Mưa Và Ốc Sên
Chương 1
Sáng sớm, từng tia nắng ấm áp nhảy nhót trên những ngõ phố của thủ đô. Không khí trong lành, thoáng đãng mang lại cho người ta một cảm giác dễ chịu khó nói nên lời.
Tại thời điểm này, ta có thể dễ dàng bắt gặp một cô nhóc bốn mắt lon ton trên chiếc xe đạp quanh Hồ Gươm. Quỳnh Như thích những buổi sáng Hà Nội, trong trẻo và mát lành, thích cái không khí tươi mát vẫn còn vương vấn chút sương, thích gió mơn trớn da thịt mình, hay đơn giản là ngắm Hà Nội thức dậy sau một giấc ngủ đêm. Ngày nào Quỳnh Như cũng đi học rất sớm, cốt để được nhìn buổi sáng của Hà Nội. Đó như một thói quen đặc biệt của riêng Như.
Hôm nay lớp ồn ào hơn mọi khi, mọi người tụ tập lại xì xào cái gì đấy. Vốn không hay tham gia mấy cái hoạt động tốn nước bọt này của lớp, Quỳnh Như lặng kẽ về góc riêng của mình, lấy sách ra nhai lại mấy bài toán khó.
Quỳnh Như không được hòa hợp với lớp cho lắm. Lúc nào cũng thu mình lại và chẳng bao giờ tiếp xúc với ai, ngay cả chỗ ngồi cũng là một góc nhỏ cuối lớp – một thế giới tách biệt hoàn toàn với mọi người xung quanh. Đến lớp học, học xong lại về, ngày này qua ngày khác đều như vậy, chẳng khác gì một con mọt sách chính hiệu. Nó như một vòng tuần hoàn không bao giờ thay đổi. Đến nỗi nhiều đứa trong lớp còn không biết có nhỏ bạn cùng lớp nào tên Quỳnh Như.
Không có một quá khứ đau buồn hay một vấn đề nan giải gì, chỉ đơn giản là Quỳnh Như thích sự yên tĩnh, ghét ồn ào và ghét bị làm phiền. Thói quen ấy cứ tiếp tục mãi cho đến khi Quỳnh Như trở thành một mảng sống tách biệt hoàn toàn với xã hội.
Nhưng đến một lúc, vòng tuần hoàn nhàm chán ấy cũng bị phá vỡ.
Tiếng giáo viên chủ nhiệm vang lên đưa cái lớp vốn đang ồn như vỡ chợ trở về trật tự của nó.
– Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển về, các em làm quen với nhau nhé! – Cô hướng ra cửa gọi to, – Vào đây đi em!
Một bóng dáng cao ráo bước vào, tươi cười chào hỏi:
– Chào các cậu, tớ là Minh Duy mới chuyển trường sang đây. Mong được cả lớp giúp đỡ!
Học sinh mới chuyển đến không tránh được có những tiếng xì xầm, bàn tán. Tin tức này cả bọn trong lớp đều biết hết cả rồi, nhưng không ngờ học sinh mới lại đẹp trai ngoài sức tưởng tượng, còn cười duyên nữa chứ.
Những tiếng ồn xung quanh cũng chả lọt được tai cái người ngồi bàn cuối kia. Quỳnh Như đang vò đầu, bức tai với cái bài toán hình khó đỡ nên hoàn toàn không chú ý đến mọi thứ xung quanh. Cũng không biết rằng có người đang nhìn mình với đôi mắt đầy ý cười.
Ông thầy dạy Toán đúng là muốn làm khó học trò mà, bài toán quái quỷ gì thế này, làm thế nào cũng chẳng ra. Quỳnh Như nhìn cái hình vẽ muốn đau cả đầu, tờ giấy nháp bị quậy tùm lum không sót một chỗ.
– Bài này cậu thử sử dụng góc giữa hai mặt phẳng xem sao?
Hử, sao nãy giờ mình không nghĩ ra nhỉ?
Nhưng giọng nói này…
Quỳnh Như ngẩng đầu lên, chỉ thấy cậu con trai lạ hoắc đang ngồi bên cạnh nhìn cô nhóc nở nụ cười.
Minh Duy nhìn ánh mắt bất ngờ của Quỳnh Như. Phải rồi, đó đến giờ Quỳnh Như có chú ý gì đến xung quanh đâu. Minh Duy vẫn giữ nụ cười trên môi, giới thiệu lại lần nữa.
– Tớ là Minh Duy, là học sinh mới. Rất vui được làm quen với cậu!
Quỳnh Như hơi ngỡ ngàng một chút nhưng cũng nhanh khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, gật đầu một cái coi như là làm quen. Sau đó ngồi sít vào bên trong một chút, nhường chỗ cho cậu bạn mới.
Cô bạn này đúng là khó gần thật, ngay cả tự giới thiệu đôi chút về mình cũng không. Khác với cái dáng vẻ hồn nhiên, vô tư buổi sáng.
Có thêm một người bước vào thế giới riêng của mình, hơi khó chịu một chút vì phải chia sẻ một nửa không gian bàn học với người ta. Nhưng thôi kệ, dẫu sao cậu ta đừng làm phiền mình là được. Quỳnh Như suy nghĩ rồi quay lại bài toán đang còn dang dở của mình.
– Cho tớ mượn tập cậu chút! – Minh Duy cố gắng bắt chuyện với cô bạn cùng bàn.
Quỳnh Như đưa qua.
– Tên cậu là Quỳnh Như à? Hay nhỉ!
Không quan tâm.
Thế là suốt buổi học hôm đó, Minh Duy không ngừng cố gắng bắt chuyện với Quỳnh Như mặc dù nhận được thái độ lơ hoàn toàn của cô bạn.
Đến khi ra về…
Quỳnh Như lấy con xe Nhật từ trong bãi giữ xe ra. Hôm nay đúng là một ngày phiền phức, cái tên mới đến không ngừng bắt chuyện, ồn ào chết đi được. Dẹp cái tên đáng ghét ấy sang một bên, giờ phải nhanh chóng về nhà lắp đầy cái dạ dày đã. Đói quá rồi!
Quỳnh Như lên xe đi. Bỗng có cảm giác có người đang đi sau mình. Nhưng rồi gạt ngay cái suy nghĩ ấy ra, đường này của chung mà, đâu phải chỉ riêng mình đi. Đi thêm một đoạn nữa qua ngã tư, cái cảm giác có người đi theo sau mình vẫn còn hiện mãi. Không phải là cướp hay gì đó chứ?!
Quỳnh Như len lén quay đầu ra sau nhìn. Hớ, đó không phải là tên đáng ghét làm phiền mình cả buổi sáng nay sao? Nhưng tại sao hắn lại đi theo mình? Định theo về nhà làm phiền mình luôn chắc?
Quỳnh Như dừng xe lại, vừa đúng lúc Minh Duy chạy tới.
– Cậu đi theo tớ làm gì vậy?
Câu mở đầu sau cả một ngày với Minh Duy là vậy.
– Ơ…
Minh Duy chưa kịp nói hết Quỳnh Nhi đã chen ngang:
– Trên lớp cậu làm phiền tớ chưa đủ hay sao mà còn định theo tớ về nhà nữa?
– Ơ, nhà tớ ở đường này mà!
Minh Duy lén cười, cô bạn tưởng cậu đi theo đây mà.
Quỳnh Như đỏ bừng cả mặt, lần này đúng là hố nặng rồi. Quỳnh Như không ngừng nhìn xuống đất, muốn tùm cái hố nào chui tuột xuống đó cho xong.
Biết Quỳnh Như đang ngượng, Minh Duy mới chuyển sang chủ đề khác.
– Nhà cậu cũng ở đường này sao?
– À, ừ!
– Trùng hợp nhỉ!
– Thôi, tớ, tớ về đây.
Lúc này đánh bài chuồn là thượng sách, chứ đứng với cậu bạn mới này một lúc nữa chắc Quỳnh Như xấu hổ chết luôn quá.
– A, khoan đã! Cậu đội mũ tớ đi, con gái đi đường trưa nắng thế này không tốt đâu. – Minh Duy vừa nói vừa cởi mũ ra đội lên đầu cho Quỳnh Như.
– Không, không cần đâu!
– Ngoan, coi như đây là quà làm quen của tớ nhé!
Minh Duy đội chặt mũ trên đầu Quỳnh Như, không cho cô nhóc lấy ra.
Quỳnh Như ngước đôi má đỏ bừng lên nhìn cậu trai trước mặt, hình như Minh Duy thì phải. Khuôn mặt trắng có chút hồng, ánh mắt nheo nheo lại vì nắng. Cánh môi cong cong ý cười nhìn Quỳnh Như.
Quả thật Minh Duy rất đẹp trai.
– Cảm ơn cậu, tớ về đây!
Nói xong Quỳnh Như lên xe đạp thẳng. Tự trách mình, tại sao lại đi ngắm người ta chằm chằm vậy chứ.
Minh Duy nhìn cô bạn hối hả chạy đi, trên môi không ngừng được nụ cười. Quỳnh Như dễ thương thật! Ngay cả khuôn mặt hồng lên vì ngại ngùng cũng làm cho cậu thực thích, chỉ muốn cắn một cái. Ai da, cô nhóc 4 mắt đáng yêu như vậy sao lại cứ thích sống trong cái vỏ ốc nhỏ thế nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!