MÙA XUÂN Ở CĂN NHÀ CŨ
Chương 9: Công chúa Bạch Tuyết và hai chú khổng lồ
Trình Nặc nghĩ, nếu đã là hàng xóm thân thiết thì chắc sẽ không lấy tiền đâu.
Cô nói với Tông Lãng: “Vậy cám ơn anh trước nha.”
Tông Lãng cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc độc mỗi áo ba lỗ. Trình Nặc để ý thấy bắp thịt trên người anh ta rất săn chắc, không phải là loại do luyện tập trong phòng gym, mà là săn chắc cường tráng. Tuy bây giờ ánh nắng khá ấm áp, nhưng nhiệt độ cũng chỉ mười sáu mười bảy độ, mặc ít như thế, không lạnh à?
Tông Lãng không tìm được chỗ đặt đồ, bèn đưa áo khoác cho Trình Nặc, vì nắng nhức mắt nên anh khẽ nhíu lại, nói với cô: “Khỏi khách khí, coi như bắt đầu xây dựng trước thời hạn thôi.”
Trình Nặc câm nín, ý này nghĩa là, vẫn lấy tiền?
Lúc nhận lấy áo, ánh mắt bất giác nhìn anh thêm lần nữa. Từ lần đầu tiên sau khi anh tháo kính râm, cô đã phát hiện anh có đôi mắt rất đẹp. Cảm thấy có phần đáng tiếc, mắt đẹp như thế mà lại ở trên mặt anh ta, quá lãng phí rồi. Cho dù phối cùng ngũ quan vẫn là đẹp mắt. Cô nghĩ, vậy chắc là… cả khuôn mặt này cũng lãng phí?
Trình Nặc giả ngốc: “A a, đâu giống đâu, bắt đầu làm việc là phải trả tiền công, còn hôm nay chỉ là đi giúp, dĩ nhiên phải cám ơn rồi.”
Tông Lãng nhìn cô ba giây, sau đó bật cười thành tiếng.
“Được, tôi nhận lời cám ơn của cô.”
Bạch Nguyên đã bắt tay vung cuốc rồi, thấy họ vẫn nói chuyện thì liền thúc giục: “Anh Lãng, nhanh nhẹn lên tí chứ!”
Tông Lãng nói đến đây, rồi sau đó cầm lấy cào, đi về phía Bạch Nguyên, vừa đi vừa nói: “Một câu cám ơn mà trị giá những năm trăm đồng, đắt thật.”
Giống như cố ý nói cho Trình Nặc nghe nên giọng không hề thấp, lại còn cười hài hước.
Bạch Nguyên cũng nghe thấy, hỏi anh ta: “Năm trăm đồng gì cơ?”
Trình Nặc nói, “Không có gì, hôm nay mất toi năm trăm đồng, xót ruột quá.”
Trình Nặc: …
Có hơn một người làm, tiến triển cũng nhanh hơn nhiều. Dù Tông Lãng có phần đáng ghét, nhưng Trình Nặc không thể không thừa nhận, anh ta làm việc rất khỏe. Đến gần trưa, đã xới được hơn nửa mảnh đất rồi.
Lúc uống nước, Trình Nặc nhìn đồng hồ thì phát hiện ra đã mười một giờ rồi. Đột nhiên nghĩ tới, Bạch Nguyên và Tông Lãng giúp cô làm việc, chí ít cô phải chiêu đãi một bữa cơm trưa.
Nhưng trong nhà không có gì hết. Vì không có tủ lạnh nên đồ ăn mua hôm qua chỉ đủ cho một bữa, đã nấu xong trong tối qua cả rồi. Lại lục tìm, phát hiện chỉ có mấy cọng hành và hai quả trứng gà.
Trên cù lao không có chợ, muốn mua đồ ăn phải sang bên kia. Nhưng thời gian chờ phà ít nhất cũng hai tiếng, đợi cô mua xong quay về nấu cơm thì bụng bọn họ đã lép kẹp rồi.
Cô ra sân sau, xấu hổ hỏi họ: “Các anh, có thích cơm chiên trứng không?”
Cả hai đều dừng việc, đồng loạt nhìn cô.
“Cái đó, thật ngại quá, nhà hết đồ ăn rồi, chỉ có thể làm cơm chiên trứng thôi…”
Bạch Nguyên nói được, “Đã lâu rồi chưa ăn cơm chiên trứng, nhắc tới mà thèm.”
Trình Nặc cười, rồi lại nhìn Tông Lãng không lên tiếng.
Tông Lãng chống hai tay trên cán cuốc, người đổ đầy mồ hôi.
Mãi lâu anh vẫn không ư hử gì, Trình Nặc vẫn dùng ánh mắt hỏi ý. Rất sợ anh sẽ nói ‘đã làm việc không trả tiền lại còn không có cơm ăn’.
“Được.” Anh nói, “Có thể ăn là được.”
Trình Nặc thở phào, “Vậy các anh nghỉ ngơi đi, tôi đi làm cơm!”
Tài nấu ăn của Trình Nặc đã được luyện từ nhỏ rồi. Sau khi bà nội qua đời, cô chỉ có một mình, cơm đều do mình tự nấu. Trên người không có nhiều tiền nên cũng không thường xuyên mua thức ăn. Món làm nhiều nhất chính là cơm chiên trứng, vừa đơn giản lại đủ no bụng.
Tối qua nấu nửa nồi cơm, vì cô uống say nên không đụng vào. Cơm qua đêm đem đi chiên là ngon nhất. Khuấy xong trứng gà thì cho dầu nóng vào tráng nồi, đợi chiên sắp chín thì lại cho cơm rời vào. Dù không có nguyên liệu khác nhưng mùi thơm vẫn ngào ngạt, tắt bếp thì cắt thêm hành lá vào, ba màu vàng trắng xanh, cũng coi như đủ sắc đủ hương.
Lúc cầm bát bới cơm, cô mới sực nhớ nhà chỉ có mỗi một chén. Hôm đó mua đồ, cô nghĩ chỉ có một mình nên chỉ mua một cái bát. Đành xúc ra hai đĩa vậy. Cũng may có đũa, vì đũa chỉ bán một hộp mười đôi chứ không bán lẻ.
Dọn xong cơm thì gọi bọn họ vào dùng.
“Ây da, ở ngoài sân thôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi, thèm quá đi mất.”
Trình Nặc đưa cho cậu ta một dĩa, “Buổi trưa tạm thế này đã, đến tối qua bên bờ tôi sẽ mời hai người ra quán ăn.”
Bạch Nguyên vừa và cơm vừa nói: “Ngon lắm! Đi quán làm gì, cứ ở nhà nấu là được rồi. Chỉ cơm chiên trứng thôi mà chị cũng làm ngon như thế, thì chắc chắn những món khác không thể thua quán được.”
Trình Nặc nói được, “Vậy tôi sẽ lên trấn mua ít rau.”
“Gì mà phải đi xa phiền thế.” Bạch Nguyên lại nói: “Chỗ anh Lãng có thiếu món gì đâu, bây giờ hái luôn, còn tươi hơn ngoài chợ nhiều.”
Vừa nói vừa quay sang Tông Lãng mới vào cửa: “Đúng không anh Lãng.”
Trình Nặc đẩy dĩa cơm tới cho anh, ngạc nhiên nói: “Anh còn trồng rau hả?’
Tông Lãng gật đầu, “Ừ, trồng một ít.”
Trình Nặc bảo thế thì tốt quá, “Tôi sẽ trả tiền theo giá thị trường.” Cô nhớ lần trước sau xe ba bánh của Tông Lãng cũng toàn rau cải, chắc là đưa lên trấn bán rồi.
Có lẽ Tông Lãng đã đói lắm rồi nên và liền mấy đùa, nghe thế thì dừng lại, cười một tiếng với cô.
“Rau của tôi, đắt đấy.”
Trình Nặc: …
Cô gượng cười, “Rau tươi mà, đắt chút cũng phải thôi.”
Cơm không nhiều lắm, Tông Lãng và Bạch Nguyên mỗi người một dĩa, còn Trình Nặc chỉ xúc nửa bát nhỏ. Bạch Nguyên ăn xong thì chạy đến bên nồi nhìn, thất vọng nói: “Hết rồi à.”
Trình Nặc hỏi: “Có phải vẫn chưa no không, còn mì đấy.”
Bạch Nguyên nói không phải, mà do cơm ngon quá, muốn ăn tiếp.
Trình Nặc xấu hổ, người ta giúp mình làm việc, mình không kiếm được đồ ăn thì thôi, đằng này còn không để người ta được ăn no. Rồi lại nhìn Tông Lãng, anh cũng đã ăn xong rồi, đang tự rót nước uống.
“Nhất định bữa tối tôi sẽ nấu nhiều thêm.”
Cơm nước xong xuôi, Trình Nặc bảo họ đi nghỉ đi. Nhưng Bạch Nguyên lại nói không cần, ăn xong làm việc luôn, vừa hay để tiêu cơm. Tông Lãng cũng không phản đối.
Khu đất còn lại chỉ mất hơn một tiếng là hai người đã làm xong. Mắt thấy sân sau từ một mảnh hoang vu biến thành luống rau chỉnh tề, Trình Nặc nhất thời kích động, rút điện thoại ra chụp mấy tấm hình.
Bạch Nguyên giơ cuốc tạo dáng, nói với cô: “Chị Trình Nặc, cũng chụp cho em một tấm đi!”
Người đẹp trai lại chân dài, Trình Nặc chụp tách tách mấy tấm.
Bạch Nguyên lại kéo Tông Lãng vào, “Nào nào anh Lãng, chụp ảnh chung đi.”
Trình Nặc lại tách tách chụp mấy tấm.
Cuối cùng Bạch Nguyên lại kéo Trình Nặc vào, ba người cùng tự sướng. Trình Nặc đứng giữa, cô thấp nhất, không tới vai hai người họ, nên cầm điện thoại không thể lấy được toàn cảnh.
Bạch Nguyên nói: “Để tôi!”
Cậu ta cầm điện thoại, một tay khoác vai Trình Nặc, một tay giơ cao máy ảnh, để vừa tầm với chiều cao của Trình Nặc mà hơi khom người, nói: “Cheese!”
Chụp ảnh xong nhìn, chỉ chụp được nửa cằm Tông Lãng.
“Anh Lãng phải phối hợp đi chứ!” Bạch Nguyên hô, “Lại nào lại nào!”
Lần này Bạch Nguyên đã nhớ đến Tông Lãng, bàn tay lúc trước chỉ khoác vay Trình Nặc nay ôm với lấy cổ Tông Lãng, kéo anh vào ống kính. Thế nên gò má Tông Lãng chạm vào tóc Trình Nặc, môi bất giác cong lên.
Chụp xong lại xem, lần này cả ba đã vào khung hình. Bạch Nguyên cười tươi nhất, cười tít mắt nhe hàm răng trắng bóc. Trình Nặc thấp nhất, đứng giữa hai người họ nhìn như chú lùn, cười thùy mị. Còn Tông Lãng, do động tác của Bạch Nguyên nên mất tự nhiên nghiêng về phía Trình Nặc, biểu cảm hơi kỳ.
Bạch Nguyên bật cười: “Ha ha, đây là công chúa Bạch Tuyết và hai chú khổng lồ hả!”
Trình Nặc nghe thế cũng cười, lơ đãng nhìn Tông Lãng, phát hiện anh ta đang nhìn mình cười, tầm mắt giao nhau, Trình Nặc vội nhìn đi chỗ khác.
Chụp ảnh xong, Bạch Nguyên trả dụng cụ về chỗ cũ, Tông Lãng cưỡi xe ba bánh, chở bọn họ đến vườn hái rau.
Cư dân trên cù lao đều tập trung gần bến. Dù nhà của Trình Nặc có vẻ hiu quạnh nhưng cũng gần bến phà, đi bộ cũng chỉ mất bảy tám phút. Trong mấy ngày vừa chuyển đến đây, Trình Nặc cũng chỉ đi loanh quanh gần đó chứ chưa đi xa hơn.
Xa ba bánh chạy thẳng về phía nam, đi chừng bảy tám phút. Dọc đường đi chỉ thấy lưa thưa vài nóc nhà, đều đã bị bỏ hoang. Có những cây cao không biết tên mọc hai bên đường, lá đã rụng rời.
Trình Nặc không ngờ vườn rau của Tông Lãng lại xa đến thế, trong đầu nghĩ không phải chỉ là rau thôi sao, trồng quanh nhà là được mà. Nhưng đến nơi rồi mới phát hiện ra, đây không chỉ là vườn rau đâu, mà là căn cứ trồng rau mới đúng.
Nhìn một cái, từng luống từng luống rất chỉnh tề, kéo dài đến tận bờ sông. Còn có rất nhiều lều lớn được sắp đều.
“Những thứ này, là vườn rau của anh đấy hả?” Cô ngạc nhiên hỏi Tông Lãng.
Tông Lãng đáp ừ, rồi hỏi cô muốn rau gì.
Trình Nặc có cảm giác như chuột rơi vào hũ dầu vậy. Có thể do nguyên nhân từ nhỏ đã theo bà nội trồng rau bán rau, nên cô luôn có tình cảm đặc biệt với vườn rau. Cô thích nhìn những luống rau chỉnh tề, nhìn tự tay mình gieo hạt giống, cao ra lớn lên. Lúc gặt hái, bỏ những bó cải xanh tươi non ướt át vào trong giỏ, cô đều có cảm giác thỏa mãn đặc biệt.
Sau khi kết hôn, cô đã từng thử trồng rau trong chậu ở ban công. Dù rau không đầy đủ dinh dưỡng bằng trồng trong đất, nhưng cũng do tự tay mình trồng nên cô rất vui, đến lúc thu hoạch thì một mâm cũng ăn không đủ. Lâm Dĩ An cũng không phản đối, có điều nói cô làm việc thừa hơi, tốn công làm gì, đến chợ mua là được.
Trình Nặc nghĩ, anh ta không hiểu được niềm vui khi trồng rau đâu.
“Nhiều rau như thế, đều do một mình anh chăm sóc?” Cô hỏi.
Tông Lãng nhìn cô như nhìn đứa ngốc, “Chẳng lẽ tôi không biết thuê người à?”
Lúc này Trình Nặc mới ngớ ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc, ngay cách đó không xa trong mấy căn lều lớn đó vẫn còn có người đang làm việc kìa.
“Anh trồng rau gì?’
Tông Lãng nói không nhớ, “Chợ có gì thì ở đây có cả.”
Bạch Nguyên nói cậu ta muốn ăn dưa leo, để Tông Lãng dắt mình đi hái. Trình Nặc cũng đi theo sau, đi vào một căn lều lớn. Vừa đi vào, Trình Nặc lập tức đông cứng không nhấc chân nổi.
Cả cái lều này toàn dưa leo. Bắc giá chuyên dụng, cây mây quấn đầy. Thú vui của việc hái dưa leo là nằm ở chỗ, dù nhìn đi đâu thì cũng toàn là lá cây, nhưng chỉ cần tĩnh tâm cẩn thận tìm kiếm, thì sẽ phát hiện ra, ẩn sau những chiếc lá đó là rất nhiều dưa leo, hái mãi cũng không hết.
Trình Nặc và Bạch Nguyên hái được bảy tám quá, không cần giỏ, cứ thế ôm vào ngực, không nỡ rời tay.
“Bạch Nguyên, ở đó ở đó, bên phải cậu đấy, có quả non nhất!”
Bạch Nguyên tìm không ra, hỏi: “Đâu đâu?”
Trình Nặc cuống lên, “Ây da, ngay bên cạnh tay cậu đấy!”
Tông Lãng khoanh tay đứng cạnh nhìn họ hái, ánh mắt mất khống chết, cứ lướt qua trên mặt Trình Nặc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!