Mua Mạng Vợ Nhỏ - Phần 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
958


Mua Mạng Vợ Nhỏ


Phần 32


Ánh sáng chói rọi vào mắt làm cho tôi có hơi khó chịu, nhíu nhíu mày, cảm giác đau đầu cùng toàn thân có chút ê ẩm đột nhiên kéo đến. Tôi khẽ ưỡn người rồi từ từ mở hai mắt nhìn quanh, trên trần nhà là cánh quạt quay vù vù, nhìn nhiều lại thấy hoa mắt. Đang còn ngơ ngác chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nói ấm áp thân thuộc nhanh chóng truyền tới.
– An An… em tỉnh rồi hả? Có thấy khó chịu ở đâu không? Bụng còn đau không?
Tôi đưa mắt nhìn sang anh, liền thấy gương mặt lo lắng hoảng loạn của anh đập vào mắt. Thấy tôi không trả lời, anh gấp đến loạn, giọng điệu cuống quýt hối hả:
– Trả lời anh đi, đừng nhìn anh như vậy… em còn đau lắm phải không?
Đau?
Tôi lúc này liền lắc đầu, gấp gáp khàn giọng trả lời:
– Không… em không còn đau nhiều nữa. Nhưng mà sao vậy anh? Bộ em bị gì nghiêm trọng lắm hả?
Nghe tôi nói không đau nhiều, vẻ căng thẳng trên mặt Cảnh Long mới giảm xuống được một ít. Anh đưa tay kéo ghế ngồi sát bên cạnh tôi, tay anh nắm chặt tay tôi, trong giọng nói mang theo ý cười nồng đậm:
– Em không bị gì hết, nhưng mà sau này đừng kích động như vậy nữa, em bây giờ đã là người trưởng thành rồi, trong bụng còn có con của chúng ta nữa… phải cẩn thận để ý đến sức khỏe của mình, biết không?
Khoan, trong bụng còn có con của chúng ta nữa… nói vậy là…
Tôi mở to mắt nhìn anh, giọng run rẩy:
– Anh nói sao chứ? Con của chúng ta? Ý anh là…
Cảnh Long không nhịn được mà mỉm cười:
– Phải, là con của anh và em… nó được hơn một tháng rồi.
Tôi chấn kinh một hồi, lát sau như bình tĩnh lại được, tay tôi lại run run đặt trên bụng mình, trên môi không biết đã nở nụ cười từ khi nào nữa…
Con… đứa nhỏ này tôi mong đợi đã lâu lắm rồi, cuối cùng con cũng đã tới… cuối cùng cũng tới!
…………………
Tôi nằm được một lát thì cha mẹ tôi cũng lên tới, mẹ tôi nấu cháo đem lên cho tôi, bà lo lắng sốt ruột hỏi tôi có chuyện gì mà để cho ngất đến như vậy. Tôi tất nhiên không dám nói thật mọi chuyện, chỉ nói là tôi sơ ý không biết mình có thai, sức khỏe hơi kém nên mới ngất đi thôi. Cũng may là mẹ tôi không phát hiện ra chuyện gì khác lạ, sau khi trách tôi chủ quan thì lại ngồi kế bên tôi dặn dò tôi đủ thứ, bà sợ tôi chưa có kinh nghiệm gì sẽ làm nhiều việc không tốt đến em bé trong bụng. Tôi hết sức tập trung lắng nghe, cái gì không hiểu lại hỏi, đại khái bây giờ cũng biết được những việc cần và tránh khi mang thai, không còn gà mờ như khi nãy nữa.
Đợi khi tôi truyền nước xong, bác sĩ cũng cho xuất viện, ông ấy bảo hai hôm quay lại tái khám, còn hiện giờ đã ổn không có việc gì đáng ngại. Tôi với Cảnh Long đưa cha mẹ tôi về nhà trước, sau đó anh mới đưa tôi về lại nhà. Từ lúc tỉnh lại tới giờ, tôi cứ lo lắng chuyện mang thai mà quên mất chuyện quan trọng trước mắt. Giờ thấy trên xe không còn ai, tôi mới lo lắng hỏi anh:
– Chuyện hình nhân hại Thu Tuyết… em thật sự không có…
Tôi chưa nói hết câu thì Cảnh Long đã cắt ngang lời tôi, giọng anh vô cùng dịu dàng:
– Anh biết, anh luôn luôn tin tưởng em.
Nghe được câu tin tưởng của anh, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, rất dễ chịu. Trên đời này không cần có quá nhiều người tin tưởng tôi, chỉ cần cha mẹ tôi và anh tin tưởng tôi là cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi.
Thấy tôi im lặng, chắc sợ là tôi lo lắng, anh mới khẽ nắm lấy tay tôi, giọng anh dịu nhẹ như an ủi nhưng nghe qua lại thấy sự kiên định vô cùng:
– Em đừng lo, anh có cách giúp em không bị đổ oan… chỉ cần em không làm thì không có ai định tội em được đâu…
Dừng một lát, anh lại nói thêm, lần này có chút bá đạo:
– Mà nếu như em có lỡ tay làm… anh cũng có cách khiến em bình an không có chuyện gì… em yên tâm đi.
Tôi sững sốt nhìn anh, tôi biết anh rất thương yêu chiều chuộng tôi nhưng chiều chuộng đến mức dung túng luôn cả chuyện xấu mà tôi làm… loại cố chấp này… nó vượt xa cả tình yêu thông thường rồi. Tôi không nghĩ… anh lại đối xử tốt với tôi như vậy, à không… phải nói là tình cảm anh dành cho tôi sao lại lớn lao đến như thế mới đúng…
– Em sao vậy? Lại thấy không khỏe à?
Tôi lúc này mới bình tĩnh lại được, khẽ lắc lắc đầu, tôi cũng nắm chặt lấy tay anh, dịu giọng nỉ non:
– Không có, em vẫn tốt mà… Cảnh Long, cảm ơn anh thật nhiều, em thật may mắn khi gặp được anh.
Anh quay sang nhìn tôi, nụ cười trên môi hoàn toàn là nụ cười cưng chiều, anh nói:
– Em là vợ anh, anh lo lắng và bảo vệ cho em là chuyện anh nên làm mà… hai mẹ con em chỉ cần sống vui sống khỏe là được, như vậy đã là hạnh phúc với anh lắm rồi. Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh tự có cách bảo vệ em.
Tôi gật gật đầu, trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc. Cảnh Long làm việc luôn biết chừng mực, một khi anh ấy đã ra tay thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra, tôi tin chắc là vậy.
Nhưng mà vẫn cảm thấy tò mò, tôi lại dò hỏi:
– Nhưng mà… mọi thứ đều bất lợi cho em quá… chuyện này anh định làm cách nào?
Cảnh Long cười nhạt, hai mắt khẽ híp lại, giọng điệu có chút băng lãnh:
– An An, anh còn có một đại sư cao tay ở phía sau… mấy cái trò hình nhân này thì làm sao qua mắt thầy Liên được.
Phải rồi, thầy Liên… bọn tôi còn có thầy Liên… sao tôi lại quên được nhỉ? Đúng là đầu óc hạn hẹp mà, cao nhân sờ sờ vậy mà tôi lại quên mất… ngu ngốc… đúng là ngu ngốc!
………………………
Bọn tôi về lại nhà, vừa nghe tiếng xe Cảnh Long chạy vào trong sân, bà nội với mẹ chồng tôi đã dìu nhau ra cửa chờ đón. Thấy tôi bước xuống xe, mẹ chồng tôi với thím Đại liền đi tới đỡ tay tôi, một người hỏi, một người dặn dò, tôi nghe mà thấy loạn cào cào hết lên. Chắc chắn là mọi người trong nhà đã biết tôi có thai nên mới có một màn khẩn trương hiếm có như vậy.
Bà nội cũng đi tới kéo tay tôi hỏi han, ba bốn người tụm thành một chỗ rồi kéo nhau vào trong nhà. Sau khi nghe Cảnh Long nói tôi không sao, mọi người mới yên tâm không hỏi thêm nữa, trên mặt mỗi người đều lộ rõ vẻ vui mừng phấn chấn, ngay cả cha chồng tôi cũng mang nụ cười nhàn nhạt trên môi. Chuyện tôi mang thai cứ như một luồng gió mới làm tươi mát cả căn nhà vốn đang rất là trầm lặng, cảm giác được mọi người xem là trung tâm của sự yêu thương… thật là khó diễn tả được bằng lời.
Đang lúc nói nói cười cười thì vợ chồng Cảnh Bảo đi xuống, trên mặt Cảnh Bảo có một vết bầm tím khá là đậm ngay dưới mắt trái, bây giờ có vẻ đã sưng lên, nhô lên thành một lớp. Cảnh Bảo chắc chắn là bị Cảnh Long đánh, bộ dạng đúng là có hơi thê thảm một chút. Thu Tuyết đi sau lưng Cảnh Bảo, trên tay vẫn cầm khư khư hình nhân thế mạng, hai mắt nhìn tôi gắt gao tỏ ý thù địch không giấu đi đâu được. Xém chút nữa là tôi quên mất chuyện này rồi, nhìn vợ chồng chú Tư đằng đằng sát khí như vậy, chắc chắn sẽ không để chuyện này êm xuống một cách dễ dàng đâu.
Đúng như những gì tôi dự đoán, vừa xuống đến nơi, giọng của Cảnh Bảo đã vang vọng khắp nhà, sự giận dữ là có thể nhìn ra được:
– Các người vui mừng chào đón mẹ con nó… vậy con trai của tôi thì thế nào? Các người sao không nghĩ đến con trai của tôi?
Bà nội khi sáng vẫn im lặng không nói gì nhiều, giờ phút này liền thay đổi thái độ, gằn giọng quát:
– Cảnh Bảo, chuyện này chưa rõ trắng đen, con khoan lớn tiếng, kẻo sau này hối hận không kịp.
Cảnh Bảo giận tím tái người, chú ta giãy nảy:
– Bà nội, tới bà cũng nói như vậy hả? Chuyện này rõ ràng là con quỷ đó nó hại vợ con con… nhân chứng vật chứng rành rành ra như vậy mà nội còn nói là chưa rõ trắng đen… nội bớt thiên vị cho anh Hai đi được không?
Nghe trong miệng Cảnh Bảo khi gọi tôi bằng hai chữ “con quỷ”, chân mày Cảnh Long nhíu lại, rất không vui cất giọng:
– Cảnh Bảo, chú gọi ai là con quỷ? Chú nói lại lần nữa tôi nghe thử xem.
Cảnh Bảo trước giờ rất sợ Cảnh Long, trông chú ta to xác ăn nói lỗ mãng như vậy chứ rất khép nép khi đối diện với Cảnh Long. Bây giờ cũng vậy, mặc dù rất hận tôi nhưng khi bị Cảnh Long hỏi tới vẫn có sự sợ hãi kỳ lạ. Cái này gọi là thói quen bị áp chế, Cảnh Bảo chắc chắn đã rất sợ Cảnh Long, sợ từ nhỏ cho tới khi trưởng thành.
– Tôi… tôi…
Thấy Cảnh Bảo ấp úng nói không nên lời, Thu Tuyết giận dữ, cô ấy bước lên phía trên, giọng điệu căm phẫn, trách móc:
– Mọi người đừng quên, nếu như con không bị chị ta hãm hại thì giờ trong bụng con chính là cháu trai đích tôn của nhà họ Huỳnh. Lúc trước mọi người nói thương yêu mẹ con con, sao bây giờ lại đối xử không công bằng với tụi con như vậy? Con của chị ta quý báu… vậy con của con không quý hay sao? Con của con không phải là cháu của mọi người hả? Không phải cháu của bà hả bà nội? Không phải cháu nội của ba sao ba?
Bà nội có chút thương xót nhìn về phía Thu Tuyết nhưng ý tứ vẫn là bảo vệ mẹ con tôi:
– Nội biết là con đau khổ… nhưng Thu Tuyết à… chỉ với một cái hình nhân cũng đâu thể kết tội chị con được…
Thu Tuyết cười gượng gạo, hận ý nồng đậm:
– Bà nội… bà có mới nới cũ vậy sao?
Bà nội thoáng sượng ngắt, nhất thời không biết nên nói gì, trên mặt vừa có nét tức giận lại vừa có nét đau buồn…
Thấy mọi người im lặng, Thu Tuyết lại cười, nụ cười lạnh lẽo:
– Nhưng thôi, ai nói gì con cũng mặc kệ… nếu chị ta không chứng minh được mình vô tội… con nhất định không bỏ qua cho chị ta đâu. Đụng đến con thì được chứ đụng đến con trai của con, triệt đường sống của con… loại người ác độc như vậy thì đừng mong được sống hạnh phúc.
Thu Tuyết vừa dứt lời, không khí trong nhà có chút ngưng đọng lại, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ căng thẳng cùng khó xử. Đúng là chuyện này phải nên làm rõ trắng đen, cho là Thu Tuyết có muốn để yên chuyện này thì tôi cũng không bao giờ chịu để yên. Thà là phanh phui một lần cho minh bạch, lỡ tôi không chống đỡ được thì chịu xui xẻo mang tiếng cũng được, chứ sống trong lo lắng sẽ bị trả thù như này có là thần kinh thép thì cũng bị bức cho phát điên lên mất thôi.
Ngay lúc tôi vừa định lên tiếng thì giọng của Cảnh Long đã cất lên, anh kiên định nhìn về phía vợ chồng Cảnh Bảo, giọng nghiệm nghị:
– Con của vợ chồng chú thím thì cũng là cháu của tôi, tôi sẽ không vì một chút lợi ích mà giết hại con cháu mình. Nếu thím không nói thì tôi cũng không để vợ tôi chịu tiếng oan… chuyện này thím có thể yên tâm….
Dừng một chút, anh đột nhiên bước đến trước mặt Thu Tuyết, ánh nhìn sắc sảo thâm trầm:
– Nhưng tôi cũng mong không có ai bày mưu bày kế hãm hại vợ tôi… nếu mà để tôi phanh phui ra được… ha ha… giết không tha!
Ba chữ “giết không tha” làm cho mọi người sững sờ, nhất là Thu Tuyết, cô ấy thoáng có sự run rẩy, sự kiên định từ nãy tới giờ cũng giảm xuống một chút. Mặc dù có sự dao động nhưng Thu Tuyết vẫn rất kiên quyết, cô ấy nhìn thẳng vào Cảnh Long, có sợ hãi nhưng vẫn không kìm xuống được sự phẫn hận trong lòng mình. Cô ấy cứng rắn, nói:
– Được, anh Hai, anh là người lớn, có danh tiếng, có quyền lực… anh nói được thì phải giữ lời được. Nếu không phải chị ta làm thì tôi sẽ không truy cứu nữa, tôi cũng sẽ xin lỗi chị ta, quỳ gối dập đầu mà xin lỗi… còn nếu như đúng là chị ta làm… vậy thì…
Cảnh Long cười nhếch môi, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, giọng càng lúc càng trầm xuống, ý tứ vô cùng kiên định:
– Vậy thì… tôi giao lại quyền thừa kế sản nghiệp Huỳnh gia này cho chồng của thím… thím thấy thế nào?
Tôi sợ đến run người… giao lại sản nghiệp của Huỳnh gia… chuyện bây giờ đã không còn là tranh chấp bình thường của đàn bà nữa rồi…
Cảnh Long… lần này anh chơi lớn quá… vì mẹ con tôi có đáng để anh đánh cược lớn như vậy không? Có đáng không chứ?!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN