Mùa Quýt Chín - Quyển 1 - Chương 12: Tiếp xúc thân mật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Mùa Quýt Chín


Quyển 1 - Chương 12: Tiếp xúc thân mật


Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sau khi Ninh Trừng cùng Lục Mang rời khỏi viện Nghiên cứu, hai người một trước một sau đi về nhà của Lục Mang.

Cô kêu anh lên trước, cô đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, Lục Mang lại không đồng ý, “Cô mua rau dưa không tươi, tôi tự mua.” Nói xong, anh xoay người đi về phía siêu thị.

“…” Ninh Trừng nhìn thân hình cao lớn của anh, chỉ để lại một bóng dáng ngạo mạn, trong ngực cô giống như bị nhét vào một quả thuốc nổ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Người này, nói chuyện không trực tiếp như vậy, sẽ thiếu mất miếng xương nào sao? Đây là người vừa rồi còn liên tục miêu tả hiện trường phạm tội sao?

Từ nhỏ Ninh Trừng đã quen tiết kiệm, rau dưa linh tinh đều thích mua ở chợ nông sản lân cận, không đi siêu thị. Phần lớn thời gian cô mua rau dưa vẫn còn rất tươi, chỉ là thi thoảng gặp được một tình huống đặc thù gì đó, ví dụ như trời sắp tối, rau dưa trong rổ của ông cụ nào đó còn chưa bán xong, cô mềm lòng, càn quét toàn bộ về nhà, sau đó ăn chừng vài ngày… Loại chuyện này, đối với cô và Ninh Hạo Nhiên mà nói, là chuyện tập mãi đã thành quen, đối với Lục Mang mà nói, hẳn là không thể tiếp nhận.

Cô không biết từ nhỏ anh sinh hoạt trong hoàn cảnh gì mà lại khiến phẩm vị của anh trở nên “điêu ngoa” như thế. Rau dưa trái cây nhất định không thể để qua đêm, đây cũng là lý do vì sao mỗi lần anh chỉ mua một trái chanh.

Ninh Trừng giận thì giận, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo.

Cô bước đi, trong đầu thi thoảng còn hiện lên một ít hình ảnh về Bạch Cốt Huyền Án.

Tay trái hung thủ cầm hung khí dạng cùn, vung tay lên, cực kỳ hung tàn đập nát hàm răng của người phụ nữ trẻ tuổi.

Sau đó hung thủ dùng gậy bóng chày, cờ lê vặn ốc bánh xe hoặc đèn pin, mấy thứ cùn linh tinh đập nát xương thái dương cô ta, người phụ nữ ngã xuống mặt đất, nằm nghiêng, đầu bên trái hướng lên trên, hung thủ đưa bàn chân mang ủng đạp lên đầu cô ta, dùng sức nghiền ép, người phụ nữ cuộn tròn thân thể, hẳn là bảo vệ thai nhi trong bụng. Xương của thai nhi không chịu bất cứ tổn thương gì, có lẽ là sau khi người mẹ chết mới chết trong bụng…

Lúc Lục Mang miêu tả cảnh tượng đó, Ninh Trừng lần nữa có cảm giác, người phụ nữ nằm trên mặt đất không phải người khác, chính là cô. Lúc ấy cô khó chịu đến mức tưởng chừng như sắp chết đi, lại chỉ có thể cực lực nhịn xuống, không chen ngang anh. May là anh dừng kịp thời. Cô không biết anh có nhìn ra sự dị thường của cô hay không.

Tới siêu thị, Ninh Trừng nhìn thấy Lục Mang đi thẳng đến khu thực phẩm hữu cơ, cầm một gói rau tươi mới đóng gói, sau đó lập tức đi về phía quầy thu ngân. Anh tới siêu thị một chuyến chỉ để mua chút rau này?

Ninh Trừng không để ý tới anh, chọn một ít cà rốt cùng đậu cô ve, loại đồ ăn này ít nhất cũng có thể để mấy ngày, sau này cô cũng không thể ngày nào cũng tới siêu thị hai lần làm hai bữa, cô còn phải đi làm mà?

Lúc Ninh Trừng đi qua khu thực phẩm hữu cơ lần nữa, gặp được mẹ của Lưu Tiểu Đồng, Lưu Tương. Thì ra cô ấy làm ở siêu thị này. Cô và Lưu Tương lên tiếng chào hỏi nhau, vốn muốn hỏi cô ấy Lưu Tiểu Đồng thế nào nhưng lo sẽ quấy rầy công việc của cô ấy, cuối cùng cô chỉ bảo cô ấy nhất định phải giám sát chặt chẽ Lưu Tiểu Đồng. Lưu Tương gật đầu đồng ý, có khách tới, cô ấy liền đi tiếp khách.

Ninh Trừng đến trước quầy thu ngân, Lục Mang đang chờ cô, nhìn thấy cái giỏ trong tay cô có nhiều đồ ăn như vậy, đôi mày anh nhíu lại, hỏi một câu, “Cô muốn muối cà rốt?”

Cô hiểu ý của anh là, cô mua nhiều cà rốt và đậu cô ve như vậy, ăn không hết, có phải giữ lại để muối không. Nhưng cô làm bộ không hiểu, bắt chước miệng lưỡi của anh, “hừm” một tiếng qua loa.

Hai người mua đồ ăn về xong, Lục Mang giống như bình thường, ngồi trên sô pha trêu chọc Kiệt Bảo, nói chuyện phiếm với nó, vẻ mặt rất vui vẻ.

Ninh Trừng vào phòng bếp nấu cơm. Cô chỉ làm hai món mặn một món canh, cho nên tốc độ rất nhanh, bưng đồ ăn lên bàn, dọn dẹp phòng bếp rồi chuẩn bị rời đi.

Lục Mang ngồi trước bàn ăn, vẻ mặt vốn đang vui vẻ, nghe được cô nói phải đi, lại nhìn thấy thức ăn trên bàn không phong phú như trước kia, cũng chỉ có một chén cơm, khóe môi mấp máy hai cái, giống như muốn mở miệng nói chuyện, cuối cùng lại không nói gì, vùi đầu ăn cơm.

“À, đúng rồi, hôm qua tôi mua hai bức tranh.” Ninh Trừng đã đi tới cửa, chợt nhớ ra hôm qua cô có mua tranh của Họa Mi, lập tức lấy ra từ túi xách, đặt ở huyền quan, giải thích, “Tôi thấy nhà anh có khung tranh, anh bớt chút thời gian treo bức tranh lên nha, tôi cảm thấy nhà anh đơn điệu quá, hai bức tranh này là màu vàng và màu bạc, sẽ không quá chói, nhưng cũng có thể tăng hiệu quả thị giác của căn nhà.”

Lục Mang ngừng đũa, nhìn về phía cô, “Tôi không treo, muốn treo thì cô treo đi.” Anh nói xong, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, còn chưa ăn được một miếng, lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Vì sao không có chanh?”

Ninh Trừng lại nghe thấy chanh, ngay cả suy nghĩ đập đầu tự tử cũng có. Hôm nay cô đã bắt đầu đi làm, đâu phải từ nhà đến đây. Anh không thể thay đổi linh hoạt chút sao? Nhưng cô phát hiện anh đã ngừng đũa, đứng dậy đi tới chỗ sô pha, rất có dáng vẻ không có chanh bổn công tử sẽ không ăn cơm.

Bất đắc dĩ, Ninh Trừng phải gọi điện thoại cho Ninh Hạo Nhiên hỏi xem, hôm nay người ở vườn trái cây đưa trái cây tới, vừa vặn cũng mang chanh. Cô nhớ ra cô cũng phải về ăn cơm, lập tức nói, “Giáo sư Lục, anh ăn trước đi, giờ tôi về tiệm lấy chanh, mười phút sau là có thể đưa đến đây.”

Cô không đợi anh lại bắt bẻ, trực tiếp đẩy cửa ra, ra khỏi chung cư, bằng tốc độ nhanh nhất, chạy đến Thập Quả Viên, cầm bốn quả chanh rồi lại chạy về nhà Lục Mang. Vậy mà anh còn chưa bắt đầu ăn cơm, đồ ăn trên bàn chưa hề động vào.

Ninh Trừng rửa một quả chanh, đưa cho anh, dùng màng thực phẩm bọc ba quả chanh còn lại, bỏ vào tủ lạnh, trước khi anh phát biểu ý kiến, cô đã ngăn chặn cơ hội mở miệng của anh, “Giáo sư Lục, anh không thể mỗi lần chỉ mua một trái chanh được, không ai làm vậy cả, không phải ngày nào bên Thập Quả Viên cũng vừa khéo có người đưa chanh đến. Vừa rồi anh cũng đã nói ở văn phòng rồi, tình yêu công sở kéo giảm sức sản xuất của xã hội, có thể thấy anh là người rất chú trọng hiệu suất. Cho nên sau này một lần phải mua vài trái, để trong tủ lạnh, sẽ không hư.”

Vẻ mặt cô có phần nghiêm túc, Lục Mang vừa vân vê quả chanh trong tay như làm nghiên cứu khoa học, vừa nhìn cô, hỏi một câu, “Vì sao cô không ăn cơm?”

“Ai nói tôi không ăn cơm, không phải tôi phải đưa chanh cho anh sao? Giờ tôi về ăn cơm, buổi chiều tôi còn đi làm, cơm tối thì tan tầm tôi mới đến làm được, nếu anh không chờ được thì phải tự mình làm thôi.”

“…” Ý của Lục Mang là, vì sao cô không cùng ngồi xuống ăn cơm với anh, cô tốt nghiệp tiểu học chưa vậy, năng lực lý giải lại kém như thế.

Anh cũng lười giải thích, nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, tiếp tục ăn cơm.

Lục Mang ăn cơm trưa xong, cầm chén đũa trực tiếp bỏ vào máy rửa chén, đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng lại thấy bức tranh ở huyền quan, anh mở hai bức tranh ra xem, tuy rằng chất liệu rất kém, nhưng chất lượng hình ảnh thì xem như có thể thông qua, rất đơn giản, dứt khoát lưu loát, không dây dưa dài dòng, là phong cách tranh mà anh thích. Tuy anh không nhìn ra màu bạc và màu vàng rốt cuộc có khiến nhà anh khác đi chỗ nào không, nhưng cuối cùng vẫn lồng bức tranh vào khung rồi treo lên, treo ở chỗ trống trên tường phòng khách.

Tới lui nửa ngày, anh nhìn đồng hồ, mới hai giờ. Túi xương kia đã được người ở viện Nghiên cứu mang đi, hẳn là đã tìm một chỗ chôn cất. Anh xem quyển truyện cổ kỳ bí mà mình thích nhất, cảm thấy buồn tẻ nhàm chán. Chuyện khác anh càng không có hứng thú.

Cuối cùng, anh lại đi làm. Cũng ngồi dậy như sáng sớm hôm nay, đột nhiên tâm huyết dâng trào đi làm.

Lúc Lục Mang xuất hiện ở viện Nghiên cứu lần nữa, chỉ có Thường Tử Dương và Ninh Trừng, cùng những nhân viên hành chính đang làm việc. Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, một người luôn xuất quỷ nhập thần như giáo sư Lục, sao lại xuất hiện ở viện Nghiên cứu hai lần trong một ngày? Người không biết chuyện còn tưởng lại có vụ án giết người liên hoàn nào đó xảy ra.

Ninh Trừng vẫn luôn cúi đầu ngồi ở bàn làm việc, sửa sang lại một ít tư liệu, đều là những tư liệu Lâm Khiếu Ba kêu người đưa đến, hồ sơ những vụ án chưa phá được trong vòng năm mươi năm qua.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu, cô phát hiện không biết bàn làm việc gần cửa sổ xuất hiện thêm một người từ khi nào, lại càng hoảng sợ, sao người này lại tới nữa? Giờ cô nhìn thấy anh liền cảm giác sống lưng tê dại, đối với cô mà nói, ba chữ “Giáo sư Lục” này chính là danh từ dằn vặt, phiền phức nhất.

May là cả buổi chiều, anh cứ lẳng lặng mà ngồi ở bàn làm việc, không biết là đang suy nghĩ vấn đề gì, nhưng không tìm một ít chuyện không thể tưởng tượng được để cô làm.

Vừa tan tầm, Ninh Trừng còn đang sửa sang tư liệu, anh đã đi tới, kêu cô tan tầm, bởi vì anh đói bụng.

Đúng lúc đó Thường Tử Dương cùng Lâm Khiếu Ba đi đến cửa văn phòng, đều nghe thấy anh nói. Thường Tử Dương tương đối hiểu chuyện, lập tức đẩy Lâm Khiếu Ba rời đi, “Đội phó Lâm, tôi phát hiện có một nhà hàng bán đồ cay Tứ Xuyên rất ngon, tôi mời anh ăn. Chờ cuối tuần, chúng ta lại mời Ninh Trừng cùng nhau liên hoan.”

Ninh Trừng chợt nhớ buổi sáng đã hẹn với họ, nhưng trước mắt lại không đi được, mấy người họ cũng không ngờ buổi chiều Lục Mang còn đến viện Nghiên cứu. Cô lâm vào tình thế hết sức khó xử, suy nghĩ một biện pháp khác, “Đội phó Lâm, chủ nhiệm Thường, cuối tuần tôi mời hai anh tới nhà tôi, tôi làm đồ ăn cho các anh. Đi bên ngoài quá tốn kém.”

Thật ra cô cũng muốn tiếp xúc nhiều hơn với hai người họ một chút, tìm hiểu một ít chuyện công việc, như vậy chắc chắn sẽ có ích cho công việc của cô sau này.

Lâm Khiếu Ba vốn đang bất mãn, cô vừa nói như vậy, lập tức gật đầu đồng ý, nhanh chóng bị Thường Tử Dương lôi đi.

Ninh Trừng cùng Lục Mang một trước một sau rời khỏi viện Nghiên cứu, những chuyện trải qua lúc sáng sau khi tan tầm lặp lại một lần nữa. Cô làm xong cơm tối, định rời đi, phát hiện bức tranh buổi sáng cô đưa đã được treo lên, không khỏi cảm thán một câu, “Hoạ Mi vẽ chim Họa Mi, thật sự rất đẹp.”

“Hoạ Mi vẽ chim Họa Mi [1]?” Lục Mang giống như đọc vè, lặp lại những lời này.

[1] Nguyên văn là Họa Mi họa Họa Mi điểu

Ninh Trừng bật cười, lại nghe thấy giọng nói lành lạnh chầm chậm của anh, “Cái cô ta vẽ không phải là chim Họa Mi, mà là bản thân cô ta.” Cô khó hiểu nhìn anh, chờ anh giải thích.

Lục Mang đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi đến bên cạnh cô, cũng nhìn bức tranh trên tường, “Trong tranh thoạt nhìn có ánh mặt trời, phía bên trái con chim rất tối, một nửa con chim được ánh sáng chiếu rọi, người ta có thể nhìn thấy được, nhưng bên mặt tối ẩn chứa rất nhiều thứ, đó là những thứ cô ta muốn giữ lại cho bản thân mình, rất thông minh. Chú chim xen giữa ranh giới ánh sáng và bóng tối này, trông có vẻ rất muốn cất cánh bay đi, nhưng vì sao vẫn đậu trên cành cây, không giương cánh bay lượn?”

Những lời này, Ninh Trừng nghe cái hiểu cái không, bởi vì thật ra cô không hiểu về hội họa, cái gì mà sáng tối, nét vẽ, ý nghĩa ẩn sau bức tranh, cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi, chỉ nhìn thấy trong tranh có một chú chim. Mà kết luận kế tiếp của anh càng khiến cô sợ ngây người.

“Người vẽ tranh là một cô gái trẻ, tuổi khoảng độ mười lăm, sẽ không vượt quá hai mươi tuổi, từ cường độ cổ tay cùng cách lựa chọn màu thì có thể thấy được cô ta dùng chân phải vẽ tranh, không có tay, cho nên nét vẽ không nối liền, thậm chí còn xuất hiện sự run rẩy. Cô ta rất có thiên phú, nhưng hẳn là không được học qua một trường lớp chính quy nào, hoàn toàn dựa vào cái nhìn của bản thân với thế giới này để vẽ. Một cô bé hơn mười tuổi mà đã nghĩ đến đề tái ánh sáng và bóng tối nặng nề như vậy, nhất định là đã từng trải qua một biến cố gì đó rất lớn.”

Tầm mắt Lục Mang đột nhiên rời khỏi bức tranh, dừng trên người cô, “Cô gái này, cô phải giữ một khoảng cách nhất định với cô ta. Cô ta không phải là người đơn giản.”

“Vì sao lại nói như vậy?” Ninh Trừng chấn động, “Ý anh là cô gái đó không phải người tốt?”

“Tiêu chuẩn để quyết định người tốt và người xấu là gì?” Lục Mang hỏi lại cô một câu, xoay người trở về bàn ăn.

Ninh Trừng lập tức đuổi kịp anh, “Nhưng mà tôi có nhìn thấy trước cô gái đó cứu một cô bé, không phải, cũng có khả năng là cậu bé cứu cô gái đó, hai người họ đều là người tốt. Vì sao anh lại chắc chắn cô gái đó không đơn giản như vậy? Rốt cuộc là không đơn giản thế nào?”

Lục Mang đột nhiên dừng chân, xoay người nhìn cô, “Ranh giới giữa người xấu và người tốt là rất mong manh, giữa trắng đen còn có màu xám, đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không biết? Đừng hỏi vì sao nhiều như vậy.”

“…” Ninh Trừng vẫn luôn bước đi, hơn nữa bước chân dần nhanh hơn, bỗng nhiên đập vào một “bức tường thịt” cao lớn, kiên cố.

Cú va chạm này không nhẹ, cô xây xẩm mặt mày, cả người chao đảo, hai tay quơ lung tung, muốn bắt lấy cái gì đó để chống đỡ cơ thể. Nhưng mà tốc độ ngã xuống của cơ thể quá nhanh, cô không nắm được gì, sợ tới mức lập tức nhắm chặt hai mắt.

Lúc cô sắp ngã xuống đất, đột nhiên tay bị nắm chặt, một luồng sức mạnh kéo cô lại, ngăn cô tiếp tục ngã xuống.

Trong nháy mắt, cô đã đứng vững, eo giống như bị một cánh tay ôm chặt, cả người dán vào một cơ thể có nhiệt độ, trên đầu còn có hơi nóng phả xuống.

Cô mở to mắt theo bản năng, ngẩng đầu. Lục Mang gần như cũng đồng thời cúi đầu xuống nhìn. Một người ngẩng đầu một người cúi đầu, tầm mắt bỗng nhiên giao nhau.

Ninh Trừng nhìn gương mặt ngũ quan rõ ràng trước mắt, hàng lông mày rất rậm, cũng rất đen, sắc bén, đôi mắt đen nhánh, hàng mi cong dài, môi mỏng gợi cảm. Người đàn ông này khôi ngô như vậy, phảng phất như vương tử cao quý trong truyền thuyết thần thoại, khiến cô cảm giác không chân thật. Cô chớp mắt, muốn xác nhận có phải mình đang nằm mơ hay không.

Lục Mang cũng nhanh chóng ý thức được trong ngực mình đang ôm một cô gái mềm mại giống như nhúm bông, eo mềm mềm, còn rất nhỏ, giống như anh chỉ cần dùng chút lực là có thể bóp gãy. Còn có cái gì đó mềm hơn nữa? Ừm, ngực của cô… Anh giống như bị điện giật, lập tức buông cô ra, nhanh chóng lùi lại một bước.

Ninh Trừng cũng lùi về sau hai bước, đứng vững mới phát hiện mặt anh đỏ lên, thậm chí tay chân có phần luống cuống. Cuối cùng anh đút tay vào túi quần, xoay người đi về phía thư phòng, như là muốn chạy trốn để tránh xấu hổ.

Cô muốn giải thích với anh, nghĩ lại thì thôi, bởi vì mặt cô cũng nóng ran, chắc là cũng đỏ không nhìn nổi rồi, cuối cùng cô chỉ có thể nói vài câu khách khí với phòng khách trống không, “Giáo sư Lục, anh cứ từ từ ăn, tôi đi đây. Ngày mai gặp.”

Cô nói xong, vội vàng rời đi như chạy trốn.

Ngày đầu tiên đi làm, vốn là rất thuận lợi, ngoại trừ sự cố “tiếp xúc thân mật” ngoài ý muốn kia.

Sự cố ngoài ý muốn này sinh ra ảnh hưởng không nhỏ với Ninh Trừng. Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, cô sẽ mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh hơn. Một thời gian sau mới khôi phục lại bình thường.

Lạ thật, hình như cô rất chờ mong việc đi làm mỗi ngày.

Nhưng ngày hôm sau, Lục Mang không xuất hiện ở viện Nghiên cứu, ngày thứ hai, ngày thứ ba… Suốt một tuần, anh lại biến thành con rồng ẩn mình, không biết lại chui vào cái đầm nào rồi.

Trưa nào cô cũng tới nấu cơm cho anh, nhưng vẫn không thấy được người, cô cảm giác hình như anh đang ở thư phòng, hoặc là phòng thí nghiệm, không biết là đang làm gì, giống như cố tình lảng tránh, không muốn nói chuyện với cô vậy.

Đối với chuyện này, Ninh Trừng hơi ủ rũ. May là tổ Huyền án đã bắt đầu điều tra Bạch Cốt Huyền Án, một ít huyền án khác cũng bắt đầu lập án điều tra. Công việc của cô cũng bắt đầu bận rộn, nhanh chóng quên đi chuyện này.

Loại sinh hoạt ngay ngắn trật tự này kéo dài một tuần, cuối cùng lại bị chuyện Lưu Tiểu Đồng bất ngờ mất tích làm gián đoạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN