Mùa Xuân Đến Muộn - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Mùa Xuân Đến Muộn


Chương 37


Ôn Thuần Chi thấy tâm trạng của cô đã tốt hơn thì lúc này mới chậm rãi hỏi cô: “Đi ăn cơm tối với anh nhé?”

Úc Hỉ ngước mắt: “Anh vẫn chưa ăn à?”

Ôn Thuần Chi cong môi: “Chẳng phải là anh vẫn đang bận dỗ dành bảo bối của anh đấy ư?

Úc Hỉ cảm thấy xấu hổ, rời khỏi đầu gối của anh, ngồi trở lại vị trí bên ghế lái phụ.

Nửa đường, Úc Hỉ lại chợt nảy ra ý định muốn tự tay xuống bếp nấu đồ ăn cho anh.

Cô cả người khí thế tràn trề, Ôn Thuần Chi mặc dù không tin tưởng với tay nghề bếp núc của cô, nhưng cũng không nỡ làm cô tụt hứng.

Đoán chừng cô đã xem anh như một con chuột bạch rồi cũng nên.

Mua cả một đống nguyên liệu nấu ăn, Ôn Thuần Chi hỏi cô muốn làm món gì?

Cô ấp úng cả nửa ngày mà vẫn không nói ra được tên món ăn.

Mãi đến lúc về tới chung cư cô mới nói là sẽ nấu mì sợi cho anh ăn.

Ôn Thuần Chi dựa người lên trên quầy bếp, cúi đầu châm điếu thuốc: “Anh còn tưởng em định làm cả một bàn sơn hào hải vị cho anh ăn chứ.”

Úc Hỉ lấy hai quả trứng gà, lại trông thấy Ôn Thuần Chi vẫn ở trong bếp thì cô vội vàng đuổi anh ra ngoài.

Ôn Thuần Chi chuẩn bị ra ngoài nhưng vẫn không yên tâm, anh trêu cô: “Nếu mà không được thì cũng đừng miễn cưỡng.”

Úc Hỉ cảm thấy anh đúng là chỉ biết chọc tức người khác.

Ôn Thuần Chi kẹp điếu thuốc, đi ra ngoài phòng khách. Di động ở trong túi quần lúc này khẽ rung lên.

Anh lấy ra nhìn, là một tin nhắn lạ.

“Ôn tiên sinh, cảm ơn anh hôm nay đã cho em mượn di động ạ.”

Ôn Thuần Chi cười khẩy một tiếng, ngón tay chạm vào màn hình, dãy số điện thoại kia đã ngay lập tức nằm gọn trong danh sách đen.

Bây giờ Ôn Thuần Chi nào còn tâm trạng để ý đến người con gái khác nữa, toàn bộ tâm tư của anh đều đã dành hết cho người con gái lúc này đang vật lộn ở trong nhà bếp.

Thế mà cô gái của anh lại tựa hồ như không hay.

… ❤❤❤…

Úc Hỉ bưng bát mì ra ngoài.

Ôn Thuần Chi cầm đũa lên gắp một miếng, lập tức nhăn tít mặt lại.

Muối bị cho quá nhiều, mặn đến mức khiếp hồn.

Anh cầm đũa gẩy gẩy qua quả trứng được trần nước sôi, không ngờ lòng đỏ bên trong vẫn chưa được trần chín, lòng đỏ trứng vàng sệt nồng đậm cứ thế tuôn trào ra ngoài, ngay đến cả lòng trắng cũng vẫn còn sống.

Khóe môi Ôn Thuần Chi tràn ngập ý cười: “Đây là chín mấy phần vậy? Hai phần à?”

Mặt cô thoáng chốc đỏ lựng vì xấu hổ.

Úc Hỉ cầm bát lên: “Anh đừng ăn nữa.”

Ôn Thuần Chi dựa người ra sau ghế, một tay ôm lấy eo cô: “Bảo bối của anh đã đặc biệt làm cho anh rồi, sao có thể không ăn chứ.”

Vừa nói anh vừa làm bộ tiếp tục cầm đũa lên gắp thêm đũa nữa.

Úc Hỉ thẹn quá hóa giận: “Đừng ăn, đừng ăn nữa mà.”

Ôn Thuần Chi cười thành tiếng, anh thật sự rất vui, cọ cọ lên vành tai của cô: “Xem ra sau này kết hôn không thể để em xuống bếp được rồi, hm?”

Đến cuối cùng Úc Hỉ vẫn đành phải gọi đồ ăn ngoài về cho anh.

Hôm sau, Ôn Trì Chi gọi điện thoại đến hỏi Ôn Thuần Chi có phải đang ở thành phố B không?

Tiểu Cốt Cốt đang trong kỳ nghỉ hè, Ôn Trì Chi đưa cả nhà ra nước ngoài du lịch, hôm qua vừa mới hạ cánh xuống sân bay của thành phố B.

Mặc dù trên danh nghĩa là đưa Tiểu Cốt Cốt đi chơi, nhưng thật ra thì là Ôn Trì Chi đang nhận lỗi với An Hân. Chu An Hân cũng không quá ra vẻ kênh kiệu gì, nếu như anh chịu đưa ra một bậc thềm thì cô cư nhiên cũng sẽ theo đó mà thuận nước đẩy thuyền.

Suy cho cùng cho dù có gây chuyện ồn ào đến mấy thì ở giữa vẫn còn một Tiểu Cốt Cốt.

Buổi tối, Ôn Thuần Chi lái xe đưa cô đến nhà hàng.

Mặt cô lộ vẻ do dự: “Gia đình anh gặp mặt, em đến đó có lẽ không tốt lắm đâu?”

Ôn Thuần Chi vòng tay lái, thản nhiên nói: “Có gì không tốt chứ?”

Cô ấp a ấp úng nửa ngày trời cũng không nói ra được một lời lẽ thích hợp.

Đây là lần đầu tiên Úc Hỉ gặp người nhà của Ôn Thuần Chi.

Người đàn ông đó mặc một chiếc áo phông Polo màu tím, đeo gọng kính màu vàng. Tướng mạo của anh ta không hề giống với Ôn Thuần Chi, nhìn qua có cảm giác anh ta là một người nhã nhặn, lịch sự, hơn nữa còn có một chút sự dịu dàng không thể hiện rõ. Nhưng tổng thể thì vẫn mang một gương mặt đẹp trai như nhau.

Tiểu Cốt Cốt xinh gái đáng yêu, vừa trông thấy Ôn Thuần Chi thì đã giang hai tay chạy đến đòi bế.

Ôn Trì Chi nói: “Vẫn còn một người con chưa chào hỏi đâu đấy, Cốt Cốt.”

Cô bé có năng lực rất nhạy bén, chất giọng non nớt gọi một tiếng “chị”.

Ôn Trì Chi suy nghĩ rồi nói: “Cốt Cốt, không phải chị đâu, con phải chào là “thím” mới đúng.”

Cô bé cũng rất nghe lời, ngoan ngoan chào lại một tiếng “thím nhỏ”.

Khiến cho Úc Hỉ rất là không tự nhiên.

Ôn Thuần Chi ngồi một bên cười cười, ôm lấy eo cô: “Hôm nào phải lì xì cho Tiểu Cốt Cốt mới được, coi như là phí đổi xưng hô ha, hmm?”

Úc Hỉ thấy anh đúng là càng ngày càng đáng ghét.

Chu An Hân rút khăn giấy lau miệng cho Tiểu Cốt Cốt, rồi ngước mắt cười với Úc Hỉ, giải vây nói: “Anh ấy nói đùa thôi, em đừng để ở bụng nhé.”

Ôn Trì Chi dựa người ra sau ghế, vẫn tiếp tục nói: “Anh đùa gì chứ, không gọi là “thím nhỏ”, thế em nói xem nên gọi là gì?”

Chu An Han giơ tay đập lên bả vai anh ấy một cái, khẽ trách: “Anh vẫn còn chưa chịu thôi hả?”

Ôn Trì Chi mỉm cười, thấy thế cũng đành thôi, thu lại vẻ bắng nhắng vừa rồi của mình.

Suốt bữa ăn Úc Hỉ hầu như đều rất yên tĩnh.

Chu An Hân giống như sợ cô cảm thấy buồn chán, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt chuyện với cô mấy câu.

Đến gần 9 giờ bữa ăn mới kết thúc.

Sinh lực của trẻ con đến nhanh, mà đi cũng rất nhanh. Gần 9 giờ, Tiểu Cốt Cốt ủ rũ nằm gọn ở trong lòng Chu An Hân, vừa khóc vừa đòi đi ngủ.

Thế là mọi người cũng tạm biệt rồi nhà nào về nhà nấy.

Trước lúc đi, Tiểu Cốt Cốt ngoan ngoãn dựa lên trên bả vai của Ôn Trì Chi, mí mắt díu lại, có vẻ như sắp sửa chìm vào mộng đẹp.

Chu An Hân nhắc con bé nói lời tạm biệt với Ôn Thuần Chi và Úc Hỉ.

Con bé cố gắng mở căng mí mắt, nói lí nhí một câu: “Chú nhỏ, thím nhỏ, tạm biệt hai người ạ.”

Thanh âm khẽ tới mức như đang nói mơ.

Tiểu Cốt Cốt nằm trong lòng Chu An Hân, đã ngủ thiếp đi ngon lành.

Chu An Hân vuốt những sợi tóc xõa ở trên mặt của Tiểu Cốt Cốt ra phía sau, cười cười hỏi: “Thuần Chi chắc là thật lòng với cô bé đó, đúng chứ?”

Ôn Trì Chi cười nhàn nhạt: “Thật lòng gì mà thật lòng, phỏng đoán chắc cũng chỉ chơi bời thôi.”

Chu An Hân cười châm biếm: “Nhà họ Ôn các anh đúng là rất giỏi đùa bỡn, yêu đương hẹn hò cũng đùa bỡn, đến ngay cả kết hôn cũng đũa bỡn được.”

Ôn Trì Chi biết rõ ý của lời cô nói, cũng không tranh cãi gì.

Anh rút ra một điếu thuốc, sắc mặt thờ ơ đáp: “Xem lời em nói kìa, kết hôn sao có thể đem ra làm trò đùa được?”

Chu An Hân nghĩ trong lòng nếu như không phải xem kết hôn là trò đùa thế thì vì sao anh vẫn ngoại tình?

Chu An Hân cười khẩy: “Haiz, lúc anh ở bên ngoài ngoại tình, có phải là cũng bắt người ta gọi Ngô tiểu thư đó là “bà Ôn” không?”

Ôn Trì Chi nghiêng đầu nhìn cô một cái, từ lời nói không nghe ra được chút cảm xúc nào: “An Hân, em chắc chắn muốn nói chuyện đó với anh bây giờ?”

Chu An Hân bình tĩnh như thường: “Nói đi, nói tiếp đi chứ, ngoại tình cũng đã ngoại tình rồi, còn có gì không thể nói?”

Ôn Trì Chi gạt tàn thuốc: “Cứ như vậy thật sự không có ý nghĩa gì cả đâu, An Hân.”

Úc Hỉ tắm xong, từ phòng tắm bước ra ngoài.

Ôn Thuần Chi đang ở ngoài ban công gọi điện thoại, Úc Hỉ không tới làm phiền anh nữa.

Ôn Thuần Chi cúp điện thoại đi vào trong, thấy cô đang ngồi ở trên sofa sơn móng chân.

Cô mặc một bộ váy ngủ bằng vải bông màu tím nhạt, bộ váy tím nhạt đó mặc trên người cô lại càng khiến cô trông trở nên bé nhỏ.

Ôn Thuần Chi tiện tay bỏ di động lên trên bàn uống trà, tầm mắt rơi xuống bàn chân cô.

Mu bàn chân của cô trắng bóc, móng chân được cắt sửa gọn gàng sạch sẽ, mạch máu màu xanh ở trên mu bàn chân mơ hồ có thể nhìn thấy, vừa nhìn đã biết chắc chắn là chân của con gái.

Một tay Ôn Thuần Chi kẹp điếu thuốc, một tay còn lại đặt xuống dưới mắt cá chân của cô: “Để anh thử.”

Úc Hỉ đưa lọ nước sơn cho anh, không quên dặn dò: “Anh sơn cẩn thận đấy.”

Úc Hỉ co gập chân lại, chân còn lại gác một cách tự nhiên lên trên đầu gối anh.

Ôn Thuần Chi kẹp điếu thuốc ở khóe miệng, trên tay cầm lấy cây cọ sơn móng, cẩn thận từng chút một sơn lên trên móng chân sáng bóng như vỏ sò, một màu đỏ thẫm xuất hiện.

Úc Hỉ tựa cằm lên trên đầu gối, chớp chớp mắt hỏi: “Anh trai anh với chị An Hân có phải tình cảm không được tốt lắm đúng không?”

Ôn Thuần Chi không ngờ cô lại nhạy bén đến vậy, anh bỏ điếu thuốc đang kẹp ở khóe miệng xuống, không nói rõ: “Sao em lại nói như vậy?”

Úc Hỉ nhíu mày: “Em cũng không rõ nữa, chỉ là cảm giác thấy vậy thôi.”

Ôn Thuần Chi cười cười, đem tàn thuốc gạt vào trong gạt tàn.

Úc Hỉ lại nói: “Nhưng mà Tiểu Cốt Cốt đúng là rất đáng yêu.”

Ôn Thuần Chi bỏ cây cọ sơn móng lại vào trong lọ sơn, dập tắt điếu thuốc. Anh kéo cô ôm vào trong lòng, cằm anh cọ lên trên trán cô, ý tứ không rõ ràng: “Đáng yêu sao, vậy thì chúng ta cũng sinh một đứa?”

Úc Hỉ ngẩn người, lẩm bẩm: “Anh nói vớ vẩn gì thế?”

Sơn móng chân ở dưới chân cô vẫn chưa khô, không cẩn thận đã dính một ít lên trên áo anh, trên chiếc áo màu trắng bỗng nhiên xuất hiện một vết đỏ như đóa hoa mai nở rộ, nhìn thế nào cũng thấy nhức mắt cực kỳ.

“Hỉ Hỉ.” Ôn Thuần Chi cúi đầu hôn cô, thanh âm khàn khàn, đưa ra ám thị: “Chúng ta cũng sinh một đứa nhé, hmm?”

Úc Hỉ bấy giờ mới mơ hồ hiểu rõ ý nghĩa của cái gọi là “sinh một đứa” trong lời nói của anh.

Ở độ tuổi này của Úc Hỉ, đối với loại chuyện này mặc dù chỉ là một tờ giấy trắng, nhưng những lý thuyết thông thường cô vẫn có hiểu biết.

Cô nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau.

Nhưng cô không ngờ rằng lại đau đến mức chết khiếp như thế, cảm giác như máu thịt đều bị xé toạc.

Ôn Thuần Chi giữ chặt eo cô, lúc tiến vào quả thật rất khó khăn.

Ôn Thuần Chi ở phương diện này trước giờ đều không hề nhẫn nại. Anh luôn luôn là kiểu đi thẳng vào vấn đề, chưa bao giờ dỗ dành hay có sự mào đầu gì cả. Một là không có hứng thú, hai là dưới thân không phải là người con gái anh yêu.

Giờ đây khi thấy cô chau mày nhắn nhó vì đau, trên trán đổ không ít mồ hôi, nằm dưới thân anh liên tục thấp giọng kêu đau đớn.

Ôn Thuần Chi ngược lại kiên nhẫn dỗ dành cô, giống như một đứa nhóc mười bảy tuổi, hết lời mềm mỏng.

Đến cuối cùng, cơn đau mới từ từ tan dần đi.

Ôn Thuần Chi như cảm nhận được, nắm lấy mắt cá chân của cô, bắt đầu tăng dần tốc độ.

Úc Hỉ chịu không nổi, đè thấp giọng nói “không muốn, không muốn nữa.”

Ôn Thuần Chi xấu xa sát lại bên tai cô, nói thì thầm mấy câu hạ lưu tình tứ.

Mặt Úc Hỉ đỏ ửng, lập tức cắn lên bả vai anh, mắng anh là đồ lưu manh khốn khiếp.

… 💓💓💓…

~Hết chương 37~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN