về khách sạn nghỉ ngơi một chút, chiều mình đi đặt cũng được… anh thấy hơi mệt.
Mặc dù hoang mang không hiểu chuyện gì nhưng tôi vẫn “dạ” một tiếng rất ngoan, cũng không nóng lòng hỏi anh mọi chuyện là thế nào. Biết anh đang khó chịu trong lòng nên tôi cũng không dám hỏi, đợi khi nào anh dễ chịu hơn một chút, khi đó hỏi cũng không muộn mà.
Nhận phòng khách sạn, việc đầu tiên của tôi là đi tắm rửa một phát cho thật thoải mái, tắm xong bọn tôi xuống sảnh lớn của khách sạn ăn trưa, ăn xong lại tiếp tục lên phòng nghỉ ngơi, đến chiều thì đi đặt bộ trang sức cho bà nội. Sau khi ăn tối ở ngoài về, Cảnh Long tắm rửa trước, tôi tắm sau, định bụng hôm nay sẽ ngủ sớm, mai còn đi vài nơi để đặt đồ.
Từ phòng tắm bước ra, tôi nhìn xung quanh phòng lại không thấy Cảnh Long đâu, đi thẳng vào trong phòng mới phát hiện anh đang hóng gió nhìn ngắm thành phố về đêm, trên tay là ly rượu màu vàng nhạt đang uống dở. Thấy anh có vẻ đâm chiêu, tôi liền đi tới gần, dịu giọng hết sức có thể, tôi hỏi:
– Sao lại uống rượu rồi?
Cảnh Long lắc lư ly rượu trong tay, giọng anh khàn khàn:
– Lâu lâu uống một chút cũng được mà, anh không phải bợm nhậu đâu.
Tôi cười mỉm, lại hỏi:
– Anh có tâm sự gì à? Nói em nghe đi, được không?
Cảnh Long thoáng im lặng, trên mặt anh thể hiện rõ hai chữ “nặng nề”. Cứ tưởng anh sẽ không chịu nói nhưng ít giây sau, anh lại khàn giọng hỏi tôi:
– Em có biết người đàn bà đi cùng với Cảnh Đức là ai không?
Tôi lắc lắc đầu, mờ mịt trả lời:
– Không… em không biết.
Cảnh Long đột nhiên cười gượng, giọng nói chất chứa sự phẫn hận vô cùng:
– Bà ta… là mẹ ruột của Cảnh Đức.
Ơ, mẹ ruột? Tôi tưởng là mẹ ruột của Cảnh Đức đã chết rồi chứ?
Anh lại cười, nụ cười khinh bỉ:
– Em có biết vì sao anh hận bà ta không?
Tôi ngơ ngác lắc đầu:
– Dạ…
Cảnh Long hít vào một hơi, giọng lạnh lẽo vô cùng:
– Tại vì bà ấy muốn hại chết anh em anh… hại chết anh, hại chết Cảnh Dục. Anh cứ tưởng bà ta đã quy y cửa Phật… nhưng ai dè… đúng là đồ xảo trá!
Chuyện này… đúng rồi! Lần trước Cảnh Đức đã từng nói với tôi… tôi quên mất… lúc đó cứ lo chuyện mất tích của Cảnh Long nên tôi quên mất…
Tôi im lặng vài giây, đợi cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, tôi mới nhạt giọng, nói:
– Có phải… là do bà ta xúi giục anh và Cảnh Dục vào rừng “Tam Giác” để tìm thần dược gì đó cứu sống mẹ hay không?
Cảnh Long ngạc nhiên, anh liền hỏi:
– Sao em biết? Là mẹ nói cho em nghe?
Tôi lắc lắc đầu, có chút do dự, nói:
– Dạ không, là chính… Cảnh Đức… chú ấy nói cho em nghe… lúc mà anh bị mất tích không tìm được.
Cảnh Long ngạc nhiên thêm nhiều phần nữa:
– Cảnh Đức nói?
Tôi gật gật:
– Dạ… là Cảnh Đức nói.
Anh im lặng vài giây, lát sau, tôi thấy anh nở nụ cười chán ghét, giọng châm biếm vô cùng:
– Bọn họ đúng là mẹ con… cả hai đều thảo mai như nhau nhỉ?
– Thảo mai… Cảnh Đức cũng thảo mai?
Cảnh Long cười nói:
– Vậy chứ em nghĩ Cảnh Đức làm sao sống yên ổn được đến ngày hôm nay, trong khi mẹ nó là kẻ gián tiếp gây ra cái chết của Cảnh Dục?
Giọng tôi ngập ngừng:
– Em cũng công nhận… là có hơi kỳ lạ một chút.
Cảnh Long chau mày, giọng bất mãn:
– Không phải là một chút mà là nhiều chút mới đúng… mà thật ra cũng không hẳn do Cảnh Đức quá thông minh, một phần cũng do bà nội và ba muốn dung dưỡng nó. Đối với hai người họ, đông con đông cháu sẽ tốt hơn là chỉ có độc nhất một mình anh. Cảnh Đức khéo miệng, giỏi nịnh bà nội, lại rất chăm chỉ siêng năng, nó luôn tỏ ra là người hiểu chuyện, là người không tranh giành với anh nên nó mới có thể sống yên ổn đến ngày hôm nay…
Dừng một chút, anh lại nói:
– Mẹ mình lại rất hiền, bà mất đi Cảnh Dục nhưng vẫn không muốn trừng phạt mẹ con Cảnh Đức. Nhìn người đàn bà độc ác kia doạ sống doạ chết, mẹ mình lại chịu không được mà từ bi hỉ xả, chỉ đuổi bà ta đi rồi thôi. Còn để cho Cảnh Đức tiếp tục sống ở nhà mình nữa chứ… đúng là hiền lành quá cũng là một cái tội mà.
Vài giây sau, anh lại nhàn nhạt cất giọng, trong lời nói chứa hàm ý oán hận vô cùng:
– Mụ ta đã thề suốt đời này sẽ sống nương nhờ cửa Phật, tụng kinh gõ mõ cầu phúc hồi hướng cho Cảnh Dục… nhưng rồi sao… bà ta vẫn sống nhàn hạ vui vẻ bên cạnh con trai đó thôi, lại coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Còn mẹ anh, bà ấy mất đi một đứa con mà bà ấy yêu thương, đã vậy còn vì lòng thương người mà để cho kẻ độc ác được sống ung dung tự tại, trong khi đó bà phải sống trong nỗi ân hận đau khổ dằn vặt từng ngày… em thấy như vậy có đáng không? Anh thì thấy không đáng, mẹ anh… bà ấy vừa đáng thương nhưng cũng quá đáng trách đi.
Tôi nhìn anh chìm đắm trong sự oán hận, nhất thời trong lòng không kìm nổi sự đau lòng. Khẽ đặt tay lên vai anh an ủi, thế nhưng chưa kịp nói được câu gì, anh đã cười nói với tôi:
– Em yên tâm đi, anh không sao đâu, mẹ anh hiền nhưng anh thì không… anh làm sao để cho mụ ta sống ung dung tự tại được… làm sao để như thế được…
Nâng ly rượu trong tay lên, Cảnh Long nhìn vào ly rượu trong tay mình, ánh mắt anh chứa đựng sự thích thú, giọng điệu rất kỳ lạ:
– Những kẻ dùng lời nói để hại người… vậy thì tốt nhất đừng nên nói nữa.
Tôi sững sờ, nhìn vào ánh mắt thích thú của anh, tôi càng dám chắc là anh đã trả thù chút gì đó cho đứa em trai tội nghiệp của mình rồi…
Đúng, đúng là có thù phải trả nhưng anh đừng như vậy có được không? Sống mang quá nhiều thù hận… anh có chịu nổi không hả Cảnh Long? Người chết thì đã chết rồi, vậy còn anh thì sao… còn anh thì sao đây?
Tôi ôm chầm lấy anh, dụi mặt vào ngực anh, mặc anh có muốn nghe hay không, tôi vẫn cố nói:
– Cảnh Long… anh trả thù mụ ta để xoa dịu cho cái chết của Cảnh Dục… vậy còn anh thì làm sao? Anh sống mang nỗi hận thù vào lòng… anh có mệt không hả anh? Anh đừng như thế nữa, anh không đau lòng cho anh… nhưng em thì đau lòng. Em đau lòng muốn chết đây nè… đau lòng đến không chịu được đây nè…
Tôi nói mà như muốn khóc, bởi lẽ tôi cảm nhận được sự cô độc trong anh. Đúng là Cảnh Long làm không sai nhưng một người đang sống mà cứ mãi vùng vẫy trong cái chết của người khác… vậy thì làm sao sống bình an cho cuộc đời của mình được?
Cảnh Long im lặng, rất rất lâu sau… anh vẫn cứ im lặng!
_________________
Chỉ còn hai ngày nữa là đến tiệc mừng thọ của bà nội, khách khứa đã được gửi thiệp mời từ trước, ba mẹ tôi cũng được nhà chồng tôi mời đến dự. Trong danh sách mời đến dự tiệc, tôi có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tên của chú Lương. Tôi có hỏi Cảnh Long, anh nói là do cha chồng tôi mời, còn lý do tại sao thì anh cũng không biết.
Trong nhà dạo này rất nhộn nhịp, mọi người luân phiên nhau trang hoàng nhà cửa, ai ai cũng bận rộn để chuẩn bị tiệc mừng thọ cho “Lão Phật Gia”. Tôi cũng luôn tay luôn chân, mẹ chồng nàng dâu chạy lăng xăng từ sáng đến chiều, công việc chất thành đống.
Đang phụ mọi người cắm hoa thì từ ngoài cửa, Thu Tuyết gấp gáp đi vào, mặt cô ấy hơi tái đi, bộ dáng lơ mơ như đang suy nghĩ gì đó. Thu Tuyết đi lướt qua bọn tôi rồi đi thẳng lên phòng, hoàn toàn không để ý đến tôi đang ngồi trên ghế. Tiểu Đào thấy vậy, cô ấy khẽ cúi người xuống, nói thầm vào tai tôi:
– Mợ Tư… mợ ấy hình như không được khỏe…
Tôi gật gật:
– Chắc vậy… để lát nữa tôi lên hỏi thăm em ấy một tiếng.
Tiểu Đào lại thì thầm, vẻ nghiêm trọng lắm:
– Ban nãy… tôi thấy mợ Tuyết lên xe của cô Bảo Châu… hai người họ đi đâu á mợ Hai.
Tôi thoáng ngạc nhiên, giọng cao hơn chút:
– Thu Tuyết đi chung với Bảo Châu? Thật không Tiểu Đào?
Tiểu Đào gật gù chắc nịch:
– Thiệt mà mợ, tôi nhìn thấy rõ ràng… chỉ là tôi không biết hai người bọn họ đi đâu thôi…
Chuyện này… có vẻ lạ nhỉ? Thu Tuyết với Bảo Châu như chó với mèo, làm sao có chuyện đi chung với nhau được?
Tiểu Đào lại nói thêm, giọng điệu rất nghiêm túc:
– Mợ Hai… tôi thấy cô Bảo Châu không phải dạng vừa đâu… tới mợ Thu Tuyết còn bị cô Bảo Châu doạ đến mặt mũi xanh chành… mợ phải cẩn thận đó mợ.
– Sao cô biết Thu Tuyết bị Bảo Châu doạ tái xanh mặt mũi?
Tiểu Đào nhanh nhảu nói:
– Chứ ban nãy mới đi chung với nhau mà giờ mợ Thu Tuyết lại trở thành như vậy… tôi còn tưởng mợ Tuyết bị đánh nữa á chứ. Nói chung là mợ phải cẩn thận, tôi để ý thấy hai người bọn họ lạ lắm… phải đề phòng nha mợ Hai.
Tôi gật gật đầu, đối với những gì Tiểu Đào vừa nói, tôi nhất định sẽ để trong lòng… ai chứ Bảo Châu là phải đề phòng. Nhưng mà… Thu Tuyết bữa nay sao lại lên xe của Bảo Châu… chuyện này liệu có mờ ám gì chăng?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!