Mùa Xuân Đến Muộn - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Mùa Xuân Đến Muộn


Chương 31


Ôn Thuần Chi làm thủ tục đổi sang phòng bệnh đơn cho Úc Hỉ.

Mấy ngày nay hầu như anh đều ở bệnh viện với cô đến tận chiều muộn mới rời đi.

Những lớp sương mỏng phả ra từ điều hòa không khí bao quanh người Úc Hỉ, cô đang nghiêm túc học thuộc từ mới, còn Ôn Thuần Chi ngồi ở trên sofa xử lý công việc qua laptop.

Hai người họ không ai liên quan đến ai vậy mà chung sống hòa hợp đến lạ thường.

Anh xử lý xong công việc, tùy ý bỏ laptop qua một bên.

Cô vẫn đang cầm quyển sách trong tay, miệng lẩm nhẩm gì đó, thi thoảng lại khẽ nhíu mày.

Cô đọc rất nghiêm túc, Ôn Thuần Chi đứng dậy bước qua, mép giường hơi lún xuống.

Ôn Thuần Chi dựa vào đầu giường giống cô, với tay lấy cuốn sách từ trong tay cô, liếc nhìn bìa sách sau đó trả lại cho cô: “Sắp thi sao?”

“Thứ bảy tuần sau.” Cô đặt quyển từ mới xuống, ngẩng đầu hỏi anh: “Công ty của anh không có việc gì làm à?”

Ôn Thuần Chi mở điện thoại, con ngươi lười biếng rơi xuống khuôn mặt cô: “Sao vậy? Ở cạnh anh chán lắm à? Nhớ mấy tên nhóc ở trong trường đại học rồi?”

Úc Hỉ bĩu môi, người đàn ông này đúng là không khác gì một đứa trẻ ba tuổi, dạo này không hiểu sao anh suốt ngày nói ra mấy câu như thế để chặn họng cô.

Hoặc là anh sẽ ngồi ở bên cạnh cố chấp truy hỏi: “Mấy tên nhóc đó chẳng qua cũng chỉ được cái mã trẻ tuổi thôi mà? Em nói xem ngoài trẻ tuổi ra thì còn chỗ nào tốt chứ?”

Úc Hỉ cũng không thể bóc tẽ từng ngón tay để phân trần với anh, thế là cô cố ý trêu tức anh, nhõng nhẽo: “Chú Ôn à, anh nghĩ thử xem, đợi tới lúc em ba mươi tuổi thì anh cũng đã sắp bốn mươi rồi. So sánh như vậy có phải là đã thấy ưu thế của việc trẻ tuổi chưa?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dương dương tự đắc, Ôn Thuần Chi không kiềm chế được mà giơ tay lên véo má cô, sau đó anh kéo cô sát lại gần mình, thấp giọng nói một câu vào tai cô.

Úc Hỉ phút chốc đỏ mặt, cắn môi mắng anh: “Hạ lưu.”

Úc Hỉ cũng lười không thèm để ý anh nữa, cô tiếp tục lật sách đọc, dự định học tiếp từ mới.

Ôn Thuần Chi giơ tay lấy mất quyển sách của cô: “Được rồi, không đọc nữa, nghỉ ngơi một lát.”

Úc Hỉ cũng cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, cô nghe lời anh nằm xuống nghỉ ngơi, mở di động lên xem một chút.

Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh lam rộng rãi, phần cổ áo hơi rộng, cô vừa nằm xuống thì phần xương quai xanh đã lộ hết ra ngoài, dây áo lót màu đen như ẩn như hiện.

Cô quả thật rất lớn mật.

Bàn tay của Ôn Thuần Chi bao phủ lên trên bả vai mịn màng của cô, ngón tay khẽ vuốt ve: “Lát nữa em muốn ăn gì?”

Ba bữa ăn của Úc Hỉ mấy ngày nay đều do dì giúp việc được Ôn Thuần Chi mời đến phụ trách nấu ăn cho cô, lo lắng cho vết thương của cô, những món chua cay đều không được đụng vào.

Tay nghề của dì giúp việc rất đỉnh, món canh thanh thanh đạm đạm được dì nêm nếm rất vừa miệng.

Hai hôm nay cơn thèm ăn của Úc Hỉ ngày càng chuyển biến tốt, cô cắn môi dưới: “Hay là… ăn canh đậu xanh đi?”

Nói xong cô lại cúi đầu mở wechat.

Chốc chốc lại thấy cô cười thành tiếng, Ôn Thuần Chi dấy lên tò mò, tầm mắt rơi xuống màn hình di động của cô, tâm trạng chán chường hỏi: “Vẫn còn liên lạc với tên nhóc Thẩm Khiên?”

Úc Hỉ gật gật đầu: “Lần trước bọn em đã kết bạn wechat với nhau.”

Ôn Thuần Chi thò người qua giật lấy di động của cô, Úc Hỉ vội kêu lên mấy tiếng “ơ kìa”, “ơ kìa”, khuôn mặt Ôn Thuần Chi không có biểu cảm gì, ngón tay di chuyển trượt lên trượt xuống mấy cái sau đó trả lại di động cho cô.

Trong danh sách bạn bè trên wechat của Úc Hỉ sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng nick của Thẩm Khiên đâu nữa, cô vặn vẹo hai hàng lông mày thanh tú: “Chú Ôn, anh cũng ấu trĩ quá rồi đấy!”

Ôn Thuần Chi cúi người xuống hơi đè lên cô, bàn tay không an phận bắt đầu thăm dò sau lớp áo bệnh nhân, nhẹ nhàng xoa nắn phần da thịt trơn nhẵn mềm mịn, giọng nói dọa dẫm: “Gọi nghiện rồi phải không?”

Úc Hỉ phì cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

Cánh cửa bị người bên ngoài đẩy vào.

Ôn Thuần Chi mất kiên nhẫn hắng giọng, chậm rãi rời khỏi người cô, ánh mắt liếc tới bóng người xuất hiện ở ngoài cửa.

Sắc mặt Tề Dục gượng gạo, Úc Hỉ lúc bấy giờ cũng ngồi dậy, đầu tóc cô rối bù xù như lông quạ, cô cất giọng nói: “Tề Tề, cậu tới rồi à?”

Tề Dục nở một nụ cười: “Sách cậu cần mình mang tới cho cậu rồi đây.”

Hai người con gái trò chuyện, Ôn Thuần Chi cũng chẳng có tâm trạng ngồi nghe, thế là anh tìm bừa lý do rồi ra ngoài hút thuốc.

Tề Dục đặt sách lên trên tủ đầu giường, đợi Ôn Thuần Chi rời đi rồi cô ấy mới ngó nghiêng, thấp giọng hỏi: “Hỉ Hỉ, cậu với Ôn tiên sinh ở bên nhau rồi sao?”

Úc Hỉ ngập ngừng rồi gật gật đầu: “Có thể coi là như vậy.”

“Cái gì mà có thể coi là như vậy?”

Úc Hỉ không nói rõ ràng, dứt khoát chuyển chủ đề: “Bao giờ cậu thi?”

“Nhà trường sắp xếp thi vào ngày 19, nghỉ hè cậu có về nhà không? Mình định tìm một công việc thực tập, nếu không đến lúc nộp đơn xin ở lại trường làm việc thì chỉ sợ cô Trịnh kia lại tìm lý do từ chối các kiểu.”

“Mình vẫn đang suy nghĩ, đợi tới lúc đấy rồi tính.”

Tề Dục nán lại thêm một lúc rồi cũng rời đi.

Ôn Thuần Chi tạm thời có việc gấp nên đã đặt vé máy bay bay về thành phố C.

Buổi tối dì giúp việc đến bệnh viện, mang cho cô món canh đậu xanh thơm phức, kèm theo mấy miếng há cảo chiên.

Úc Hỉ uống một bát canh nhỏ, vốn dĩ định thôi nhưng dì giúp việc khuyên cô ăn thêm mấy miếng há cảo nữa.

Cô nằm trên giường, mở camera trên điện thoại ra soi vết thương, một vết sẹo màu hồng nhạt, cô cẩn thận soi kỹ từng chút một, thấp giọng lẩm bẩm: “Hủy dung rồi, hủy dung rồi.”

Dì giúp việc ở bên cạnh cười nói: “Cũng may là ở đuôi lông mày, đợi con ra viện đi cắt tóc mái che đi là không vấn đề gì nữa đâu.”

Dì giúp việc dọn dẹp đồ đạc rồi cũng rời đi.

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

Trên wechat hiện thông báo có người kết bạn với cô.

Úc Hỉ nhấn đồng ý, là Thẩm Khiên, hỏi cô tại sao lại xóa nick của anh ấy.

Úc Hỉ thản nhiên như không có chuyện gì, cô trả lời: “Mình lỡ tay, lỡ tay ấy mà.”

Thẩm Khiên thấy vậy mới không truy hỏi thêm nữa.

Ngày Úc Hỉ xuất viện không hề thấy mặt mũi của Ôn Thuần Chi.

Úc Hỉ quay về ký túc đã bắt đầu ôn tập lại những kiến thức bản thân bỏ lỡ trong thời gian nằm viện.

Liễu Hương Đông gọi điện thoại cho cô, bà nhắc đến chuyện Lương Thiển thi xong đại học sẽ đến thành phố B chơi, hỏi cô có còn đủ sinh hoạt phí hay không.

Úc Hỉ thương lượng với Liễu Hương Đông về dự định nghỉ hè sẽ ở lại thành phố B tìm một công việc thực tập.

Ở phương diện này Liễu Hương Đông cũng không can thiệp quá sâu, chỉ nói cô tự xem tình hình mà làm, sau đó cười cười hỏi cô: “Hỉ Hỉ, con có bạn trai chưa? Nếu mà có rồi thì cũng không sao, chỉ cần đối phương là một đứa trẻ tốt bụng là được rồi.”

Ngón tay Úc Hỉ bóc lớp nilon của quyển sách mới mua: “Mẹ, mẹ nói gì thế.”

Liễu Hương Đông cười: “Con đừng xấu hổ. Dì của con hỏi đấy, mẹ sợ con nghĩ mẹ cấm cản gì đó lại không dám yêu đương.”

Úc Hỉ nói: “Được rồi, được rồi. Con biết rồi, tìm được người thích hợp con sẽ dẫn về ra mắt với mẹ ngay.”

Liễu Hương Đông bấy giờ mới yên tâm, bà dặn dò cô thêm chút chuyện rồi cúp điện thoại.

Cô cầm sữa rửa mặt đi ra ngoài ban công rửa mặt.

Đang đắp mặt nạ thì Tề Dục xách một túi bóng mang về.

Chỉ nghe thấy tiếng reo hò của Chung Thanh với Trình Sầm, Úc Hỉ đi từ ngoài ban công vào trong.

Tề Dục nói: “Các cậu xem xem có món nào thích ăn không.”

Tề Dục lấy từ trong túi bóng ra hai chiếc hộp đặt lên trên bàn.

Chung Thanh cười nói: “Tề Tề, Vương tiên sinh nhà cậu tốt thật ấy.”

Sắc mặt Tề Dục hơi biến đổi, con ngươi lộ vẻ hậm hực liếc Úc Hỉ một cái.

Úc Hỉ cũng cười theo, mở một hộp sữa tươi uống mấy ngụm, điềm nhiên như không khen một câu: “Uống ngon lắm.”

Bấy giờ sắc mặt Tề Dục mới trở lại bình thường.

Úc Hỉ cũng đã sớm biết chuyện Tề Dục quay lại với Vương Minh Hiên, Úc Hỉ cho rằng cô không có tư cách để nói gì cả, đây là chuyện riêng của Tề Dục, cô quản không nổi mà cũng không có tư cách để quản.

Huống chi cô bây giờ cũng đã bước chân vào đống hỗn độn không biết hiểm ác này rồi.

Cô với Tề Dục suy cho cùng thì cũng là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Buổi tối đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được tin nhắn của Ôn Thuần Chi.

Anh hỏi cô ngày mai mấy giờ bắt đầu thi?

Kỳ thi TEM-8 của Úc Hỉ không được thi ở trong trường mà được sắp xếp thi ở một trường khác.

Cô trả lời “9 giờ 30 phút”, đợi một lúc mà vẫn không thấy hồi âm, cô không đợi nữa mà tắt di động đi ngủ.

Ngày hôm sau đúng 7 giờ thức giấc, bạn cùng phòng vẫn đang ngủ, kỳ thi TEM-8 này chỉ có cô với Trình Sầm báo danh thi mà thôi. Cô rón rén xuống giường, chạy đến giường của Trình Sầm gọi cô ấy dậy.

Trình Sầm lim dim đôi mắt ngái ngủ: “Hỉ Hỉ, hôm nay mình không đi nữa đâu. Tối qua mình nằm mơ thấy thi trượt rồi, vì vậy mình quyết định không đi nữa.”

Úc Hỉ dở khóc dở cười, nhưng cô cũng không gọi cô ấy dậy nữa, cô khẽ khàng đánh răng rửa mặt sau đó rời khỏi ký túc.

Ra ngoài cổng ký túc thì nhìn thấy xe của Ôn Thuần Chi đã đậu cách đó không xa, cô chạy đến, hớn hở nói: “Sao anh lại ở đây?”

Ôn Thuần Chi giúp cô mở cửa xe: “Tối qua em không đọc tin nhắn của anh à?”

Úc Hỉ cúi người ngồi vào trong, lấy điện thoại ra thì mới phát hiện có tin nhắn trả lời của anh tối qua.

~Hết chương 31~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN