Mùa Quýt Chín - Quyển 1 - Chương 16: Báo cáo kiểm nghiệm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Mùa Quýt Chín


Quyển 1 - Chương 16: Báo cáo kiểm nghiệm


Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trong phòng thẩm vấn Cục Cảnh sát Thành phố Hồng, không khí vô cùng căng thẳng, tràn ngập mùi thuốc súng.

Lâm Khiếu Ba nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đối diện, đang ngắm nghía mười ngón tay mình, dường như là nghiên cứu xem móng tay vừa làm có đủ đẹp không. Người phụ nữ này mặc vàng đeo bạc, là dáng vẻ của một quý phu nhân, quần áo trên người có vẻ là hàng hiệu đang thịnh hành trên thế giới, chỉ là, gu thưởng thức này, anh ấy thật sự không dám khen tặng.

Cuộc thẩm vấn đã kéo dài hai tiếng, nhưng không hề có tiến triển, đối phương dùng phương thức đanh đá, lợn chết không sợ nước sôi để ứng phó, khiến bao nhiêu kiên nhẫn của Lâm Khiếu Ba hao đi hết, anh ấy đột nhiên đứng dậy, đôi tay chống trên mặt bàn, nhìn người phụ nữ đối diện.

“Cô Tần, tôi hỏi lại một lần cuối cùng, giờ Lưu Tiểu Đồng đang ở đâu? Có phải chồng cô vì để con cô – Trương Hàng hết giận, bắt cóc Lưu Tiểu Đồng không?”

“Anh hỏi tôi? Tôi hỏi ai?” Khí thế của cô Tần vẫn ngạo mạn trước sau như một, “Anh cảnh sát, đáng lẽ người anh cần thẩm vấn là Lưu Tiểu Đồng, vì sao nó lại đánh người? Còn có người mẹ không biết xấu hổ của nó nữa, dạy ra cái loại gì thế không biết? Răng con trai tôi bị nó làm gãy hết! Chuyện này tôi tìm ai tính sổ?”

Lâm Khiếu Ba vỗ mạnh vào bàn, “Đó là vì con trai cô sỉ nhục mẹ của Lưu Tiểu Đồng trước!” Cái bàn phát ra tiếng vang rất lớn, phối hợp với giọng nói chất vấn nghiêm khắc của anh ấy, rốt cuộc cũng khiến người phụ nữ đối diện dời sự chú ý, từ móng tay và quần áo trên người đến vụ án.

Khóe môi cô Tần mấp máy nửa ngày, tiếp tục biện giải, “Được rồi, thì cứ cho là con trai tôi nói mẹ thằng nhóc đó hai câu đi, nhưng đến nỗi phải động thủ đánh người sao? Thằng nhóc đó đánh người mà còn có lý? Cảnh sát các người rốt cuộc là đang bảo vệ quyền lợi của ai? Không phải là quyền lợi của người bị hại sao? Vì sao mấy người cứ thiên về bên kia? Rốt cuộc là bên kia cho các người cái gì? Anh nói xem, chồng tôi có rất nhiều tiền, bên kia đưa bao nhiêu, chúng tôi có thể đưa gấp mười lần!”

Lâm Khiếu Ba lập tức chán nản.

Lục Mang và Ninh Trừng vẫn luôn đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, trước tấm kính thủy tinh, nhìn Lâm Khiếu Ba trong phòng thẩm vấn, cùng mẹ của Trương Hàng – cô Tần đấu trí đấu dũng.

Nhưng hai tiếng đồng hồ đi qua, cho dù Lâm Khiếu Ba dùng tất cả thủ đoạn cũng không thể đào được tin tức hữu dụng từ cô Tần này. Cô Tần khăng khăng cho rằng là Lưu Tiểu Đồng đánh con trai cô ta trước, nhà cô ta là người bị hại, không nên bị thẩm vấn ở đây. Còn chồng và con trai cô ta, không biết đã trốn đến chỗ nào từ sớm rồi, rốt cuộc Lưu Tiểu Đồng có phải bị họ bắt cóc không, bây giờ vẫn là một ẩn số.

Dựa theo cách nói của Lục Mang, Lưu Tiểu Đồng bị người quen mang đi, lúc mấy người họ quay lại Cục Cảnh sát, Lâm Khiếu Ba hỏi anh, ông Thương Hải, Hoạ Mi, còn có bố của Trương Hàng, ai là người có khả năng mang Lưu Tiểu Đồng đi nhất.

Anh chỉ trả lời ba chữ, có liên quan. Cụ thể là liên quan như thế nào, anh không giải thích, nói sau khi thẩm vấn mẹ Trương Hàng xong sẽ tiến hành phác họa tâm lý tội phạm.

“Giáo sư Lục, đã lấy được báo cáo kiểm nghiệm của Trương Hàng.” Cảnh sát Dương Trí cầm một chồng báo cáo kiểm nghiệm trong tay, nhanh chóng chạy đến cạnh họ.

Lục Mang nhận lấy báo cáo, nhanh chóng lật xem, khóe môi nhếch lên sự khinh thường, “Mấy vết thương này thật đúng là “đủ nặng”. Đi, vào tâm sự cuộc đời với cô Tần, nói về mộng tưởng, tuyệt đối đừng nói gì đến giáo dục gia đình, càng không cần nói đến cổ phiếu và ngân sách.”

Ninh Trừng nghe ra anh đang châm chọc, không nhịn được cười, nói “cảm ơn” với Dương Trí rồi chuẩn bị theo Lục Mang vào phòng thẩm vấn, nhưng bị Dương Trí giữ lại.

“Bác sĩ Ninh, đội phó Lâm của chúng tôi, có phải hôm nay anh ấy bị Cục phó Tống phê bình không? Thật ra chuyện này là sơ sót của tôi, hôm qua đội phó Lâm một ngày một đêm không ngủ, luôn điều tra tung tích Lưu Tiểu Đồng, anh ấy biết Lưu Tiểu Đồng là người quen của cô, sợ cô lo lắng, muốn nhanh chóng tìm được cậu bé. Thật ra hôm qua anh ấy đã nói với tôi, bảo tôi liên hệ giáo sư Lục, báo cáo với giáo sư vụ án Lưu Tiểu Đồng mất tích, nhưng tôi lại quên mất.”

“Không phải anh quên, mà là anh sợ gọi điện thoại cho giáo sư Lục phải không?” Ninh Trừng cười hỏi.

Người đàn ông cao lớn, lại có phần đôn hậu trước mặt cô là trợ thủ đắc lực nhất của Lâm Khiếu Ba, lần nào cô tới Cục Cảnh sát đưa báo cáo giám định, hoặc là khơi thông vụ án, đều do anh ta tiếp đãi, dần cũng quen.

Dương Trí ngại ngùng sờ đầu, “Bị cô nhìn ra rồi à? Giáo sư Lục rất khủng bố, lần nào hỏi chuyện cũng hỏi đến mức khiến người ta chết khiếp. Thật ra là tôi muốn biết thêm một ít về vụ án, có đủ mặt mày rồi mới gọi điện thoại cho anh ấy, ai ngờ hôm nay anh ấy tới Cục Cảnh sát, đúng lúc gặp Cục phó Tống cũng đang ở đây. Đáng thương cho đội phó Lâm của chúng tôi, thay tôi nghe Cục phó Tống mắng.”

Ninh Trừng an ủi anh ấy một hai câu, bảo anh ấy không cần để ý, nói đi nói lại, trách nhiệm của chuyện này vẫn do cô, bảo anh ấy sau này có chuyện gì muốn truyền đạt với giáo sư Lục, có thể nói trực tiếp với cô. Đương nhiên Dương Trí rất tán thành, vừa lòng rời đi làm chuyện khác.

Ninh Trừng tiến vào phòng thẩm vấn, ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh Lục Mang, anh còn đang xem báo cáo trong tay, Lâm Khiếu Ba đứng bên cạnh, tay vòng trước ngực, cũng không mở miệng nói chuyện.

“Ba vị cảnh sát, tôi có thể đi rồi phải không? Tôi còn phải đến công ty, mấy người nên biết rằng chuyện công ty chúng tôi xử lý, đều là giao dịch làm ăn trị giá trăm triệu…”

“Trương Hàng ở đâu?” Lục Mang nhanh chóng cắt ngang lời cô ta.

“Con trai tôi bị đánh đến mức không xuống giường được, cần người chăm sóc, tôi và chồng tôi đều không có thời gian, chỉ có thể đưa nó đến nhà ông bà nội.” Cô Tần đúng lý hợp tình nói.

“Con trai cô chỉ bị “mất” một cái răng cửa, ngủ cũng cần răng à? Nó ngủ trên cây hay sao mà cần dùng răng để cắn thân cây?”

“…” Ninh Trừng cắn chặt môi dưới, hơi cúi đầu, tránh khỏi việc cười ra tiếng.

Ngay cả một người lạnh nhạt như Lâm Khiếu Ba, giờ phút này khóe môi cũng có nụ cười mỉm, nhưng nhanh chóng biến mất.

Ninh Trừng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô Tần, bắt đầu giải thích, “Cô Tần, báo cáo giám định mà cô cung cấp, chúng tôi hoài nghi là giả, cho nên đã tìm bác sĩ làm kiểm nghiệm, chứng minh con trai cô chỉ bị trầy da. Báo cáo lúc trước của cô, gãy răng cửa, là vì con trai cô đang thay răng, chiếc răng đã lung lay, bị Lưu Tiểu Đồng đụng vào, vừa vặn gãy xuống. Răng sữa rụng, thay cho răng vĩnh viễn, đây là hiện tượng sinh lý tự nhiên.”

“Cái gì mà răng sữa răng vĩnh viễn, tôi không hiểu! Là do Lưu Tiểu Đồng đánh, là thằng nhãi ranh kia, đúng là thổ phỉ, đánh người còn có lý? Đây là cái thiên lý gì?”

Cô Tần bắt đầu nóng nảy, hẳn là vì báo cáo kiểm nghiệm bị lộ.

Lục Mang ném báo cáo kiểm nghiệm trong tay lên bàn, “Cô tốt nghiệp tiểu học chưa? Tốt nghiệp rồi thì tự mình xem đi.”

Cô Tần lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, nhìn từ trên xuống dưới nhiều lần, vẻ mặt hơi hoảng loạn, vừa muốn để báo cáo xuống, Lục Mang lại nhắc nhở cô ta, “Phía dưới còn có một phần.”

Ninh Trừng biết phần phía dưới là Lưu Tiểu Đồng, báo cáo này do cô làm, ngày Lưu Tiểu Đồng sinh nhật, cô phát hiện trên người cậu bé có thương tích, lén lấy điện thoại chụp lại, đương nhiên là chỉ chụp trên mặt.

“Cô Tần, mặt bên trái của Lưu Tiểu Đồng sưng vù, má phải ngoại trừ bị sưng, còn có dấu vết trầy da do thứ gì đó gây ra, không phải một đường, là ba đường, rất có khả năng là bị người thuận tay phải, tát bên trái một cái, sau đó lại tát bên phải mà không lật tay, bị nhẫn trên tay làm xước. Rất rõ ràng, loại vết thương này, không phải con trai cô – Trương Hàng có thể một tát làm ra.”

Tầm mắt Ninh Trừng dừng trên ba cái nhẫn của cô ta, “Ba vết thương này, đồng nhất với ba cái nhẫn ở ngón giữa, ngón áp út và ngón út tay phải của cô, hình dạng vết thương trùng khít với chiếc nhẫn kim cương trên tay cô.”

Cô Tần vừa nghe, lập tức trở nên luống cuống, vội vàng dùng tay khác che nhẫn lại, nhưng rõ ràng là đã không còn kịp.

“Không cần che, chúng tôi nhìn thấy hết rồi, nơi này có camera, mỗi câu nói mỗi cử động của cô đã bị ghi lại. Nếu cô không muốn tương lai con cô, cháu trai, chắt trai chứng kiến năm đó tổ tông của chúng tàn bạo như thế nào, tốt nhất là cô nên lập tức khai ra hết những gì mình biết.”

Lục Mang nói, hoàn toàn lật đổ cô Tần, thay đổi tác phong kiêu ngạo, bắt đầu chảy nước mắt nước mũi, khóc lóc kể lể, “Cảnh sát, đừng cho con trai tôi xem. Tôi cũng không biết rốt cuộc Lưu Tiểu Đồng kia dùng phương pháp gì, nó đánh con trai tôi, thế nhưng lại có thể bảo con trai tôi không nói cho người lớn, cũng không nói với thầy giáo. Nếu không phải người dọn vệ sinh lớp nói với tôi, tôi còn không biết con trai tôi bị đánh. Tôi giận quá, liền đến trường học tìm Lưu Tiểu Đồng phân xử. Ai ngờ thằng nhóc kia quá mạnh miệng, không chịu nói gì, trong lúc nóng giận, tôi liền…”

“Trong lúc nóng giận, cô liền đánh Lưu Tiểu Đồng?” Lâm Khiếu Ba lần nữa đến gần, đôi tay chống trên mặt bàn, nhìn thẳng vào cô Tần, “Cái này gọi là ngược đãi trẻ em! Tính chất vô cùng nghiêm trọng, chúng tôi có thể khởi tố cô, cô có biết không?”

Rốt cuộc cô Tần cũng cúi đầu, giống như một cây tỏi héo, một lúc lâu mới ngẩng đầu lại, “Đánh cũng đã đánh, tôi bồi thường tiền là được chứ gì.”

Ninh Trừng tức giận không chịu nổi, muốn tiếp tục thuyết phục cô ta đây không phải là vấn đề tiền bạc nhưng bị Lục Mang chen ngang, “Trương Hàng ở đâu? Hoặc là bố của Trương Hàng ở đâu? Cô chỉ cần trả lời tôi một câu hỏi là được.”

Ninh Trừng nghĩ lại thấy cũng đúng, vấn đề này mới là mấu chốt, nếu biết được tung tích của Trương Hàng, rất có khả năng là có thể biết tung tích của Lưu Tiểu Đồng. Hướng về nhà Trương Hàng và hướng Lưu Tiểu Đồng đi là một hướng, cảnh sát đã xem băng ghi hình vào trưa thứ sáu, tại vùng xung quanh trường tiểu học Trường Tân, ngày đó Trương Hàng cũng đến trường, là bố cậu bé tới đón, trong video, có thể nhìn thấy hai bố con họ, hơn nữa, bố cậu bé nhìn khắp nơi, vẻ mặt hoảng loạn, Lục Mang hoài nghi chắc chắn là anh ta nhìn thấy gì đó.

Hai cậu bé này, đánh nhau thì đánh nhau nhưng đều tuân theo ước định, không nói cho với người lớn, cũng không nói với thầy giáo, cũng có sự hữu nghị giữa con trai, nếu không phải có người lớn tham gia, khả năng chuyện sẽ không phức tạp như vậy. Cô đột nhiên hiểu ra, vì sao Lưu Tiểu Đồng không muốn nói cho cô vết thương của mình là do đâu.

“Con trai tôi và chồng tôi không liên quan đến việc Lưu Tiểu Đồng mất tích. Đây là sự thật, tôi không lừa mấy người.” Cô Tần vẫn không nói tung tích của Trương Hàng.

“Bắt đầu từ lúc tan học trưa thứ sáu đến bây giờ, rốt cuộc là con trai cô – Trương Hàng và chồng cô ở đâu? Có phải là họ mang Lưu Tiểu Đồng đi không?” Lâm Khiếu Ba hỏi còn trực tiếp hơn.

Gương mặt cô Tần càng ngày càng tái nhợt, giống như làm chuyện trái với lương tâm, “Cảnh sát, tôi không biết mà, chồng tôi bảo tôi đừng nói bậy. Anh ấy mang con trai ra ngoài một chuyến, mấy ngày nữa sẽ về. Mấy ngày nay tôi cũng không liên lạc với anh ấy được. Nhưng tôi chắc chắn, chồng tôi tuyệt đối sẽ không bắt cóc Lưu Tiểu Đồng. Đúng là anh ấy cũng rất tức giận về chuyện Lưu Tiểu Đồng đánh con trai chúng tôi. Nhưng anh ấy có giận cũng không đến mức bắt cóc nó.”

Lâm Khiếu Ba lại định truy hỏi, Lục Mang giơ tay, ngăn anh ấy lại, kêu anh ấy ra ngoài trước.

Ninh Trừng sợ Lâm Khiếu Ba sẽ vì không vượt qua được chuyện mặt mũi, theo anh ấy đi ra, viện lý do giải thích, “Đội phó Lâm, giáo sư Lục có vài vấn đề phải xác nhận với cô Tần. Vốn là tôi hỏi, nhưng tôi không có kinh nghiệm, cho nên anh ấy phải ở cùng.”

Lâm Khiếu Ba xoay người đối mặt với cô, khóe miệng hơi mấp máy, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm, “Ninh Trừng, có phải cô cảm thấy tôi sẽ uất ức? Cô yên tâm đi, sẽ không có chuyện đó đâu, giáo sư Lục có chỗ hơn người, tôi cũng có phương pháp làm việc của mình, tôi tự cân bằng được. Cô không cần suy xét nhiều như vậy.”

Anh ấy xoay người đi, lại dừng chân, “Chờ vụ án Lưu Tiểu Đồng kết thúc, chúng ta…” Anh ấy đột nhiên nghẹn lời.

“Ăn cơm, tôi mời mọi người tới nhà ăn cơm, giao hẹn này tôi sẽ thực hiện.” Ninh Trừng cho rằng anh ấy muốn nói đến chuyện này, trực tiếp giúp anh ấy nói ra miệng.

Lâm Khiếu Ba không giải thích, chỉ đồng ý, bảo cô có việc thì trực tiếp tìm Dương Trí rồi nhanh chóng rời đi.

Ninh Trừng cũng xoay người quay lại phòng thẩm vấn, tiếp tục tham gia thẩm vấn cô Tần.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN