Đưa tay hướng tủ đầu giường sờ soạng, đụng phải điện thoại, đang định tắt chuông báo, tay cô đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy, sau đó chuông báo thức tắt tiếng.
Hứa Nguyện mơ mơ màng màng mở mắt, vừa vặn đối mặt với Minh Vọng.
Anh đã thức dậy từ sớm, hình như vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ẩm ướt, mặc sẵn áo sơ mi trắng và quần khaki màu xám.
Thấy Hứa Nguyện tỉnh lại, anh nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay, “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Hứa Nguyện nhìn vào mắt anh.
Một ít tóc rũ xuống trên trán anh.
Hình ảnh này trùng khớp với Minh Vọng thời niên thiếu, khiến Hứa Nguyện không kiềm chế được rung động, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Minh Vọng chống tay, cúi đầu nhìn cô, “Ngủ thêm một chút không?”
“Anh đi đâu?” Hứa Nguyện hỏi.
“Đương nhiên là đi làm.” Anh cười, sau đó quay đầu nhìn về phía bên kia, “Em thử mấy bộ quần áo bên kia xem có vừa không.”
Hứa Nguyện nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy một bộ váy màu kem đặt ở đó.
“Anh đi làm, vậy em cũng nên về nhà thôi.” Cô ngồi dậy, áo choàng tắm hơi trễ xuống tới bả vai.
Ánh sáng loé lên trong mắt Minh Vọng.
Hứa Nguyện cũng không để ý, xỏ dép lê đi vào nhà tắm.
Lúc cô rửa mặt, Minh Vọng tựa ở cửa, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
“Anh không phải đi làm sao?” Cô hỏi anh.
Minh Vọng không rời đi, ngược lại còn bước vào đứng bên cạnh cô.
Hứa Nguyện quay đầu liếc anh, Minh Vọng nhịn không được, đưa tay kéo cô sát vào người mình, cúi đầu muốn hôn cô.
Hứa Nguyện đưa tay chống lại anh, trườn ra khỏi vòng tay anh, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ cười, sau đó chạy nhanh ra khỏi phòng tắm.
Minh Vọng dựa vào bồn rửa mặt, cúi đầu cười, sau đó đi theo cô.
Khi anh ra tới, Hứa Nguyện đang ở phòng thay đồ. Anh đi qua, lấy xuống một bộ âu phục, chậm rãi thay quần áo phía sau cô.
Trước mặt Hứa Nguyện là một chiếc gương lớn, thoáng cúi đầu liền có thể nhìn thấy người đàn ông đang thay quần áo ngay sau lưng mình.
Cô rũ mắt xuống, kéo áo choàng tắm ra.
Động tĩnh phía sau dừng lại, tầm mắt nóng bỏng dán vào lưng, cô đưa tay cầm lấy quần áo đã chuẩn bị.
Anh chuẩn bị cho cô rất đầy đủ, quần áo ngoài và đồ lót đều có.
Cô lấy váy, chậm rãi cầm lấy miếng dán ngực, từng chút một dán lên, sau đó cầm quần lót mặc vào.
Lúc cô khoác váy lên, sau lưng cảm thấy một luồng ấm áp, trong nháy mắt, sống lưng cô nổi lên một tầng da gà.
Bả vai cô bị một bàn tay rộng lớn nắm chặt, không để cho cô xoay người lại.
Anh cứ như vậy dính sát vào cô, da liền da, nhiệt độ tăng nhanh, anh cúi đầu hôn nhẹ vào vai và cổ cô.
Chiếc gương lớn soi rõ bộ dáng của hai người, nồng đậm sắc tình.
Người phụ nữ mặc váy màu kem nhạt, khí chất trong trẻo lạnh lùng, khuôn mặt bình tĩnh. Người đàn ông ở ngay phía sau cô, áo sơ mi chưa cài cúc, lộ ra lồng ngực rắn chắc, tóc rối bời, mắt phượng hẹp dài, ánh mắt nhuốm đỏ.
Chóp mũi cao thẳng phun ra hơi thở nóng rực, phả vào vị trí nhạy cảm phía sau tai cô.
Anh ngậm vành tai cô, cầm tay cô kéo về phía sau.
Tay kia vòng tới phía trước, vén làn váy lên, vuốt ve vòng eo tinh tế, sau đó trượt dần xuống,
Hứa Nguyện ngửa đầu ra sau, hơi thở hỗn loạn.
Anh ôm cô, hơi thở hòa quyện, cô suýt nữa đứng không vững, bị người đàn ông phía sau đỡ lên.
Sóng biển chập trùng lên xuống, mưa to gió lớn kịch liệt.
Cô giống như một người chết đuối không biết bơi, chỉ có thể nắm chặt khúc gỗ phía sau lưng.
Thời gian trôi qua, mặt trời đứng bóng.
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, mông lung chiếu vào hai người.
Minh Vọng ôm người tựa ở tủ quần áo, dán mặt vào hõm vai cô, bình ổn hơi thở.
Qua một hồi lâu, Hứa Nguyện đẩy Minh Vọng ra, một tay đem váy kéo lại chỉnh tề, đi nhanh vào phòng tắm.
Một lát sau, người đàn ông thay quần áo xong, cũng đi vào phòng tắm.
Hứa Nguyện lẳng lặng rửa tay, anh từ phía sau cô cúi người xuống kề sát lưng cô. Đưa tay qua, nâng tay cô lên dưới vòi nước, rửa sạch từng ngón tay, sau đó lấy khăn khô lau cho cô.
Xong xuôi, anh mới cúi đầu rửa tay, sau đó mới vốc nước rửa mặt.
Hứa Nguyện ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng khách, rót một ly nước.
Minh Vọng còn phải chỉnh trang một chút.
Cô đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy ra bánh mì nướng.
Chờ Minh Vọng xử lý xong, Hứa Nguyện đã nướng xong bánh mì, sữa tươi cũng đã được hâm nóng.
Anh đi vào, kéo một chiếc kế ngồi bên cạnh cô.
“Trong nhà cũng không còn đồ gì khác.” Cô xé một miếng bánh mì nướng, nói.
Minh Vọng nở nụ cười, kéo tay cô, “Lần sau sẽ dự trữ nhiều đồ ăn hơn, em thích ăn cái gì?”
Hứa Nguyện liếc nhìn anh, đem ly sữa đẩy qua, “Em ăn gì cũng được.”
Anh đổi một bộ âu phục màu xám, áo sơ mi trắng, cổ áo cài chỉnh tề, tóc được chải chuốt gọn gàng.
Đối diện cô là hình ảnh một tinh anh của giới kinh doanh, nghiêm túc và thành thục.
Hô hấp cô chậm lại một nhịp.
Minh Vọng nhìn cô, Hứa Nguyện thu hồi ánh mắt, điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục ăn sáng.
Ăn điểm tâm xong đi ra ngoài, nếu Minh Vọng đưa Hứa Nguyện về thì chắc chắn sẽ không kịp đi làm.
Vừa tới nhà để xe, điện thoại liên tiếp rung lên.
Anh nhìn điện thoại, đi đến chiếc Maybach, sau đó đưa cho Hứa Nguyện một chùm chìa khoá.
Chìa khóa là của xe Mercedes, Hứa Nguyện ngước mắt nhìn.
“Bên kia ” Minh Vọng nghiêng người, chỉ về phía chiếc xe, “Hôm nay không đưa em về tận nhà được, em lấy xe tự về được không?”
Hứa Nguyện nhìn chiếc Mercedes, chậm rãi mở miệng, “Lỡ như em đụng làm hư xe anh thì sao?”
Động tác của Minh Vọng dừng lại, quay đầu nhìn cô, “Hỏng xe cũng không sao, đừng đụng hỏng bạn gái của anh là được.”
Hứa Nguyện nắm chặt chìa khóa xe.
Minh Vọng nhìn thoáng qua, dứt khoát đóng cửa xe lại. Đi tới nắm chặt tay cô, mở cửa xe Mercedes, nhét cô vào xe.
Hứa Nguyện đem chìa khoá cắm vào, đề máy xe, sau đó hạ cửa sổ xe nhìn về phía Minh Vọng.
Minh Vọng chống cửa sổ xe, cúi người hôn cô, “Trên đường phải chú ý an toàn.”
Hứa Nguyện gật đầu.
Anh lùi lại một bước.
Cho đến khi chiếc Mercedes không còn trong tầm mắt, Minh Vọng mới lên xe.
Hứa Nguyện lái xe rất cẩn thận, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, an toàn về tới nhà.
Giờ này mọi người đều đã đi làm, dưới sân còn rất nhiều chỗ đậu xe.
Về đến nhà không thấy mẹ Hứa, cô đoán chắc bà đã ra ngoài trò chuyện với hàng xóm.
Trên bàn trà bày tờ quảng cáo của Sunshine Garden.
Cô cầm lên nhìn.
Trên tờ quảng cáo còn có ghi chú của bà Hứa.
Cô ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm vào tờ rơi quảng cáo, mở máy tính, bắt đầu viết đơn từ chức.
Đã quyết định không trở về Tô Châu nữa, cô nên nhanh chóng từ chức để công ty còn kịp xoay sở.
Còn phải hoạch định xem sau này nên làm gì ở Nam Thành.
Có lẽ tạm thời cô nên hợp tác với Trần Thiến Thiến.
Dù sao tại Nam Thành, trừ con đường này, cô cũng không có nhiều sự lựa chọn.
Lúc đang ăn trưa, cô nhận được một cuộc gọi từ Giang Tô, thông báo cô ra ký nhận chuyển phát nhanh.
Hứa Nguyện sửng sốt một chút mới nhớ tới, đoán chừng là bằng tốt nghiệp đại học tại chức của mình.
Cô yêu cầu nhân viên chuyển phát nhanh chờ, nhấc điện thoại gọi người bạn bên Tô Châu ký nhận giúp.
Điện thoại còn chưa kết nối, một cuộc gọi khác từ Tô Châu lại tới.
Nhìn thấy số của Hà Thạc, Hứa Nguyện mới nhớ tới cô còn chưa báo cho anh ta việc mình sẽ ở lại Nam Thành.
Điện thoại kết nối: “Sếp”
“Hứa Nguyện, bên này em có chuyển phát nhanh. Em không ở đây, hay là tôi ký nhận giùm em được không?”
“Được. Vậy phiền anh.”
Đầu bên kia điện thoại cười, “Còn khách sáo với tôi như vậy.” Anh ta nói, quay đầu nhìn về nhân viên chuyển phát nhanh nói rõ tình huống, sau đó ký nhận chuyển phát nhanh.
“Đúng rồi, chừng nào thì em đến Thượng Hải? Tôi sắp xếp thời gian ra sân bay đón em…”
Hứa Nguyện cắn môi dưới, nói: “Sếp, tôi không có ý định trở về Tô Châu nữa.”
“Hả?” Hà Thạc dừng bước, đẩy kính mắt, “Vì sao?”
“Chỉ là, tôi không muốn quay lại…”
“Em tìm được việc làm ở Nam Thành rồi? Hay vì em không yên lòng về dì Hứa?” Anh ta đi về phía khu vực văn phòng.
Hứa Nguyện nhìn ra ngoài cửa sổ, Nam Thành cây xanh râm mát, ve sầu ở gốc cây râm ran không ngừng.
Nơi này có những người mà cô không nỡ rời bỏ.
“Cả hai.” Cô trả lời.
Hà Thạc khe khẽ thở dài, anh ta biết tính cách Hứa Nguyện, một khi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng quay đầu.
“Vậy em cứ viết thư từ chức rồi gửi qua cho tôi.”
“Được.” Hứa Nguyện nở nụ cười, “Sếp, cám ơn anh những năm này đã hết lòng chiếu cố.”
Hà Thạc cũng cười, “Là chính em nỗ lực cố gắng.” Nhìn thấy chuyển phát nhanh trong tay, lại hỏi: “Em về Nam Thành đã gần nửa năm, chuyển phát nhanh này lại từ đâu gửi đến?”
“Là bằng tốt nghiệp đại học tại chức, lúc trước anh giới thiệu tôi đi học.”
“Vậy cái này rất quan trọng.” Anh ta nhìn thoáng qua lịch công tác, “Tháng này tôi cũng dự định nghỉ phép, nếu không tôi đưa qua Nam Thành cho em?”
“Không cần phiền phức như vậy, giúp tôi gửi chuyển phát bảo đảm là được.”
Hà Thạc cầm lấy tấm hình của mình trên mặt bàn, nhẹ nhàng trượt tay, phía sau lộ ra tấm hình một thiếu nữ. Anh sờ trên mặt tấm ảnh, nhẹ nói: “Dù sao tôi cũng muốn đi du lịch.”
“Ừm?” Hứa Nguyện không hiểu anh ta có ý gì.
“Chuyến đi gần đây nhất là năm trước em cùng tôi đến Mexico giới thiệu sản phẩm.” Anh cười, “Vẫn hay nghe em kể Nam Thành rất đẹp, tôi muốn đi thăm thú một chút.” Cũng là muốn được nhìn thấy em.
Nửa câu sau không dám nói ra, Hà Thạc cảm thấy những chuyện như vậy nói qua điện thoại thì không đủ trân trọng.
“…” Hứa Nguyện không trả lời.
Hà Thạc cũng không thèm để ý, “Hai ngày nữa tôi có thời gian, lúc đó sẽ mang bằng tốt nghiệp đến cho em.”
“Được, vậy làm phiền anh rồi.”
Hà Thạc nhẹ cười, “Nếu thấy đã làm phiền tôi, vậy khi đó chiêu đãi tôi thật tốt là được.”
Hứa Nguyện cũng nở nụ cười, “Nhất định.”
Ăn cơm trưa, quản lý cửa hàng gọi cô đến lấy xe.
Hứa Nguyện thay quần áo, đi ra ngoài, nửa đường thì Minh Vọng gọi tới.
“Em đang làm gì?”
Hứa Nguyện ngồi trên xe taxi, trông thấy toà nhà Minh Thị ở phía xa, “Ngay dưới lầu công ty anh.”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng một chút, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
“Sớm không đến muộn không đến, nhất định là vào lúc này.”
Hứa Nguyện đang định hỏi có phải cô làm phiền giờ làm việc của anh không, liền nghe được trong ống nghe truyền đến thanh âm: “Kính chào quý khách…”
“Anh đang ở phi trường?”
“Ừm.” Minh Vọng đi vào cổng dành cho doanh nhân.
“Đi đâu?”
“Đi California.”
“Nước Mỹ à?”
“Ừm.” Minh Vọng trả lời, bỗng nhiên lại nói: “Lần này anh không ở công ty, lần sau nhất định mang em đến tham quan.”
Hứa Nguyện cười, “Bây giờ em đang ở ngay sát công ty anh.”
“Nhanh như vậy?”
“Ừm, em đi lấy xe.”
Minh Vọng giờ mới nhớ việc cô mua xe, trêu chọc: “Sớm biết thì đã không để em mua xe rồi.”
“Vậy lấy xe của anh nhé?” Hứa Nguyện cũng trêu chọc.
“Không thành vấn đề” Minh Vọng cười: “Dù sao anh cũng có rất nhiều xe.”
Hứa Nguyện cười khẽ.
Một lát sau Minh Vọng nói: “Anh phải lên máy bay rồi. Bảng số xe mới cứ để anh lo, một lát sẽ có người gọi điện cho em.”
“Được.” Hứa Nguyện nói: “Vậy anh chú ý an toàn.”
Minh Vọng cười, sau đó cúp điện thoại.