Mùa Xuân Đến Muộn - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Mùa Xuân Đến Muộn


Chương 42


Xe chạy được một đoạn đường.

Cô ngồi trên ghế lái phụ đang cúi thấp đầu yên tĩnh xem di động.

Ôn Thuần Chi châm một điếu thuốc, hỏi: “Học sinh mà giáo viên Lâm nhắc đến, em với cậu ta vẫn còn liên lạc sao?”

Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn anh, nhíu chân mày như đang suy nghĩ: “Đến tên của cậu ta là gì em còn chẳng nhớ ra đây này.”

Ôn Thuần Chi khẽ gật đầu, lại thấy cô áp sát gần mình hỏi: “Nếu giáo viên Lâm nói em đi gặp cậu ta, anh nói em có nên đi không?”

Câu này của cô rõ ràng là cố ý muốn kích động anh đây mà.

Ôn Thuần Chi cũng rất biết thuận nước đẩy thuyền, vân vê tay cô, cười lạnh: “Em có gan thì cứ thử đi xem?”

Ngữ khí của anh có hơi khắt khe thế nhưng cô lại cười tươi roi rói.

Ôn Thuần Chi rít một hơi thuốc: “Buổi tối em vẫn phải quay về à?”

“Đúng vậy.” Úc Hỉ mím mím môi, “Nhưng em có thể ở bên anh thêm một lúc nữa, đợi tới 10 giờ rồi quay về cũng được.”

Chân mày Ôn Thuần Chi hơi nhíu lại, bật cười một tiếng. Anh rõ ràng đã sắp bước sang đầu ba tới nơi rồi mà sao lúc này lại giống như mấy đứa nhóc yêu đương vụng trộm vậy chứ?

Ôn Thuần Chi đưa Úc Hỉ về khu chung cư. Nói thật thì chỗ ở của anh ở thành phố C Úc Hỉ chưa từng ghé qua.

Vừa vào cửa, cô đã nghiêng đầu ngó nghiêng bốn phương tám hướng, dáng vẻ hệt như một bà cụ bước vào công viên rộng lớn.

Ôn Thuần Chi lấy chai nước từ trong tủ lạnh ra, anh dựa người vào thành ghế sofa, vặn nắp chai nước rồi uống một ngụm, bộ dạng biếng nhác nhìn theo người con gái đi đi lại lại, ra ra vào vào khắp các phòng không biết mệt.

Úc Hỉ chạy hết một vòng, lúc này mới chịu ngồi xuống sofa: “Bình thường anh đều sống ở đây sao?”

Ôn Thuần Chi gật gật đầu, giơ tay vén lọn tóc dính trên chán của cô: “Không nóng à?”

“Vẫn ổn.”

Úc Hỉ lấy điện thoại ra, đột nhiên nói: “Hay là chúng ta đi xem phim đi?”

Anh nhướng một bên chân mày, trong tay vẫn đang cầm chai nước khoáng: “Bây giờ?”

Úc Hỉ khẽ “ừm” một tiếng.

Sự hưng phấn của tiểu cô nương nói đến là đến ngay lập tức.

Hai người lái xe đi đến một Quảng Trường gần đó.

Trước giờ Ôn Thuần Chi rất hiếm khi cùng người khác đến rạp chiếu phim xem phim. Dáng vẻ hứng thú hiện tại của cô khiến cho anh không thể không cảm thấy vui vẻ theo.

Bộ phim ngày hôm đó là một bộ phim thuộc thể loại Đô thị Tình yêu.

Người đến xem rất đông, đại đa số đều là những cặp đôi trẻ tuổi yêu nhau.

Ôn Thuần Chi vừa vào rạp, quay trước ngó sau đã dựa hẳn người ra sau chiếc ghế màu đỏ xem di động.

Còn cô thì xem rất nhập tâm, đôi mắt vẫn dán chặt lên trên màn hình.

Phim chiếu được một nửa thì Ôn Thuần Chi trực tiếp cất điện thoại đi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mãi cho đến lúc bộ phim sắp đến đoạn kết anh mới từ trong bóng tối dần dần mở mắt, tinh thần vẫn còn có chút tản mạn, chỉ nghe thấy tiếng thút thít của người con gái ngồi bên cạnh mình.

Tiếng thút thít bé như tiếng muỗi kêu.

Ôn Thuần Chi nghiêng đầu qua nhìn, trong bóng tối, hốc mắt của cô xuất hiện một làn nước đang trực trào rơi xuống.

Ôn Thuần Chi giơ tay lên chạm vào mặt cô: “Sao em lại khóc?”

Cô vẫn còn đang đắm chìm trong bộ phim, lắp bắp nói: “Tại sao lại chia tay chứ?”

Anh nghiêng đầu liếc một cái lên trên màn hình chiếu phim, sắc mặt biếng nhác, trên màn hình là cảnh nam nữ chính đang đứng quay lưng lại với nhau bước đi về hướng ngược lại.

Chỉ là mấy màn tình tiết cũ rích, đến cuối cùng thì cũng chỉ lừa được mỗi nước mắt của cô bé con nhà anh mà thôi.

Ôn Thuần Chi giơ tay lên lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Khóc gì chứ, mấy cái này đều là giả hết đấy.”

Anh nói: “Đừng sợ, Hỉ Hỉ, chúng ta sẽ không như thế đâu.”

Giọng nói của anh rất dịu dàng, chứa đựng hàng ngàn hàng vạn những tình ý yêu thương dành cho cô.

Úc Hỉ ở trong bóng tối, trong một khoảnh khắc nào đó, cô đã tin lời nói đó là sự thật.

Đèn trong rạp chiếu phim bắt đầu sáng dần lên, đoàn người dần dần xuất hiện rõ ràng. Tâm trạng của Úc Hỉ cũng đã khôi phục trở lại, bấy giờ lại đột nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng.

Ôn Thuần Chi vân vê đôi tai cô, cười cười trêu ghẹo: “Có còn muốn khóc không?”

Úc Hỉ đỏ mặt: “Đáng ghét.”

Ôn Thuần Chi rất vui. Anh cười đến mức đuôi mắt cong vút, sau đó đi tới nắm chặt lấy tay cô.

Ôn Thuần Chi tiễn cô đến đầu ngõ, quả thật là có mấy phần không nỡ.

Người con gái tiến sát lại gần anh, sau đó đặt lên đôi môi anh một nụ hôn phớt. Mở cửa xe xong lại vẫy vẫy tay với anh: “Em đi đây.”

Ôn Thuần Chi đặt tay lên trên vô lăng, khẽ gật gật đầu.

Đợi tới lúc cô đi vào tận trong khu nhà rồi anh mới khởi động xe rời đi.

Úc Hỉ lên trên lầu, lúc chuẩn bị lấy chìa khóa từ trong túi ra thì cửa bị người ở bên trong đẩy ra.

Úc Hỉ nhất thời ứng phó không kịp, sững người mấy giây: “Mẹ, sao mẹ vẫn chưa đi ngủ vậy ạ?”

Liễu Hương Đông: “Con chưa về sao mẹ ngủ được chứ, con gặp được giáo viên Lâm chưa?”

Úc Hỉ gật gật đầu: “Úc Thiện ngủ rồi ạ?”

“Ngủ rồi, con ăn tối chưa? Chưa ăn thì để mẹ làm chút đồ ăn đêm cho con?”

“Con đã ăn rồi ạ.”

Liễu Hương Đông ngước mắt nhìn Úc Hỉ, muốn nói lại thôi: “Hỉ Hỉ à, lúc nãy ở dưới lầu, người đưa con về là ai thế?”

Lời này của Liễu Hương Đông hỏi một cách rất trực tiếp, thế nhưng ngữ khí lại rất dịu dàng.

Úc Hỉ đổi sang dép lê đi trong nhà, sau đó nói: “Là một người bạn ạ.”

Liễu Hương Đông cười cười, cũng không truy hỏi thêm gì nữa, chỉ nghĩ rằng con gái nhà mình tính tình hay xấu hổ, kết thêm bạn mới nhưng không muốn kể nhiều.

Úc Hỉ ở nhà thêm hai ngày nữa, ngày chuẩn bị rời đi cô nhận được điện thoại của Ôn Thiền, gọi cô ra ngoài một chuyến.

Úc Hỉ trêu cô ấy: “Đừng nói với mình là cậu lại cãi nhau với Cố Phạm đấy nhé?”

Ôn Thiền ở đầu bên kia điện thoại cười cười: “Không phải, bọn mình làm lành rồi, cậu có đến không hả?”

Ôn Thiền đang ngồi xổm dưới đất thu dọn hành lý: “Lúc nữa mình phải về thành phố B rồi.”

Ôn Thiền vội hỏi: “Chẳng phải là ngày kia mới phải báo danh hay sao?”

“Mình về trước.”

Ôn Thiền giận dỗi: “Ở thành phố B có người đang đợi cậu hả? Sớm vậy đã đi rồi.”

Úc Hỉ đáp lại qua loa: “Ừ ừ, cậu muốn đi cùng không?”

Ôn Thiền “hứ” một tiếng, lại nói: “Buổi tối hôm trước sao anh trai mình lại đến đấy?”

Úc Hỉ ngẩn người, nhưng ngay sau đó đã phân tích đâu ra đấy cho Ôn Thiền: “Cậu quên à, đấy là nơi do Ninh đại ca đứng tên, đúng không? Đụng phải Ôn Thuần Chi cũng là lẽ thường tình mà.”

Ôn Thiền “ừm” một tiếng: “Dọa chết mình rồi.” Sau đó cô ấy lại thở dài một hơi, cùng cô thảo luận chuyện của Ôn Thuần Chi, “Nghe mẹ mình nói anh trai mình lần này tìm được một tiểu cô nương đấy.”

Trong lòng Úc Hỉ bỗng chốc thấp thỏm không yên.

Đầu bên kia, Ôn Thiền vẫn còn đang lải nhải: “Cũng không biết tiểu cô nương ấy tên là gì?”

Úc Hỉ hỏi một cách cộc cằn: “Cậu hỏi làm gì hả?”

Ôn Thiền: “Để nói với cô ấy tránh xa anh mình ra chứ còn làm gì nữa, tốt nhất là đừng để gieo họa.”

Úc Hỉ không kiềm chế được phì cười.

Ôn Thiền nói: “Aiya, cậu đừng cười, mình nói thật đấy.”

Hai người lại nói chuyện huyên thuyên thêm một lúc, Úc Hỉ nhìn thời gian cũng không còn nhiều nên đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Mặc dù báo danh vẫn còn hai ngày nữa, nhưng trong khoảng thời gian này cũng đã có rất nhiều sinh viên quay trở về trường.

Úc Hỉ đẩy hành lý đến dưới lầu ký túc xá. Cô vẫn đang cúi đầu lục tìm trong túi thẻ mở cửa thì đã có cánh tay nhanh hơn cô một bước quẹt thẻ vào máy cảm ứng.

Úc Hỉ vừa ngẩng đầu lên, là Tề Dục.

Hai tay Tề Dục trống trơn, giúp cô mở cửa ra: “Mau vào đi thôi.”

Úc Hỉ kéo hành lý vào trong: “Cậu đến khi nào thế?”

Tề Dục: “Tối qua.”

Sắp đến hành lang, Úc Hỉ bước chậm bước chân lại, đang muốn nhấc hành lý lên.

Tề Dục nhanh tay nhấc qua: “Với cái thân hình bé con con đó của cậu hả, để mình giúp cậu mang lên.”

Tề Dục không béo, nhưng lại rất cao. Úc Hỉ chỉ cao có 160cm, đứng trước cô ấy quả thật trở nên cực kỳ yếu ớt.

Hai người vừa lên cầu thang vừa nói chuyện.

Lúc sắp sửa đến tầng của bọn họ thì không ngờ lại chạm mặt Lâm Trang Nhiễm.

Lâm Trang Nhiễm mắt nhìn thẳng, đi lướt qua người cô, giống như bọn họ chỉ là người xa lạ trước nay chưa hề quen biết. So với dáng vẻ nhiệt tình trước đây thì đúng là như hai người xa lạ.

Tề Dục nghiêng đầu nhìn Lâm Trang Nhiễm, rồi lại nhìn Úc Hỉ, sau đó nói khẽ vào tai cô: “Sao phản ứng của cậu ta lạnh nhạt thế, không diễn tình chị em thắm thiết với cậu nữa à?”

Úc Hỉ cười cười: “Ừm, cắt đứt rồi.”

Tề Dục ngược lại cảm thấy vui vẻ: “Cắt đứt là tốt đấy.”

Thật ra sau này Úc Hỉ ít nhiều gì cũng nhận ra sự khác biệt rồi, Lâm Trang Nhiễm vô duyên vô cớ thân thiết với cô như thế thực chất là vì liên quan đến Ôn Thuần Chi. Cô đâu có đần, chỉ là nhiều khi giả vờ coi như không biết mà thôi.

Sau ngày mượn điện thoại đó, cách mấy hôm sau Lâm Trang Nhiễm lại gửi yêu cầu kết bạn wechat cho Ôn Thuần Chi.

Khi ấy cô đang cầm di động của Ôn Thuần Chi, nằm bò trên đùi anh chơi game.

Cô vừa mới kết thúc một ván game thì wechat hiển thị thông báo có tin nhắn.

Úc Hỉ mở ra, là một yêu cầu kết bạn.

Em là Lâm Trang Nhiễm.

Úc Hỉ nói không nên lời tâm trạng của mình lúc ấy, giống như mây mù đang dần tản ra vậy. Rồi cô lại cảm thấy tâm tư của Lâm Trang Nhiễm đúng là nực cười. Cô cố tình đưa di động đến trước mắt Ôn Thuần Chi: “Này, có người kết bạn với anh đấy.”

“Ai vậy?”

Ôn Thuần Chi lười biếng liếc mắt qua nhìn một cái, cũng không có ý định cầm lấy điện thoại.

Úc Hỉ rướn người dậy, từng câu từng chứ đáp: “Lâm Trang Nhiễm.”

Ôn Thuần Chi đang bận công việc, thấy cô cũng không có biểu hiện gì khác lạ, không kiên nhẫn mà đáp lại một câu: “Em tự trả lời đi.”

Úc Hỉ siết chặt di động “Ồ” một tiếng, ngón tay di chuyển, trả lời lại một câu: “Tôi là Úc Hỉ.”

Phía bên kia cũng chẳng còn trả lời lại gì nữa.

Úc Hỉ bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô ngước mắt lên nhìn Ôn Thuần Chi lúc này đang bận bịu công việc.

Lại cảm thấy người đàn ông này đúng là phiền phức.

Cô quăng di động qua một bên, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm vào anh, trong lời nói mang theo mấy phần muốn lôi lại chuyện cũ: “Nói đi, có phải là có rất nhiều cô gái xin số điện thoại với wechat của anh không?”

Ôn Thuần Chi bấy giờ mới dừng việc ở trong tay lại, bỏ laptop qua bên cạnh, cố tình trêu cô: “Đúng là có nhiều lắm.”

Úc Hỉ trợn mắt, giơ tay lên đấm vào ngực anh: “Anh động lòng rồi có phải không hả?”

Ôn Thuần Chi với lấy chiếc gối ở bên cạnh bỏ ra phía sau lưng để dựa, anh cười cười: “Cũng chỉ có một người thôi.”

Sắc mặt của anh bình thản, còn mang theo vài phần biếng nhác.

Úc Hỉ có chút ngây ngốc, Ôn Thuần Chi đưa di động qua cho cô: “Hay là em xem đi, ảnh của cô gái đó cũng có đấy.”

Úc Hỉ trông thấy bộ dạng cà lơ phất phơ đó của anh thì quả thật cảm thấy có chút sợ anh rồi.

Cô mím môi nhận lấy di động, lồng ngực của Ôn Thuần Chi dán chặt vào tấm lưng của cô. Mặc dù trong phòng vẫn đang bật điều hòa, nhưng Úc Hỉ lại cảm thấy cực kỳ nóng nực. Còn anh thì vẫn ở bên cạnh chỉ chỉ: “Chỗ này này, nhấn vào xem đi.”

Úc Hỉ mở ra, ngay sau đó xuất hiện một tấm ảnh chụp nghiêng mặt của chính bản thân mình. Địa điểm trong ảnh chụp là Lễ Tri Ân trong ngày cô tốt nghiệp cấp ba. Úc Hỉ cũng không biết rõ người đàn ông lấy đâu ra bức ảnh này nữa.

Anh ôm chặt lấy cô từ phía sau, còn cố ý trêu cô: “Cô gái này, em thấy thế nào?”

Ngữ khí cợt nhả, nhưng lại khiêu khích đến tận đáy lòng của người con gái.

~Hết chương 42~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN