Mưa mùa hạ *SE* - Mưa hạ ơi, sao lại đau đến thế!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Mưa mùa hạ *SE*


Mưa hạ ơi, sao lại đau đến thế!


Khi Trái Đất từ giã vẻ yên bình, dịu nhẹ và sắc hồng phơn phớt của mùa xuân để bước sang mùa hè oi ả, nắng gắt thì đó chính là một khoảng thanh xuân tuyệt đẹp của Kỷ Nhã. Cô yêu mùa hè, mặc dù mùa hè có cả tỉ thứ để yêu nhưng cô lại cảm thấy thích thú trước những cơn mưa rào đầu hạ.
Những giọt mưa thuần khiết, long lanh vừa đặt chân xuống nhân gian đã vội vàng hòa vào lòng đất mẹ, loang ra thấm đẫm cả một mảng màu
Những chiếc lá non xanh mởn chờ đợi những giọt nước trong lành, tràn đầy sức sống lăn dài trên mầm xanh của mình. Có những hạt mưa trĩu nặng, xô xuống chồi non khiến nó lắc lư, nghiêng ngả
Có giọt mưa lao nhanh như tên bắn, vừa chạm xuống mặt đất đã vội tung lên cao như những viên kim cương lấp lánh. Có giọt muốn níu giữ mình trên bầu trời rộng lớn nên cố gắng treo lên không trung những giọt mưa trong trẻo
Mùi mưa ngan ngát, khẽ lay động bầu không gian bằng một hương thơm mát lịm, đơn thuần
Trên gương của kính, những giọt mưa bám chặt vào tấm hình trong suốt, cố gắng ngắm nhìn gương mặt ngây thơ của Kỷ Nhã rồi lặng lẽ trôi đi nhưng vẫn có vẻ vô cùng tiếc nuối
Trong màn mưa lung linh, trắng xóa ấy là cả một thế giới vui tươi, nhộn nhịp của loài vật cùng với chút ngộ nghĩnh, đáng yêu của con người
Những chú ếch phấn khích, vui mừng trong cơn mưa, réo rắt mãi một bài ca ộp….ộp
Vịt, gà lạch bạch đi trú mưa. Những nhóc gà con tròn mắt nhìn thế giới thiên nhiên bên ngoài, lòng đầy hoang mang, lạ lẫm
Cây cối nghiêng mình theo làn gió mát rượi, vi vu, khẽ mỉm cười khi nhìn những giọt mưa trong veo, xuyên suốt
Cỏ gà tinh nghịch nhảy múa, đung đưa, đầu vẫn treo một giọt mưa trắng muốt
Kỷ Nhã ngắm nhìn mưa, cố gắng lưu lại trong ký ức khoảng không gian xinh đẹp ấy. Nhưng rồi một hôm…..
Dưới màu mưa ảm đạm, u sầu, Kỷ Nhã cùng anh trai đi ra phố. Một chàng trai cuốn hút, điển trai nắm tay một con nhóc lùn tịt, đang dẫm dẫm những ánh đèn phản chiếu trên mặt nước kể ra cũng là một hình ảnh thật đáng yêu.
Một chiếc xe tải lao vun vút đến phía hai anh em. Khi Kỷ Nhã quay đầu lại, chỉ thấy hình ảnh con quái vật hung hăng đó đang dần mất kiểm soát và lao thẳng vào cô
Không có máu, không có anh cô, không có gì hết. Vậy cô đã chết chưa?
Cô đã từng rùng mình, tưởng tượng rằng cơ thể sẽ bắn tít ra xa, va đập vào một cái gì đó và máu tươi từ từ chảy. Nhưng cảm giác ấy lại rất đỗi nhẹ nhàng, thanh thản. Vậy là cô chết rồi. Nhưng đây là đâu, một màu đen tăm tối, sự cô độc và sợ hãi đã bao trùm lấy con người nhỏ nhắn của cô khiến cô chỉ biết khóc toáng lên trong vô thức
Mở mắt ra, mọi thứ trở nên trắng toát. Mùi thuốc sộc vào mũi khiến cô rùng mình. Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự hân hoan khẽ vang lên bên tai cô:
– Con tỉnh rồi
Kỷ Nhã đảo mắt về phía giọng nói. Nhìn thấy mẹ, cô vội ôm chầm lấy bà, khóc nức:
– Mẹ..mẹ…anh..h..ai..
Hàng nước mắt nóng hổi khẽ lăn dài, ướt đẫm vạt tóc đen nhánh của cô. Mẹ cô có kìm lại nhưng rồi bà ôm chặt lấy cô, khóc nức nở:
– Đừng nhắc nữa, nó…nó chết rồi
Cả thế giới của Kỷ Nhã bỗng sụp đổ hoàn toàn, không thể nào cứu vãn được.
Anh hai cô đã chết thật rồi ư? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến thế, tại sao không cho người chết là cô? Tại sao không cho cô cùng chết? Sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì?
– Tại sao…tại..sao hai lại chết. Chiếc xe đó đã tông anh con đúng không? AI, LÀ AI HẢ? AI ĐÃ KHIẾN CHO ANH HAI PHẢI CHẾT MỘT CÁCH ĐAU ĐỚN VÀ TỦI NHỤC VẬY HẢ MẸ? Mẹ…mẹ
– Là… là…ba con- Bà hét lên, đầy bi thương và thảm hại. Chồng bà đã giết chết con bà, đứa con gái này không biết có trụ nổi khi biết rằng hung thủ khiến nó phải đau khổ lại chính là người ba mà nó hết mực thương yêu hay không?
Hai mắt cô đờ đẫn, tay nới lỏng dần, đầu óc đã trở nên hỗn loạn
Ba cô vội vàng chạy vào phòng bệnh, có lẽ như ông ta đã thật sự hốt hoảng khi biết rằng tai nạn mình vừa gây ra thuộc về hai đứa con yêu quý của mình.
– Kỷ Nhã, ba xin lỗi. Là do khi đó trời mưa to nên ba không nhìn thấy. Tha lỗi cho ba, con…
Haha, hóa ra là do mưa ư?
Mưa mùa hạ chính là thứ đã gián tiếp hại chết anh trai cô ư? Hóa ra là cô đã thích mưa đến mức vậy mà nó đã phản lại cô ư?
Khi biết anh trai cô chết, trái tim Kỷ Nhã đã bị hàng ngàn con dao đâm vào, ba cô là người đã lái chiếc xe tai ác ấy, cô lại đau như có hàng trăm vết kim đâm. Và biết mưa cũng là một kẻ tòng phạm, một vết thương sâu hoắm đã cào xé trái tim mỏng manh, yếu ớt của cô và đập tan những hi vọng cuối cùng còn sót lại
Kỷ Nhã như kẻ chết rồi, không ăn không uống suốt một tuần đến nỗi suy nhược cơ thể, xém chút nữa là đi tong mạng. Cả ngày, tinh thần cô hoảng loạn, gào khóc điên cuồng rồi lại cười lên điên dại. Phải rồi, cô hận mưa, cô oán ghét mưa, đến nỗi mỗi khi nhìn thấy trời mưa là cô lại khóc ngất đi rồi lấy tay cào xé điên loạn, cơ thể rã rời, yếu ớt vô cùng.
Ai đã khiến cho cô thành ra thế này, chẳng phải chính là mưa sao?
Tại sao, mọi chuyện đang tốt đẹp tự nhiên lại rối loạn đến như vậy
Kỷ Nhã chẳng nói chẳng cười nữa, cô trở thành một cái xác không hồn, đờ đẫn lúc nào cũng trong trạng thái vô cảm, lạnh lùng
Trả lại cho nhân gian thiên thần nhỏ của ngày xưa đi
Trả lại cho cô nụ cười rạng rỡ, vui mừng của trước kia đi
Kỹ Nhã, cô đau đớn lắm rồi. Và cô muốn từ bỏ nhân gian để đến với một thế giới khác
Thế Giới của anh và cô, thế giới của những thiên thần

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN