Mưa Và Ốc Sên
Chương 3
—Cuối tuần—
Diện cho mình một cái váy màu xanh lam nhẹ nhàng, đầu đội mũ phớt, Quỳnh Như trông như một nàng công chúa nhỏ bước ra từ cổ tích, chỉ có cặp kính trên mắt là không đổi. Nhưng dù thế nào thì trong mắt Minh Duy cô nhóc vẫn rất đáng yêu, giản dị nhưng thanh thoát.
Xe lăn từng nhịp đều đều trên đường ra ngoại thành. Quỳnh Như trầm lặng đưa mắt ra ngắm nhìn xung quanh. Kể ra thì cũng lâu rồi cô nhóc chưa đặt chân ra ngoại thành này. Cảnh vật xung quanh có chút lạ lẫm.
Xe ngừng lăn bánh. Trước mặt Quỳnh Như là một cánh đồng cỏ lau bát ngát, phủ màu trắng xóa. Từng ngọn cỏ lau nhịp nhàng nhịp nhàng bay trong gió, tạo thành những con sóng trắng xóa bồng bềnh xô về phía trước rồi lại ngã về phía sau.
Bất ngờ với cảnh đẹp hiện ra trước mắt, Quỳnh Như reo lên:
– Đẹp quá!
Minh Duy nhìn người con gái bên cạnh, không nghĩ được chỉ là một cánh đồng cỏ lau đơn giản lại làm cô bạn thích đến vậy. Dưới nắng nhạt, khuôn mặt trắng tròn hiện lên một màu hồng nhàn nhạt, hai mắt mở to thưởng thức khung cảnh xung quanh, môi nhỏ lúc mím lại khi thì hé ra thích thú. Mái tóc đen dài không chịu nằm yên dưới chiếc mũ, cứ hay bay trêu đùa cùng gió. Quỳnh Như bây giờ quả thật rất dễ thương! Trông gần gũi hơn và có cảm giác cô nhóc không còn cô đơn nữa.
– Sao cậu biết chỗ này? – Quỳnh Như quay sang hỏi.
– Tình cờ thôi. – Minh Duy nhún nhún vai, – Tớ thích đi đây đi đó để chụp ảnh, nhất là những nơi có phong cảnh đẹp thế này.
Quỳnh Như ngạc nhiên.
– Cậu là một photographer?
– Nói thế cũng được, nhưng chẳng lẽ trông tớ không giống sao?
– Ơ, không phải. Chỉ là…
Quỳnh Như lúc này chẳng biết tìm từ nào cho phù hợp để nói.
Nhìn vẻ bối rối của cô bạn, Minh Duy cười nói:
– Cậu muốn làm gì thì làm nhưng đừng đi xa quá đấy nhé! Tớ phải chụp ảnh.
– Ừ, được!
Quỳnh Như nhoẻn miệng cười. Đó không phải là nụ cười tươi như hoa nhưng nó là nụ cười đầu tiên mà cô nhóc dành cho cậu, cũng là lần đầu tiên cậu thấy Quỳnh Như cuời.
Quỳnh Như dễ thương thật, nếu mãi cười như thế thì tốt quá.
Cuối buổi chiều, chân trời nhuộm một màu đỏ tươi. Thứ ánh sáng vàng nhạt rải rác trên cánh đồng, nhảy từ bông này sang bông khác. Trông cả cánh đồng cứ như một bầu trời nhỏ, những bông cỏ lau mềm mịn mang màu trắng của mây, có ánh vàng của buổi chiều tà, và trên bầu trời đó có hình ảnh của một thiên sứ, một thiên sứ mang chiếc váy màu lam khẽ bay trong gió. Thiên sứ đó không như thiên sứ có đôi cánh màu trắng mang đến niềm vui cho mọi người, nhưng lại đem đến niềm hạnh phúc đặc biệt trong lòng một người.
Đứng nhìn người con gái điểm xuyết cho cả cánh đồng trắng, tay không ngừng lướt đi trên từng bông hoa, môi nhỏ đôi lúc lại cong cong thích thú, Minh Duy không tự giác được đưa máy lên “Tách! Tách!” vài cái.
Có phải chăng những lúc thế này, Minh Duy mới có thể nhìn thấy một Quỳnh Như vui vẻ đến vậy!?
Nhớ lúc đầu gặp Quỳnh Như, đó là một buổi sáng Hà Nội, trời vẫn còn ẩm ướt hơi sương, Minh Duy bắt gặp một cô nhóc bốn mắt bon bon trên chết xe đạp quanh hồ Gươm. Hơi lấy làm bất ngờ vì có người dậy sớm như vậy, Minh Duy thấy cô nhóc đó có vẻ rất thoải mái hít thở không khí trong lành, đạp loanh quanh nhìn ngắm Hà Nội thức dậy, rồi sau đó tự nhoẻn cười một cách hài lòng với chính mình. Hôm sau cũng vậy, ngay cả hôm sau và hôm sau nữa, cứ theo một thời gian cố định, Minh Duy lại thấy cô nhóc đó, không biết từ bao giờ ánh mắt đã bất giác dõi theo hình bóng nhỏ ấy, dõi theo từng cử chỉ bình thường ấy.
Không biết có duyên hay thế nào mà cậu gặp lại Quỳnh Như, lại ngay trong lớp học mới của cậu. Mặc dù cô nhóc hay chui vào và khóa chặt cái vỏ ốc của mình lại nhưng bằng một cách nào đó, cậu sẽ khiến cái vỏ ốc ấy tự động mở cửa.
Nhất định!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!