Mua Mạng Vợ Nhỏ - Phần 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1048


Mua Mạng Vợ Nhỏ


Phần 43


🔥 TRUYỆN: MUA MẠNG VỢ NHỎ.

CHƯƠNG 43.

Chiều hôm ấy Cảnh Long về sớm, lúc tôi ngủ dậy đã thấy anh nằm bên cạnh, tay anh gác làm gối cho tôi, hơi thở cũng trầm ổn tựa như đã ngủ. Tôi có chút ngạc nhiên không nghĩ là anh về sớm như vậy, bình thường phải gần đến giờ cơm chiều thì anh mới về. Nhưng thôi kệ đi, về sớm thì càng tốt chứ sao, đỡ cho anh phải làm lụng vất vả.

– Dậy rồi đó à?

Nghe giọng anh hỏi, tôi mới khẽ gật gật, lười biếng hỏi:

– Sao hôm nay anh về sớm vậy?

Cảnh Long xoay người ôm chặt lấy tôi, giọng anh khàn khàn, nghe như ngái ngủ:

– Còn không phải em đánh người ta tới nhập viện… bà nội phải gọi anh cho về giải quyết cho em.

Tôi bỉu môi:

– Có gì đâu mà cần giải quyết, cô ta có nhiều tiền mà, tự đi bệnh viện khám là được rồi, làm như bị oan không bằng.

Cảnh Long cười khẽ:

– Sau này em bớt bạo lực đi được không?

Tôi ngóc đầu nhìn lên anh, tôi lườm nguýt hỏi:

– Ý anh là xót cho nó hả?

– Anh có chỗ nào nói xót cho cô ta đâu, anh sợ em đánh người nhiều thành thói quen… sau này đánh anh giống vậy thì anh biết kiện ai?

Tôi cười hả hê:

– Đánh đúng người đúng tội mà.

Cảnh Long cười khổ:

– Lúc anh nhìn thấy Bảo Châu, anh cứ tưởng cô ta bị gấu vật không đó. Em đánh sao mà ác vậy, đến anh là đàn ông còn phải giật mình chứ nói gì là vợ chồng chú Thành.

Tôi ngồi bật dậy, uất ức trả lời:

– Em nhịn không được nữa mới đánh, nếu không đánh thì em cũng không làm gì được nó. Bây giờ em đánh nó, cùng lắm là chú Thành đi thưa em thôi chứ cũng không làm gì được em.

Cảnh Long xoa xoa vai tôi, anh cất giọng cưng chiều:

– Sẽ không ai thưa kiện gì được em đâu, anh bảo đảm.

– Anh biết mọi chuyện rồi à? Bà nội kể lại cho anh nghe hả?

Cảnh Long gật đầu:

– Ừm, mà nếu nội không kể thì anh cũng không trách móc em. Vợ anh, anh sống chung anh hiểu, nếu không phải cô ta làm ra chuyện gì quá đáng với em thì em cũng không vô cớ đánh cô ta thành ra như vậy. Nhưng mà An An… sau này có chuyện gì thì nên nói với anh một tiếng, dù cho có dọn xác người chết khi bị em giết… thì anh cũng muốn anh là người được biết đầu tiên chứ không phải là nghe từ miệng người khác nói lại.

Tôi có chút lúng túng, không nghĩ là anh lại đột nhiên tỏ tình với tôi như vậy, nhất thời tôi không biết phải làm sao, ánh mắt có chút đau lòng nhìn anh…

– Cảnh Long…

Cảnh Long khẽ xoa xoa tóc tôi, anh cười, nói:

– Anh chỉ nói với em vậy thôi, anh không trách gì em đâu… đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế… anh chịu không nổi.

Tôi chớp chớp mắt nhìn anh rồi phì cười, nếu nói ở trên đời này ai cưng chiều tôi nhất thì tôi sẽ không ngần ngại nói ngay cái tên Cảnh Long. Anh dung túng, anh cưng chiều, anh bao dung tôi còn hơn cả cha mẹ tôi, anh luôn muốn dành cho tôi những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, dù có giành lấy từ tay người khác… anh vẫn muốn giành cho tôi. Kiếp trước không biết tôi có công lao gì to lớn hay không mà kiếp này lại gặp được một người đàn ông vừa ưu tú vừa cưng chiều tôi đến như vậy nữa?!
________________
Bảo Châu nhập viện, cái mũi sửa bị đánh thành lệch nên vừa phải chữa vết thương bầm dập trên người vừa phải đi sửa lại cái mũi khác. Bảo Châu rất muốn thưa tôi ra công an nhưng chú Thành không đồng ý, thế là cô ta cũng không làm gì được tôi ngoài suốt ngày lầm bầm chửi rủa. Mặc dù tôi không nói lý do vì sao tôi đánh Bảo Châu nhưng không ai là không biết, cũng bởi vì biết nên mới không bắt tôi đi xin lỗi cô ta, xem như là cả nhà đồng lòng che chở cho tôi vậy. Thật, tôi đánh cô ta như thế xem ra đã là quá nhẹ so với những gì cô ta làm với tôi… thật sự vẫn còn quá nhẹ.

Chuyện tôi đánh Bảo Châu đến nhập viện, không biết là do ai đồn ra bên ngoài mà đi đâu người dân cũng biết. Có người còn trực tiếp chạy đến ủng hộ tôi, khen ngợi tôi đánh như vậy là quá hay, quá gan dạ. Thế hóa ra không phải chỉ có một mình tôi ghét Bảo Châu mà người dân trong làng cũng chả ai ưa gì cô ta hết. Tôi đánh Bảo Châu thành ra như vậy mà mọi người cứ nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, xem tôi giống như là anh hùng của dân tộc vậy. Úi chà, Bảo Châu cứ tưởng mình hay ho lắm, sống thế nào mà đến khi bị đánh lại chả có ai bênh, đúng là quá thất bại mà.

Lệ Dung cũng biết, cô ấy gọi cho tôi rồi phấn khích khen ngợi tôi hết lời, cứ giống như là cô ấy đánh Bảo Châu chứ không phải là tôi đánh vậy. Thật sự tôi chưa từng nghĩ chuyện tôi đánh Bảo Châu như vậy mà lại được nhiều người ủng hộ đến thế, trong chốc lát được mọi người tung hô, tôi tự nhiên thấy hoang mang quá đỗi. Tôi cười có chút gượng gạo, nói với Lệ Dung:

– Tôi chỉ là tức giận quá thôi, nhất thời bị uất ức đè nén nên tôi mới như vậy… đánh người cũng không phải là cái gì hay ho mà.

Lệ Dung cười lớn:

– Đánh đúng người đúng tội, cô không chuyện gì phải sợ. Mà cô yên tâm đi, sau cô sẽ đến lượt tôi, tôi phải làm cho cô ta biết được hai chữ “hại người” có cái giá lớn như thế nào?

Tôi tò mò hỏi:

– Ý cô là sao? Cô muốn thâu tóm công ty nhà nó?

Lệ Dung lắc đầu:

– Cô nghĩ gì vậy, tôi đã nói không đụng đến công ty của ông Thành rồi… tôi chỉ muốn hù dọa Bảo Châu một chút thôi… cô chờ tin tốt của tôi.

Tôi dặn dò:

– Cô đừng làm cô ta chết luôn là được… nhẹ nhẹ tay thôi.

– Tôi biết rồi, cô chờ tin tôi.

Tắt máy, tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng cho Bảo Châu quá đỗi, không biết cô ta có vượt qua nổi con trăng này hay không đây?

Quả nhiên mấy ngày sau, Cảnh Long đem về một tin tức, Bảo Châu đột nhiên phát điên trong bệnh viện không rõ lý do. Tôi có hỏi thì anh nói Bảo Châu khóc kể bảo là là nhìn thấy ma nên hoảng loạn gần như phát điên rồi. Còn cụ thể thế nào thì anh không hỏi kỹ nên cũng không biết, chỉ biết cô ta bị ma hù dọa thôi. Cảnh Long vừa kể xong, tôi liền nhớ ngay đến giọng cười phấn khích của Lệ Dung, trong lòng thầm thán Lệ Dung hay thật, thế mà cũng hù dọa cho Bảo Châu phát điên lên được, cũng xuống tay đâu có kém gì tôi đâu. Bảo Châu phen này còn thảm hơn chữ thảm, không biết đến khi nào mới hồi phục tinh thần lại được đây?
………………………..
Sáng nay tôi theo Cảnh Long đến thăm mộ Thuỳ Vân, Lệ Dung cũng có đi theo, là do Cảnh Long bảo tôi gọi cô ấy đi cùng. Thật ra, chuyện lần trước Lệ Dung điều tra Thuỳ Vân, cô ấy bảo tôi giấu Cảnh Long nhưng kết quả vẫn là bị anh phát hiện ra được. Không còn cách nào khác, tôi đành khai hết sự thật, cũng may là anh không mắng tôi cái tội che che giấu giấu, âm mưu giấu giếm tôi.

Bọn tôi mua hoa, mua trái cây đến thăm mộ Thuỳ Vân, mộ của Thuỳ Vân nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, phía trước có căn nhà bị bỏ hoang, cỏ mọc um tùm. Nhưng mộ của Thuỳ Vân thì lại khác, được xây dựng rất khang trang, xung quanh có cây có hoa chứ không giống căn nhà hoang phía trước cỏ mọc cao ngất ngưởng. Thấy cũng có chút tò mò nhưng tôi không hỏi đến, chắc có lẽ là do Cảnh Long cho người sửa sang lại cũng nên.

Lệ Dung thắp nhang rồi chia cho tôi và Cảnh Long, cắm nhang vào lư, đợi đến khi nhang tàn thì bọn tôi cũng ra về. Cảnh Long nói, anh sẽ thuê người thường xuyên đến dọn dẹp, thắp nhang mỗi ngày cho cô ấy, để mồ mả không phải quạnh vắng, đìu hiu. Tôi với Lệ Dung không có ý kiến gì, Cảnh Long làm như vậy đã là quá tốt rồi.

Lệ Dung tự đi xe đến nên cô ấy cũng tự đi về, tôi với Cảnh Long đi cùng một xe. Suốt trên đường về, tôi thấy Cảnh Long giống như là có tâm sự gì đó, anh cứ nhìn về phía trước, không nói gì với tôi cả. Tôi nhìn anh, suy nghỉ cả buổi, đang định hỏi anh bị làm sao thì anh lại đột nhiên cất giọng hỏi tôi trước:

– Em thấy Lệ Dung thế nào?

Tôi có chút ngạc nhiên, khẽ hỏi:

– Ý anh là sao? Sao tự nhiên lại hỏi em câu này?

Cảnh Long hơi chau mày, giọng rất là nghiêm túc:

– Lúc viếng mộ Thuỳ Vân, anh có để ý Lệ Dung… anh thấy cô ta rất lạ…

Tôi ngờ vực hỏi:

– Lạ hả? Em vẫn thấy bình thường mà, có lạ gì đâu…

Cảnh Long lắc đầu:

– Là do em không để ý mới nói như vậy, nếu em chịu để ý em sẽ thấy cô ta có biểu hiện rất khác với em. Hai người các em đều là lần đầu tiên đến mộ của Thuỳ Vân, trong khi em tò mò nhìn dáo dác xung quanh, còn Lệ Dung thì giống như đã quen thuộc với con đường này rồi vậy. Cô ta còn biết nhang đốt để ở chỗ nào, ngay cả anh đã đến đây nhiều lần cũng không để ý đến.

– Chuyện này…

– Còn nữa, mộ của Thuỳ Vân trước kia là do Bảo Ngọc tu dưỡng hàng năm, sau khi Bảo Ngọc chết thì anh cũng quên mất đi chuyện này, lần gần nhất anh đến đây là 2 tuần trước… vậy mà xung quanh mộ của Thuỳ Vân lại rất sạch sẽ, cây cối xanh ươm, giống như được ai đó chăm dưỡng hàng ngày vậy. Anh có đến hỏi những nhà xung quanh, người dân ở đây nói có người cứ mỗi tuần là đến quét dọn làm cỏ trồng cây, người kia kể với bọn họ là có một cô gái thuê người kia đến để chăm sóc mộ phần này. Em nghĩ đi… cô gái đó có thể là ai?

Tôi trầm ngâm suy luận, Bảo Ngọc chết rồi, chẳng lẽ là người thân của Thuỳ Vân? Mà lại không đúng, người thân của Thuỳ Vân gần như đã bỏ phế luôn chuyện của cô ấy rồi. Đợt ra tòa xử tội tên công tử kia bọn họ còn không muốn về dự thì nói gì là chịu bỏ tiền ra để chăm sóc mộ phần cho Thuỳ Vân. Nếu không phải Bảo Ngọc, vậy chẳng lẽ còn có ai khác nữa à?

Thấy tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa có đáp án, Cảnh Long lại cất giọng khàn khàn:

– Anh nghĩ… Bảo Ngọc còn sống, em ấy chưa chết.

Tôi ngỡ ngàng, hai mắt mở to nhìn anh, gần như là không dám tin vào tai mình, phải hơn một phút sau, tôi mới ngập ngừng lên tiếng, hỏi:

– Anh nói sao? Anh nói Bảo Ngọc còn sống? Làm sao như thế được… cô ấy chẳng phải đã chết rồi sao? Em còn đi dự đám cưới ma của cô ấy nữa mà… đúng không?

Cảnh Long nặng nề gật đầu:

– Đúng là Bảo Ngọc đã chết nhưng anh có linh cảm rất lớn là em ấy vẫn còn sống… chẳng những còn sống mà còn ở ngay bên cạnh chúng ta nữa.

– Không thể nào đâu…

Cảnh Long thở dài một hơi, anh tiết lộ cho tôi biết một chuyện:

– Anh nghe người về thông báo lại, Bảo Châu phát điên trong bệnh viện… cô ta cứ liên tục nói là đã nhìn thấy Thuỳ Vân hiện về đòi mạng, còn có… Bảo Ngọc… em ấy cũng về đòi mạng cô ấy. Nhưng chẳng phải Lệ Dung nói với em là cô ta hù dọa Bảo Châu sao? Nếu Lệ Dung dùng gương mặt kia để hù dọa Bảo Châu thì anh hoàn toàn đồng ý, còn này…

Tôi nghe đến đây rồi kết nối những chi tiết từ nãy đến giờ lại với nhau, tôi liền lớn tiếng, hỏi:

– Ý anh nói… Lệ Dung chính là Bảo Ngọc?

Cảnh Long nghiêm mặt, anh trầm giọng:

– Anh đoán là như vậy thôi chứ anh vẫn chưa có bằng chứng gì cụ thế hết. Lý lịch của Lệ Dung anh không tra ra được, chỉ biết cô ta là con gái của ông Lương, đi du học từ nước ngoài về, còn về phần tiểu sử trước kia của cô ta… anh điều tra mãi mà vẫn không điều tra ra được. Bên thám tử nói với anh, một là do có người cố ý thao túng thông tin, còn hai là do… cô ta hoàn toàn không có tiểu sử trước đó.

Tôi bị chuyện này dọa thành ngờ nghệch luôn rồi… làm sao Lệ Dung lại có thể là Bảo Ngọc? Bảo Ngọc đã chết rồi mà, còn Lệ Dung là con gái chú Lương mới đúng chứ?

Thấy tôi đần độn trong thấy, Cảnh Long liền dịu dàng xoa xoa tóc tôi, anh khẽ nói:

– Mọi chuyện cứ để anh điều tra, nếu Lệ Dung là Bảo Ngọc thì tốt mà, em ấy còn sống thì nhà chú Thành vẫn còn cơ hội phát triển. Anh chỉ lo một chuyện… không biết Bảo Châu có liên quan gì đến cái chết của Bảo Ngọc hay không thôi. Vì nếu Lệ Dung chính là Bảo Ngọc thì lý do vì sao em ấy không chịu quay trở về mà lại sống ở một thân phận mới? Lại còn đối đầu với Bảo Châu hết lần này đến lần khác… rốt cuộc lý do vì sao lại như vậy?

Tôi im lặng không nói gì, bởi tôi còn hoang mang hơn cả anh. Có suy luận cỡ nào thì tôi cũng không dám nghĩ Lệ Dung là Bảo Ngọc… vì một người đã chết, đã chôn, vậy thì làm sao có thể còn sống được? Chả nhẽ trong ngôi mộ ở nhà anh Sửu… người chết không phải là Bảo Ngọc?!
………………………….
Buổi sáng của hai tuần sau, lúc tôi đang nấu thức ăn ở dưới bếp thì Tiểu Đào lại đem đến cho tôi một phong bì to, nhìn bên ngoài giống hệt hồ sơ xin việc. Tôi có chút tò mò nhưng vẫn không mở ra xem ngay, đợi nấu xong thức ăn tôi mới lên phòng mở ra xem bên trong chứa những gì.

Bên trong tập phong bì có rất nhiều ảnh, là ảnh của tôi lúc còn hóa trang xấu xí, cũng có ảnh của Cảnh Long, cả ảnh của anh Sơn người làm ở trong nhà. Chỉ là, những bức ảnh này được sắp xếp theo thứ tự, lúc xem đến bức ảnh cuối cùng, tay tôi cũng tự giác run theo….

Là ai gửi cho tôi những bức ảnh này? Người đó có ý gì? Làm sao có chuyện… Cảnh Long… cho người gài bẫy tôi được chứ? Không thể nào đâu… anh ấy không phải là người như thế… không phải…

Chuyện tôi trở thành vợ của Cảnh Long chỉ là tình cờ, không phải là do Cảnh Long sắp đặt… không phải đâu… không phải đâu!

Yêu thích: 3.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN