Mùa Xuân Ở Nam Thành - Chương 12: Không thể kiềm chế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Mùa Xuân Ở Nam Thành


Chương 12: Không thể kiềm chế


Khoảng 18h30, chiếc Maybach đậu tại bãi xe của cao ốc Vọng Giang.

Hứa Nguyện sau khi nhận được tin nhắn liền đi xuống.

Lái xe là Trương Dũng, Minh Vọng ngồi ghế sau.

Hứa Nguyện lên xe, anh ngồi ở giữa, cô lên xe anh cũng không nhích vào trong nhường chỗ.

Sau khi đóng cửa xe, cô ngồi xuống, vai lướt qua cánh tay anh.

Minh Vọng uể oải dựa vào lưng ghế, liếc nhìn cô: “Câu lạc bộ bên trên là do Trần Thiến Thiến mở đúng không?”

“Ừm.”

“Làm ăn thế nào?”

“Tạm ổn.”

Anh đột nhiên chuyển đề tài: “Vậy em cảm thấy thế nào?”

Hứa Nguyện nhìn Minh Vọng, không hiểu sao lại hỏi tới chuyện này.

Minh Vọng liếc nhìn, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, “Tập đoàn này khá lớn, trụ sở chính ở Tân Thành. Việc mua bán các sản phẩm và dịch vụ chăm sóc sắc đẹp và sức khoẻ đang rất phát triển. Hiện nay xu hướng chung là tập trung vào các dịch vụ sức khoẻ cho phụ nữ lớn tuổi.”

Cửa sổ xe mở một nửa, ánh đèn đường ban đêm lướt qua tầm mắt, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú mà rắn rỏi của anh, tỏa sáng như sao băng rơi xuống.

Cô chợt nghĩ có phải anh cố ý đi điều tra công việc kinh doanh này?

Câu tiếp theo của anh xác nhận suy đoán của cô, “Lúc không có việc gì thì tôi thử xem qua một chút.”

Anh cười nói: “Xu thế phát triển khá mạnh, chỉ trong vòng hơn hai năm, các chuỗi cửa hàng đã được mở ra khắp cả nước. Chỉ cần sản phẩm và cách tiếp thị của họ không mắc sai lầm, tương lai vô cùng khả quan.”

Anh nhìn Hứa Nguyện, “Trần Thiến Thiến là người đầu tiên giành được quyền mở đại lý ở Nam Thành.”

Ngay cả Minh Vọng cũng đánh giá cao Manor.

Nói không động tâm là không thể.

Hứa Nguyện cười nhẹ, đè nén ý niệm điên cuồng đang lớn dần trong đầu.

Khi Minh Vọng nói những lời này, còn có một ý nghĩa nữa là muốn Hứa Nguyện ở lại.

Anh muốn cô ở lại Nam Thành, nói chính xác hơn là ở lại bên cạnh anh.

Anh không biết liệu cô có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của những lời này hay không.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, lại thấy cô giống như không để ý, trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác bối rối hiếm thấy. Mấy năm gần đây, cảm xúc của anh đã lạnh nhạt đi rất nhiều, cho dù sự nghiệp thành công hay thất bại, anh vẫn không hề nao núng.

Sau nhiều năm, cũng chỉ có cô mới để anh nếm trải loại tâm tình này.

Trong xe yên lặng, không ai nói chuyện.

Hứa Nguyện cúi đầu, ánh mắt như nhìn vào hư không.

Cô chỉ biết, Minh Vọng giữ cô ở lại Nam Thành, điều này khiến trong lòng cô bắt đầu có chút nghiêng ngả.

Chiếc xe hơi gập ghềnh đi qua một công trường xây dựng.

Đường đi gập ghềnh khiến Hứa Nguyện khẽ lao về phía trước, sau đó cô vội cúi xuống tìm thắt dây an toàn.

Một bàn tay to ấm áp vươn ra, nhẹ nhàng ôm bờ vai của cô, bàn tay đang loạng choạng của cô dừng lại, khi cô sắp bị chúi về phía trước lần nữa thì anh đã vững vàng ôm người cô.

Đường đi cũng không dài lắm, chỉ mất vài phút là tới, Minh Vọng cũng không có thu tay lại, vẫn kê tay trên lưng ghế.

Hứa Nguyện tựa hồ rúc vào trong lòng anh, nhẹ nhàng thở ra, cũng không có ý nhắc nhở anh rút tay về.

Hai người đều tỉnh táo, cũng đều hiểu rõ mình đang làm gì.

Chính sự tỉnh táo này đã nuôi dưỡng ảo tưởng của Hứa Nguyện từng chút một.

Chiếc xe rẽ vào một con ngõ vắng lặng, những cây lộc vừng cổ thụ ven đường đua nhau khoe sắc.

Đến nơi mới biết đó là một biệt thự cổ.

Bên ngoài là hoa viên cây cỏ, mang theo hương vị sông nước Giang Nam, bên trong trang trí vừa cổ kính lại rất sang trọng.

Sân khấu ở chính sảnh như một phòng trà thời Dân Quốc.

Từng hàng đồ uống đã được xếp sẵn ở hai bên quầy bar.

Trên sân khấu, cô ca sỹ ăn mặc như Y Bình trong “Dòng Sông Ly Biệt.”

Nhiều người ngồi trên những chiếc ghế dài xung quanh đang chơi mạt chược.

Từng khay rượu được các cô nhân viên phục vụ mang lên.

Khi Minh Vọng đi vào, bên ghế sô pha nhất thời im lặng, sau đó lập tức có người tới chào hỏi.

Lục Hoa Khiêm và Từ Hà Diệp gọi anh.

Minh Vọng thấy họ, tùy ý giơ tay, sau đó nắm tay Hứa Nguyện bước tới phía họ.

Mà người bị anh nắm tay thì sửng sốt trong giây lát, vô thức đi theo anh.

Đi được vài bước, Hứa Nguyện hoàn hồn, cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp của anh, lòng bàn tay dần dần rịn mồ hôi.

Họ… đang nắm tay nhau.

Không phải một giây, một phút, mà là một thời gian dài.

Những người quen xung quanh chào hỏi Minh Vọng.

Minh Vọng thản nhiên đáp lại, kéo người phụ nữ bên cạnh một cách tự nhiên, cử chỉ vô cùng thân mật.

Càng ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Hứa Nguyện.

Ngạc nhiên, tò mò, đố kỵ, ghen ghét.

Đi theo Minh Vọng, Hứa Nguyện nhìn quanh, thấy các cô gái trong hội trường đều ăn mặc lộng lẫy, hơn phân nửa đều mặc sườn xám.

Cô không nhịn được hỏi anh: “Minh Vọng, tôi có cần thay quần áo không?”

Minh Vọng nghe tiếng, quay lại nhìn cô.

Cô mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt rất tôn màu da, bên ngoài khoác một chiếc áo len rộng, dưới ánh đèn màu cam cổ điển, xương quai xanh lộ ra, tạo cảm giác vừa thanh nhã vừa quyến rũ.

Anh khựng lại, gương mặt lạnh lùng của cô có chút ngượng ngùng.

Anh không kìm được nắm chặt tay cô.

Hứa Nguyện bị kéo lại gần một chút, hai người như dính vào nhau.

Minh Vọng cúi người, môi gần như dán vào tai cô, giọng nói uể oải: “Không cần, đổi hay không cũng đều rất đẹp rồi.”

Vành tai cô ửng đỏ, đưa tay vuốt tóc, khóe miệng nhếch lên một hồi rồi lại khôi phục như cũ, trên mặt không lộ vẻ gì khác biệt, bước đi theo anh.

Khi đến nơi, một người đàn ông vòng tay ôm lấy người phụ nữ và đứng dậy nhường chỗ cho họ.

Từ Hà Diệp liếc nhìn Minh Vọng, cười nói: “Không giới thiệu một chút sao?”

Minh Vọng đưa cho Hứa Nguyện một ly rượu trái cây, đáp: “Bạn học cũ thời trung học.”

Lục Hoa Khiêm ngồi trong bóng tối cười thành tiếng, Minh Vọng cũng không thèm để ý tới.

Mấy người đàn ông nói chuyện, Hứa Nguyện ngồi bên cạnh Minh Vọng, nhấm nháp rượu trái cây.

Trên bàn đánh bài có một người phụ nữ mặc xường xám màu hoa oải hương, sau khi Minh Vọng đưa Hứa Nguyện vào thì sắc mặt trở nên ủ rũ, sau khi thua bài, mặc cho người khác nói gì, cô ta vẫn đứng dậy rất uyển chuyển, đi đến ngồi đối diện với Hứa Nguyện.

Một người phụ nữ khác ở bàn đánh bài bĩu môi, “Chậc chậc, cô ta mất bình tĩnh làm gì, trước đây tưởng rằng Minh tổng sẽ chọn mình nên giở thói kiêu ngạo, thật mất mặt.”

Người bên cạnh hút một điếu thuốc, nhìn về phía ghế sô pha, “Minh tổng vẫn luôn thích một kiểu phụ nữ.”

Có người trả lời: “Có người vừa mới có chút tài nguyên liền bay nhảy đi Bắc Kinh, khinh thành phố này quá nhỏ, chẳng trách Minh tổng chia tay cô ta. Đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ không chấp nhận kiểu người kiêu ngạo như vậy.”

Một người đàn ông cầm ly rượu đi tới, cười nhạo bọn họ: “Thiển cận, nơi nhỏ hẹp của chúng ta cũng là thành thị trực thuộc trung ương, kinh đô thứ hai ở phía nam, tương lai nơi này sẽ vô cùng phát triển.”

“Vâng, vâng, chúng tôi đều là người không có kiến thức…”

Mấy người đều vui vẻ cười xoà, chuyển đề tài qua chuyện khác.

Trò chơi poker lại diễn ra sôi nổi.

Hương vị rượu trái cây rất nhạt, Hứa Nguyện uống một ly, nhìn trên bàn bày đầy những dãy đồ uống đủ màu sắc, có chút kích động.

Minh Vọng đang cùng mấy người xung quanh nói chuyện, trên bàn là ly cocktail Mojito, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Tửu lượng thế nào?”

Hứa Nguyện do dự một chút rồi đáp: “Cũng được, rượu này nồng độ cồn rất thấp.”

Bàn tay dừng lại một chút, Minh Vọng nhìn cô, chợt mỉm cười, “Uống ít một chút, không tốt cho sức khoẻ.”

“Ừm.” Hứa Nguyện nhận lấy, nhìn thấy màu xanh bạc hà, không kìm lòng được nhấp một ngụm, mùi bạc hà nhàn nhạt xen lẫn một chút rượu lan tràn trong miệng.

Minh Vọng nhìn cô vài giây, bàn tay anh đặt lên thành ghế sô pha phía sau Hứa Nguyện, choàng lấy cô, quay đầu sang bên châm một điếu thuốc, thản nhiên trò chuyện với bạn bè.

Người phụ nữ mặc sườn xám rót một ly rượu, ngồi đối diện Minh Vọng, nhẹ giọng gọi: “Minh Vọng.”

Hứa Nguyện không khỏi ngẩng đầu nhìn một chút.

Minh Vọng quay đầu khẽ liếc nhìn, làn khói chậm rãi lửng lơ trong không khí.

Người phụ nữ thấy Minh Vọng không nhúc nhích, càng ngày càng mang ly rượu đến gần, trong mắt tràn ngập ánh sáng nhu hòa.

Hứa Nguyện bình tĩnh nhìn, đưa rượu trái cây đến bên môi, còn chưa uống đã bị Minh Vọng nắm cổ tay cô kéo xuống— ly rượu trái cây và chén rượu sake đụng vào nhau.

Xung quanh sô pha nhất thời im lặng, một lúc sau lại náo nhiệt trở lại dưới giọng nói của Từ Hà Diệp.

Người phụ nữ ngồi xuống mép ghế sô pha.

Lúc này Minh Vọng mới buông tay Hứa Nguyện ra, xoa xoa cổ tay cô, quay sang nói lảng sang chuyện khác.

Hứa Nguyện cũng biến sắc, hớp một hớp rượu để giữ bình tĩnh.

Điều thông minh nhất vào lúc này chính là đứng ngoài cuộc.

Nhưng khi ánh mắt người phụ nữ mang theo địch ý lướt qua khuôn mặt của Hứa Nguyện lần thứ ba, cô mới khẽ cau mày và ngước lên nhìn.

Ánh mắt thù địch của hai người phụ nữ chạm nhau.

Một lúc sau, cô ta cao ngạo liếc Hứa Nguyện, sau đó đưa tay vuốt tóc, ngoảnh mặt đi.

Hứa Nguyện nhìn cô ta, thấy rõ trong ánh mắt kiêu ngạo ẩn chứa sự khinh thường.

Đột nhiên nhớ lại mấy ngày nay mẹ cô đang xem một bộ phim truyền hình, cảnh này làm cô liên tưởng đến việc nữ chính và nữ phụ đối đầu, vì vậy cô quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Thái độ thù địch nhưng không dám đến gây chuyện, khỏi nói cũng biết cô ta đang e dè người nào.

Hứa Nguyện rũ mắt xuống, lại bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, quay đầu nhìn người bên cạnh.

Phóng khoáng, không bị gò bó, cầm được buông được, ngoại hình lại vô cùng xuất chúng.

Phụ nữ động tâm với anh là điều không thể tránh khỏi.

So sánh ngoại hình, hai người họ thực sự rất tương xứng.

Lợi thế duy nhất của Hứa Nguyện có lẽ là mối quan hệ bạn học mong manh với anh.

Có người đem bộ bài tới.

Từ Hà Diệp cầm điếu thuốc, đặt chips lên bàn, ai cũng có bạn gái đi theo cùng.

Minh Vọng rút tay từ sau lưng Hứa Nguyện ra, liếc nhìn vài cái rồi cầm một chồng chips đặt lên bàn.

Hai người bên cạnh cười rộ lên: “Tối nay Minh công tử tâm tình không tệ hả? Chơi lớn như vậy.”

Minh Vọng cười, không trả lời.

Hứa Nguyện nhìn bàn, cũng không hiểu như thế nào, chỉ biết Minh Vọng rút ra chips mạ vàng.

Mọi người bắt đầu háo hức mở sòng bạc.

Một người bắt đầu xáo bài.

Minh Vọng ngả người dựa vào ghế, rót cho Hứa Nguyện một ly cocktail, sau đó châm một điếu thuốc.

Trò chơi bắt đầu, bốn người đàn ông cười nói rôm rả.

Cô phục vụ ăn mặc gợi cảm rót rượu đặt bên cạnh.

Một nữ ca sĩ kiểu Hồng Kông lên sân khấu, hát những bài cũ tiếng Quảng Đông.

Cách đó không xa là tiếng xếp mạt chược.

Người đàn ông bên cạnh Hứa Nguyện cũng thả lỏng tâm tình.

Trên mặt Minh Vọng lộ ra nụ cười thản nhiên, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, mang theo một tia cảm xúc nhàn nhạt, đây là nét mặt cô chưa từng thấy ở anh.

Bàn tay đặt bên cạnh cô hạ xuống sau mỗi lượt, mỗi lần như vậy, tay anh chạm hoặc nhẹ hoặc mạnh vào cơ thể và cánh tay của Hứa Nguyện.

Thỉnh thoảng thấy ly rượu trong tay cô cạn thì anh sẽ lấy cho cô một ly khác.

Sau mấy ván, hai người càng ngồi sát vào nhau hơn.

Huống chi, sau khi đưa đồ uống cho cô, anh cũng không ngồi thẳng mà mượn lực ngồi dựa gần vào cô.

Minh Vọng đêm nay rất may mắn, thắng liên tiếp mấy ván, trên tay phải của anh là một chồng chips.

Mọi người trêu chọc anh, nói hôm nay nhờ mỹ nhân bên cạnh mà Minh Vọng càng chơi càng hăng.

Miệng ngậm điếu thuốc, Minh Vọng vuốt bài, liếc Hứa Nguyện, lười biếng đáp: “Tiếc là mỹ nhân không nở nụ cười.”

Anh ngồi thẳng dậy, cầm lên một lá bài.

Mọi người nhao nhao trêu chọc Hứa Nguyện, yêu cầu cô phải cho Minh tổng thể diện.

Nghe họ trêu ghẹo, Hứa Nguyện mỉm cười đáp lại.

Cô dựa vào sô pha, tay cầm ly rượu yên lặng nhìn anh, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Minh Vọng nghiêng người nhìn cô, thấy cô thích ứng rất tốt.

Anh ngửa cổ cười, đưa tay định chạm vào má cô, lại thấy đôi mắt trong veo sáng ngời của cô đang nhìn mình, anh khựng lại, đón lấy ly rượu trong tay cô, uống một hơi cạn sạch rồi quay người tiếp tục sát phạt.

Đây là một Minh Vọng khác mà cô chưa từng gặp bao giờ, nhưng lại thu hút cô đến chết người, một Minh Vọng phoáng khoáng và lãng tử.

Trước khi kịp nhận ra, Hứa Nguyện đã nốc cạn mấy ly rượu.

Một lúc lâu sau, cơ thể hơi nóng, mắt bắt đầu mờ đi và đầu cô cảm thấy choáng váng.

Hứa Nguyện lắc đầu, cô không thể tin chỉ vài ly rượu trái cây đã làm cô say.

Nhưng khi cô bình tĩnh nhìn vào ánh đèn, vầng sáng đó lại đang phóng đại từng vòng.

Đột nhiên có người đến gần cô, một mùi hương bạc hà bay đến.

Cô vô thức nín thở.

Hơi thở ấm áp phả vào tai, một giọng nói trầm ấm từ tính truyền đến: “Còn nói tửu lượng tốt?” Sau đó anh trầm thấp cười một tiếng, dùng sức đè bàn tay trên vai cô xuống, kéo cô vào lòng.

Tay kia cầm điếu thuốc, đụng vào chóp mũi cô, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng chiều chuộng: “Thở đi, đồ ngốc.”

Hứa Nguyện hít một hơi thật sâu, không khí tràn ngập mùi thơm của anh, cô cảm thấy đầu óc càng lúc càng choáng váng, toàn thân khí lực đều cạn kiệt, chống đỡ không nổi, đành phải nghiêng người tựa vào anh.

Minh Vọng dập điếu thuốc, ôm Hứa Nguyện đứng dậy, cầm áo khoác lên, “Đưa cô ấy đi trước, mọi người cứ tiếp tục đi.”

Từ Hà Diệp nhìn người phụ nữ đang chếnh choáng say, gật gật đầu, “Tên cáo già nhà cậu, chuốc say con gái người ta như vậy, có còn là con người không”

“Không phải con người nhưng được ôm người đẹp vào lòng,anh thì làm được gì?” Lục Hoa Khiêm cầm ly rượu, chế nhạo nói.

Tay cầm điếu thuốc quay đầu chỉ vào cậu ta, “Thằng nhóc như cậu cũng chỉ dám nhìn lén con gái người ta còn gì.”

Lục Hoa Khiêm đi qua thay Minh Vọng, đá Từ Hà Diệp một cái.

“Mẹ kiếp!” Từ Hà Diệp co chân

Minh Vọng không quan tâm bọn họ tranh cãi thế nào, khoác áo khoác cho Hứa Nguyện, “Còn tự đi được không?”

Hứa Nguyện đỡ cánh tay anh, “Đương nhiên được, tôi không say.”

Nếu không phải thấy hai má cô đỏ bừng, ánh mắt mông lung, Minh Vọng đã tin lời cô rồi.

Anh ôm eo cô, đỡ cô ra ngoài.

Đêm tĩnh mịch, chỉ thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy trên đường.

Nửa đêm ở Nam Thành, nhiệt độ so với ban ngày giảm xuống một chút, gió đêm thổi qua mang theo một cỗ lành lạnh.

Minh Vọng hạ kính xe xuống một chút, nghiêng đầu nhìn người ngồi trên ghế phụ.

Cô rất yên tĩnh, nhìn chằm chằm về phía trước với đôi mắt mơ hồ.

Minh Vọng vừa muốn nói chuyện với cô thì cô đã nhắm mắt dựa vào ghế, trên người vẫn khoác áo khoác của mình.

Minh Vọng:…

Một lúc sau, anh gọi cô: “Hứa Nguyện?”

Im lặng.

Dường như cô đang ngủ, suy nghĩ một lúc, anh quyết định bẻ lái.

Xe chạy vào trung tâm thành phố, vòng qua trung tâm thương mại lớn nhất Nam Thành, chạy về phía Lâu Hồ, 20 phút sau tiến vào khu biệt thự nhà giàu của Nam Thành.

Chiếc Maybach dừng trước một biệt thự.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN