Mua Mạng Vợ Nhỏ
Phần 41
Từ sau khi biết sự thật về chuyện cầu con, mẹ chồng tôi có ý định quy y nương nhờ cửa Phật. Cảnh Long ban đầu vẫn còn giận bà nhưng lâu dần dưới sự khuyên nhủ của tôi, anh cuối cùng cũng buông xuống được những khúc mắc trong lòng, không còn muốn giận bà nữa. Thật ra cũng không trách được Cảnh Long, anh ấy là cảm thấy mẹ quá tàn nhẫn cho nên mới giận bà. Nhưng tôi nói, bây giờ mọi chuyện cũng đã rồi, đến Cảnh Dục đã chết cũng không muốn oán giận bà, vậy nếu anh còn giận bà thì chỉ làm cho cả anh và bà cùng khổ sở. Thời gian còn lại của anh còn rất nhiều nhưng mẹ thì chẳng còn được bao nhiêu, thay vì dằn vặt nhau sao không sống yêu thương nhau, để sau này dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ không cảm thấy hối hận. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu còn yêu thương nhau được ngày nào vậy thì cứ yêu thương nhau ngày đó… đừng nên bỏ lỡ.
Cảnh Bảo bị khởi tố với tội danh cố ý giết người, anh ta bị tòa tuyên án 3 năm 6 tháng tù giam, cha chồng tôi cũng không có ý định chạy án. Về chuyện Cảnh Bảo bị khởi tố, tôi từ đầu tới cuối đều không có ý thêm thắt vào, anh ta phạm pháp thế nào thì cứ để pháp luật xử lý thế ấy. Dù sao anh ta cũng là em chồng, tôi cũng không muốn dồn ép anh ta quá mức. Người ta hay nói, tha thứ cho kẻ thù cũng chính là sự trừng phạt đáng sợ nhất dành cho kẻ đó!
Sức khỏe của tôi dạo gần đây rất không tốt, nhất là chuyện đau đầu khiến cho cả tôi và Cảnh Long đều mất ăn mất ngủ. Kể từ sau khi bị Cảnh Bảo đánh, tôi thường xuyên đau đầu, có khi đau đến mức đi không nổi nhưng lại không biết làm cách nào, uống bao nhiêu thuốc cũng chỉ là cách chữa trị tạm thời, không trị dứt điểm được.
Hôm nay cũng vậy, tôi nằm trong vòng tay Cảnh Long, chân mày nhíu lại, nhăn nhó nói:
– Thuốc uống rồi mà vẫn còn đau… khó chịu thật.
Cảnh Long vẫn giúp tôi xoa xoa hai huyệt thái dương, anh trấn an tôi:
– Em vừa uống mà, một lát nữa là hết thôi. Mà sao đau thế này lại khám không ra bệnh? Hay là mai mình đi khám lại?
Tôi nhíu mày:
– Thôi thôi, em đã khám nhiều lần lắm rồi, em nghĩ là do di chứng từ việc bị đánh để lại… cố xem một thời gian sau có hết không. Nếu không hết thì mình đi khám, lúc đó vẫn không muộn mà.
Nghĩ nghĩ một lát, tôi lại nói:
– Chẳng qua là em thấy có chút kì lạ… lâu lâu trong đầu cứ có mấy hình ảnh gì lạ lắm, em nghĩ mãi mà không nghĩ được là thấy ở đâu. Hay chẳng lẽ thần kinh em có vấn đề rồi hả anh?
Cảnh Long véo yêu vào mũi tôi, anh cười nói:
– Đừng nói linh tinh, thần kinh đâu mà thần kinh… chắc là di chứng để lại thôi.
Tôi mở mắt ra nhìn anh, ngờ vực hỏi:
– Thật không?
Cảnh Long gật gật đầu:
– Thật, nếu em mà bị thần kinh, bác sĩ chẳng lẽ khám không ra bệnh… thôi đừng nghĩ linh tinh nữa, đau đầu thì phải ngủ sớm, ngủ một giấc dậy là hết ngay, tin anh đi.
Tôi gật gù:
– Vậy em ngủ… mai dậy mà còn không hết, em chặt luôn cái đầu này.
– An An…
– Em biết rồi, em ngủ đây.
Tôi bỉu môi, xoay người ôm lấy eo anh, từ từ tiến vào mộng đẹp…
………………………………
Sáng nay Lệ Dung gọi cho tôi, cô ấy nói chú Lương muốn thăm tôi nên bảo tôi về nhà mẹ một lát. Tôi tất nhiên là đồng ý, sửa soạn một chút, sau đó xin phép mẹ và bà nội là có thể đi. Vừa về đến nhà đã thấy chú Lương và Lệ Dung chờ sẵn, thấy tôi, Lệ Dung reo lên:
– Ba… An An về rồi kìa.
Chú Lương có vẻ gầy hơn trước kia, thấy tôi, chú ấy tươi cười hỏi han:
– Con khoẻ hơn chưa bé An? Còn đau đầu nữa không?
Tôi đáp:
– Đã khoẻ hơn nhiều lắm rồi chú, mà chú sức khoẻ dạo này thế nào… con thấy chú ốm đi thì phải.
Lệ Dung liền nói vào:
– Cô nói đúng đó An An, ông ấy dạo gần đây ăn uống không được điều độ, là lao lực suy nghĩ quá nhiều mới ốm đến như vậy.
Tôi lo lắng hỏi:
– Lao lực? Chú bận rộn công việc lắm hả chú?
Chú Lương cười hiền hòa, chú khẽ lắc đầu:
– Không, chú có bận rộn gì đâu, con đừng nghe con bé Dung nói bậy… chú đến tuổi nghỉ hưu rồi, công ty cũng không muốn đến, nói gì là bận rộn công việc.
Tôi nheo mày, dặn dò:
– Nhưng con thấy chú ốm đi thật mà, chú phải ăn uống đủ bữa, ngủ đủ giấc, như vậy mới tốt cho sức khoẻ.
Chú Lương đột nhiên không nói gì, chú nhìn tôi bằng ánh mắt có chút mông lung, biểu cảm có hơi kỳ lạ…
Lệ Dung lúc này liền khoác lấy tay tôi, cô ấy cười nói:
– Đó, đến An An cũng nói vậy… ba đừng mắng con lo xa. An An, sau này cô phụ tôi nói với ba tôi nhiều nhiều một chút, kẻo ông ấy lại lơ là với sức khoẻ của mình.
Tôi nhìn chú Lương đang cười trừ, tôi gật gù đồng ý:
– Được thôi, sau này tôi sẽ thường xuyên nhắn tin gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe chú Lương… quan tâm chú ấy giống như quan tâm cha tôi vậy… cô thấy được không?
Lệ Dung gật gật:
– Tôi đồng ý… tôi dạo này bận rộn xử lý việc công ty nên thời gian cũng không quá rảnh rỗi, có cô giúp đỡ chắc chắn ba tôi sẽ không bỏ bữa nữa.
Tôi thuận tiện quan tâm:
– Công việc bận rộn thế à?
Lệ Dung gật đầu, trong lời nói mang chút ý cười vui vẻ:
– Ừ, ba… ông ấy quyết định nghỉ hưu, sau này sẽ không có ai đối đầu với Cảnh Long nhà cô nữa đâu.
– Cô nói thật?
Lệ Dung cười nói:
– Tôi đâu dám đùa mấy chuyện này, sau này công ty của tôi cũng không đối đầu với công ty nhà cô nữa… tin tức chính xác 100%. Chỉ hy vọng Cảnh Long nhà cô giơ cao đánh khẽ đừng để ý đến công ty nhà tôi là được… một mình tôi đấu không lại anh ta đâu.
Tôi ngạc nhiên thật sự, bán tín bán nghi liền hướng mắt nhìn về chú Lương, chú Lương cũng gật đầu xác nhận:
– Lệ Dung nói đúng đó, chú về hưu rồi, chú già thật rồi. Sau này chỉ muốn an nhàn, hưởng phước bên cạnh… con gái mà thôi.
Mặc dù cảm thấy khá là kinh ngạc trước thông tin này của chú Lương nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy chú quyết định như vậy cũng đúng. Chỉ là tôi thấy chú vẫn còn trẻ, vẫn còn phong độ ngời ngời ấy chứ có già như chú nói đâu…
Chiều hôm đó, Cảnh Long ghé đưa tôi về, ngồi trên xe, tôi có nói với anh về chuyện chú Lương nghỉ hưu, anh cũng gật gù xác nhận:
– Đúng thật là có chuyện này, thông tin ông ấy về hưu cũng lan truyền rộ ra bên ngoài rồi, hiện tại công ty là do Lệ Dung tiếp quản. Anh trước giờ vẫn không tin nhưng nếu chính miệng ông ấy nói với em như vậy… chắc có lẽ là sự thật.
Tôi vẫn cảm thấy khá là hoang mang:
– Em thấy chú ấy vẫn còn trẻ quá, không nghĩ là chú ấy lại về hưu sớm như vậy… chắc có lẽ là do lao lực… chú Lương có vẻ không đuợc khỏe cho lắm.
Cảnh Long nhìn nhìn tôi:
– Anh thấy em dường như khá là quan tâm đến ông ấy thì phải…
Tôi gật đầu không phũ nhận:
– Anh nói đúng đó, em không phũ nhận đâu.
Cảnh Long cười nói:
– Em không kiêng nể gì đến chuyện anh đang ngồi bên cạnh em à? Nói thế không sợ anh giận hay sao?
Tôi cười cười, ôm lấy tay anh nũng nịu:
– Em biết là anh sẽ hiểu mà, anh có phải người hồ đồ như vậy đâu… đúng không?
Cảnh Long liền mắng yêu tôi:
– Em càng ngày càng dẻo miệng, xem tối nay anh xử lý em thế nào.
Tôi bỉu môi:
– Em không sợ, xử lý kiểu đó em không sợ…
Đúng là ếch chết tại miệng, vì lời thách thức lúc chiều mà đến sáng ngày hôm sau tôi bước xuống giường với đôi chân run rẩy. Chỉ duy nhất một lần này thôi, sau này tôi hứa sẽ không bao giờ thách thức Cảnh Long như vậy nữa… không bao giờ nói những câu hồ đồ giống như ngày hôm nay nữa, xin hứa!
……………………….
Chuyện về Thuỳ Vân, Cảnh Long cuối cũng cũng điều tra được rõ ràng mọi chuyện. Đúng thật là Bảo Châu có liên quan đến chuyện Thuỳ Vân bỏ học giữa chừng, chính cô ta là người đã mai mối Thuỳ Vân cho tên công tử nhà giàu kia, đẩy bạn thân mình vào vòng tay của ác quỷ.
Thuỳ Vân thật sự rất đáng thương, cô bị tên công tử và Bảo Châu gài bẫy để hắn ta làm nhục cô, hắn ta ép cô trở thành người tình của hắn, buộc cô phải thôi học để không gặp lại Cảnh Long nữa. Thuỳ Vân bị hắn ta nắm thóp, nếu cô nói chuyện này cho Cảnh Long nghe, hắn ta sẽ tung video nóng của cô và hắn cho toàn trường đều biết. Thuỳ Vân đáng thương chỉ còn biết nhẫn nhịn, tủi nhục mà ở bên cạnh tên ác ma, bỏ dỡ con đường học hành, bỏ dỡ cả tương lai phía trước…
Cứ tưởng tên ác ma đó sẽ yêu thương cô thật lòng, thật không ngờ con người hắn ta độc ác hơn cả cầm thú. Biết tin cô có thai, hắn ép cô phá thai, cô cố chạy thoát thì bị hắn bắt được, hắn nhẫn tâm ra tay tàn ác với mẹ con cô… khiến cô bị băng huyết mà chết trong phòng sinh… kết thúc cuộc đời ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Tôi là người ngoài, tôi hoàn toàn không biết Thuỳ Vân là ai nhưng khi nghe những lời khai rợn người của tên công tử kia, tôi thật sự không nhịn được sự căm phẫn trong lòng mình. Tại sao bọn chúng có thể ác độc đến như vậy, chỉ vì lợi ích riêng mà nhẫn tâm cướp đi sinh mạng của người khác. Bọn chúng coi mạng sống của người khác nhỏ bé và rẻ rúng đến như thế sao?
Lúc tôi biết Thuỳ Vân chết trên giường sinh, tôi đã ngỡ ngàng đến mức không dám tin đó là sự thật. Vậy hóa ra giấc mơ lần trước, đó chính là điềm báo về sự thật cái chết của Thuỳ Vân? Là Thuỳ Vân muốn báo mộng cho tôi biết… có đúng như vậy không?
Cảnh Long sau khi biết hết được sự thật, anh kéo Bảo Châu đến trước mặt tên công tử kia, 3 mặt 1 lời khiến cô ta không cách nào phản bác lại được. Cuối cùng cô ta cũng thừa nhận là mình đồng loã với tên công tử kia để lừa Thuỳ Vân vào bẫy. Thế nhưng khi Cảnh Long hỏi cô ta có biết tội lỗi của mình lớn như thế nào không thì cô ta lại gào mồm khóc lóc bảo cô ta làm thế là vì yêu Cảnh Long…
Nói chung, khi tôi nghe cô ta nói như vậy, tôi không có bao nhiêu ngạc nhiên cả, chuyện cô ta yêu Cảnh Long, ai nhìn vào cũng biết chứ đâu riêng gì tôi. Chỉ là, nếu vì yêu một người mà ngoan cố làm những chuyện độc ác đến như vậy… trời đất nhất định không dung thứ được cho hạng người như cô ta!
……………………….
Hôm nay Cảnh Long về sớm, tôi thấy anh có vẻ mệt mỏi nên liền giúp anh xoa bóp thư giãn. Được một lát, Cảnh Long đột nhiên hỏi tôi:
– Vợ ơi, em thấy anh giải quyết chuyện của Thuỳ Vân như vậy… có nhẹ nhàng quá không?
Tôi trầm mặt suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời:
– Không đâu, anh làm như vậy là đúng rồi… chuyện đã qua lâu lắm rồi, anh lôi được tên kia ra ánh sáng cho pháp luật trừng trị hắn, em thấy đã là tốt lắm rồi. Còn về phần Bảo Châu, cô ta đúng là có liên quan nhưng tên kia đã nhận tội, cũng không muốn kéo cô ta theo… vậy mình cũng đành chịu. Nhưng anh yên tâm đi, tòa án pháp luật không xử cô ta được thì còn có tòa án lương tâm… cô ta không thoát được suốt đời đâu.
Cảnh Long nheo nheo chân mày, anh ngây thơ hỏi:
– Thật không em?
Tôi ôm cổ anh, thì thầm bên tai:
– Thật, anh tin em đi, người mang tâm tư độc ác như vậy thì sống không tốt được đâu.
Cảnh Long thở dài bất mãn:
– Anh biết Bảo Châu ngang tàng ngạo mạn nhưng anh chưa từng nghĩ cô ta lại nham hiểm và ích kỷ như vậy… đến lúc này, anh cũng không còn gì để nói, sau này cô ta sống hay chết, đều không có liên quan gì đến anh, cũng không liên quan đến họ Huỳnh nhà mình nữa.
Tôi gật đầu, với quyết định này của Cảnh Long, tôi tất nhiên là ủng hộ rồi. Bao nhiêu đó bằng chứng cũng chỉ đủ lôi tên kia ra ánh sáng với tội danh không cố ý giết người chứ cũng không trừng phạt hắn với tội nặng nhất được. Một phần vì chuyện này đã qua rất lâu, manh mối điều tra đều cụt, một phần nữa là Thuỳ Vân đã chết mà người nhà cô ấy lại không muốn dính dáng đến chuyện thưa kiện này. Nếu không nhờ quyền lực của nhà họ Huỳnh thì chuyện lôi tên kia ra chịu tội cũng là chuyện hết sức khả thi. Những gì Cảnh Long làm được cho Thuỳ Vân cũng chỉ đến đó, hy vọng ở nơi Chín Suối, cô ấy có thể bớt đi phần nào sự tủi nhục, uất nghẹn và khổ đau…
Còn riêng về Bảo Châu, vậy thì đợi xem tiếp theo Lệ Dung sẽ hành động như thế nào. Cảnh Long quyết định bỏ phế, tôi không nghĩ là Bảo Châu có thể đối đầu được với một Lệ Dung sắc bén hơn người!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!