Mùa Quýt Chín - Quyển 1 - Chương 1: Đứng đầu bảng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Mùa Quýt Chín


Quyển 1 - Chương 1: Đứng đầu bảng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ánh mặt trời ngày thu tươi sáng, trời cao xanh thẳm.

Bởi vì ở ven biển, vào mùa thu, thành phố Hồng [1] cũng không khô ráo, độ ẩm trong không khí vừa đủ, những cơn gió lành lạnh thổi vào thành phố phồn hoa đô hội.

[1] Hồng: Cầu vồng

Trước cửa viện Nghiên cứu Tội án [2] thành phố Hồng, một cô gái trẻ tuổi với thân hình thon thả xuất hiện, ngũ quan tinh xảo, tóc dài xõa ngang vai, sống lưng rất thẳng, áo khoác màu vàng nhạt, áo sơmi màu trắng, quần tây màu đen, một bộ trang phục công sở đúng chuẩn, đơn giản mà không qua quýt. Trước ngực cô là một chiếc khăn quàng cổ lụa màu cam, khiến cho gương mặt như sáng bừng lên, trong cơn gió thu, có vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng mà phóng khoáng.

[2] Tội án: tình tiết vụ án, tình tiết quá trình phạm tội

Ninh Trừng đứng ở cửa, hít sâu một lần nữa, mùa này, trong không khí chắc là tràn ngập hương hoa quả. Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên hình ảnh quýt treo đầy đầu với ánh vàng rực rỡ, nhưng nhanh chóng biến mất.

Mùa đẹp, thành phố đẹp, nhất định sẽ là một khởi đầu tốt đẹp.

Cô cảm thán trong đầu, không ngừng ra hiệu cho mình, hít sâu rồi thở ra vài lần cũng không thể bình ổn cảm xúc căng thẳng. Trong tay cô cầm quả quýt, đã bị độ ấm của lòng bàn tay cô làm nóng lên.

Cô đặt quả quýt dưới mũi, ngửi một hơi, rồi lại ngửi thêm một hơi mới cất quả quýt vào trong túi xách đeo vai, đi vào viện nghiên cứu.

Trong đại sảnh tầng một, có hai người đang đứng nói chuyện gì đó với nhau.

Trong đó có một người trông trẻ đẹp lịch sự với thân hình cao gầy, trên người mặc áo blouse trắng, mang mắt kính gọng kim loại màu bạc, trong tay cầm một chồng tư liệu. Anh ta là học trưởng tốt nghiệp cùng một trường đại học Y với Ninh Trừng – Thường Tử Dương, hơn cô vài khóa, nhưng chuyên ngành của anh ta và cô không giống nhau, chuyên ngành của anh ta là pháp y độc lý học [3], cô theo ngành pháp y nhân chủng [4] học.

Sau khi tốt nghiệp, Thường Tử Dương vào thẳng Khoa Pháp y cục Cảnh sát thành phố Hồng, cũng có chút danh tiếng trong lĩnh vực pháp y ở thành phố Hồng. Lần này thành phố Hồng thành lập viện Nghiên cứu Tội án, anh ta là một trong những người phụ trách hạng mục này. Đúng lúc đó viện Nghiên cứu triệu tập dự thi pháp y chuyên nghiệp, yêu cầu là pháp y nhân chủng học, anh liền đề cử cô.

Bên cạnh Thường Tử Dương là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, trông rất mạnh mẽ. Ninh Trừng không quen biết anh ta, chỉ cảm thấy có hơi quen mắt.

Ninh Trừng thấy hai người họ nói chuyện rất chuyên chú, không có chú ý tới cô, vì vậy cô không thể không đi đến bên cạnh Thường Tử Dương, chen ngang hai người họ, “Chủ nhiệm Thường, xin chào, tôi tới để tham gia thi vòng hai.” Cô không am hiểu lôi kéo làm quen, nhưng vẫn căng da đầu hỏi khẽ một câu, “Vòng thứ hai chúng ta phải làm gì, đến hiện trường sao?”

Lần kiểm tra này, thành tích thi viết của cô đã được thông qua, nhưng đối với vòng hai, trong lòng cô trước sau vẫn thấp thỏm, không phải vì kiến thức chuyên ngành, mà là vì… Bắt đầu từ tối hôm qua, Ninh Trừng đã cầu nguyện trong lòng vô số lần, đừng vấp phải chuyện như lần trước.

Thường Tử Dương thu xấp tài liệu về, cho rằng cô sợ nhìn thấy hài cốt nên trấn an, “Không cần đến hiện trường, chỉ tiến hành một ít thao tác đơn giản trong phòng thí nghiệm thôi, đối với người đứng đầu cuộc thi viết như em, chắc chắn chỉ như một bữa ăn sáng, cho nên em không cần căng thẳng.”

Ninh Trừng cười nói “Cảm ơn”, không nói thêm nữa, xoay người chuẩn bị lên tầng, trong lúc vô tình thoáng nhìn người đàn ông mặc đồng phục bên cạnh, hình như anh ta đang nhìn chằm chằm cô, tầm mắt hai người giao nhau chỉ trong chốc lát, cô mỉm cười với anh ta theo phép lịch sự.

Thường Tử Dương ở bên cạnh giới thiệu cô, “Đội phó Lâm, đây là người đứng đầu cuộc thi viết vừa rồi tôi nhắc đến, Ninh Trừng.” Sau đó lại giới thiệu cho cô, “Ninh Trừng, vị này chính là phó đội trưởng anh dũng nhất đội cảnh sát hình sự của thành phố chúng ta, Lâm Khiếu Ba, cũng sẽ tạm thời đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng tổ Huyền án [5] vừa thành lập.”

[5] Huyền án: án chưa phá được

Ninh Trừng hơi khom lưng, chủ động chào hỏi với anh ta, “Đội phó Lâm, chào anh, hy vọng có thể có cơ hội học tập anh, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Lâm Khiếu Ba lập tức thẳng sống lưng, gật đầu đáp lễ với cô, “Chào cô, không cần khách khí như vậy. Nghiên cứu hài cốt không phải là sở trường của tôi, chúng ta học tập nhau.”

Đối với thái độ khiêm tốn của anh ta, Ninh Trừng rất có hảo cảm, nói chuyện với nhau một lát, tuy không nhắc đến chuyện gì liên quan với vòng thi thứ hai nhưng ít nhiều vẫn xua tan đi chút cảm xúc căng thẳng của cô.

Thường Tử Dương giơ tay, nhìn đồng hồ, “Đã đến giờ rồi, những thí sinh khác chắc là cũng đã đến, sao giáo sư Lục lại chưa tới nhỉ?”

Lâm Khiếu Ba nhếch miệng, “Giáo sư Lục là nhân vật lớn, loại chuyện nhỏ nhặt thế này sao anh ta có thể đến được? Được rồi, anh là người phụ trách, việc này anh thu xếp là được, tôi chỉ tùy tiện đến xem náo nhiệt thôi.”

Lâm Khiếu Ba vừa nói vừa đẩy Thường Tử Dương xoay người, để Ninh Trừng đi ở phía trước, hai người họ đi theo sau cô, cùng lên tầng hai.

Ninh Trừng vừa đi vừa suy nghĩ, giáo sư Lục trong miệng hai người kia, rốt cuộc là dạng người gì?

Cô biết được một ít chuyện từ Thường Tử Dương. Thành phố Hồng thành lập viện Nghiên cứu Tội án, trong đó có thành lập một tổ Huyền án, chuyên môn nhằm vào những vụ án chưa phá được, do nhân vật thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi này khởi xướng. Vị này có hai học vị của đại học Tennessee, tâm lý học tội phạm [6] cùng nhân chủng học, được cả Scotland Yard [7] và FBI tranh nhau mời làm cố vấn tâm lí tội phạm, hành tung cực kỳ bí ẩn, trước khi về nước đã được phong tặng một danh hiệu rất đậm chất phương Đông, “Thần Long “.

[7] Scotland Yard: là một cách nói hoán dụ để chỉ trụ sở Sở cảnh sát thủ đô, có trách nhiệm giữ trật tự cho phần lớn Luân Đôn.

Đối với “Con rồng Trung Quốc” khá nổi danh này, Ninh Trừng cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc là vì lý do gì, khiến cho anh ta đồng ý quay lại Trung Quốc, đi nghiên cứu những hài cốt đã bị chôn vùi rất lâu, nghe theo những âm thanh gần như đã bị thời gian vùi lấp?

Đáng tiếc, từ nửa năm trước, từ khi biết được thành phố Hồng chuẩn bị thành lập viện nghiên cứu cho đến tháng trước khi báo danh, tham gia triệu tập dự thi pháp y nhân chủng học, rồi làm bài thi viết, mãi cho đến hôm nay, cô đã đến rất nhiều lần, nhưng chưa từng nhìn thấy anh ta.

Vòng thi thứ hai, hẳn là vòng thi mang tính quyết định. Ninh Trừng không biết vị giáo sư Lục thần bí này có thể xuất hiện hay không.

Đương nhiên, giờ Ninh Trừng không nên quan tâm những chuyện vụn vặt này, điều cô nên quan tâm là làm sao để thông qua cuộc thi.

Địa điểm tham gia thi là ở một phòng thí nghiệm lớn trên tầng hai. Vòng thứ nhất có mười thí sinh thông qua, vòng cuối cùng chỉ giữ lại một.

Tuy Ninh Trừng đứng thứ nhất cuộc thi viết, nhưng khuyết điểm của cô rất có khả năng sẽ bị lộ trong vòng này, cho nên cô không dám sơ suất chút nào.

Đề kiểm tra là đề ngẫu nhiên, không ai biết cụ thể sẽ kiểm tra hạng mục gì, cho nên không thể nào chuẩn bị. Sau khi cuộc thi bắt đầu, từng người một sẽ đi vào phòng thí nghiệm, lần lượt thay phiên nhau, kết thúc thì lập tức rời đi.

Ninh Trừng bốc thăm được lượt thứ hai đếm từ dưới lên, cùng những thí sinh khác chưa vào thi ngồi ở phòng chờ bên cạnh phòng thí nghiệm lớn. Trong quá trình chờ đợi, cô có hơi căng thẳng. Nhưng lúc đến lượt cô, sự căng thẳng lại biến mất, nhờ công lao của quả quýt trong túi cô.

Cô rất thong dong đi theo nhân viên công tác vào phòng thay đồ, thay một bộ đồ bảo hộ màu trắng, mang bao tay cao su và khẩu trang, chuẩn bị xong xuôi mới tiến vào phòng thí nghiệm lớn.

Bên trong phòng thí nghiệm, trong phạm vi tầm mắt có thể quan sát được, gần như chỉ có một màu trắng. Giữa phòng đặt mấy cái bàn dài song song, trên mỗi bàn bày tư liệu sống để thực hiện thí nghiệm không giống nhau, có bàn là xương vụn, có bàn là thi thể đã thối rữa đến mức không thể nhận dạng, cũng có bàn là một thi thể hoàn chỉnh. Trong phòng thí nghiệm có bốn người, đều mang áo blouse, đeo khẩu trang, hẳn là giám khảo.

Ninh Trừng rút một trong hai đề bài trong tay một người giám khảo, mở ra thì thấy trên tờ giấy màu trắng chỉ có một hàng chữ đơn giản: Khử mỡ và tẩy trắng xương.

Tầm mắt cô nhanh chóng đảo qua hàng chữ này, đồng tử lập tức mở rộng, không ngờ sẽ có một đề thi đơn giản như vậy. Đương nhiên, sau đó cô liền ý thức được, cái gì gọi là “trong phúc có họa”.

Khử mỡ và tẩy trắng xương, đây là một trong những trình tự xử lý hài cốt tại phòng thí nghiệm.

Hài cốt phát hiện tại hiện trường sẽ được nghiệm thi sơ bộ, sau đó nhân viên pháp y sẽ thu thập hài cốt cùng các mảnh xương vụn đưa đến phòng thí nghiệm, giao cho pháp y nhân chủng học tiến hành kiểm nghiệm và giám định. Trước khi kiểm nghiệm đều phải xử lý tiêu bản theo ba bước như sau: loại bỏ mô mềm, khử mỡ và tẩy trắng, phục hồi các mảnh xương vỡ.

Công việc Ninh Trừng phải hoàn thành bây giờ chính là bước thứ hai, khử mỡ và tẩy trắng.

Phương pháp tiến hành khử mỡ: ngâm xương cốt vào dung môi hữu cơ, sau khi dung môi bị đục thì đổi sang dung môi mới, cho đến khi dung môi không bị đục nữa mới thôi.

Ninh Trừng đi đến trước bàn làm việc, bên trên đã chuẩn bị đầy đủ vật liệu thực nghiệm, một chiếc xương ống tứ chi của người trưởng thành, cô để xương ống vào ngâm trong dung môi hữu cơ, khử mỡ xương ống tứ chi của người trưởng thành cần ba đến năm tháng, phần xương cô sử dụng để thực nghiệm hẳn là đã được xử lý ở giai đoạn trước, cô chỉ cần ngâm trong dung môi hai lần là hoàn thành khử mỡ xương cốt.

Tẩy trắng xương cốt cũng rất đơn giản, sau khi rửa sạch xương cốt, dùng Hydro peroxide 1%, người ta thường gọi là dung dịch ô-xy già, tiến hành xử lý, ngâm từ một đến ba ngày.

Phần xương Ninh Trừng bắt trúng hẳn cũng đã được xử lý ở giai đoạn trước, chỉ cần làm một bước cuối cùng, tẩy trắng xong, dùng nước sạch rửa, để khô là hoàn tất. Thao tác đơn giản như vậy, cho dù là nhân viên quản lý phòng thí nghiệm bình thường nhất, không phải pháp y tốt nghiệp ngành nhân chủng học cũng sẽ làm được.

Ninh Trừng lại mắc kẹt ở bước cuối cùng này.

Khi cô chuẩn bị tiến hành tẩy trắng xương thì phát hiện lọ thủy tinh đựng Hydro peroxide đã hết. Cô nhìn một vòng xung quanh, thấy một cái tủ tựa vào tường màu trắng đặt đầy chai chai lọ lọ, đều là dung môi dùng để thí nghiệm.

Cô đi đến tủ, muốn lấy một lọ dung môi Hydro peroxide. Kết quả là, cô nhìn từ trên xuống dưới, tầng nào cũng cẩn thận tìm một lần nhưng không tìm được lọ nào có dán nhãn dung môi Hydro peroxide. Cuối cùng cô phát hiện, trong góc tầng thứ nhất, có hai lọ thủy tinh giống hệt nhau, bên trong là chất lỏng trong suốt không màu.

Trong lúc vô tình, Ninh Trừng nhìn thấy trên sàn nhà bên cạnh chiếc tủ, có hai cái mác nhỏ: Hydro peroxide, cồn.

Cơ thể cô lập tức cứng đờ, tầm mắt quay lại hai cái lọ không dán nhãn, dung môi bên trong thoạt nhìn không có gì khác nhau. Cô không tự chủ được mà đặt tay trước ngực, nội tâm không ngừng giãy giụa. Do dự một lúc lâu, cô mới buông tay ra, đưa tay về phía hai cái lọ thủy tinh.

Tay trái Ninh Trừng cầm lọ thủy tinh bên trái, nhắm mắt lại, trong đầu cô bỗng chốc trở nên mông lung, cơ thể có hơi nhoi nhói, cô buông tay ra, sự nhoi nhói nhanh chóng biến mất.

Cô lại dùng tay phải cầm lọ thủy tinh bên phải, trong đầu đột nhiên xuất hiện một lát cắt, đó là một biển hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn, sau đó biển hoa rực rỡ bị ngọn lửa thiêu rụi, cả người cô bị phỏng, giống như chính cô đang ở trong biển lửa…

Ninh Trừng bỗng nhiên buông tay phải ra, hít sâu vài lần, trên trán đã đẫm mồ hôi.

Bên cạnh có nhân viên chạy đến đây, hỏi cô có phải không thoải mái ở đâu không, cô lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.

Cô nhặt hai cái nhãn mác rơi bên cạnh tủ lên, dán nhãn Hydro peroxide và cồn vào hai lọ trái phải, cuối cùng là cầm lấy lọ thủy tinh bên trái, nhanh chóng quay lại bên cạnh bàn làm việc, hoàn thành tẩy trắng xương.

Sau khi hoàn tất bài thi, Ninh Trừng không chờ có kết quả đã vội vàng rời khỏi viện nghiên cứu, trước khi đi cũng không nói một tiếng với Thường Tử Dương, bởi vì chột dạ, cảm giác như cô vừa làm chuyện gì trái với lương tâm, ngại tạm biệt anh ấy.

Thường Tử Dương vẫn luôn bận rộn, trong lúc thi, anh ấy cùng Lâm Khiếu Ba ngồi trong phòng điều khiển, xem tình hình trong phòng thí nghiệm.

Sau khi tất cả mọi người hoàn thành phần thi, Thường Tử Dương mới nhìn về phía màn hình máy tính bên cạnh, báo cáo toàn bộ tình hình cho một người không xuất hiện, tiến hành gọi video, cuối cùng là hỏi một câu, “Giáo sư Lục, ngài xem, mười người này, ngài cảm thấy ai thích hợp nhất?”

Anh ấy vốn định chèn thêm một câu, người thứ chín là người đứng đầu cuộc thi viết nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Lâm Khiếu Ba nói thẳng ra lời mà Thường Tử Dương muốn nói, “Giáo sư Lục, mười người này, biểu hiện tốt nhất hẳn là Ninh Trừng, cô ấy là người đứng đầu cuộc thi viết, đến vòng thứ hai, thái độ làm thí nghiệm rất chặt chẽ, cẩn thận và tỉ mỉ. Hoàn toàn xứng đáng với chức danh là một pháp y nhân chủng học chuyên nghiệp, cho nên tôi cảm thấy cô ấy là người thích hợp nhất.”

“Loại hết, tìm thêm đi.” Trong máy tính vang lên một giọng nói lạnh lùng, giống như từ phía dưới vực sâu truyền lên, trải qua sự loại bỏ đặc thù, không mang bất cứ cảm xúc dư thừa nào, cũng không cảm giác được chút độ ấm.

Ngoại trừ giọng nói, trên màn hình không xuất hiện ai.

Thường Tử Dương lập tức hỏi nguyên nhân, câu trả lời chỉ là bốn chữ đơn giản, “Xoa dịu quả lắc.”

Thường Tử Dương không dám hỏi tiếp, đối phương thế nhưng lại chủ động tung ra một tràng giải thích đến như mưa bom bão đạn, “Người thứ chín, ngay cả dung dịch ô-xy già và cồn cũng không phân biệt được, hai người chắc chắn cô ta là người đứng đầu cuộc thi viết? Khử mỡ và tẩy trắng xương cốt, chuyện đơn giản thế lại khiến cô ta sợ hãi như vậy, sau này đối mặt với người chết, có phải tôi còn phải lo lắng cho cô ta bất cứ khi nào không? Rốt cuộc là tôi tìm trợ lý, hay là cô ta cần một “kỹ sĩ” tùy thân đi theo giải cứu mỹ nhân? Ngại quá, bảo cô ta tìm người khác, đối với chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, tôi không có hứng thú.”

“Tách!”

Thường Tử Dương cùng Lâm Khiếu Ba nhìn nhau, hai người còn chưa phản ứng lại, đối phương đã kết thúc video trò chuyện.

“Lên máy tính tra xem.” Lâm Khiếu Ba nhắc nhở. Thường Tử Dương nhanh chóng mở một trang web trên máy tính, nhập bốn chữ trên thanh tìm kiếm, xoa dịu quả lắc.

Hai người họ nhanh chóng thấy được lời giải thích vô cùng cặn kẽ.

Xoa dịu quả lắc, phần lớn nữ giới thường tìm cách xoa dịu ở phần cổ, dùng tay che lại khuyết tĩnh mạch cảnh [9] ở xương ức. Tiến hành quan sát đối với một người phụ nữ đeo dây chuyền, nếu cô ấy liên tục xoa mặt dây chuyền, thuyết minh cô ấy đang cẳng thẳng. Nếu duỗi ngón tay về phía cổ, tức khuyết tĩnh mạch cảnh của xương ức, thuyết minh có chuyện khiến cô ấy lo âu bất an. Đa số tình huống, nếu cô ấy dùng tay phải che cổ mình, cô ấy sẽ dùng tay trái đỡ dưới khuỷu tay phải, áp lực qua đi, tay phải sẽ hạ thấp xuống một chút, cũng dần dần thả lỏng rồi cầm lấy cánh tay trái. Nếu cục diện lại lần nữa căng thẳng, tay phải cô ấy sẽ lần nữa đặt lên khuyết tĩnh mạch cảnh của xương ức. Cánh tay vận động có phần giống kim trên la bàn, luôn căn cứ vào trình độ áp lực để thay đổi, từ ban đầu đưa lên vuông góc với phần cô, sau đó lại hạ xuống…

Thường Tử Dương xem xong giải thích, hồi tưởng lại biểu hiện của Ninh Trừng ở vòng thi thứ hai, lúc cô dừng lại để đi lấy dung môi, thật sự có động tác nhỏ này. Nhưng cuối cùng cô vẫn thuận lợi hoàn thành thao tác, cho nên anh ta không quá chú ý.

“Cái này chính là micro-expression [10] sao? Vậy thì có thể nói lên điều gì? Giáo sư Lục này, chính là thích giày vò.” Lâm Khiếu Ba bên cạnh tỏ vẻ bất mãn.

Thường Tử Dương nhìn về phía anh ấy, bỗng nhiên nhớ ra, trong khoảng thời gian này anh ấy rất hay chạy đến viện nghiên cứu, không nhịn được mà cười hỏi, “Đội phó Lâm, không phải anh coi trọng người ta chứ?”

Lâm Khiếu Ba trừng mắt với Thường Tử Dương, lấy đại một cái cớ rồi nhanh chóng rời khỏi viện nghiên cứu.

Thường Tử Dương còn đang khó hiểu, vì sao hôm nay biểu hiện của Ninh Trừng lại dị thường như vậy? Cũng thật khó xử, phải làm sao để thông báo kết quả vòng hai với cô đây?

__________

[3] Pháp y độc lý học (Forensic toxicology): là sử dụng độc chất học và các chuyên ngành khác như hóa học phân tích, dược lý, hóa học lâm sàng để hỗ trợ điều tra y tế hoặc pháp lý về tử vong, ngộ độc và sử dụng thuốc

[4] Pháp y nhân chủng học (Forensic anthropology): là ứng dụng khoa học giải phẫu nhân học và các lĩnh vực khác nhau của nó, bao gồm khảo cổ học pháp y và nghiên cứu pháp y, trong một môi trường pháp lý

[6] Tâm lý tội phạm (Criminal psychology): còn được gọi là tâm lý học tội phạm, là nghiên cứu về quan điểm, suy nghĩ, ý định, hành động và phản ứng của tội phạm và tất cả những gì tham gia vào hành vi tội phạm. Nó liên quan đến lĩnh vực nhân học hình sự

[9] Hình ảnh khuyết tĩnh mạch cảnh xương ức

[10] Micro-expression: Một microexpression là kết quả bẩm sinh của một phản ứng cảm xúc tự nguyện và không tự nguyện xảy ra đồng thời và xung đột với nhau. Điều này xảy ra khi thể hiện phản ứng thích hợp với các kích thích mà cá nhân trải nghiệm và cá nhân mong muốn che giấu cảm xúc cụ thể này

______________________

Quy ước khi đọc truyện: chú thích được đánh dấu [*] là chú thích có ảnh được gắn ngay đầu chương, những chú thích được đánh số thứ tự [1] [2]… có ảnh được gắn ở cuối chương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN