Mua Mạng Vợ Nhỏ - Phần 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
967


Mua Mạng Vợ Nhỏ


Phần 39


Tiếng khóc kêu bên tai làm tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn về trước mắt, tôi thấy Cảnh Long đang ngồi kế bên, gương mặt anh tái nhợt, tóc rối lên, quần áo xộc xệch trông chẳng giống anh ngày thường chút nào. Lại nhìn đến gương mặt đẫm lệ của anh, từng giọt từng giọt nước mắt chảy dài xuống mà khiến cõi lòng tôi cũng quặng thắt theo. Sao anh lại khóc… sao anh lại khóc thê lương đến như vậy?
Tôi vô thức đưa tay muốn ôm lấy anh nhưng bàn tay tôi lúc này lại như là vô hình, khi chạm vào người anh lại như không khí, cứ thế xuyên qua người anh, một chút cũng không chạm vào được. Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, gấp gáp nhìn về phía sau lưng… tôi kinh hoảng khi thấy bản thân mình đang nằm trên giường bệnh, đầu bị băng bó, miệng đeo ống thở, hai mắt nhắm chặt, một chút sự sống cũng không có. Tôi hoảng loạn muốn chạm vào cơ thể mình nhưng dù có thử bao nhiêu lần thì vẫn giống như ban nãy, một tấc da thịt tôi cũng không chạm vào được.
Tôi sợ hãi, tôi kêu gào, tôi nhảy cẩng xuống giường rồi đến bên tai của Cảnh Long mà hét lên… nhưng dù tôi có gào đến đứt cả dây thanh quản thì Cảnh Long vẫn không nghe được, anh một chút cũng không cảm nhận được. Tôi đau đớn ngồi phịch xuống đất, hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông đẹp như pho tượng đang đau khổ nắm chặt lấy tay tôi, anh ấy khóc, anh ấy kêu, anh ấy nỉ non bên cạnh tôi nhưng tôi lúc này vẫn cứ hôn mê không chịu mở mắt nhìn anh lấy một lần. Có phải tôi tệ lắm không, người đàn ông của mình đau khổ đến như vậy mà vẫn không chịu tỉnh dậy nhìn anh, tỉnh dậy ôm lấy anh an ủi, tôi làm vợ mà tệ quá, nhẫn tâm quá…
Tôi vừa khóc vừa nhìn về phía giường bệnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy gấp gáp, tôi luống cuống đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào bụng mình, cảm giác hoảng loạn cùng sợ hãi khiến cả người tôi run run. Đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng nỉ non của Cảnh Long, anh vừa khóc vừa nói:
– Vợ ơi… tỉnh dậy với anh đi, con mất rồi… nếu không có em nữa… anh không biết phải sống tiếp tục thế nào. Anh sợ lắm… tỉnh dậy nhìn anh một chút thôi có được không em? Nhìn anh một chút rồi ngủ nữa cũng được mà… anh cầu xin em đó An An… anh sợ lắm… anh thật sự sợ lắm!
Một lần nữa tôi như người bị đánh rơi vào hố sâu, đầu óc quay cuồng, toàn thân cứng đờ, nước mắt không hẹn mà thi nhau tuôn ào ạt ra bên ngoài. Con của tôi… làm sao lại như vậy… làm sao lại như vậy được?
Tôi ngã ngồi xuống đất một lần nữa, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lên toàn thân thể tôi. Tôi co gối, hai tay ôm lấy mặt mình, một mình tôi trong không gian bao la rộng lớn mà khóc, khóc vì thương con, khóc vì oán trách bản thân mình, khóc vì đau lòng cho những gì mẹ con tôi phải trải qua. Tôi ước gì những chuyện này chỉ là mơ thôi, khi tôi tỉnh dậy rồi thì sẽ không còn phải đau đớn như vậy nữa. Hay là… có cho tôi nằm bất động như thế này mãi cũng được, chỉ cần con tôi còn sống là được… ông Trời đày tôi thế nào cũng được, thế nào tôi cũng có thể chịu đựng được mà… ông Trời ơi!
Cũng không biết tôi đã khóc bao nhiêu lâu, đến khi ngước mặt nhìn lên một lần nữa, đã thấy trong phòng bệnh có bao nhiêu người đang đứng vây xung quanh giường bệnh của tôi. Có cha mẹ tôi, có cha mẹ chồng tôi, có cả bà nội, có cả Cảnh Đức, có cả luôn Tiểu Đào và thím Đại… có người khóc, có người lặng lẽ đau lòng nhìn về phía tôi, lại có những tiếng nỉ non nhỏ nhẹ…
Tôi quay xung quanh một vòng, lại thấy Cảnh Long đang ngồi ở ghế sô pha, hai tay anh ôm lấy đầu, cơ thể run lên vì nín nhịn. Bất giác trái tim tôi thấy đau đớn muôn phần, chỉ biết đi lại ngồi kế bên anh, im lặng cùng anh khóc, cùng anh nói… mỗi người một thế giới nhưng hai trái tim lại rỉ máu giống như nhau.
Cứ thế, tôi ngồi nhìn mọi người đi ra đi vào, bác sĩ đến rồi y tá đi, tôi ngồi trên ghế như một pho tượng, quan sát được tất cả nhưng lại chẳng có ai thấy được tôi. Tôi thấy cha mẹ tôi khóc, cha tôi tự trách mình, mẹ tôi thì ngất lên ngất xuống vì thương con gái. Thằng Toàn em tôi nó cũng về, vừa thấy tôi nó đã nhào đến khóc lóc loạn hết lên, nó mắng tôi lười biếng không chịu dậy về trông nhà, canh nó đi vắng là tị nạnh nằm ngủ không chịu ngồi dậy. Tôi vừa khóc lại vừa muốn đấm cho nó mấy cái, đến cả khi tôi nằm đó rồi mà nó vẫn còn muốn ăn hiếp tôi… cái thằng em trời đánh này… mắng thì mắng đi, còn bày đặt khóc lóc nước mắt nước mũi chảy tèm lem thế kia…
Đêm xuống, tôi lại thấy Cảnh Long ngủ gật bên giường bệnh của tôi, lúc anh ngủ, hai tay vẫn giữ chặt lấy tay tôi, một giây anh cũng không dám rời. Tôi nhìn thấy anh tiều tụy mà trong lòng đau đớn đến không chịu được, rất muốn tiến đến ôm lấy anh nhưng tiếc là không có cách nào làm được. Cứ như vậy, tôi ngồi kế bên anh, nhìn anh, nhìn người đàn ông của tôi đang ngủ, trông anh vẫn rất đẹp, vẫn hút hồn như lần đầu tiên tôi trong thấy anh…
Tôi cứ ngồi ở đó, không buồn ngủ, không đói cũng không gặp được ai khác giống như tôi. Tôi ngồi từ sáng đến tối, từ tối đến gần sáng thì đột nhiên có tiếng ai đó gọi tên tôi, ban đầu tiếng gọi rất nhỏ, nhưng càng lúc càng lớn, âm thanh đó phát ra từ phía cửa, ngoài hành lang phòng bệnh tôi đang nằm. Tôi lúc này liền đứng dậy, liếc mắt nhìn Cảnh Long thêm một lần nữa, tôi mới bước ra phía ngoài thăm dò tình hình. Chỉ là khi tôi bước đến gần cửa, lại không biết làm thế nào có thể mở được cửa để bước ra, lúc này bên tai lại vang lên tiếng nói:
– Em có thể bước xuyên qua cửa…
Tôi giật mình, bán tín bán nghi nhưng vẫn đưa chân bước thử, nào ngờ có thể bước xuyên qua cửa thật, một bước đã ra đến trước cửa phòng bệnh, thật là thần kỳ. Đang còn cảm thán với chuyện xuyên được tường thì bên tai lại có tiếng nói dẫn dắt:
– Đi về phía trước, đi theo hướng ánh sáng…
Trước mắt một mảng trắng xóa, tôi mơ hồ bước đi thẳng về hướng ánh sáng trước mặt, càng đi càng thấy tò mò. Mặc dù trong lòng rất sợ là một đi không trở lại nhưng tôi lúc này lại giống như có một sức lực vô hình nào đó thúc đẩy sau lưng tôi, khiến tôi không bước đến là không được. Phía cuối ánh sáng hiện ra trước mặt, bước chân tôi có hơi khựng lại, cẩn thận dò xét xem có nên tiến lại gần hay không. Thế nhưng đột nhiên vào lúc này, một lực hút cực mạnh hút tôi vào bên trong, dù tôi có muốn chạy thoát cũng không cách nào thoát được. Nhắm chặt hai mắt vì hoảng loạn, cơ thể bị đẩy đến vô cực, đến khi tôi mở mắt ra đã thấy mình ngã ngồi dưới nền, bốn phía trắng toát rất kì dị, giống như một không gian 3D 4D ảo diệu vậy.
Tôi hoảng loạn nhìn về xung quanh, hai mắt trừng to khi nhìn thấy thân ảnh đang đứng trước mặt. Kia… kia chẳng phải là… Cảnh Dục sao?
Tim tôi đập thình thịch vì kinh hãi, hai mắt mở to đến chớp cũng không dám, miệng ú ớ đến nửa ngày cũng không nói được nửa chữ. Hình ảnh Cảnh Dục đang bồng bọc vải trắng kia… thật sự quá giống trong giấc mơ của tôi, giống đến kinh sợ!
Tôi ngẩn người ngồi bệch dưới đất, Cảnh Dục lại nhìn tôi chăm chăm, gương mặt anh ta quá giống với Cảnh Long, chỉ có ánh mắt vô hồn là thể hiện rõ sự khác biệt. Tôi run bần bật, chỉ biết ngồi bất động, hết nhìn anh ta rồi lại nhìn sang bọc vải trắng trên tay anh ta, trong lòng như có một tình cảm mãnh liệt khó diễn tả được thành lời.
Cảnh Dục như biết tôi sợ hãi, anh ta lướt đến trước mặt tôi, đưa tay chìa ra như muốn kéo tôi đứng dậy. Anh ta nhìn tôi, tôi cũng ngây ngốc nhìn lại anh ta, phải rất lâu sau, khi đã chắc chắn bàn tay gầy guộc kia không phải là dao sắc bén hay là khúc xương thô gì đó… tôi mới dám đưa tay mình để cho anh ta nắm kéo dậy. Bàn tay của Cảnh Dục quá lạnh, cảm giác nắm tay anh ta khiến tôi không khỏi rùng mình…
– An An, em biết em gặp được anh… là có nghĩa gì hay không?
Nghe Cảnh Dục hỏi một câu như vậy, tôi sợ đến rét run lên, cũng quên luôn anh ta là quỷ, hai tay tôi giữ chặt lấy tay anh ta, tôi khóc mếu:
– Cảnh Dục… tôi xin anh… xin anh niệm tình tôi là vợ của Cảnh Long… xin anh cứu lấy tôi… tôi không muốn chết… tôi còn phải trả thù kẻ đã giết con tôi… tôi xin anh… tôi chưa muốn chết… chưa muốn chết mà…
Cảnh Dục nhìn tôi, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giọng vô cùng âm trầm:
– Là anh cứu em, vậy nên em sẽ không chết.
Nói đoạn, anh ta lại nhìn xuống bọc vải trắng trên tay mình, giọng điệu không nghe rõ được là vui hay buồn.
– Đứa trẻ này… của Địa trả Địa… không phải lỗi hoàn toàn của Cảnh Bảo.
Tôi có chút kinh ngạc trong lòng nhưng vẫn cố phản bác lại:
– Không… là do anh không biết, chính Cảnh Bảo đã đánh tôi tới mức sảy thai, nếu không phải anh ta độc ác thì con tôi đã không mất. Thế nên làm gì có chuyện con của tôi là của Địa trả Địa… anh đừng nói như thế… không phải đâu.
Cảnh Dục vẫn điềm đạm nhìn tôi, cũng không giống với Cảnh Long khi thấy tôi hoảng loạn là lo lắng chạy tới vỗ về an ủi. Giọng anh ta vẫn vang lên đều đều, trầm ổn như vậy:
– An An, chấp nhận sự thật, có nhiều chuyện ở trên dương gian mà chưa chắc người sống ở dương gian có thể biết hết được. Anh là quỷ, những chuyện anh thấy được mỗi ngày còn nhiều hơn là em thấy, đừng cố phản bác anh.
Tôi nhìn Cảnh Dục, nhất thời không biết nên nói cái gì bây giờ nữa. Cảnh Dục nói đều là đúng, anh ta là quỷ, những chuyện anh ta biết còn nhiều hơn cả tôi biết, tôi phản bác chỉ là vô ích. Nhưng mà…
– Anh nói của Địa trả Địa… tại sao anh lại nói như vậy?
Cảnh Dục không vòng vo, anh trực tiếp trả lời thẳng vào vấn đề:
– Con của em chính là do mẹ đi cầu về, nếu cầu được con của người thì có thể giữ, cầu được con của Thiên và Địa thì ắt sẽ không giữ được. Nếu có giữ được, đến một độ tuổi nào đó, nó cũng sẽ quay về với nơi mà nó nên thuộc về. Như anh… là một ví dụ.
Tôi lại một lần nữa kinh hoảng, tôi run run hỏi:
– Anh nói sao? Con của tôi là con cầu… là con của Địa?
Cảnh Dục gật đầu:
– Đúng vậy, ngay từ đầu đã không giữ được, có sinh ra cũng không giữ được.
Tôi lắc đầu, ngờ nghệch cố chấp:
– Không đâu, không thể nào là con của Địa được, tôi đi khám… bác sĩ nói đứa bé rất bình thường… rất bình thường mà.
Thấy nước mắt chảy dài trên mặt tôi, Cảnh Dục liền đưa bàn tay lạnh như băng lau nước mắt giúp tôi, giọng anh lúc này đã dịu hơn một chút.
– Đừng khóc, em khóc chỉ làm con em thêm lưu luyến cõi trần này… chỗ này đã có anh, anh sẽ bao dưỡng cho con em, nó sẽ không phải chịu thiệt thòi.
Tôi ngước đôi mắt lấm lem lên nhìn anh, cõi lòng đau như cắt:
– Nhưng tại sao phải là như vậy? Nó đáng lý sẽ được sinh ra, sẽ được hưởng tình yêu thương của mọi người mà… đúng không?
Cảnh Dục khổ sở gật đầu:
– Phải, con của em sinh ra sẽ được hưởng tình yêu thương từ mọi người… nhưng đứa trẻ đó phải là con của người… không phải là con của Địa. An An, con người hay nói… tương lai còn dài… em đừng đau lòng như vậy.
Nói đến đây, Cảnh Dục lại thâm trầm tiếp tục:
– Em cũng đừng trách mẹ, bà ấy là vì quá thương Cảnh Long… bà cũng chỉ hy vọng em và nó mau có con. Chỉ là… bà đã sai lại còn cố sai thêm lần nữa… tội này… đến anh cũng không tha thứ được.
Tôi lau vội nước mắt trên mặt, vội hỏi:
– Anh nói mẹ đã sai lại còn sai thêm… như thế là sao?
Tròng mắt thoáng hiện lên tia máu đỏ hòa cùng màu da trắng bạch kia của Cảnh Dục khiến tôi nhìn có chút sợ hãi.
– Mẹ… bà ấy quá u mê, quá cố chấp, anh và chồng em đã là nhân chứng sống cho sự u mê của bà… vậy mà bà vẫn không nhận ra. Bà cầu con, bà biết rõ hai anh em bọn anh sẽ chỉ có một đứa được sống, vậy mà bà vẫn cố chấp cầu cho bằng được. Một đứa là con của người, một đứa là con của Địa… kết quả chỉ có một đứa được sống, đứa còn lại phải lẩn quẩn trong Quỷ giới trăm năm có lẽ vẫn chưa bước được vào vòng luân hồi chuyển kiếp.
– Ý anh là… mẹ biết trong anh và Cảnh Long sẽ có một người phải chết?
Cảnh Dục gật đầu, màu máu ở tròng mắt càng lúc càng đậm:
– Phải.
Tôi lại hỏi tiếp, cố hỏi hết những khúc mắc trong lòng mình ra.
– Nếu nói như vậy, chẳng lẽ mẹ cũng biết con của tôi… không thể sinh ra được?
Cảnh Dục lúc này lại lắc đầu:
– Điều này thì không đúng, bà ấy đi cầu con cho em, nếu cầu được thì là con của người, đứa trẻ sẽ giống như những đứa trẻ khác được sinh ra đàng hoàng. Nhưng kết quả lại không cầu được mà lão thầy bà kia vì đồng tiền nên muốn giấu đi chuyện này. Vậy nên mẹ, bà ấy cũng không được biết, bà ấy cũng giống như em, nghĩ đứa bé này sẽ được sinh ra giống như những đứa trẻ khác.
Tôi suy sụp hoàn toàn, trong lòng vừa thấy thương lại vừa thấy giận mẹ. Nếu biết được việc cầu con đáng sợ như thế này thì ngày hôm đó tôi sẽ không đi theo bà, không nghe theo lời bà… Không cố chấp cầu con thì bây giờ bọn tôi đâu phải khổ sở giống như vậy.
Tôi ngồi phịch xuống đất, ai oán mà nói:
– Đứa nhỏ đã ở trong bụng tôi được mấy tháng rồi, dù nó là con của Địa thì tôi cũng không nỡ… anh nói cho tôi biết như vậy là vì muốn bảo vệ Cảnh Bảo đúng không? Con tôi chết là vì anh ta mà… là anh ta giết chết con tôi mà?
Cảnh Dục trầm giọng:
– Anh không bảo vệ cho ai khác ngoài em, anh chỉ muốn nói cho em biết sự thật mà em cần phải biết. Nếu ngày hôm nay em không được biết chuyện này, vậy thì ngày sau em sẽ phải sống trong sự dằn vặt đau khổ đến suốt đời. Một người sống mà cứ sống mãi trong quá khứ… đó là chuyện không nên. Em có thể trả thù Cảnh Bảo nhưng đừng oán hận lên nó quá nhiều, chuyện đó không đáng. Nói đến cùng, nếu không có Cảnh Bảo, đứa trẻ này cũng không thể sinh ra…
Tôi lại khóc, hai tay ôm mặt khóc thành tiếng, tôi đau lòng quá, thật sự quá đau lòng rồi… sao tôi lại khổ như thế này, sao mọi chuyện lại biến thành như thế này vậy hả?
Cũng không biết tôi đã khóc qua bao lâu, lúc ngước mặt nhìn lên vẫn thấy Cảnh Dục đứng nguyên ở đó nhìn tôi. Ánh mắt anh ta trầm xuống, tia máu đỏ cũng đã không còn nữa, bộ dáng lạnh lùng xa cách. Tôi ngước thấy bọc vải trong tay Cảnh Dục vẫn còn đó, lòng tôi liền nao nao, tôi lật đật đứng bật dậy, đến trước mặt anh ta, tôi gấp gáp hỏi:
– Cảnh Dục… cái này là con của tôi phải không?
Cảnh Dục gật đầu:
– Phải.
– Vậy anh… cho tôi bồng nó một chút được không?
Cảnh Dục lại gật đầu:
– Được, nhưng với điều kiện là em không được nhìn vào nó.
Lòng tôi mừng muốn phát điên lên, tôi gật gù như gà mổ thóc:
– Được, được… tôi sẽ không nhìn, tôi hứa với anh tôi sẽ không nhìn.
Cảnh Dục rất dứt khoát, anh ta nghe tôi hứa xong liền truyền bọc vải trắng vào tay tôi. Tôi luống cuống ôm lấy bọc vải trắng, động tác vô cùng cẩn thận và khẩn trương. Đến khi bọc vải đã nằm gọn ở trong lòng tôi, một cảm giác yêu thương cùng chua xót đột nhiên truyền đến. Tôi đã cố nhịn nhưng vẫn không ngăn được nước mắt chảy dài ra, rơi rớt thấm ướt vào tấm vải trắng. Cảnh Dục thấy tôi khóc, liền tới giúp tôi lau nước mắt, giọng anh ta dịu hơn rất nhiều:
– Đừng khóc, nước mắt của em không tốt cho con em chút nào…
Tôi nghe lời Cảnh Dục, hít vào một hơi, bàn tay cũng khẽ đung đưa nhẹ nhàng, cố lắm mới nói được một câu:
– Con à… cảm ơn con… cảm ơn con!
Tiếng cảm ơn vừa được thốt ra thì bọc vải trắng trong tay tôi bắt đầu từ từ tan biến, đợi đến khi tôi kịp phát giác thì bọc vải trắng trong tay đã hoàn toàn bay vào trong không khí, biến thành những hạt nhỏ li ti lấp lánh đẹp đến ngây người. Tôi hoảng sợ, tôi đau lòng, tôi tiếc nuối với tay chụp lấy nhưng lúc này đã chẳng còn gì nữa, những hạt li ti kia cũng đã không còn…
Tôi cố nén nước mắt vào trong, đau lòng uất nghẹn mà nỉ non:
– Tạm biệt con… đứa trẻ tội nghiệp…
Cảnh Dục đưa tay xoa xoa tóc tôi, anh ta khẽ hỏi:
– An An, có muốn về với Cảnh Long hay không?
Tôi xoay người, luống cuống trả lời:
– Có… tôi có…
Cảnh Dục nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều, anh ta chỉ tay về lỗ đen tròn như hình lốc xoáy trước mặt, anh ta nói:
– Kia là đường về… anh chỉ cứu em được lần này. Nếu như Cảnh Long vẫn còn để em gặp nguy hiểm một lần nữa… anh nhất định sẽ không giúp đỡ, để em về bên cạnh anh, em nghe đã hiểu chưa?
Tôi ngỡ ngàng nhưng vẫn gật đầu liên tục. Cảnh Dục lại lên tiếng nói tiếp:
– An An, về nói hết mọi chuyện cho mẹ biết, để bà ấy đừng u mê trong sai lầm nữa, thời gian của bà ấy còn lại ngắn ngủi… nếu mãi cố chấp sẽ không còn con đường siêu sinh. Cảnh Long cũng vậy, nói với nó đừng oán hận mẹ con Cảnh Đức nữa… mặc dù bà ta có tội nhưng chung quy anh vẫn không sống được bao lâu, không có bà ấy ra tay thì anh cũng chết… có do bà ta hay không thì anh vẫn chết…
Tôi gật gật, lí nhí nói:
– Tôi hiểu rồi…
Cảnh Dục gật đầu, anh đưa tay đẩy tôi về phía trước:
– Đi đi, phải sống cho tốt… đừng oán đừng hận, đến anh là quỷ còn không muốn oán hận… vậy em cũng đừng nên oán hận. Nếu một ngày nào đó em cảm thấy bế tắc với mọi chuyện… vậy thì hãy nhớ đến anh… nhớ đến anh đã từng cứu em một mạng… nhớ đến anh vì em mà làm những chuyện như thế này. Những đau khổ của em, anh cũng đã nếm trải… vậy nên không có gì gọi là oán oán hận hận, chỉ có lòng người có chịu buông bỏ xuống hay không.
Tôi bước được mấy bước, lại quay người nhìn về phía Cảnh Dục, những gì anh ta vừa nói làm tôi cảm thấy hoang mang rất nhiều. Sao nghe qua giống như anh ta đã biết trước được những chuyện tôi sẽ phải trải qua trong tương lai vậy?
– Cảnh Dục… anh biết được gì sao?
Cảnh Dục khẽ lắc đầu:
– Là Tiên hay là Quỷ đều không thể tiết lộ chuyện của người trần… em đừng hỏi, anh sẽ không thể nói.
Tôi rũ mắt, trong lòng suy xét đến vài chuyện quan trọng nhưng chẳng hiểu sao khi lời vừa đến miệng, tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn kỳ lạ:
– Cảnh Dục… anh từng gọi tôi là Đông Nghi? Đông Nghi là ai? Là bạn gái anh?
Cảnh Dục nhíu mày, biểu cảm này vô cùng giống với Cảnh Long, anh ta suy xét một hồi rồi mới trả lời:
– Phải cũng như không phải, là hơn cả bạn gái.
– Ý anh…
Tôi còn chưa hỏi hết câu, Cảnh Dục đã lên tiếng thúc giục:
– Đi nhanh đi, cửa sinh tử sắp đóng lại, nếu em không quay trở về… em sẽ chết thật đó… đến lúc đó anh cũng không cứu được em… đi đi… đi đi…
Tôi nhìn thấy vẻ khẩn trương hiếm có của Cảnh Dục, lúc này không còn nghĩ gì nhiều nữa, tôi vội quay người đi thẳng về phía truớc. Thế nhưng khi chân vừa bước được vào vòng xoáy đen kia, tôi lại quay đầu, nghiêm túc nhìn về người đàn ông đang đứng lo lắng nhìn tôi ở đằng xa, tôi đột nhiên cất giọng hỏi:
– Anh… là Cảnh Dục hay là… Cảnh Long?
Người đàn ông dáng dấp anh tuấn kia sững sờ trước câu hỏi của tôi, thế nhưng anh ta không trả lời mà khẩn trương đưa tay đẩy mạnh về phía trước, cả người tôi bị lực đẩy đẩy bay vào trong vòng xoáy đen ngòm…
Cả người tôi bay lơ lửng nhưng mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, người đàn ông tiến đến gần hố đen, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình, khẩu hình miệng của anh ta thể hiện rõ ràng hai chữ… “Cảnh Long”!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN